Vân Diệp nếu như không đối xử với nữ nhân như là người, phải ôm, trái ấp là chuyện rất dễ dàng. Những người có cùng địa vị với y như hiện nay, coi như là Trương Hiến Trung coi nữ nhân chỉ là bình phong cũng không phải là đại sự. Đại gia đình có hơn mười phòng tiểu thiếp rất phổ biến, chớ đừng nói chi còn có Lưu Hoằng Cơ, một ngày cưới tám nữ nhân vào trong nhà.
Mỗi người có cuộc sống của người đó. Ngươi không thể bởi vì yêu thích của bản thân khiến cho một người biến thành con lừa, sau đó yên tam thoải mái đối đãi với người ta như con lừa. Tiểu thiếp, ngoại trừ ăn cơm, nàng cũng có tình cảm cùng cảm thụ của mình, Vân Diệp một người, ngay cả tảng đá dùng trong thời gian dài đều không nỡ ném đi, muốn không đếm xỉa đến những chuyện lặt vặt này, thật sự là làm không được.
Ngươi hiển nhiên không thể hung ác đối với người khác, cũng chỉ có thể ủy khuất chính mình. Tóm lại cơn tức cần phải có một người mở miệng phát tiết, hai cánh tay của mình gặp tai họa, tóm lại còn tốt hơn so với hai nữ nhân tranh giành tới máu chảy đầm đìa. Một lần nữa cảm thụ những đau nhức kia, một cảm giác tự hào lập tức hiện lên từ đáy lòng, nhìn bóng dáng của mình trên màn, nở nụ cười. Đầu rất lớn, cực kỳ lớn. Sắp che kín tường, vậy là được rồi, Lão Tử chính là Đại Đầu lớn nhất Đại Đường.
Hai hài tử ngủ vô cùng an ổn, Vân Diệp xuống giường, dập tắt ngọn nến, từ trong khe cửa nhìn thấy ánh nến của phòng đối diện vẫn không tắt, nhẹ nhàng kéo mở cửa phòng, rón ra rón rén đi đến dưới cửa sổ đối diện, vụng trộm nghe xem bên trong rốt cuộc đang nói cái gì.
"Tân Nguyệt muội tử, nói cho cùng ngươi là một người có phúc khí. Mặc kệ bên ngoài truyền kỳ của phu quân lam truyền đến cỡ nào, trong nhà, hắn vẫn là quan tâm nhất ngươi, Na Nhật Mộ đi xa thảo nguyên, ta ở Lĩnh Nam cố gắng sống qua ngày, tuy nói cô độc, trong lòng cũng không cảm thấy đau buồn, cũng bởi vì có hắn. Ngươi không cần phải chê chúng ta không biết ngượng, là vì hai người chúng ta chỉ là hai chim yến trong lúc vô tình an giấc ở dưới mái hiên nhà của ngươi, tìm nơi che gió che mưa."
"Ta nói cái gì, nói như thế nào, hôm nay ngươi cũng thấy đấy, vì để cho ta trút giận, cánh tay bị biến thành dạng như vậy, trên mặt còn cười, thấy mà làm cho lòng người chua xót, mang theo hài tử chạy ra ngoài vài ngày, chính là muốn khiến cho chúng ta lãnh yên tĩnh một chút, sau khi trở về bày ra một bộ dáng đau xót, trong nhà quyền quý, thiếp thân nào có quyền lực gì, chỉ là chính phòng phu nhân, cũng chỉ là giam cầm tánh mạng của mình cùng áp chế mới làm được, ta còn có thể nói cái gì.
Có một phu quân như vậy chính là phúc phận đã tu luyện từ kiếp trước của ta, công chúa, ngươi tin tưởng sao? Hắn chưa từng nói với ta một câu nói nặng. Lúc trước khi ngươi mang thai Dung nhi, ta cơ hồ muốn điên rồi, ép buộc hắn như vậy, hắn cũng không nổi giận đối với ta. Nếu như rơi vào nhà người khác, có thể bỏ vợ, ta không coi là tiểu thư khuê các, khi còn bé trong nhà trải qua gian nan, đã từng để chân trần chạy loạn một thời gian, nhìn thấy có một nhà phú hộ đón dâu. Lúc đó làm rất phô trương, thoạt nhìn quả thực chính là cực kỳ thể diện trong cuộc sống cực kỳ gian khó. Ai ngờ, tới khi ta thành thân thì phô trương không cách nào so sánh được. Ngày xuất giá, ta ngồi trong xe ngựa, kim trên lưng đâm vô cùng đau, nước mắt một mực chảy, trong lòng lại như là có một chén mật đường, phu quân thấy ta khó chịu, giúp ta bỏ những cái kim đó. Có khả năng bởi vì là những châm bị bỏ đi sớm, mới khiến cho ta biến thành bộ dáng hiện tại, cái gì đều mơ tưởng, cái gì thậm chí cũng muốn chiếm lấy."
"Ngươi không biết, lúc trước nếu như ta không quá chú ý, hừ hừ, đến Vân gia làm chính thê, Tân Nguyệt muội tử, ngươi có tin ta làm còn nhất định sẽ càng quá mức hay không, hiện tại đã chậm, chỉ cần Dung nhi tốt, ta coi như là làm cái gì cũng được, đừng coi ta là công chúa, coi như tỷ muội nhà mình là tốt rồi. Phu quân là trên đời này nam nhân kỳ quái nhất. Nghe nói ở Cao Ly, hắn giết người như ngóe, không ngờ trong nhà lại thành bùn nặn. Không nói nữa, chúng ta ngủ thôi, cũng không biết phu quân chăm sóc hai hài tử ngủ thế nào, rất đáng thương."
Nghe xong hai nữ nhân tâm sự trong phòng, vẻ mặt Vân Diệp bừng bừng lửa giận. Cm, đều là chính mình nuông chiều mà thành tật xấu, đáng đời một đại nam nhân chiếu cố hai hài tử, còn bị con của mình vuốt ngực muốn bú sữa mẹ.
Từ ngày mai trở đi, không cho các nàng thể diện, chắp tay sau đít chuẩn bị trở về phòng. Mới đi hai bước chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng cửa mở, Lý An Lan đang định trở về phòng nghỉ ngơi, không ngờ nhìn thấy Vân Diệp đứng ở dưới mái hiên, nàng há miệng định kêu to, đã bị Vân Diệp bịt lại, để cho người trong viện đều biết mình nghe lén, còn có muốn người ta sống nữa hay không.
Đẩy Lý An Lan trở về phòng, Tân Nguyệt, người vừa mới nằm xuống, trợn tròn tròng mắt nhìn hai người đang dính vào nhau. Vừa mới nói tới trượng phu, đã nhìn thấy trượng phu rất mập mờ đẩy Lý An Lan tiến vào trong.
"Đều ta ngày thường đem các ngươi làm hư, nguyên một đám không một chút quy củ, hôm nay không thi hành gia pháp thì không được."
Tân Nguyệt phì một tiếng bật cười, giảm thấp âm thanh xuống nói: "Phu quân chuẩn bị lại thi hành gia pháp sao? Gậy trúc lại để ở trong từ đường, công chúa cũng không phải là người chúng ta, gia pháp không dùng được với nàng"
Lý An Lan kiều mỵ tựa ở đầu giường cười ha ha nói: "Không coi là đại sự, Lĩnh Nam đã được chứng kiến, chỉ có mấy chiêu này, sớm biết rồi."
Đây là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn, bất chấp cánh tay đau, lật Lý An Lan ngược lại, bàn tay đánh liên tục vào mông nàng, chẳng biết tại sao Tân Nguyệt cũng hào hứng, giúp đở Vân Diệp giáo huấn Lý An Lan...
Giáo huấn người khác là một hoạt động thể lực, nhất là cả đêm phải giáo huấn hai người, lo lắng hài tử buổi sáng dậy tìm cha, trời còn chưa sáng, Vân Diệp xoa eo lảo đảo quay về phòng. Khi mở cửa phòng, quay đầu lại nhìn xem vô hạn xuân quang ở bên trong màn, lại nhào tới giáo huấn một trận, lúc này mới thoả mãn quay trở lại phòng của mình.
Hai tiểu hài tử trần truồng cùng đứng trên giường đi tiểu xuống đất, nhìn thấy cha trở về, vui vẻ hô muốn cưỡi ngựa. Chuyện này không được, eo của Lão Tử đã sắp đứt, lại bị cưỡi ngựa, lão khó giữ được tánh mạng.
Mệt mỏi ngáp mấy cái liền mà còn phải kể cho hài tử câu chuyện con báo màu xanh lam, lưng một ngụm bảo kiếm chinh chiến bốn phía. Vì không nhớ được tình tiết câu chuyện, đành phải bịa chuyện cho bọn nhỏ, hai hài tử tuy không rõ con báo vì sao phải chạy trốn, vẫn mở to hai mắt nghe phụ thân kể chuyện.
Quả nhiên là như vậy, người nghe kể chuyện xưa bắt đầu dùng răng của mình, bởi vì người kể chuyện xưa đã ngủ mê mệt, Lý Dung níu lấy lỗ tai phụ thân, cũng không thể đánh thức. Đều là hài tử ngoan, không khóc không ồn ào, tự mình cắn.
Khi hai nữ nhân đỏ mặt rời khỏi giường, đi xem hài tử, bị tình cảnh trước mặt khiến sợ ngây người, hai hài tử cởi truồng, một đứa ngồi ở trên mặt phụ thân, một đứa ngồi ở ngực, giúp nhau cắn, cắn mệt mỏi, còn cắn thêm hai cái ở trên ngực phụ thân, nam nhân mang hài tử, hài tử có thể bình an lớn lên coi như ông trời chiếu cố.
Lý Thừa Càn đến đây, Vân Diệp ngẫu nhiên cảm phong hàn không tiếp khách, Lý Thái đến đây, Vân Diệp vẫn mang bệnh không tiếp khách, Tôn Tư Mạc đến đây, kê cho Vân Diệp một đống thuốc bổ, chỉ vào cái mũi chửi rủa một trận rồi trở về dược lư, nói tiếp tục như vậy, có thể sống đến năm mươi tuổi, tính hắn mạng lớn, một quyển 《 hoàng đế nội kinh 》 bị để lại. Xem không hiểu, có đôi chút nội dung thật sự không phải tiểu dân như ngươi có thể hiểu được, vô cùng không bị cản trở (tư tưởng, tình cảm, văn chương... bộc lộ hết tâm tư tình cảm, không bị câu thúc gò bó), cũng vô cùng dã thú hóa, Tôn Tư Mạc làm cả đời xử nam hiểu được cái gì là phòng trung thuật, dưỡng sinh phải kiềm chế tình cảm? Nói đùa gì vậy, cuốn sách bại hoại này đã bị Vân Diệp tiện tay ném lên trên giá sách dính bụi.
Lý Thái ngồi ở dưới bóng cây nắm chặt lấy đầu Vân Diệp mà nhìn trái, nhìn phải, mắt quầng thâm, mặt tím, tứ chi vô lực buông thỏng, đây là tiêu chuẩn của miệt mài quá độ.
"Phương thuốc của ta, ngươi có muốn một bản hay không. Ta thấy, trạng thái hiện tại của ngươi còn thảm hơn so với ta. Ta chỉ là âm khí xâm lấn, ngươi đại khái là ngâm mình ở bên trong âm khí, ngươi không thể nửa tháng đều thâu hoan, khoai tây sắp thu hoạch, Huyện lệnh, chủ bộ, huyện úy, đều muốn điên rồi, hiện tại phải đào khoai tây, còn theo tra hạt kê, hộ nông dân cũng cần thái rau khô chuẩn bị vào đông, ngươi cùng đại ca ta không lên tiếng, không ai dám đào đất, ta thấy, cây khoai tây đều khô vàng, nên thu hoạch."
Có một số việc bắt đầu đã không hãm được, nhất là hai nữ nhân thậm chí lại muốn có hài tử. Nếu như ở trên giường cũng muốn tranh giành công bình, thời gian trôi qua sẽ không có gì tốt. Vân Diệp hiểu rất rõ ràng điểm này.
Duong chuyen hay qua