ĐƯỜNG CHUYÊN

Vô Thiệt lắc đầu, chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói:

- Nô tài sống không bệnh không tật lâu như thế, hầu hạ ba vị hoàng đế, chính là dựa vào chiêu không liên quan không hỏi tới, bí mật là thứ biết càng ít càng tốt, như thế mới sống lâu được, hẳn Lý Cương tiên sinh cũng dạy hầu gia điều này.

- Vô Thiệt, ta luôn tôn trọng những người sống lâu, ta luôn cho rằng, cùng với lịch duyệt nhiều, trí tuệ cũng sẽ tự động sinh ra, cho nên lời khuyến cáo của những người già, ta luôn ghi nhớ trong lòng. Chỉ cần có cơ hội ta sẽ nghiền ngẫm kỹ, ta gọi đó là tự xét.

Vân Diệp nghiêm túc nghe, gật đầu nêu cảm nhận:

- Đôi khi được dạy bảo quá nhiều, trong thời gian ngắn khó nghiền ngầm hết, ta sẽ tích trữ lại, bỏ một đêm khuya tĩnh lặng, tự mình nói chuyện với mình, lần nào cũng thu được ích lợi không nhỏ. Con người hiện giờ ai cũng quá hám lợi, quá vội vàng, bọn họ không hiểu tổng kết kinh nghiệm từ trong giáo huấn. Thứ cần theo đuổi quá nhiều, vì thế không ngừng có được, không ngừng vứt bỏ, cuối cùng phát hiện thứ mình có lại không phải thứ mình muốn, chỉ tiếc rằng quay đầu lại thì đã già.

- Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua một giây phút làm ta cảm động ở trong sinh mệnh, quý trọng chúng, đem chúng thành tài phú lớn nhất, cho nên ta chưa từng mất đi cái gì, thứ ta có được đã quá nhiều, rất thỏa mãn. Như vừa rồi lấy được bông hoa nhỏ, ta chuẩn bị gài sau tai, để lúc nào cũng ngửi được mùi thơm của nó.

Lần đầu tiên phát hiện ra nụ cười của Vô Thiệt rất đẹp, đầu tiên là mắt nheo lại, sau đó là cơ thịt hai má căng lên, nếp nhăn chụm lại ở khóe mắt, cuối cùng giãn ra, giống như hoa mẫu đơn trong ngày nở rộ.

Đôi khi lời nói là dư thừa, Vô Thiệt vỗ bụng Vượng Tài kêu bồm bộp, bất giác rất khao khát cuộc sống sau khi nghỉ hưu của mình.

Một ông già mặc đồ thọ cùng ba bốn đồng tử, dưới cây tùng, bên suối trong, trò chuyện trên trời dưới đất, giải thích yếu nghĩa của quyền pháp, khi thì hiền từ, khi thì nghiêm khắc, đám đồng tử ngoan ngoãn lanh lợi, nắm đôi tay thô chắc, hô sư phụ, đưa ra đủ các yêu cầu cả hợp lý lẫn không với mình.

Nhìn Vô Thiệp chìm vào trong mơ tưởng, Vân Diệp khẽ mỉm cười, không quấy rầy ông ta, đứng lên quây về tầng cuối của khoang thuyền, tên quý tộc rậm râu kia bị xích sắt trói vào cột, không được đứng thẳng lưng, lại không thể ngồi xuống, cho nên chỉ có hai canh giờ mà toàn thân như ngâm trong nước, bốc ra cái mùi ngứa mũi, đó là điều mà người Hồ ghét nhất.

Đông Ngư ngồi trên sàn, chẳng bận tâm tới mùi mồ hôi thối hoắc, vẫn cứ ăn một miệng thịt, làm một ngụm rượu một cách khoan khoái, thấy Vân Diệp bịt mũi đi xuống, vội vàng đỡ lấy y, dưới này tối đen xì xì, làm hầu gia ngã thì không hay.

Râu Rậm nhìn thấy Vân Diệp thều thào nói:

- Tha cho ta, tha cho ta, nếu không ngươi giết ta đi.

Xích trong tay Đông Ngư buông một cái, Râu Rậm ngã lăn ra sàn như đống bùn nhão.

- Nói cho ta biết, ngươi tới Đại Đường ta ra sao? Chín mươi ngày đi biển, các ngươi khắc phục chứng bại huyết thế nào?

Vân Diệp giữ khoảng cách vừa đủ để không phải nói to, lại không phải ngửi cái mùi khung khiếp kia.

- Tổ tiên của ta, Mục Lạp vĩ đại một trăm năm trước đã tới mảnh đất này, sống ở một nơi gọi là Minh Châu hơn hai mươi năm, ông là một người bác học, thỉnh giáo những người có học vấn ở nước Tùy, nghiên cứu văn hóa Tùy, hơn nữa còn cưới vợ sinh con, sau khi chết an táng ở Minh Châu. Về sau phụ thân ta quay về Ba Cách Đạt, đem chuyện xảy ra ở vùng đất thần kỳ này nói với tiên tri vĩ đại. Tiên tri nghe xong cảm khái " học vấn tuy ở nơi xa cũng đáng theo đuổi." Bằng vào câu nói này phụ thân ta thành Mao Lạp ( Mullah - Lãnh tụ tôn giào?), từ nhỏ ta đã học tập những tri thức này, cho nên biết ngôn ngữ của các ngươi, ta học được dưới sự dạy bảo của đòn roi.

- Khi tổ tiên từ nước Tùy về nhà, ghi chép phong tục nhân tình các nơi, cho nên ta biết chỗ nào có thể lấy được tiếp tế, chỗ nào tìm được thức ăn tươi. An Lạp phù hộ, đoàn người chúng ta tới được nơi phụ thân trước khi chết còn nhớ nhung mãi, phụ thân nói rất nhiều, điều duy nhất không nói còn có loại người đáng sợ hơn người man mọi như ngươi.

Rậm Râu càng nói càng tức giận, biết mình không có kết cục tốt nên không sợ gì:

- Ta chẳng qua chỉ muốn cướp vài nữ tử ở nơi này, hiến cho Cáp Lý Phát vĩ đại, trí tuệ, vô địch, thuận tiện đem ý chí của An Lạp truyền bá cho các ngươi. Kết quả đồng bạn của ta đều bị ngươi trói trên tảng đá giết chết, chết rồi còn bị chim mổ rỉa, linh hồn không thể bình an tới thiên quốc, bọn họ tới vì truyền giáo, chết rồi lại không thể hưởng thụ xử nữ trong hoa viên, ngươi nhất định sẽ bị An Lạp trừng phạt.

- Mặc Hãn Mặc Đức chết chưa tới hai năm, giáo nghĩa của ông ta đã truyền tới Ba Cách Đạt, tốc độ này thật kinh người, máu tươi nhuộm đỏ sa mạc, nên mới có truyền thuyết về huyết thiên sứ. Một tay cầm kiếm, một tay cầm kinh Cổ Lan, giáo nghĩa ôn hòa không che giấu được bản chất tham lam của các ngươi, địa đàng chảy sữa và mật, láo toét, còn cả bảy hai xử nữ, phó đồng trường sinh bất tử, lão bà vĩnh viễn là xử nữ à, các ngươi sao làm được?

- Kinh Cổ Lan lấy thiện lương, làm điều thiện làm gốc rễ, vì sao lại có những người đáng thương dưới khoang thuyền? Ngươi ném vào biển bao nhiêu thi thể rồi? Kinh Cổ Lan ngươi tin khác với thứ ta biết.

Râu Rậm kích động nhảy lên, nghe thấy Vân Diệp dám nghi ngờ giáo nghĩa của hắn, dù thiếu một tay vẫn muốn chết cùng Vân Diệp, miệng không ngừng nguyền rủa:

- Ngươi sẽ bị đá trên trời giáng xuống đập chết, ngươi sẽ bị châu chấu đầy trời nuốt chửng, ngươi sẽ chôn dưới cát sâu nhất không chết cũng không thối rữa.

Vân Diệp lùi lại sau một bước, nói với hắn:

- Bất kỳ kẻ nào muốn dựa vào vũ lực bước lên quốc gia của ta sẽ chỉ có tử vong và thống khổ vô tận, còn về cái địa đàng kia, các ngươi không về nổi đâu, ở Đại Đường, lựa chọn duy nhất của ngươi là địa ngục.

Biết được điều mình muốn biết, Vân Diệp định rời đi, ai ngờ Râu Rậm lại nổi điên, đâm đầu vào cột, làm đầu gần như vỡ làm đôi, trước khi chết còn cầu nguyện, hi vọng An Lạp vô song tha thứ cho hắn nghe được lời xúc phạm thần thánh lại không thể bảo vệ tôn nghiêm của thần...

Nhìn thi thể của hắn, Vân Diệp ngây người ra rất lâu, sức mạnh của tín ngưỡng có thể làm một người vượt qua sự sợ hãi về cái chết, y biết điều này, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt vẫn gây ra sự chấn động chưa từng có, người này ít nhất có được thỏa mãn ở giây phút này.

Cái chết không gây cho Vân Diệp xúc động lớn, nhưng hành vi này làm y lo lắng về cuộc chiến tương lai với Tây Vực, nếu như nhớ không nhầm, cuộc chiến Cao Tiên Chi kết thúc trong thất bại, tuy có nhiều loại nguyên nhân, nhưng Vương triều Đại Đường sau thất bại đó hoàn toàn mất đi sự khống chế với Tây Vực, phải nghĩ cách, tài phú tinh thần Mặc Hãn Mặc Đức để lại quá khủng bố.

Trong một gian phòng khác là chiến lợi phẩm thu được sau cuộc chiến vừa rồi, có thể nói không thiếu cái gì, khay bạc tinh xảo, thảm hoa lệ, ngà voi trắng muốt, phẩm chất hơn xa thứ Vân Diệp được A Lạp Đinh hiến cho, chi tiếc rằng tên kia tới chết cũng không nói tên của mình.

Thuyền tới Minh Châu sẽ xử lý số chiến lợi phẩm này, sau đó chia cho tướng sĩ xuất hiến, tướng sĩ ở lại phòng thủ cũng có phần, chỉ có điều số lượng ít hơn nhiều.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi