ĐƯỜNG CHUYÊN

Trong tiểu đình Đậu Yến Sơn đã say bảy phần, món ngon rượu ngon, đúng là hưởng thụ tối cao ở nhân gian, mỗi một ngụm rượu như lửa đốt trái tim hắn, kéo áo ngoài, nâng chén mời trăng uống cùng, một mình lẻ loi, cảm giác phục thù không làm hắn sướng khoái như tưởng tượng. Rượu Vân gia vẫn cay, rượu vào dạ buồn như lửa như đao khoảng khách cắt đứt tư duy kín đáo của hắn, làm hắn không còn sức lực thưởng thức mỹ cảnh Trường An trong lửa. Đối với Đậu Yến Sơn quen uống rượu mật mà nói, bảo Chu Đại Phúc đi chợ mua rượu mạnh nhất phù hợp với tâm tình của hắn là ai lầm.

Hắn dùng chút lý trí cuối cùng nguyền rủa Vân Diệp xong rồi đổ gục trong hoa mẫu đơn, nụ hoa mới nhú bị hắn vô tình đè nát, hoa rơi khắp nơi, đỏ sập như máu.

Vì rượu hỏng chuyện không phải là một mình Đậu Yến Sơn, cái thế giới này đầy những nhân tố bất ngờ, tín hiệu rút lui ngoài thành Trường An không phát ra, tử sĩ trong thành liền biến thành tử sĩ thực sự, đám tử sĩ không có lệnh rút lui, chỉ biết dùng vật châm lửa trong tay, kiếm tất cả đồ bắt lửa, tạo ra vụ cháy mới.

Mất đi tính bí mật, khó tránh khỏi thất bại, một khi bị bắt, tru di tám trăm tộc cũng có thế, một khí vượt qua giới hạn cuối cùng của Lý Nhị, pháp luật rộng rãi không giúp ích gì, lời ra thành luật, Lý Nhị có tư cách đó.

Đậu Tam là gia sinh tử của Đậu gia, khi Đậu thị phá gia, hắn được miễn xử phạt, vì Đậu Trung đem công việc mua thức ăn béo bở giao cho thân tín của mình, sai Đậu Tam tới trang tử làm việc nông, thu lại toàn bộ tài sản của hắn.

Hai bàn tay trắng, Đậu Tam gặp lại chủ cũ liền thề trung thành, hắn không có kinh nghiệm làm tử sĩ, nhưng thù hận trong lòng sai khiến hắn phóng hỏa, phóng hỏa, phóng hỏa.

Khi sĩ tốt Kim Ngô vệ tuần đường ấn hắn xuống đất, hắn mới nhớ ra là mình phải tự sát, chỉ tiếc rằng vừa rồi vì đốt cái lều cỏ kia, đã cởi y phục của mình đem châm rồi ném vào, lều cỏ bị cháy, khó bốc lên, lửa có xu thế lan ra, nhưng y phục không còn nữa, thuốc độc giấu trong góc áo cũng bị lửa nuốt chửng, lúc này Đậu Tam mới nghĩ tới tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ biết gào lên như sói tru.

Thành Trường An bị năm mươi tên tử sĩ đốt cháy, ánh lửa đỏ rực bốc lên nửa bầu trời, như ác ma nhe nanh múa vuốt, nuốt chửng hết kiến trúc này tới kiến trúc khác, cửa phường bị khóa chặt, tất cả người không có nhiệm vụ xuất hiện trên đường đều bị bắt. Binh sĩ của Kim Ngô vệ chỉ có thể đứng trên đường Chu Tước thênh thang nghe tiếng gào khóc ở trong phường những xung quanh.

Ông trời giúp Lý Nhị không phải chỉ một hai lần nữa, ông ta có vẻ là con trời thật, khi thủy long không còn khống chế được thế lửa nữa, trận mưa lớn đầu tiên của mùa xuân cuối cùng cũng đổ xuống, tất cả những người cứu hỏa đều quỳ xuống trong nước bùn, cung kính hành lễ với ông trời.

Đậu Yến Sơn bị nước mưa đánh thức, hắn từng hạ mệnh lệnh nghiêm khắc nhất, không có mệnh lệnh không cho phép người khác tới gần nơi này, cho nên không một ai biết hắn nằm trong bụi hoa có giấc mơ hạnh phúc nhất.

Hắn quay đầu nhìn lại Trường An, chỉ thấy tỏa thành trước khi hắn ngất còn cháy rừng rực, giờ như biến mất trong màn đêm tăm tối, chỉ thấy từng ngọn đèn di động không ngừng, như lửa ma.

Đậu Yến Sơn vuốt mái tóc ướt sũng, nhìn thêm Trường An im lìm lần nữa, đẩy cửa đi ra ngời.

Chu Đại Phúc đi vòng vòng như kiến bò chảo nóng, thấy Đậu Yến Sơn toàn thân ướt như chuột lột đi ra, liền đi nhanh tới đỡ chủ nhân loạng choạng, nói:

- Gia chủ, chỉ là đám tử sĩ không quan trọng, gia chủ không cần thương cảm, loại người đó chúng ta chỉ cần chiêu mộ lần nữa là được, lão nô biết trận mưa lớn này làm chúng ta thất bại trong gang tấc, có thể thấy không còn trời cao nữa, chúng ta làm lần nữa, lão nô không tin Lý gia lại tiếp tục được trời cao phù hộ, người không hạ lệnh cho đám tử sĩ rút lui là đúng, làm đại sự cần phải có lạnh lùng mới được, nếu như không có đám tử sĩ về sau điên cuồng như vậy, chúng ta đã chẳng thể lưu lại ký ức khắc sâu cho Lý gia. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Đậu Yến Sơn đau khổ vuốt trán:

- Ta đứng ở chỗ cao, nhìn bọn họ liều mình tác chiến trong thành, lòng như đao cắt, chỉ tiếc rằng một trận mưa lớn đã dập tắt chiến tích của bọn họ, cũng dập tắt chút hi vọng cuối cùng của ta. Đối phó với Lý gia phải mưu tính kỹ rồi mới hành động, nếu không sẽ thất bại, lần này nhân thủ tổn thất thảm trọng là tội của ta, Chu thúc, xin thúc thúc giúp ta hoàn thành di nguyện của tổ phụ, để Lý gia trăm đời không được yên.

Chỉ một tiếng Chu thúc khiến Chu Đại Thúc cảm thấy toàn bộ hi sinh trước kia đã được báo đáp, dù bảo hắn ta đích thân ra trận, chết cũng không hối tiếc, mình chỉ là một tên đầu bếp ở Trường An, bao lần nhận đại ân của Đậu gia, nay lại được gọi một tiếng Chu thúc, thế là đáng rồi, cái mạng già này bán cho Đậu gia đi.

- Gia chủ yên tâm, lão nô thề chết đi theo gia chủ, không để Lý gia có được một giây phút yên lành.

Nhìn thấy lửa lớn bị mưa dập tắt, Lý Nhị mới xoay người về Thái Cực cung, khác với Đậu Yến Sơn, từ khi ngọn lửa đầu tiên bốc lên, ông ta đã đứng trước thềm ngọc của Thái Cực cục, trừ Long Thủ Nguyên ra, đây là nơi cao nhất thành Trường An, ông ta ngồi trên ghế lạnh nhạt nhìn thành thị khắp nơi bốc khói, khi nội thị báo Vân gia bốc cháy, ông ta đã biết ai là người phóng hỏa rồi, Hồng Thành quỳ rạp trên mặt đất, mặt dán sát trên mặt đất không dám nhúc nhích.

Mặt âm trầm như nước nhưng lại chẳng thể dùng như nước, thành Trường An khô hanh mùa xuân đúng là thời tiết phóng hỏa tốt nhất, tiếng "thời hanh vật khô, đề phòng củi lửa" chưa bao giờ ngừng, mỗi năm đều có mấy trận hỏa hoạn, không đề phòng hết.

Không biết từ bao giờ mây đen che khuất mặt trăng, Lý Nhị ngẩng đầu nhìn trời, người có lòng, trời không phụ, mưa cuối cùng đã đổ xuống, xuống rất gấp, cứ như để đuổi trận hỏa hoạn đi, nước mưa lớn mà dày đặc, rơi lên người phát đau. Hồng Thành cảm thụ rất rõ, hiện giờ đừng nói là mưa, dù có đao rơi xuống hắn cũng không dám nhúc nhích, từ khóe mắt phát hiện ra khuôn mặt âm trầm của hoàng đế có chút nới lỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, đây là dấu hiệu tốt, mong rằng mưa lớn có thể dập tắt hết lửa, như thế cái mạng nhỏ của mình có lẽ còn giữ được.

Khi mây tan mưa tay, gà đã gáy xong lượt đầu, đứng ở Thái Cực cung có thể lờ mờ nhìn thấy tia nắng, Hồng Thành vẫn quỳ dưới đất không dám đứng dậy, Lý Nhị không có mặt, hắn càng quỳ cung kính.

Giọng Lý Nhị từ trong cung điện truyền ra, giống như truyền từ địa ngục, lạnh lẽo vô tình:

- Đứng dậy đi, nếu như làm không tốt thì ngươi không cần về nữa.

Khắp Trường An oán giận trận hỏa hoạn, chỉ có phó dịch Vân gia đang dùng cây gỗ to đẩy sập những căn phòng cháy còn chưa sập, miệng phó dịch cẩn thẩn lẩm bẩm đột nhiên cháy lớn như thế, chẳng lẽ có ai đắc tội với Táo vương gia, bị lão nhân gia giáng hỏa ngạc xuống trừng phạt? Nhà mình thì không thể, lão nãi nãi nhân từ phúc đức, cho dù hầu gia có hơi bại gia, nhưng chưa tới mức bị thần tiên phẫn nộ. Nhà mình nhất định bị nhà khác liên lụy, có người hỏi tới cứ nói thế, Vân gia ta chưa bao giờ làm chuyện khuyết đức.

Đáng hận nhất là trận mưa lớn kia, đồ trong nhà đã chuyển ra ngoài rồi, nhà ta không cần phòng nữa, hầu gia muốn xây mới, đốt cháy hết đi bọn ta được ở nhà mới trong trang, ai mà thích ở trong thành, trời vừa mới tối phải đi ngủ, mua cái gì cũng phải chạy nửa thành Trường An. Lưu thúc nói ở trang rời cửa một cái là có chợ, náo nhiệt vô cùng, còn nghe kể Ngọc Sơn đẹp thế nào, kiếm một cái bè trên sông Đông Dương, ngày nghỉ nằm trên bè, trời man mát, sướng hơn thần tiên. Đâu giống trong thành, tắm xong phải kéo nước nửa ngày đổ lại cho đầy chum, mồ hôi chạy ra, tắm thành phí công.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi