- Tiểu Ưng này, có muốn đi tới Thiếu Lâm tử mở mang kiến thức không, chúng ta đều mang gia quyến, đi cho đông vui. Ta nghe nói ở đó có tuyệt nghệ Thập Nhị hạng, tam thập lục môn thần thông, trong miếu ngọa hổ tàng long, cao nhân vô số. Võ công tối cao là một ông già quét sân. Tàng Kinh các không thể không đi, Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh là chí bảo thiên hạ, không đi thì phí.
Mới sáng sớm Vân Diệp đã bất chấp thương thế mang theo Vượng Tài trốn khỏi nhà, không tới thư viện được, Ngọc Sơn tiên sinh đang đợi hỏi chuyện, chỉ có tiểu viện của Đơn Ưng là an toàn nhất, thuận tiện xem xem có thể lừa Tiểu Ưng đi làm bảo tiêu không, Đậu Yến Sơn để lại cho y ám ảnh quá lớn.
- Thiếu Lâm tự à? Tới đó làm cái gì, chỉ có một đám lừa trọc, có gì hay mà xem, người qua sáu mươi tuổi là khí huyết suy kiệt, thân thể cương hóa, làm gì có cao thủ. Dịch Cân Kinh, Tẩy Tuy Kinh là cái gì, ta chưa bao giờ nghe qua, sư phụ ta là tuyệt đại cao thủ, giờ ban đêm phải dậy mấy lần, lừa gạt.
Đơn Ưng hiện giờ rất thích Vương Tài, đứng chải lông cho nó, luôn mồm nói Vượng Tài béo múp làm người ta yêu thích, chỉ là không cưỡi được, đi hai bước đã lười, thấy đồ ăn ngon là không đi nổi nữa, một con ngựa tốt như thế mà hỏng mất rồi.
- Ngươi còn không giảm béo cho Vượng Tài thì nói không sống được quá mười tuổi.
Đơn Ưng xoa cái bụng tròn xoe của Vượng Tài cảnh cáo:
- Vượng Tài là huynh đệ của ta, ta không nỡ để nó chịu khổ, vả lại Vượng Tài ngoan như vậy, giờ mỗi ngày đều nỗ lực chạy hai ba dặm.
- Sau đó tiếp tục chạy khắp chợ kiếm đồ ăn? Ngựa phải ăn cỏ, tối đa thêm chút đậu, cả ngày từ sáng tới tối ăn mứt quả, bánh trái, uống rượu. Ta còn nhìn thấy có người bán thịt cho thịt chín vào miệng nó, ngươi không sợ nó ăn sinh bệnh à?
Vân Diệp trước giờ rất lo cho sức khỏe của Vượng Tài, từ khi Vượng Tài đi theo Vân Diệp, cho dù y không có cái ăn cũng cho Vượng Tài ăn trước. Đến giờ hậu quả dần dần hiện ra rồi, đó là nó càng ngày càng tham ăn, quen miệng những món đồ ăn vặt, giờ mà cho nó ăn ít cỏ khô, khác nào lấy mạng nó. Thời gian trước vì giảm béo cho nó Vân Diệp lấy cỏ tươi tốt nhất đút cho nó ăn, ai ngờ nó không ăn lấy một miếng, đói bụng rồi thì chạy tới phòng Vân Diệp, ủi cửa ra, ngậm y phục Vân Diệp, bảo y mở cửa để nó ra ngoài mua đồ ăn, đôi mắt đáng thương hết lần này đến lần khác đánh tan quyết tâm khó khăn lắm mới tích góp được của Vân Diệp.
Giờ Đơn Ưng nhắc lại chuyện cũ, làm Vân Diệp lại lần nữa lo lắng, ngựa nhà người ta ba bốn tuổi đã động dục rồi, Vượng Tài vẫn ngốc nghếch chỉ biết chạy ra chợ kiếm cái ăn. Xuân hạ là mùa ngựa giao phối, chuyên môn cho nó vào bầy ngựa cái, ai ngờ ngựa cái bị nó đá chạy hết, bản thân thoải mái nằm trên đống cỏ khô ngủ khì.
Có ngựa nhà ai lại nằm ngủ? Ngựa phải đứng ngủ, đó là tập tính tạo thành từ đời tổ tiên, nay đã biến mất trên người Vượng Tài, một con ngựa có thể sống ba mươi năm, Vân Diệp hi vọng Vượng Tài có thể đi theo mình cả đời, nếu nó không sống nổi mười năm, chắc y điên mất.
- Có điều số ngươi may mắn lắm nên gặp được ta, giao Vượng Tài cho ta, không tới nửa năm ta sẽ biến nó thành chiến mã tốt nhất, ngươi nhìn lỗ tai nó đi, rồi nhìn lỗ mũi nó, ngực trước, chân sau, bất kể nhìn chỗ nào cũng là một con ngựa tốt, là ngươi hại nó.
- Ta biết Vượng Tài là con ngựa tốt, không cần ngươi phải nhắc. Nói lại một lần nữa, nó là huynh đệ của ta, không phải chiến mã, ta không muốn nó chịu khổ, không cần làm chiến mã gì hết, chỉ cần sống trăm tuổi là được, ai dám đưa nó lên chiến trường, ta chém chết.
Ở hoang nguyên hai huynh đệ đã thương lượng rồi, cả đời ăn no uống say tiêu diêu tự tại, Vân Diệp cách mục tiêu này ngày càng xa, y không muốn hạnh phúc của Vượng Tài bị đoạt mất.
- Nó là huynh đệ của ngươi?
Đơn Ưng tròn mắt hỏi:
- Còn thân hơn huynh đệ!
- Vậy ngươi định dung túng nó suốt đời?
- Tất nhiên, là huynh trưởng ta sẽ lo cho nó, nó cưới vợ sinh con, cùng cuộc sống sau này ta bao hết, ta có một miếng ăn sẽ chia nó một nửa, sau đó sống tiêu diêu, nếu như chúng ta có thể chết cùng nhau là tốt nhất.
Đơn Ưng không sao hiểu được lúc Vân Diệp một mình trơ trọi trên hoang nguyên, nếu không có Vượng Tài, y không vượt qua được lúc cô tịch tang thương đó, lúc ấy ai để ý nó có phải là ngựa hay không.
- Ta đi Thiếu Lâm tự cùng ngươi, có điều Vượng Tài do ta chăm sóc, dọc đường ngươi không được can thiệp vào, cho dù thấy nó bị khổ cũng không được ý kiến, ngựa là ngựa, ngươi không thể nuôi nó như người, muốn nó sống lâu trăm tuổi thì phải nghe ta.
Vân Diệp gian nan gật đầu:
- Được, để nó theo ta hai ngày, xử lý chuyện trong nhà xong chúng ta lên đường, tới khi ấy ta sẽ giao Vượng Tài cho ngươi quản giáo.
Vượng Tài ngoan ngoãn theo sau Vân Diệp về nhà, trong nhà với y mà nói hiện là một cái địa ngục, nãi nãi cao hứng lắm, tới hoàng cung thỉnh cầu cận kiến hoàng hậu, nói không chừng có thể thuận tiện gặp Thọ Dương, trong mắt lão nhân gia chỉ có trọng tôn, nào quan tâm mẫu thân của trọng tôn là ai, còn về phần Vân Diệp bị trừng phạt không được chút đồng tình nào của lão nhân gia, còn bị đánh giá là đáng đời.
Dấu răng trên mông rốt cuộc không qua được mắt Tân Nguyệt, nếu như là của loại nữ nhân như ca cơ để lại thì nàng chẳng thèm nhìn lấy một cái, nhưng sau khi nàng biết là của công chúa thì bắt đầu ngọt nhạt mỉa mai, tới khi nghe nói công chúa có thai thì nổi khùng.
Không giống như tưởng tượng của Vân Diệp, Tân Nguyệt không khóc, một giọt nước mắt cũng không có, chỉ cưỡi lên người Vân Diệp, nào cấu, nào véo, trừ mông không động vào, những chỗ khác trên người đều bầm tím, vừa nhéo vừa mắng ả công chúa lẳng lơ đáng bị cho vào lồng thả trôi sông.
Nữ nhi đất Thục ấy mà, khi chưa trải qua thì khóc lóc nói phải sống ra sao, khi trải qua rồi rồi lại không khóc nữa, tối ăn ba bát cơm, ánh mắt ác liệt quét bốn phía, Vân Diệp làm chuyện đuối lý thiếu điều vùi đầu vào bàn cơm, đám nha hoàn phó dịch nơm nớp lo sợ, tới đi lại cũng khép chân lại, ngay cả Vượng Tài thói quen sau bữa cơm tìm Vân Diệp chuyện phiếm cũng bị nàng đá đi.
Nếu như là nam nhân Đại Đường khác thì sớm đã nổi giông tố rồi, nhưng Vân Diệp thì khác, y là đứa trẻ ngoan thế hệ mới được giáo dục nhiều năm dưới lá cờ đỏ, bản mặt của chủ nghĩa phong kiến chưa xâm phạm vào y, nam nhân khác có thể khoe khoang ba thê bốn thiếp, thậm chí chăn lớn ngủ chung cũng không có vấn đề, còn với y, chỉ có thể mơ tưởng trong đầu, bị thê tử nắm được điểm yếu nghiêm trong như thế, chỉ bị nàng cưỡi lên người đánh mấy cái, Vân Diệp cảm thấy mình đã sướng lắm rồi, làm gì có chuyện phản kháng.
Chân cũng không rửa đã chui tọt vào chăn im thin thít giả chết, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, Tân Nguyệt tự bê một chậu nước vào, thô bạo kéo Vân Diệp lên, chưa kịp phản ứng thì chân bị ấn vào chậu, rất nóng, biết nàng cố ý, Vân Diệp cắn răng không kêu tiếng nào, có bản lĩnh thì nàng đem hai cái chân biến thành chân giò luộc.
Đôi mắt to của Tân Nguyệt liếc Vân Diệp, tay kỳ thật mạnh, miệng nói:
- Hầu gia thối không rửa chân, không biết công chúa nhìn trúng chàng chỗ nào, chẳng lẽ cô ta thích thối? Thiếp thân nghe nói người Thổ Phồn cả đời mới rửa chân hai lần, sao không gả tới Thổ Phồn, nam nhân nơi đó mới thích hợp với cô ta, có thể thối cả đời.
Ví dụ này quá độc ác, trong thành Trường An đôi khi cũng có một hai sứ giả Thổ Phồn xuất hiện, là hạng gặp gió thối cả mười dặm thực sự, còn hữu dụng hơn cả tiếng quát tháo của nha dịch, người Thổ Phồn xuất hiện một cái là trên đường không có ai nữa, cuối cùng bị quan sai tuần phố đưa về Hồng lư tự, ép không cho ra ngoài.
Rửa chân đúng một tuần hương, chân bị rửa tới trắng bệch, Tân Nguyệt chắc cảm thấy không thể rửa được nữa, còn rửa nữa hai chân sẽ bị phế, sau đó mình phải chiếu cố một tên què cả đời thì lỗ vốn mới tha cho Vân Diệp.
Thường ngày Vân Diệp ngủ bên trong, nam nhân Đại Đường không ngủ bên ngoài, nửa đêm bị lão bà bò qua bò lại trên người thì không may mắn, hôm nay thì khác, Tân Nguyệt đẩy Vân Diệp như đẩy bảo tải ra ngoài, tự mình ngủ trong.
- Đi ra, nữ nhân nhà ai ngủ bên trong, còn có quy củ nữa không?
- Phu quân à, không biết chàng và công chúa ngủ thế nào chứ nhà ta cứ ngủ thế này, nói không chừng thiếp thân sớm hoài thai rồi, thiếp hỏi người ta, quy củ của hoàng gia ngược lại với quy củ nhà ta, phu quân và công chúa ngủ với nhau lâu như thế chẳng lẽ không phát hiện?
Lời này làm Vân Diệp không biết nói gì, chẳng lẽ nói với Tân Nguyệt là mình và công chúa chỉ ngủ với nhau một lần, còn ở trong ngõ? Lời này chắc đả kích Tân Nguyệt chết thôi, hai người bọn họ vất vả mấy tháng trời không bằng người ta một chuyến, làm sao nàng chịu nổi.
Tân Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, hai mắt sáng như sao nhìn Vân Diệp:
- Phu quân đúng là khác người, người khác làm chuyện này đều quang minh chính đại, chỉ có phu quân là cứ như làm chuyện trái lòng, mặc thiếp thân hờn dỗi, bộ dạng mặc cho đánh mắng, nhìn mà chua xót.
- Ý nàng là mai ta nên ra ngoài tìm thêm một nữ nhân nữa, sau đó về nhà đánh nàng một trận, như thế nàng không chua xót nữa?
Không thể tiếp nhận nổi lý luận kỳ quái của Tân Nguyệt:
- Phu quân đó, chắc cùng công chúa có tình cảm, trong phủ bao nhiêu nha hoàn xinh đẹp, có đứa lượn lờ trước mặt chàng bao lâu, chẳng phải là muốn leo lên làm thiếp sao, phu quân giả ngốc không để ý tới người ta. Thư từ thảo nguyên thiếp cũng xem rồi, nữ nhân Đột Quyết xinh đẹp ngủ trong lều của chàng cả mùa đông vẫn còn tâm thân nguyên vẹn, thiếp xem mà cười không đứng lên nổi. Nếu như không phải thiếp thân biết chàng không có bệnh, nếu không thành trò cười lớn ở Trường An rồi, chàng làm thế vì thiếp thân sao?
Nói xong còn kéo túi thơm trên cổ Vân Diệp ra xem, vẫn là cái túi hương cũ, đã không còn mùi thơm nữa, lộ ra một lọn tóc, Tân Nguyệt lấy ra so với tóc trên đầu mình, hài lòng nhét vào, lấy túi kim châm ở đầu giường khâu lại từng chút một, tiếp tục nằm xuống, tựa hồ thở phào.
Vân Diệp nhìn mà mắt đỏ hoe, ôm nàng vào lòng, Tân Nguyệt cũng ôm chặt lấy y, rất chặt, hiểu được lo sợ vô lý của nàng Vân Diệp đau xót, phụ nữ thời đại này là như thế, tuy không giống triều Minh, bị đủ thứ quy tắc trói buộc tới không thở nổi, nhưng cơ bản địa vị nhỏ bé giống nhau, trước nam nhân yếu thế tuyệt đối, nên Vân Diệp luôn dung túng nàng, y thích Tân Nguyệt hoạt bát, biết giận biết hờn, chứ không phải chỉ là một người vợ một mực nghe lời.
Chậm rãi đem chuyện cùng công chúa kể rõ với nàng, người Tân Nguyệt mềm nhũn dần cứng lên, nghe tới cuối không kìm được giận, hất tung chăn mỏng để thân trần ngồi dậy, chửi mắng Lý An Lan. Nếu như Lý An Lan ở đây, Vân Diệp tin Tân Nguyệt sẽ đánh chết, bầu ngực nàng phập phồng không thôi, đôi nhũ phong trắng như tuyết tròn trịa, nảy nở nhưng hoàn mỹ, không quá to, núm vũ màu hồng xinh xắn đáng yêu giống như hai củ lạc bóc vỏ kẽ rung rinh, mỹ cảnh làm Vân Diệp nhìn hoa mắt.
Chịu không thấu, con hồ ly tinh này càng ngày càng quyến rũ rồi, quên cả thương thế, ngồi dậy, ôm choàng thân hình yêu kiều của nàng, lật nằm đè lên trên, hôn lên cái miệng nhỏ xinh xinh, Tân Nguyệt lập tức hưởng ứng nhiệt tình. Đồi tuyết mê người dưới bàn tay xoa nắn của Vân Diệp bắt đầu căng lên, hai nụ đào nhỏ săn lại, cơ thể mỗi lúc một nóng, toàn thân mềm nhũn, thế nhưng đúng lúc Vân Diệp định tiến vào thì Tân Nguyệt đột nhiên đẩy y ra, má đỏ như hoa đào, thỏ thẻ nói:
- Phu quân, hay là chúng ta cũng thử xuân phong tán.
Vân Diệp đầu đập mạnh xuống gối, mở miệng ngáy ngáy như sấm, Tân Nguyệt tức lắm, giơ tay ra định nhéo y, nhưng không biết nghĩ gì mắt đảo một vòng lại thôi …
Chuyện đi du lịch được Tân Nguyệt hưởng ứng cực kỳ nhiệt tình, nhất là nghe nói tới Thiếu Lâm tự cầu tự thì càng mừng phát điên, đầu tiên là phát động phụ nữ toàn trang làm tăng bào, ba trăm bộ, đều là vải thượng hạng, màu xanh, màu tím có cả. Người xuất gia đi giày cỏ, cũng bện đủ ba trăm đôi, dầu vừng mang hai trăm cân. Vân Diệp nói không cần mang dầu vừng, ở Lạc Dương có bán, vận chuyển thứ này đi mấy trăm dặm, được không bằng mất.
Tân Nguyệt mặc kệ, nhất là thấy lão nãi nãi từ hoàng cung sung sướng trở về liền cắn răng thêm một trăm quan tiền, mười bình nước hoa. Cũng không biết hòa thượng dùng nước hoa có kỳ không, Vân Diệp vừa mới định hỏi thấy Tân Nguyệt mắt ươn ướt muốn khóc, thế là kệ luôn, mặc nàng làm theo ý thích.
Lão nãi nãi cầm chén trà cười tủm tỉm đứng dưới hành lang nhìn Tân Nguyệt bận rộn, vẫy tay với Vân Diệp, tổ tôn đi vào phòng, Tân Nguyệt cắn răng, lau nước mắt, đem vòng ngọc của mình thêm vào danh sách lễ vật.
- Diệp Nhi, nãi nãi thấy Thọ Dương công chúa là người dễ sinh nở đấy, mới hai tháng thôi mà trông đã rõ rồi, nhất định là tiểu tử, nha đầu không lớn nhanh như thế. Bất kể là họ gì, tóm lại là giống của Vân gia là được, chỉ là hoàng đế không cho công chúa ở lại, sắp phải theo cái lão Phùng Áng gì đó về Lĩnh Nam, cháu lại đi Thiếu Lâm tự vào lúc này có thỏa đáng không?
- Chuyện cháu an bài cả rồi, ở lại Trường An chỉ khiến người ta nghị luận, chỉ có gặp nhau giữa đường mới là kế tốt, nay thế đạo không như xưa, lòng người khó đoán, thật giả lẫn lộn, nhà ta càng ở đầu sóng ngọn gió, nếu không có thứ nghiệt chướng trong bụng nàng, cháu nhất định không mạo hiểm. Vân gia gặp đại nạn, con cháu ít ỏi, bất kể một ai cũng không thể tùy tiện vứt bỏ, vả lại Vân gia ta không phải là những đại hộ kia, con người luôn đặt lên hàng đầu, lần này cháu làm việc xằng bậy, xin nãi nãi trách phạt.
- Không sao, chỉ cần có trọng tôn, dù vứt bỏ phú quý cũng không có gì to tát, chỉ là khổ cho con bé Tân Nguyệt, cháu phải đối đãi nó thật tốt, đừng để nó có khúc mắc trong lòng, chỉ có đứa con do nó sinh ra mới là đích truyền chính tông của Vân gia.
Có trọng tôn là thỏa mãn rồi, lão nãi nãi tựa hồ trẻ thêm vài tuổi, đi lại cũng nhanh nhẹn, dặn dò Vân Diệp vài câu rồi đi tìm cô cô thương lượng chuyện chuẩn bị phó dịch cho Thọ Dương, mấy phó dịch phương nam trong nhà lần này theo Thọ Dương về Lĩnh Nam, xem như một chút công bằng Vân gia cho nàng.
Lão nãi nãi đem vòng tay của mình cho Thọ Dương rồi, thấy tiểu lâu của nàng đơn sơ, còn khóc lóc một hồi, chẳng cách nào tìm Trường Tôn thị gây chuyện, liền mệnh lệnh phó dịch hỏa tốc mua bán, không chất đầy tiểu lâu không thôi, nhất là thuốc an thai, còn bảo Lão Trang phóng ngựa tìm Tôn Tư Mạc, mang cho nàng một xe mới chịu. Nghe nha hoàn của nãi nãi nói, Thọ Dương công chúa không từ chối món nào, nhận hết cả, khi không có ai bên cạnh còn khấu đầu với lão nãi nãi.
Chuyện thành lẫn lộn hết cả, Vân Diệp cũng chẳng ngờ tới, giờ bão tố sẽ lan tới Lĩnh Nam, cái tiểu quốc hiện còn đang ở thời kỳ xã hội nô lệ đó sẽ bị đợt sóng gió này nhấn chìm, chẳng còn lại chút gì, Trình Giảo Kim nói không sai, ba nghìn lão binh tinh nhuệ tới chân răng đi đến đâu cũng là lực lượng vô địch.
Duong chuyen hay qua