Cái tên này giờ sắp điên rồi, hiện giờ đã có tiềm chất của tất cả những nhà khoa học điên, còn về đất phong đã lâu lắm rồi hắn chẳng thèm ngó ngàng tới, một mình chìm đắm trong thế giới của mình, nhìn người khác cứ như nhìn thằng ngốc, đương nhiên trong thế giới của hắn chỉ có Vân Diệp là con khỉ không lông, còn lại toàn mang lớp lông dày ngồi trên cây hái quả.
Không thể trêu hắn thêm nữa, Vân Diệp mời Công Thâu Mộc uống một chén trà rồi mới nói với Lý Thái:
- Ta đã nói rồi, thế giới của chúng ta rất kỳ diệu, có một sức mạnh vô hình đang khống chế tất cả mọi thứ trên đời này, vì sao quả táo nhất định phải rơi xuống mà không bay lên trời, sức mạnh nào bắt chân chúng ta đứng ở mặt đất mà không bay lượng trên không. Quả cầu sắt này có thể giải thích một loại sức mạnh trong đó, thần kỳ lắm phải không, hiện giờ ta cho ngươi xem một loại hình thức biểu hiện khác, ta chỉ làm một lần thôi, nhìn cho kỹ vào.
Vân Diệp rót đầy chén trà trước mắt sư đồ Lý Thái, đầy tới sắp tràn cả ra, lấy một tờ giấy trên bàn chậm rãi đặt lên miệng chén trà, sau đó đảo ngược chén lại.
Lý Thái không hiểu vì sao tờ giấy kia có thể ngăn nước trong chén không chảy ra, vì sao?
Hắn dùng tay chạm nhẹ vào tờ giấy, tờ giấy bị chọc thủng, nước trong chén đổ ập xuống đất.
Lý Thái không mê hoặc, nhưng lại giống trẻ con phát hiện ra món đồ chơi mới, tự mình chạy sang một bên cầm một xấp giấy, một chậu nước, một chén trà, bắt đầu chuyến hành trình phát hiện vĩ đại của mình.
- Hầu gia, vì sao lại như thế?
Công Thâu Mộc cả đời nghiên cứu sự ảo diệu của trời đất, thấy chuyện thần kỳ như thế tất nhiên không nén nổi tò mò.
- Tiên sinh, đó là sức mạnh của không khí.
Vân Diệp không thể giải thích với ông ta về áp lực không khí, chỉ đành nói như thế.
Công Thâu Mộc dùng ống tay áo phe phẩy quạt gió, trầm ngâm nói:
- Nói như thế không khí cũng là một loại cản trở? Gió cũng như thế? Nó có thể đẩy thuyền đi trên sông, cũng có thể trở ngại người đi đường cầm ô?
- Tiên sinh nói đúng lắm, không khí cũng có trọng lượng, chúng ta đi trong không khí thực ra cũng không khác gì đi trong nước, chỉ có điều cái lực cản lớn, cái lực cản nhỏ, chỉ thế mà thôi.
- Ta đã cân một trăm sáu mươi mốt loại đồ vật ở cùng một thể tích giống nhau, chẳng lẽ ta còn phải cân cả trọng lượng của không khí à? Ông trời ơi, ta phải tạo ra một cái cân đủ chính xác trước, sau đó đem không khí cùng thể tích lên cân, làm sao để có thể ngăn cách không khí? Để nó không ảnh hưởng tới tính chuẩn xác của cân?
Lý Thái nghe thấy thét lên:
- Lần trước ta bỏ một canh giờ, chia thành bảy nghìn hai trăm phần, giờ còn phải đem một cân chia ra thành một vạn phần à? Ngươi đang ức hiếp người ta, lần trước ta dùng cát chảy để phân thời gian, giờ dùng cái gì để phân trọng lượng của cát.
Vân Diệp tỉnh bơ nói:
- Khởi nguồn trọng lượng là phân lượng, nhưng nó vẫn rất lớn, chưa cân được không khí đâu.
Lý Thái suy sụp ngồi bịch xuống đất, dáng vẻ rất ủ rũ, hắn muốn hoàn thiện bảng mật độ của mình, nhưng xem ra quá khó.
Vân Diệp thấy vừa rồi mình hình như đả kích hắn quá lớn, lại dịu giọng nói:
- Thanh Tước, những người vĩ đại trên đời này không ai là là không từ trong gian khó chém gai phá bụi mà ra, ngươi tìm được con đường, phải dũng cảm giả thiết, cẩn thận xác thực, cuối cùng tìm ra chân tướng, nói không chừng thế gian đều vì ngươi mà thay đổi.
Lý Thái trợn mắt lên, tân khốn này hiện giờ chỉ có một vẻ mặt, đó là khinh bỉ.
- Ngươi tưởng là ta thất vọng, hay là chùn bước? Nói những lời rắm chó an ủi người? Ta là loại người cần an ủi à? Vừa rồi chẳng qua ta có chút chán nán, để bản thân thoải mái hơn, chuẩn bị tốt tâm tình đi làm việc này.
- Ngươi đừng tưởng rằng vừa rồi làm việc không để lộ sơ hở, cầu sắt và cái chén có một điểm giống nhau, đó là ngươi đuổi không khí đi, một dùng cái hút không khí ra, một dùng nước đẩy không khí ra, ta chỉ cần làm rõ vì sao ngươi phải đuổi không khí ra là đủ, nói thẳng ra là làm vài lần thực nghiệm sẽ tìm ra quy luật, ngươi còn chưa lùa được ta đâu, ha ha ha.
Lý Thái cười lớn chắp tay bỏ đi, tựa hồ cực kỳ tự tin vào tiền cảnh nghiên cứu của mình.
Vân Diệp nhìn Công Thâu Mộc, cả hai cùng cười khổ lắc đầu.
- Công Thâu tiên sinh, hiện giờ ta hoàn toàn hiểu thống khổ của tiên sinh rồi, đó là một con yêu quái.
- Lão phu nhất định sẽ đoản thọ, đó là số của lão phu, ông trời đang trừng phạt ta, làm ta vừa thống khổ vừa sung sướng.
Ủ rũ cáo biệt, chắp tay nói một câu chân trọng, Công Thâu Môc bi tráng như cuộc chia tay bờ sông Dịch.
Lý gia chẳng sinh ra thứ mẹ gì ngoài yêu nghiệt, chân đấm tay đá đuổi Lý Khác tới báo cáo chuyện tiền trang đi, mở một cái tiền trang, bây giờ đã sinh ra nghiệp vụ hối đoái, cứ như thế này thế giới còn phần cho nhà khác sống nữa thôi?
Một kẻ thì suốt ngày nghĩ cách làm sao để đem đồng tiền giá rẻ của mình phổ biến ra khắp Đại Đường, một thì suốt ngày nghiền ngẫm làm sao để người dân đem toàn bộ tiền gửi vào tiền trang, để người toàn thiên hạ thành con nợ của Lý gia.
Ghét nhất là kẻ thứ ba, chỉ muốn đòi chân lý, muốn nhìn thấu toàn bộ bí mật trên đời.
Ba cỗ xe ngựa này khởi động, Đại Đường nếu như không phồn hoa trăm năm đúng là vô lý.
Hiện giờ hoàng vị với Lý Thái, Lý Khác đã không còn sức hấp dẫn nào nữa, vì bọn họ đã hiểu, đó là cái vị trí khiến mình bị kìm chân trói tay, tới ngay cả Lý Thừa Càn hiện giờ cũng càng thích phóng ngựa rong ruổi thiên hạ, không coi hoàng vị thành lựa chọn duy nhất.
Buồn bực có lẽ còn có một người nữa, đó chính là Lý Nhị, mình phí bao nhiêu công sức mới cướp được hoàng vị, vậy mà ba đứa con ưu tú nhất lại không coi nó ra cái gì, làm ông ta có một cảm giác hụt hẫng trống rỗng.
Kệ xác cái nhà toàn yêu quái biến thái đó, nghĩ làm gì, về nhà cho khỏe, nằm ở trên xe ngựa, dây cương treo ở lưng ngựa, Vượng Tài biết phải đi đâu, mỗi ngày vào giờ này là lúc Vân Diệp về nhà, không gì thay đổi được.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường, Vượng Tài nhàn nhã cất bước kéo Vân Diệp về nhà, thi thoảng có một phiến lá khô còn sót lại trên cây rụng xuống cũng khiến nó chú ý.
Đi lưng thững lúc đi lúc dừng, một người một ngựa tắm trong ánh tịch dương, đều lười biếng, không khí cũng như tràn ngập một sự uể oải.
Đột nhiên Vượng Tài dừng lại, quay đầu phì mũi với Vân Diệp, bảo y phía trước có người.
Ngẩng đầu lên, cứ như bị ong trích, Vân Diệp tức thì nhảy dựng dậy, vừa đuổi hai con yêu quái nhỏ giờ xuất hiện đại yêu quái, hôm nay ra đường không xem lịch rồi.
Lý Nhị chắp tay sau lưng đi trên đường, bên cạnh chỉ có Ngụy Trưng râu ria xồm xoàm, tựa cười tựa không nhìn Vân Diệp.
- Xuống đây, đi trước dẫn đường, hưởng phúc tới tạo nghiệt rồi, trẫm cả ngày từ sáng tới tối không được yên, còn ngươi một người một ngựa hưởng hết thanh nhàn.
Râu của Lý Nhị càng ngày càng rậm, lại còn lan ra cả mặt, được chải chuốt chỉnh tề, bóng tới sáng ánh lên, trên người có mùi thơm do long diên hương phối chế cả ngược gió cũng ngửi thấy, mặc một bộ y phục bình thường, nhưng cái ngọc bội lớn đeo bên hông bại lộ thân phận của ông ta, có nhà bình dân nào dám dùng ngọc bội to bằng năm cái ngón tay không?
Duong chuyen hay qua