Đậu Yến Sơn xưa nay luôn đặt mình ở chỗ an toàn, cửa hiệu có Chu Đại Phúc điều hành là được, đây là việc cửu tử nhất sinh song Chu Đại Phúc chẳng những không sợ mà còn hưng phấn vô cùng, cứ nghĩ tới sắp có một vị hoàng đế chết trong tay mình là hắn kích động tới toàn thân run lên, ngồi ở lầu gác lần nữa điều chỉnh góc độ nỏ tám trâu, sau đục công thành phát động ở cự ly gần, dù thần tiên cũng chẳng còn mạng.
Xoa đầu thiếu niên điều khiển một chiếc nỏ bên cạnh, nhẹ giọng nói:
- Nha tử, cha ngươi bị cẩu hoàng đế giết chết, mẹ ngươi vì chuyện này mà tự sát, cẩu hoàng đế nợ chúng ta một món nợ máu sâu tựa biển, hôm nay phải chấm dứt, cha mẹ ngươi ở trên trời có linh thiêng sẽ vui mừng. Lát nữa đừng sợ, có thúc đi với ngươi, chúng ta giết chết cẩu hoàng đế, lưu danh sử sách.
Thiếu niên tay cầm cái búa gỗ cực lớn, tựa hồ còn trấn định hơn Chu đại thúc:
- Chu thúc, lát nữa chỉ cần dùng búa đập xuống cơ quan là nỏ sẽ bay ra?
- Đúng thế, chỉ cần đập xuống, cẩu hoàng đế sẽ chết, cha mẹ ngươi...
Không đợi Chu Đại Phúc nói hết, thiếu niên đã tiếp lời:
- Ta không gặp cha ta được mấy lần, mẹ ta chỉ biết khóc cả ngày, chẳng biết gì cả, cha ta chết rồi, mẹ ta treo cổ, hai thứ phế vật mà thôi. Giết hoàng đế là việc kẻ làm con nên làm, chuyện này làm xong Chu thúc đừng tìm ta nữa, nếu không ta giết thúc đó, ta chỉ muốn mẹ ta đừng vào giấc mơ làm phiền ta nữa, ta còn muốn cưới vợ sinh con, sống cho thật tốt, cứ nằm mơ như thế là không được, chuyện có thành công hay không cũng chỉ làm lần này thôi.
Chu Đại Thúc nhìn ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên mà rùng mình, nếu như cả hai chạy thoát được, Chu Đại Thúc tin rằng tên thiếu niên như lang sói này sẽ giết mình bịt miệng, nghĩ tới đó lùi lại hai bước, đứng sau nỏ tám trâu của mình không nói nữa.
Sương mù trên núi chầm chậm buông xuống chợ, lờ mờ nhìn thấy bóng người, đã bắt đầu bận rộn rồi, chợ của Vân gia trang luôn mở sớm, thương hộ chăm chỉ đã chuẩn bị một ngày buôn bán mới.
Thiếu niên như báo kia đột nhiên nói với Chu Đại Thúc:
- Chúng ta bị phát hiện rồi, rất nhiều người tới.
Chu Đại Thúc giật mình, vén rèm lên nhìn ra ngoài, chợ rất yên bình, chẳng có gì không ổn, quay đầu lại nhìn thiếu niên.
Thiếu niên nện búa xuống cơ quan, đục công thành bay vù vù hướng về phía mấy người giữa chợ, hai người không né kịp, bị ghim xuống mặt đất, chiếc đục khác sượt qua lưng một người cắm xuống sàn đá, phần đuôi bị lực giật mạnh làm tan nát, bay tứ tung.
Vô số bóng người từ các loại cửa hiệu xông ra, lao về phía hiệu cá của Chu gia, nhân lúc Chu Đại Phúc còn thất thần, thiếu niên dùng búa đập vào nỏ của Chu Đại Thúc, lại có ba cái đục công thành bắn ra, đám đông dày đặc tức thì bị mở ra ba đường máu, nhìn tử thi khắp nơi, thiếu niên cười gằn, vung tay, búa bỗng đập xuống đầu Chu Đại Thúc, cái đầu lập tức nát bét, cả người như cái bao tải nặng nề đổ sầm xuống, một con mắt bị bắn bay ra ngoài lăn lông lốc trên mặt đất, còn mang theo vẻ hoang mang.
Thiếu niên lại cầm búa đập nát mặt Chu Đại Thúc cho tới khi không thể nhận ra nữa, cởi áo dính máu phủ lên đầu Chu Đại Thúc, hắn nhún một cái đã tóm lấy gờ mái, hông dùng lực đu lên nóc nhà, rãnh trên nóc cung cấp cho hắn chỗ bảo hộ rất tốt, trườn như rắn vượt qua hiệu cá Chu gia, nhân lúc cung tiễn thủ ở nóc nhà đối diện tấn công đám hắc y nhân còn lại, hắn nhẹ nhàng vượt qua hết nóc nhà này tới nóc nhà khác, tới một hiệu thịt mép chợ.
Nhảy từ thiên tỉnh xuống, không có chút do dự nào, lấy dao trên giá đâm vào tim con lợn trói chặt trên giá, có mấy giọt máu bắn lên chiếc áo lam, lúc này mới hài lòng buông sợi giây thừng ra, con lợn mới có thể phát ra tiếng kêu cuối cùng.
Trong tiếng kêu gào của con lợn, thiếu niên lại chảy nước mắt, lầm bẩm:
- Mẹ, con đã báo thù cho mẹ rồi, bảy tám sinh mạng đủ cho mẹ hài lòng chứ, sau này con sẽ kinh doanh tốt hiệu thịt, không nghĩ chuyện khác nữa.
Ngoài cửa có tiếng đập cửa, thiếu niên sải bước ra mở cửa, chỉ thấy có bảy tám đại hán tay cầm đao, thuẫn trước mặt, cung đã giương lên, chỉ cần hắn có chút bất thường là tấn công ngay.
Thiêu niên hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, đũng quần có vệt nước, đại hán cầm đầu xách thiếu niên lên, ánh mắt đột nhiên đờ ra, hắn nhìn thấy máu trên người thiếu niên, mùi máu tanh xộc vào mũi, đám đồng bạn đằng sau gác đao lên cổ thiếu niên, sẵn sàng cứa qua bất kỳ lúc nào.
- Máu trên người ở đâu ra?
Ánh mắt đại hán có hơi nghi hoặc, thiếu niên gầy gò thế này không phải là sát thủ, sát thủ mà đái ra quân thì quá buồn cười, có điều kinh nghiệm nhiều năm ở Bách kỵ ti cho hắn biết, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Thiên niên gian nan chỉ tay vào hậu viện, mấy đại hán còn lại chia nhau xông tới, trừ con lợn đang co giật thì không có gì hết.
- Cửa hiệu chỉ có mình ngươi thôi à?
Đại hán nhìn quanh:
- Mẹ ta qua đời rồi, trong nhà chỉ còn một mình, ta giết lợn...
Mấy đại hán không nói nữa, ngược lại còn giúp thiếu niên cho con lợn vào cái thùng gỗ lớn sôi sùng sục rồi bỏ đi.
Đại hán đi rồi, thiếu niên không cả thay quần ướt, cầm đá bắt đầu cạo lông lợn, tử thi ngoài hiệu cá cứ như không liên quan gì tới hắn, hắn chỉ là một thiếu niên giết lợn kiếm sống.
Cạo hết lông lợn rồi, hắn dễ dàng treo con lợn nặng hai trăm cân lên giá, phía dưới đặt chậu gỗ, lật cổ tay một cái, một con dao xuất hiện, thuận tay vung lên, bụng lợn rạch ra, lòng lợn đổ ộc hết vào chậu, tiếp đó cắt sạch tim gan thận lợn, lấy một cái rìu trên giá, nín thở, nhắm mắt, thình lình vung rìu lên, chỉ nghe một tiếng xoẹt khẽ, con lợn lập tức chia đều làm hai nửa từ xương sống.
Hắn rửa sạch nồi lớn, lấy mấy thùng nước từ giếng đổ vào đem đun, lại ném vào bếp mấy khúc củi, lúc này mới vào nhà thay bộ quần áo sạch sẽ.
Lòng lợn được hắn rửa ba lần, đã rất sạch sẽ, nhưng vẫn dùng bột đậu tỉ mỉ xát lại một lần, những việc này vốn do nữ nhân làm, tiểu nương tử áo hoa của Vân gia rất thích hợp làm, tay trắng như cọng hành, móng tay dùng phấn hoa nhuộm qua, hồng hồng rất đẹp. Dù sao thì ca ca nàng rất thích ăn lòng lợn, cùng lắm sau này lòng lợn cho nàng hết, không biết như thế có thể cưới nàng về không?
Chợ lại mở rồi, xa giá của hoàng đế đã rời đi, điều đó không liên quan tới hắn, thù của hắn đã báo, thịt lợn hôm nay rất ngon, bốn cái móng chính là thứ trang hộ thích nhất, cả con lợn chỉ hai canh giờ là bán hết, xem ra đêm nay ngủ ngon được rồi. Nhưng tiểu cô nương áo hoa hôm nay không xuất hiện, chẳng lẽ ca ca nàng hôm nay không ăn lòng lợn sao?
Vân Diệp làm gì có tâm tình ăn lòng lợn, cái thi thể thê thảm trong hiệu cá làm y nôn đầy đất, não trắng bắn tứ tung, hai con mắt lăn qua lăn lại trên sàn nhà như muốn nói với y cái gì đó.
Các lão binh vô cùng hứng thú với việc người còn lại bỏ đi như thế nào, Lão Giang dựa theo tình hình khi đó dựng lại hiện trường, đầu tiên dùng búa đập một cái nỏ, sau đó lại đập cái nỏ thứ hai, rồi trở tay dùng búa đập đầu người, tiếp đó đứng trên mặt đất đập đầu người đó vài cái, ngẩng lên nhìn cãi lỗ ở nóc nhà, tung người tóm lấy gò mái, chân lên trước đầu lên sau, ông ta vừa lộ đầu ra thì bị cung tiễn thủ đối diện phát hiện, mấy lần liền đều như thế, làm ông ta ủ rũ vô cùng.
- Hầu gia, kẻ này là cao thủ chân chính, trong quân doanh không có nhiều người thân thủ như vậy, tuổi không quá ba mươi, lão phu tới tuổi rồi, người không còn linh hoạt như trước, không làm nổi chuyện này nữa.
Duong chuyen hay qua