Ads
Vân Diệp uống một vò rượu nho, rượu chua chát sắp làm vị giác tê liệt thì Lý Thái tới, tên này khá khôn, thấy không khí trong phòng quỷ dị, chọn ngọn thứ rượu mạnh nhất, chuốc bản thân say trước. Đây là trò cũ của Vân Diệp, chỉ cần chuyện y không muốn xen vào là cứ uống say trước, thế là thoát nạn.
Lý Thừa Càn đoạt lấy vò rượu, nói với Vân Diệp:
- Có chuyện nát lòng thì nói đi, lão tử chịu được, Thanh Tước cũng chịu được, chuyện còn tệ tới đâu được nữa chứ? Chẳng lẽ ngươi không chống đỡ được Trường Tôn gia nữa, muốn bọn ta giúp đỡ? Có thấy ngươi yếu thế đâu, thế trận của ngươi càng ngày càng lớn mà, ta thấy ngươi đang điều động một cách có mục đích lực lượng của Vân gia về kinh thành, hai đứa nhi tử của ngươi đã về kinh, Kiến Hổ và Bảo Lâm vốn kiếm đủ lý do chần chừ cũng đang trở về.
- Đô đốc Nhạc Châu Tiết Vạn Triệt về nhà trông mộ cho ca ca, đệ nhất phân đội của hạm đội Lĩnh Nam lượn lờ ven biển, nếu ta dự liệu không sai thì lúc này đã tiến vào Trường An rồi. Nói đi, rốt cuộc ngươi định làm gì, thực sự trở mặt với cữu cữu ta à? Ta thấy rất có khả năng, chiếc Công Chúa vào Trường Giang là để định ngăn sông bảo vệ phương nam?
- Phủ binh Lúng Hữu, Hà Tây gần đây cũng có hành động, ta còn nghe nói Hà Thiệu đang áp sát quan nội, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, nói rõ, giúp được ta sẽ giúp.
Lý Thái kinh ngạc, hắn không ngờ Vân Diệp phản kích lớn như thế, cái khác chưa nói, tự ý điều động phủ binh là tội chặt đầu, bất kể ngươi là binh bộ thương thư.
- Phụ hoàng ta có biết ngươi làm thế không?
Lý Thái cuống lên hỏi:
- Hai kẻ các ngươi đều chú ý tới đại thế thiên hạ, sao không hỏi Trĩ Nô làm sao rồi?
Vân Diệp đẩy rượu đi, lạnh lùng hỏi:
Lý Thừa Càn mặt cứng đờ, dù sao là thân huynh đệ, cùng mẹ sinh ra, nói hận, tất nhiên là hận tận xương, nhưng nếu bảo hắn chính miệng nói ra giết đi thì không nói được. Cho nên với chuyện này hắn cố ý lờ đi, trong mắt hắn Lý Trì chết chắc, dù mình không đổ dầu vào lửa cũng chết, chỉ không biết vì sao Vân Diệp hỏi thế.
Lý Thái tu một ngụm rượu lớn:
- Không phải bọn ta không gặp Trĩ Nô, e nó không có mặt mũi gặp bọn ta.
- Khi đó đại quân hắn vây kín Ngụy vương phủ, Lý Hoài Nhân dẫn quân chém giết thái tử lục soái, thi thể khắp nơi, nó đâu lo hai bọn ta bị chết trong loạn quân.
Vân Diệp cười khổ:
- Có một ông già và bà già đáng thương, nhi tử họ bị điên, mỗi trưa họ mang thức ăn cho con, nhìn con nổi điên xong đi ngủ mới đi, ngươi thấy họ đáng thương không?
Đầu là người thông minh, ai không hiểu Vân Diệp nói gì, Lý Thừa Càn ngồi phịch xuống đất, Lý Thái nước mắt ào ào, Vân Diệp tiếp tục nói:
- Ai cũng muốn giết con họ, kẻ họ Vân cũng muốn, kết quả nhìn thấy thảm cảnh đó, không ra tay được, không phải thương hại tên điên, mà thương đôi phu phụ già kia.
- Các ngươi hỏi ta vì sao điều động lực lượng, lão tử tự bảo vệ mình, lần này ta sợ rồi, sợ thật rồi, ta không muốn hại ai, nhưng không muốn làm ma chết oan như Lý Hoài Nhân, hắn chết trong lòng ta, nắm tay ta xin ta giết hắn, con mẹ nó, ta chịu đủ rồi.
Vân Diệp càng nói càng kích động, giơ tay lật tung bàn, vò rượu vỡ tan nát, hơi rượu lan khắp nơi.
Lý Thừa Càn mặt vô cảm đi ra ngoài, tới cửa nói với Vân Diệp và Lý Thái:
- Chúng ta đi xem, Diệp Tử nói đúng, đây là chuyện tệ hại của Lý gia, đau lòng thì tất cả cùng đau lòng, chúng ta là thân thích, không thoát được.
Sau tường phía tây của Đông Cung là điện Vũ Đức, ở đó có cửa nhỏ, đường toàn lá rụng mục nát, con đường này rất lâu rồi không ai đi, thị vệ không mở được khóa đã rỉ sét, phải lấy chùy đập vỡ khóa.
Sau khi vào hoàng cung, Lý Thừa Càn nhìn rừng cây um tùm lệnh thị vệ:
- Chặt hết cây ở đây, nó chắn tầm nhìn của ta tới cung Vạn Dân.
- Đại ca, đệ muốn chuyển về điện Vũ Đức, đại ca đừng cả nghĩ.
Lý Thừa Càn cười thảm:
- Còn nghĩ cái gì, đi thăm Trĩ Nô, nếu nó điên thật, ta sẽ dâng tấu thỉnh tội, càng sống càng vô vị, suốt ngày mưu mô đấu đá, quên cả bản thân. Mắt thấy biến hóa nhỏ nhất của thiên hạ, lại không thấy chua sót của cha mẹ, đi thôi.
Vân Diệp dẫn hai người đi nghênh ngang trong hoàng cung, không ai dám ngăn cản, tới bên ao Thái Dịch, Lý Thái đá cửa rầm rầm:
- Mở cửa cho lão tử! Không mở lão tử thả nước ao vào đấy.
Bên trong im phăng phắc, không có ý chỉ của hoàng đế, không ai dám mở.
Đoàn Hồng tới, nhét một cái kim bài qua lỗ, không lau sau cửa mơ ra, Lý Thái nổi điên đánh người, thị vệ nhắm mắt chịu đòn, không kêu tiếng nào.
- Được rồi, đừng lên cơn nữa, vào đi.
Lý Thừa Càn quát:
Rất lâu sau ba người từ địa cung đi ra, Lý Thừa Càn mắt đỏ hoe, Lý Thái càng khóc giàn giụa, lại đánh thị vệ trút giận.
Tâm tình của huynh đệ Lý gia rất tệ, Vân Diệp lại thoải mái hơn nhiều, có người chia sẻ chuyện xui xẻo, lòng vô cùng nhẹ nhõm.
Na Nhật Mộ ăn mặc như yêu tinh, tóc vấn cao vút, mi tâm vẽ hoa văn lửa, mặc một bộ áo sa lượn qua lượn lại trước mặt Vân Diệp, bầu ngực trắng muốt lộ ra một nửa, váy chỉ cần gió thổi tung lên là thấy cặp đùi mịn màng.
- Phu thê bao năm rồi còn đong đưa cái gì, mau thay y phục đi, để các con nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa.
Vân Diệp miệng thì mắng, tay thì sờ trên bóp dưới:
- Các con được Yên Dung dẫn vào cung hết rồi, trong nhà chỉ có mấy người già và bốn tỷ muội bọn thiếp, hôm nay thấy tâm tình chàng không tốt, khao thưởng chàng, chàng xem kiểu tóc mới này của thiếp đẹp không, là kiêu tóc phụ nhân Quy Tư hay dùng, chỉ là trên đội cái ống không dễ chịu lắm..
Vân Diệp sờ tóc Na Nhật Mộ, phía dưới quả nhiên cứng đờ, bế nàng đặt lên đùi:
- Từ khi nào lưu hành kiểu y phục này, sao ta không biết.
- Chàng suốt ngày chỉ biết làm việc, bao lâu chưa ra phố rồi? Cũng không đưa thiếp đi du ngoạn sông Đông Dương, chàng xem những phụ nhân kia, ai cũng hận không thể cởi sạch trước mặt người ta. Mai đưa tỷ muội bọn thiếp đi du sông, mùa hè sắp qua rồi, thiếp có đẹp tới mấy cũng không còn cơ hội khoe khoang nữa.
Vân Diệp bật cười, phát hiện mình càng ngày càng giống người Đường, bất tri bất giác nụ cười trên mặt ít đi, phu thê giao lưu không còn nữa, vì chuyện phiền lòng kia mà mình bỏ quên gia đình, đó mới là sai lầm lớn.
Hoàng đế có bị giết không liên quan chó gì tới mình, thái tử có đăng cơ được không liên quan chó gì tới mình, Lý Trì có bị chặt đầu không liên quan chó gì tới mình, mai đánh gãy chân Vương Hiếu Kiệt ném ra đường, một đống phân chó nhốt thôi, nhốt hắn cứ như hắn to tát lắm vậy.
- Được, được, mai đưa các nàng đi chơi sông, lão nãi nãi không muốn đi, các cô cô chỉ thích đánh mặt chược, năm người chúng ta đi, mang theo vài gia tướng là được, tiểu nhi tử của Lão Giang đã lên làm đầu lĩnh hả, bảo hắn chuẩn bị.
Mắt Na Nhật Mộ liền cười thành vầng trong cong, hôn Vân Diệp một cái chạy đi, có điều Vân Diệp không đánh giá cao hành động này của nàng, Tân Nguyệt nếu thích kiểu ăn mặc này mới là lạ.
Quả nhiên hậu viên bắt đầu kêu la náo loạn, còn có tiếng Tiểu Miêu vỗ tay, Linh Đang khuyên can, đó mới là cuộc sống.
- Phu quân, mau chàng muốn đưa bọn thiếp đi chơi sông à? Không làm việc sao?
Tân Nguyệt tò mò hỏi, chổi lông gà vẫn cầm trong tay.
- Sau này đừng đánh Na Nhật Mộ nữa, tính nàng ấy là thế, đánh mười mấy năm rồi, có thấy thay đổi không?
- Không sao, muội ấy thích bị thiếp đánh, mặc lộ da lộ thịt dám rêu rao khắp nơi.
Tân Nguyệt rất nghiêm túc, Vân Diệp khuyên bao lần không sửa.
- Thời gian qua là ta không đúng, bỏ quên các nàng, sau này không thế nữa.
Tân Nguyệt yêu thương vuốt ve gò má gầy gò của Vân Diệp:
- Không phải lỗi của chàng, tính mạng cả nhà đặt lên vai tràng, thiếp thân vô dụng không giúp được gì, còn liên lụy chàng, thiếp thân biết, nếu không có bọn thiếp, chàng là người làm việc lớn, bị bọn thiếp buộc cánh, nên không thể thống khoái bay đi.
Vân Diệp cười ha hả, vỗ mông Tân Nguyệt đét một cái, bóp mũi nàng:
- Ta thích thế, có mệt nữa cũng vui, bên ngoài có xui xẻo ra sao, về nhà thấy các nàng là ta lập tức vui vẻ, hôm qua ở chợ tây chặt đầu tên cường đạo chẳng phải vậy sao? Trong nhà có mẹ già con nhỏ, lại không có đất, không ăn cướp thì làm cái gì, nên đây là mệnh của nam nhân...
Duong chuyen hay qua