ĐƯỜNG CHUYÊN

Lão giả vuốt râu chỉ trăng sáng trên cao, nói với Vân Diệp:

- Tiểu lang quân, vì sao lại cúi đầu xuống, vì sao lại nhíu mày lại? Trăng đẹp nhường nào, lúc bái trăng vì sao không đi khiêu vũ? Nơi đó có cô nương mỹ lệ.

Những lão nhân khác cũng thúc giục, mấy chàng trai xách Vân Diệp lên kéo đi, đám đông nhảy tưng tưng xung quanh y, phải nói rằng vũ đạo của bọn họ nguyên thủy mà mỹ lệ, Vân Diệp nỗ lực xoay tròn, không cao bằng người ta, cũng không đẹp bằng, trông chẳng giống hùng ưng, mà giống con vịt vỗ cánh bành bạch.

Ai cũng cười, các chàng trai cười ngã từ trên không xuống, các cô nương cười gập lưng, lão nhân phun cả rượu trong miệng ra. Vân Diệp cũng cười, mặc kệ tất cả xoay tròn, khi chút sức lực cuối cùng hao hết vẫn nằm trên mặt đất cười, cười tới chảy nước mắt.

Các cô nương tốt bụng đỡ y đứng lên, chỉ các chàng trai vẫn đang cười lớn tiếng mắng mỏ, còn cởi tóc trên đầu Vân Diệp ra, để y cùng mua lắc đầu với mình.

Tóc dài ngang nhau, lắc rất là thích, tay trái nắm tay một cô nương, tay phải nắm tay một cô nương, rất thích, chỉ là đằng sau có chàng trai nhỏ nhen thi thoảng chen vào, húc y, múa lảo đà lảo đảo tất nhiên không đẹp, nhưng rất thống khoái.

Trống dừng múa ngưng, ngã lăn ra không chỉ mình Vân Diệp, rất nhiều cô nương ngồi bệt xuống đất, các chàng trai mồ hôi đầm đìa, có người lớn gan bế cô nương chạy đi...

Các lão nhân đưa Vân Diệp về chỗ ngồi, vò rượu lập tức được đưa tới, uống từng ngụm lớn, rượu như dòng nước thấm ướt tim gan phèo phổi.

Vừa mới thở đều lại thì tiếng ca lại vang lên, nơi có núi tiếng ca luôn vang vang, tín thiên du của tây bắc, chuyển sơn ca ở nơi này đều giống nhau, nếu không xả giọng mà hát thì không có vận vị của núi rừng.

Người ta nói khi trăng tròn con người luôn buồn, đạo lý giống như sói hú trăng vậy, các cô nương hát uyển chuyển như hoàng oanh, như trăm con sơn ca cùng reo vang, trong trẻo mềm mại. Giọng các chàng trai hùng hồn cao cút. Tiếng ca hòa vào nhau, như hoàng oanh và đại bàng, đại bàng cao ngạo bay thẳng lên trên, hoàng oanh dịu dàng không ngờ cũng theo làm bạn.

Đầu hoa mắt choáng, tới lúc Vân Diệp hát rồi, chuyển sơn ca, từ chữ nghĩa đã biết muốn mọi người luân phiên hát, không thiếu một ai, muốn rút lui, tiếp tục giả ngốc, nhưng phát hiện ra đối tượng duy nhất có thể rút lui là Vượng Tài đã nằm trên mặt đất chổng bốn bốn vó lên trời, hết đường lui, tình hình chẳng khá hơn lúc Đậu Yến Sơn gặp cá sấu.

- Đừng hỏi ta tới từ đâu, cố hương của ta ở phương xa, vì sao lưu lãng, lưu lãng phương xa...

Tiếng ca trầm thấp đau thương vang lên, sân phơi tức thì yên tĩnh, bọn họ chưa bao giờ hát những bài ca bi thương, chỉ có ái tình và ngọt ngào.

Tâm tư của Vân Diệp lại bay về thời đại phồn hoa, năm tháng biến đổi, thời gian nghịch chuyển, y phải làm lại một lần nữa, làm lại từ con số không, theo đuổi lý tưởng của mình, toàn đụng đầu vào tường, mình và toàn bộ Đại Đường không hòa hợp, bất kể mình nỗ lực ra sao, sức mạnh thế tục to lớn luôn kéo mình về khởi điểm, phẫn nộ bất giác sinh ra, tự nhiên đem vào trong bài ca.

- Còn nữa, còn nữa, vì cành ô lưu trong mơ, đừng hỏi ta tới từ nơi nào, cố hương của ta từ phương xa...

Câu này Vân Diệp hát tới năm lần, tới khi nghẹn giọng không hát nổi nữa.

Người lương thiện luôn đa cảm, các chàng trai im lặng, các cô gái khóc thút thít, các lão nhân vây quanh Vân Diệp nhỏ giọng an ủi, không ai trách y phá hỏng lễ bái trăng, không ai bài xích vì y là người xa lạ.

Một thiếu niên đen thui đi tới nói một tràng dài, lão giả cười khà khà nói:

- Mông Lỗ nói, cậu rất đáng thương, cậu có thể theo đuổi Mông Na, chỉ cần cậu vui lên, hán tử khóc lóc không theo đuổi được Mông Na, có cơ hội phải nắm chắc, Mông Na là cô nương xinh đẹp nhất trong trại.

- Trưởng lão tôn kính, xin ngài chuyển lời cho Mông Lỗ, cô gái xinh đẹp như Mông Na, chỉ có dũng sĩ như Mông Lỗ mới bảo vệ được, ta chỉ là một kẻ nhu nhược, không có tư cách theo đuổi cô nương xinh đẹp.

Nhìn Mông Lỗ thấp thỏm nhìn cô nương có nhiều trang sức trên đầu nhất, đó là nha đầu lúc nãy múa hăng nhất, má hồng phơi phới, cái rang khểnh cực duyên, xinh lắm, nhưng lúc này Vân Diệp không nói thế thì còn nói thế nào được?

Nghe trưởng lão phiên dịch, chàng trai rõ ràng thở phào, quái, chàng trai không sao, cô nương lại xông lên đạp một phát thật mạnh vào ống đồng, đau điếng, từ khi bị Đậu Yến Sơn bắt tới Nam Chiếu, năng lực chịu đau của y được nâng cao rất nhiều, mặc dù muốn khóc, muốn la hét, cô nương chết tiệt, cái dép gỗ của nàng đạp lên xương người ta, bố thằng nào chịu nổi, nhất định nàng thường dùng chiêu này, chàng trai mặt đầy vẻ thông cảm, còn có chút sợ hãi, bất giác sờ ống đồng của mình, xem ra bị đạp không ít lần.

Không sao, cái đạp của tiểu cô nương thôi mà, đại gia đây chịu được! Mặt mang nụ cười ấm áp nhất, nhưng khóe mắt hơi nhăn lại, cô nương giận lắm, chưa từng có ai lành lặn dưới chân nàng, thấy Vân Diệp cứ như không có cảm giác gì, cô nương trong núi chưa bao giờ tin tà ma, nên lại dẫm cái nữa...

Vân Diệp hai chân tàn phế được các lão nhân mau chóng khiêng về, nhét cho y vò rượu mang tính an ủi, bê vò lên tu, cái ống sậy quá nhỏ uống không đã, trúng hai đá, đau thối tim, loại cô nương thế này thằng điên mới thích, bụng đầy oán hận, Vân Diệp chỉ còn cách hát vang:

- Há chỉ đau, còn có rượu ngon.

Thuốc giảm đau uống nhiều sẽ giống hệt Vượng Tài, đống lửa trên cao đã tắt, đống lửa trên mặt đất cũng đã tắt, các chàng trai bế các cô nương chạy hết rồi, mấy ông già, còn cả mấy phụ nữ trung lão niên lắc đầu, dùng hai cái càng, khiêng Vân Diệp cùng Vượng Tài về trại.

Sáng sớm mở mắt, hai chân vẫn truyền tới cơn đau nhói, kéo ống quần lên, hai chỗ thâm tím, cô nương đó ra chân quá nặng, hôm qua chỉ khiêm nhường một chút thôi, chẳng lẽ phải dũng mãnh lao tới ôm nàng vào lòng, sau đó đi ra sau đồng cỏ một chuyến mới thoát được cái tai ương này.

Thôi kệ nó đi, kiếm ít dược thảo trị thương mới là vương đạo, mặc dù không phải trọng thương, nhưng rất đau.

Tập tà tập tễnh đi xuống lầu trúc, Vượng Tài nằm trong đống cỏ ngủ say sưa, cái môi dây vẫn còn phì phì, tựa hồ đang hồi tưởng vị rượu.

Vỗ Vượng Tài một cái, một con ngựa mà lười thành thế này đúng là kỳ tích, nó gian nan nhướng nửa mí mắt lên nhìn Vân Diệp, miệng lẩm bẩm gì đó, lại ngã gục đầu xuống, còn vùi tai vào trong đống cỏ.

Không hi vọng gì vào nó nữa rồi, chỉ đành tự đi tìm thảo dược, chưa ra khỏi trại đã thấy trưởng lão vác giỏ trúc xác một cái cuốc từ ngoài đi tới, nhìn thấy Vân Diệp liền cười lớn:

- Khách phương xa, tối qua có ngủ ngon không? Mộng Na đá người là do di truyền từ mẹ, năm xưa ta cũng bị đá không ít, ha ha ha, may mà nơi chúng ta có thuốc, nếu không sẽ đau tới vài ngày.

Nói rồi lấy một cái cây từ giỏ sau lưng xuống, nguyên rễ, có ba cái cành, mỗi cành bảy lá, đây chẳng phải là tam thất thì là cái gì? Ít nhất phải tới mười năm. 

 

Thứ dược thảo lấy vàng cũng không đổi, nhân sâm bổ khí hàng đầu, bổ huyết tam thất hàng đầu, là dược liệu chính trong bạch dược Vân Nam, có nó, ngày bạch dược tái xuất trên đời không xa.

- Lão nhân gia, đây là một loại dược liệu cực tốt, trị tổn thương va chạm có công hiệu thần kỳ, chỉ cần nơi đây có trồng loại dược liệu này, cuộc sống trong trại sẽ tốt hơn rất nhiều.

Trưởng lão thở dài lắc đầu:

- Cuộc sống tốt đẹp không phải do chúng tôi định đoạt, cũng chẳng phải do cậu định đoạt, chỉ chúc phúc thôi là không đủ, vương của chúng tôi chết bệnh ở Trường An, quang minh chi vương đem nữ nhi gả cho người, còn có một vị vương tử khả ái, nhưng vị công chúa điện hạ này lại không quản công việc, tất cả mọi chuyện giao cho Phùng gia tham lam quản lý. Vốn chúng tôi mỗi tháng đều có lễ bái trăng, giờ nửa năm mới tổ chức một lần. Lương thực, bọn họ lúc nào cũng đòi lương thực, lần này lương thực vừa mới thu hoạch đã bị bọn họ mang đi quá nửa, trong trại chỉ còn biết chết đói, mọi người nói trước khi cùng chết đói hãy vui vẻ một lần, nên mới có lễ bái trăng lần này.

- Nghe nói người Phùng gia đang cầu thân với công chúa, muốn làm phụ thân của tiểu vương tử, ba đứa nhi tử của Phùng gia tranh nhau lấy lòng công chúa, muốn làm vương của chúng tôi.

Vân Diệp nhíu mày lại:

- Nghe nói công chúa có rất nhiều chiến sĩ cường đại cơ mà? Sao lại để bọn chúng làm càn?

- Thủ hạ của công chúa ngồi thuyền lớn ra biển rồi, chỉ còn lại hai trăm võ sĩ, cho nên không dám làm gì.

- Các người có thích công chúa không?

- Thích, những võ sĩ cường đại kia cướp bóc đốt phá ở vùng đất này, công chúa nhân từ ngăn cản bọn họ, đuổi bọn họ ra biển, cho nên ở đây mới có ngày tháng yên bình.

- Trưởng lão, ta nói các vị sắp có cuộc sống tốt đẹp, ông có tin không?

Trưởng lão chỉ cười hiền lành, nghĩ là khách có ý chúc phúc.

Trở về lầu trúc, trưởng lão đập nát rễ tam thất bọc lên chân Vân Diệp, tuy miệng cười tươi tỉnh, nhưng sâu trong lòng mang lo âu, ngày tháng vui vẻ qua mất rồi, tiếp theo phải suy nghĩ làm sao vượt qua thời gian đói kém kéo dài, người Liêu luôn hưởng thụ trước, tiếp nhận khổ nạn sau, những người trẻ tuổi bình thường trong trại không suy nghĩ những chuyện này, bọn họ luôn cho rằng trưởng lão sẽ dùng trí tuệ xử lý tốt mọi chuyện.

Đáng tiếc rằng lần này trưởng lão không đối diện với vị vương ngu xuẩn tuân theo quy củ cũ, trước kia còn có thể qua lừa gạt để thổ vương miễn cống nạp của trại mình, dù sao thổ vương xưa nay đều chỉ cưới tỷ tỷ hoặc muội muội của mình, kéo dài nhiều năm, tới đời thổ vương này, trưởng lão luôn dễ dàng ứng phó được, không cần tốn nhiều tinh lực lắm.

Thổ vương có lẽ chỉ là một con chó ngu xuẩn, chỉ cần trong miệng có thức ăn là sẽ không cắn càn vô nghĩa, nhưng Phùng gia thì khác, uy danh của Tiền phu nhân vang khắp thiên hạ, dũng lực của Phùng Áng thiên hạ vô song, tiếng tăm nhất tiễn định giang sơn, vùng Lĩnh Nam có ai không biết, nhi tử của ông ta tuy nhiều, nhưng không có kẻ nào là phế vật, nếu như muốn dùng mánh vặt giải quyết vấn đề là không thể. Lương thực trong kho không còn nhiều nữa, ai có thể nghĩ vừa tới mùa thu hoạch đã sắp chết đói?

Tài nghệ của trưởng lão rất tốt, hai phiến lá lớn buộc lên ống đồng Vân Diệp trông như là hai cái bảo vệ chân màu xanh, đẹp mà thoải mái. Người Liêu học từ đại tự nhiên làm sao sáng tạo ra cái đẹp, đồng thời biến nó thành văn hóa độc đáo của mình, không có văn tự, nhưng có hoa văn đẹp vô cùng, những hoa văn này xuất hiện mọi nơi, trên y phục, trang sức, trên bát cơm, mặt thần linh cũng có.

Giống như ngôn ngữ không phải phương thức giao lưu tốt nhất mà là nụ cười, hoa văn đó là nụ cười của bọn họ, tùy tiện kéo một đứa bé ra đều có thể cho ngươi biết hàm nghĩa của mỗi hoa văn.

Trưởng lão mang theo Vân Diệp của trại do Vân Diệp tặng tới Ung Châu, an bài sự vụ trong trại xong là đi vội vã, chờ một khắc cũng không, lương thực mang về mới quan trọng.

Ung Châu là do hoàng đế Đại Đường mới đặt từ năm ngoài, trước đó mọi người gọi là Tấn Hưng. Mang đi còn có một khối ngọc bài nho nhỏ, bên trên khắc trữ, trưởng lão không nhận ra, Hán ngữ của ông ta do năm xưa theo lão thổ vương tiến cống học được ở Hồng lư tự, thổ vương cũng không biết, là trưởng lão thông minh nhất của lãnh địa thì không thành vấn đề, trong vòng một năm đã học được thứ ngôn ngữ khó nhất trên đời, tiếc là không biết chữ, không biết viết. Nếu không ông ta sẽ thấy bên đó có bốn chữ "Vân thị chi chủ".

Hành cung của công chúa cách ba trăm dặm nữa, nhưng Vân Diệp dừng bước lại, y chuẩn bị xem trước, xem xem hiện thực khác với tưởng tượng của mình bao xa, Lưu Tiến Bảo ở trong phủ công chúa trông coi nhi tử của mình, tìm hắn hỏi chẳng phải mọi chuyện rõ ràng sao? Nếu như Lý An Lan bị quyền lực làm cho mê muội, nghĩ rằng dựa vào Phùng gia là có thể tự lập, như vậy Vân Diệp sẽ lập tức mang nhi tử của mình trở về Trường An, tất cả người của Vân gia cũng sẽ rút khỏi vùng đất này, Lĩnh Nam tùy nàng tung hoành, coi như thu lao sinh con cho mình.

Nếu như còn có nguyên nhân khác, Vân Diệp thấy mình làm Odyssey một hồi cũng chẳng thành vấn đề, Phùng gia khinh người quá lắm! Trước kia Vân Diệp thấy hai tay dính máu là chuyện tồi tệ, từ sau khi được Đậu Yến Sơn khai sáng, y không còn thấy giết người có vấn đề gì nữa, hiện giờ tình hình quốc gia là thời đại cổ vũ giết người.

Ngưu đầu kim nhất định có tác dụng với quan phủ, có điều trong trại lại không có hiệu quả gì, Vân Diệp vốn chuẩn bị khoe khoang một chút, xem vẻ mặt hâm mộ lẫn kinh ngạc của trưởng lão, kết quả đổi lại là một từ "ồ" bình đạm.

Tài phú mà ông ta biết khác biệt với Vân Diệp, vàng trước mặt lương thực, bò dê thậm chí đám trẻ con chạy đi chạy lại kia không có mấy giá trị, nếu như chẳng phải đã ở Trường An một thời gian thì ông ta đã chẳng cho rằng thứ này cũng là tài phú. Trong giáo huấn của tổ tiên và thần linh, thứ này xưa nay chẳng phải là tài phú, bạc trắng phau phau còn có thể dùng làm trang sức trên đầu các cô nương, còn thứ như bùn vàng này chẳng có mấy tác dụng. Có điều nghe Vân Diệp nói hiến nó cho công chúa, đổi lại được lương thực cho cả trại thì rất động lòng.

Mông Lỗ đưa tân huynh đệ Vân Diệp của mình vào rừng tìm thức ăn, sau khi nướng hai cân nấm, đám Mông Lỗ, Mông Na nhìn Vân Diệp thương hại, vị khách phương xa này thật quá đáng thương, loại trứng đen xì có vị lạ đó chỉ lợn mới thích ăn đã khiến y ăn tới chảy nước mắt, để an ủi khách, bọn họ kiếm lấy càng nhiều nấm thông...

Không ngờ bọn họ chưa tới rừng chuối, Vân Diệp không còn gì để nói, nơi đó có chuối nhiều như biển, chẳng lẽ đó không phải là thức ăn?

Vân Diệp không muốn làm kẻ ăn chực, liền vẽ trên mặt đất rất nhiều chuối, sau đó chỉ vào ngọn núi mình đi qua.

Ai ngờ vẻ mặt của Mông Lỗ rất căn thẳng, kéo Vân Diệp muốn rời đi, sau khi Vân Diệp minh họa không ngừng, hắn cũng nằm bò ra đất vẽ hình, từ trong hình vẽ Vân Diệp biết, trong ngọn núi đó có một tên ma vương, thích dùng trường mâu đâm người, đâm một cái là bụng thủng như cái động lớn, cái động vẽ rất thật, rất thê thảm, nhưng vì sao ma thần rất giống tê giác?

Khỏi phải nói, thợ săn kia gặp phải tê giác rồi, bị tê giác húc chết, sau đó đạp một cái, giờ tê giác bị voi giết chết, chỉ cần không chọc giận con voi lớn kia thì chặt chuối mang về không thành vấn đề.

Nữ nhân là tai họa, Mông Na chính là thế, thấy Vân Diệp cười nhạo nàng, lập tức tóm lấy Mông Lỗ, khích hắn cùng đi tìm ma vương kiếm cái ăn, còn diễn giảng một hồi với những người trẻ tuổi khác, không hiểu nàng nói gì, nhưng nghe phấn khích lắm.

Mông Lỗ là một đầu lĩnh tốt biết suy nghĩ cho an toàn của mọi người, nhưng quyền lợi lập tức bị Mông Na soán đoạt, vẻ mặt vừa muốn khuyên lại vừa lo sợ khiến Vân Diệp cười toe toét. Cuối cùng Mông Lỗ bị Mông Na đá cho một cái đau điếng, vẫn bị khuất phục.

Có điều trước khi xuất phát Mông Lỗ nghiêm mặt nói một câu, ngay cả Mông Na được nuông chiều cũng ngoan ngoãn nghe lời, cho nên Mông Lỗ mang theo bộ dạng như đi nạp mạng cầm cung, hông giắt sài đao, đi trên cùng.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi