ĐƯỜNG CHUYÊN

Vân Diệp mỉm cười, bóng dáng của Tân Nguyệt không đâu không có, Lưu Tiến Bảo không nhìn ra chứ y sao lại không, bà cả của y thật đáo để, đường đường công chúa nhất định không có được chia phần của mình, còn kém hơn cả Na Mộ Nhật.

- Phần của Dung Nhi chẳng lẽ cũng không cho?

- Hầu gia, sao thiếu tiểu thiếu gia được, ba gian phòng chất bảo bối tới nóc rồi, Hà gia đại nương tử cầm chìa khóa, công chúa đòi mấy lần cũng không cho, mỗi tháng còn cùng Lưu chưởng quầy đối chứng một lần, tiểu nhân chứng kiến, từng khoản đều rõ ràng. Hôm một trăm ngày của tiểu thiếu gi, Lưu chưởng quầy và Hà gia đại nương tử bày tiệc ở trong thành Ung Châu, ai tới cũng được, chỉ cần chúc phúc cho thiếu gia, ăn uống thoải mái, dê ba dặm xung quanh bị giết sạch, Lưu chưởng quầy còn nói thức ăn đơn giản quá, người cũng ít, có lỗi với tiểu thiếu gia.

Vân Diệp há hốc mồm, có điều cũng đúng thôi, Lĩnh Nam hiện giờ chẳng có món gì ngon, người Quan Trung lại không quen ăn bảo bối của biển, chưa có nhận thức về món ăn trong rừng, người triều Đường chẳng ai thích ăn thú rừng, dù sao thứ sống ngoài đồng hoang gầy quắt, chả có mỡ màng gì, không so được với thức ăn phong phú của Vân gia, nhân khẩu thường trú ở thành Ung Châu quá lắm hai nghìn người, ngay cả trấn nhỏ của Quan Trung cũng đông hơn, đúng là hơi kém một chút.

- Các ngươi gạt bỏ công chúa, nàng không giận à? Nghe nói trong thành có nhiều kẻ tới cầu hôn?

Vân Diệp không hiểu Lý An Lan có tâm tư thế nào, nếu như Tân Nguyệt mà không thể làm chủ tiệc trăm ngày của con mình, nàng đã châm lửa đốt nhà rồi, nữ tử đất Thục mạnh mẽ, một công chúa nhu nhược không so được.

- Vì sao công chúa có ý kiến chứ, thiếu gia là của nhà ta, đám hạ nhân muốn làm long trọng, lại không cần công chúa bỏ tiền, bọn tiểu nhân đều là phó nhân của thiếu gia, không phải của công chúa, điều này Lưu chưởng quầy cùng Hà gia đại nương tử đã căn rặn rõ ràng, bọn tiểu nhân có lòng muốn xây một căn nhà thật lớn trong phủ công chúa cho tiểu thiếu gia, thiệt thòi cho tiểu thiếu gia quá, cứ nghĩ tới nhà của chúng ta ở kinh thành, lại nhìn nơi tiểu thiếu gia ở, Hà gia đại nương tử nhắc tới lần nào là khóc lần đó.

Trong mắt Lưu Tiến Bảo, tiểu thiếu gia đang thương của mình không được phụ thân che chở, sống ở cái khe núi kêu trời trời chẳng đáp, gọi đất đất không thưa, chỉ biết bú sữa, mấy phó nhân gầy gò kiên trinh bất khuất bảo hộ tiểu chủ nhân của mình, mơ ước ngày nào đó thiếu gia lớn lên, bay vọt lên trời. Hắn bị suy nghĩ của mình làm cảm động, nhưng lại khiến Vân Diệp bất mãn.

Có thể bay lên trời hay không thì Vân Diệp không biết, nhưng nếu cưng chiều như thế tương lai cơ hội bị kéo ra chợ tây chặt đầu lớn hơn nhiều, Vân gia toàn người tốt nuôi ra một tên bại gia tử làm người ta thương tâm.

- Sau này giáo dục tiểu thiếu gia giao cho công chúa, nàng là mẫu thân có quyền lợi đó, giáo dục biến thái của hoàng gia vừa vặn có thể tiêu trừ ảnh hưởng do mấy kẻ các ngươi cưng chiều tạo ra, ngươi cũng không muốn thấy tiểu thiếu gia thành bại gia tử chứ?

Lưu Tiến Bảo mồm há to tới mức đủ nhét cả nắm đấm vào mồm, tròng mắt đảo tròn, như muốn cười lắm.

Chớp mắt Vân Diệp hiểu ra, đá một phát vào chân hắn:

- Mặc dù hầu gia ta là Trường An đệ nhất bại gia tử, nhưng hầu gia ta bại gia cũng hưng gia, tiêu vạn quan tiền, phẩy tay một cái kiếm lại đầy hai ống tay áo, đó là bản lĩnh lớn, hầu gia ta có bại gia tới đâu cũng không khiến các ngươi đói, kẻ nào kẻ nấy sắp thành lợn cả rồi.

Lưu Tiến Bảo chỉ cười hì hì, nghĩ một lúc mới nói:

- Hầu gia, đám thổ vương thì dễ xử lý lắm, người giết chúng là xong, nhưng ba kẻ của Phùng gia thì phải làm sao? Chính bọn chúng gây lên làn sóng cầu hôn công chúa, hiện trong phủ công chúa náo nhiệt vô cùng, kẻ không liên quan ra ra vào vào, làm người ta bực mình.

 

- Ý tứ công chúa thế nào?

Vân Diệp mỉm cười hỏi:

- Bẩm hầu gia, thời gian qua công chúa chuyên môn điều Hà gia đại nương tử tới hầu hạ mình, sau khi trời tối không tiếp khách.

Lưu Tiến Bảo nói chậm rãi từng chứ một, chỉ sợ Vân Diệp hiểu lầm:

- Đường đường Lý An Lan cũng có ngày sợ lời đồn đại à? Thôi được, nếu nàng đã giữ mình vì ta, vậy ta giúp nàng diệt trừ đám ruồi bọ kia, trả cho nàng một lãnh địa giàu có.

Vân Diệp nhìn vầng mặt trời hồng sắp lặn bên ngoài, gõ vào song cửa tự lẩm bẩm. Hai mắt Lưu Tiến Bảo thì đã nhuộm một màu đỏ, như dã thú sắp xuất chuồng.

Trong thành Ung Châu đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, tin tức ngưu đầu kim xuất hiện không chân mà đi, khắp thành toàn những người mang đao kiếm, cùng đủ mọi loại trang phục kỳ dị, thậm chí ngay cả người Hồ từ Quảng Châu xa xôi cũng tới. Không vì cái gì khác, đều vì hoàng kim mà tới, Phùng Áng phái khoái mã, đem theo thư do đích thân ông ta viết cho Lý An Lan nghe ngóng thực tình sự việc.

Ngưu đầu kim đặt ngay trên bàn của Lý An Lan, sau khi rửa sạch sẽ, màu vàng óng ánh. Lý An Lan hai tay chống cằm nhìn khối vàng này rất lâu rồi, đây là vàng thiên nhiên thực sự, nàng rất thích, nhưng cũng biết đằng sau đó có mục đích không thể nói ra, nàng ngửi thấy mùi âm mưu.

Lĩnh Nam không hoang vu như nàng nghĩ trước lúc tới đây, ngược lại còn có mấy tòa thành khá phồn hoa, ví như Quảng Châu đã có mười vạn nhân khẩu, đất phong của mình cũng có một vạn ba nghìn năm trăm mười sáu nhân khẩu, đó là con số xác thực nàng đối chiếu lại sau khi tới đây.

Trên bản đặt một bản tóm tắt phát triển mỏng, nàng gần như đọc thuộc lòng nó rồi, nếu như mình là hoàng tử đã không có nhiều phiền não như thế, nàng tự tin quản lý tốt lãnh địa của mình, chỉ cần dựa theo suy tính của Vân Diệp, đem man tộc từ nơi hoang vắng ra, phân cho họ đất đai, để bọn họ sống quanh thành thị, chỉ cần hai ba mươi năm, bọn họ sẽ không còn là man tộc nữa mà là con dân của mình, hơn một vạn người, thêm vào phụ nữ trẻ nhỏ không quá năm vạn, không chênh nhiều so với tính toán ban đầu của Vân Diệp.

Nắm tay siết lại mới mạnh được, chỉ có biến thành phố của mình trở nên phồn hoa thì mình mới có thêm tiếng nói, chứ không bị quản chế bởi Phùng Áng như hiện giờ.

Phụ hoàng anh minh của mình vì không muốn bất kỳ nhà nào lớn mạnh, cho Phùng Áng khống chế quyền lợi của Lý An Lan, nhưng không cho ông ta quyền khống chế thuộc quốc, câu này nghe có vẻ rất mâu thuẫn, quyền quản hạt của Phùng Áng tới Lý An Lan là dừng, không thể đi sâu hơn, nếu không là vượt quyền, vì quyền lợi thực sự nằm trong tay Lý Dung, một đứa bé chưa đầy năm mới là chủ nhân cuối cùng của vùng đất này, trước khi chủ nhân chưa trưởng thành, Lý An Lan là người quản lý thay, quyền lợi sớm muộn cũng giao cho nhi tử của mình.

Lý Nhị rất tin tưởng ngoại tôn của mình tương lai có thể nắm quyền, nó có một phụ thân bụng đầy tài hoa, óc đầy quỷ kế, ông ta không lo đứa bé tội nghiệp đó không ai ngó tới, chỉ cần mình nắm chặt phụ thân của nó là đủ rồi, y luôn bị tóm trúng chỗ yếu hại.

Lý An Lan hận tới răng cũng ngứa ngáy, mình hi sinh danh dự, hi sinh thân thể, cuối cùng được lợi lại nhà cục thịt nhỏ không chịu yên phận nằm ở bên cạnh mình.

Nghe tiêng o oe trong nôi, bao căm hận của Lý An Lan biến sạch, bảo bối của mình lại ị rồi.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi