ĐƯỜNG CHUYÊN

Hi Mạt Đế Á thích nhất ăn quả sung ( Ficus carica - Dạng sung Địa Trung Hải), tuy hiện giờ không được ăn quả tươi, có chút quả khô cũng đỡ thèm, cây sung của mình hiện còn quá nhỏ, một năm có mười mấy quả, mỗi năm tới lúc quả chín dần, nàng đều bần thần ngồi ở cửa sổ nhìn về phía tây rất lâu.

Ăn quả sung, phiền não trong lòng liền biết mất, lúc này mới nhớ ra xem xét đám học sinh của mình, Tiểu Nha, Tiểu Vũ có thể mặc kệ, Thì Thì tới dạy đám tiểu nương tử võ kỹ và cưỡi ngựa, Vô Thiệt chê mất mặt nên tiến cử Thì Thì, vừa rồi Thì Thì đã dùng năng lực của mình chinh phục các tiểu nương tử lắm chuyện.

Hi Mạt Đế Á vỗ tay, bảo mọi người yên lặng, kéo tay một tiểu cô nương, nói với những người khác:

- Ba năm tới chúng ta sẽ sớm chiều bên nhau, ta hi vọng mọi người quý trọng cơ hội không dễ dàng này. Các ngươi được vào thư viện học làm ta hết sức kinh ngạc, vì thế giới này là của nam nhân, nữ nhân chúng ta là thứ phụ thuộc. Các ngươi cũng thấy rồi, thông minh như ta cũng chẳng thể phản kháng lại đám nam nhân đó, vì ta không thể vạch trần trò lừa gạt của y, biết rõ y lừa gạt mà không đủ tri thức phá giải, đó là sự bi ai nhất trên đời.

- Các ngươi rất may mắn, theo ta biết thư viện Ngọc Sơn là thư viện lớn nhất, phân khoa hoàn chỉnh nhất, trang thiết bị tốt nhất trên đời, ở thư viện, ta vừa là tiên sinh vừa là học sinh, ta không muốn bày ra cái vẻ viện trưởng nói chuyện với mọi người, chỉ muốn làm bằng hữu, làm tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau tiến bộ, cùng tiến về đỉnh cao học thức, chứng minh cho người đời thấy, trong nữ tử cũng có trí giả.

Hò reo rầm trời, đây là lời hợp ý nhất mà các tiểu nương tử được nghe hai ngày qua, khác với lời lạnh lùng bá đạo của vân Diệp, Hi Mạt Đế Á rõ ràng được lòng đa số, tất nhiên trong số đó tuyệt đối không có Tiểu Vũ.

Khi Hi Mạt Đế Á và các tiểu cô nương thảo luận chuyện y phục cả thư viện, một tiểu nữ tử nhút nhát yếu đuối xách một cái bọc nhỏ từ cửa hoa viên đi vào, thấy trong sân đông người liền đờ người ra, không biết nên vào hay nên ra, bối rối vuốt tóc, mỉm cười với mọi người.

Tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, áo sa mong manh, đồi ngực xinh xinh gồ lên dưới yếm ngực màu lục nhạt, đứng đó như một bức tranh màu sắc, Hi Mạt Đế Á quên luôn trong quyển trọng nói gì, đi ngay tới nắm tay tiểu cô nương vuốt ve:

- Muội là tiểu nương tử là ai, người thư viện đã tới cả rồi, muội tới học à?

Tiểu cô nương tốn công lắm mới rút được tay khỏi ma trảo của Hi Mạt Đế Á, hai tay đưa văn thư lên, Hi Mạt Đế Á nhận lấy xem, tức thì hớn hở nói với các tiểu nương tử khác:

- Đây là bạn mới của chúng ta, tên là Bàng Thi Nhi, nhà ở Hà Trung, năm nay mười bốn.

Môi Tiểu Vũ bĩu tận lên trời, vốn mình là người xinh đẹp nhất thư viện, giờ không ngờ con bé nhà quê này còn xinh đẹp hơn mình, sao có được thiện cảm của nàng. Theo sư phụ bao lâu, tuy tự biết mình, nhưng khó che giấu được căm hận đặc sệt trong lòng.

- Tiểu Vũ, Thi Nhi xinh đẹp hơn cả ngươi đấy.

Tiểu Nha phổi bò ôm vai Tiểu Vũ nói:

Tiểu Vũ vặn mình thoát khỏi tay Tiểu Nha, cao ngạo liếc Bàng Thi Nhi một cái rồi về phòng ngủ, nữ nhân này nhìn thêm một cái cũng ngứa mắt, nữ nhân Vân gia đều như cái cây độc lập, có khỏe mạnh, có yếu ớt, nhưng đều đứng một mình, nữ nhân này nhìn một cái giống như dây tơ hồng trong rừng.

Sư phụ từng chỉ dây tơ hồng nói với mình, nữ nhân dễ bị biến thành loại giây leo này, hút dinh dưỡng từ đại thụ tới khi nó bị hút cạn, bản thân cũng chết theo, dù làm một cây nhỏ không thấy được ánh mặt trời cũng chẳng sao, hay dở gì thì mình cũng tự cắm rễ vào đất, dây tơ hồng tuy có thể leo lên cây đại thụ cao, nhưng khó tránh khỏi vận mệnh tử vong, vì phong quang nhất thời mà cược mạng mình vào thì không đáng.

Cao Dương rất muốn sờ làn da của nữ tử đó, vì thế đi tới bẹo má một cái, thấy tiểu cô nương rơi nước mắt, cao hứng nói:

- Quả nhiên nữ nhân làm từ nước, nhéo một cái đã chảy ra rồi.

Định nhéo cái nữa, Bàng Thi Nhi được Hi Mạt Đế Á che sau lưng, không nhéo được, cười hì hì rụt tay lại đi về phòng, cửa mới đóng lại, nụ cười lập tức biến mất ánh mắt đầy lửa ghen tỵ.

Tiểu cô nương yếu đuối luôn là loại Hi Mạt Đế Á thích nhất, loại cực phẩm này càng làm nàng kích động vô cùng, thấy tiểu nương tử khác vây quanh Bàng Thi Nhi an ủi, liền kéo tay Bàng Thi Nhi đi bố trí phòng ngủ...

Việc của thư viện rất nhiều, Vân Diệp bận tối mắt, chẳng mấy chốc quên tiểu mỹ nữ, nay y phải đối diện một đám thương cổ, đám người này được Hà Thiệu Dẫn tới văn phòng của y, mồm năm miệng mười yêu cầu thư viện cho con cháu thương cổ đường ra, gia gia bán gạch, nhi tử bán gạch, tới đời tôn tử cũng bán gạch à? Bán gạch không tệ, no bụng, cưới vài lão bà không có vấn đề, nhưng chúng ta phải tiến bộ chứ? Dù bán hơn gia gia cả vạn viên gạch, thì bán gạch vẫn là bán gạch.

Đây là suy nghĩ thời thịnh thế, thời loạn giữ được tổ nghiệp là giỏi lắm rồi, biết nói xuông chẳng khiến Vân Diệp động lòng, Hà Thiệu trực tiếp sai người mang rương lớn lên, mở ra, trong toàn kim tệ, hắn biết gần đây Vân Diệp thiếu tiền, hiện vô số tù phạm đang mở núi đục đá ở Nhạc Châu, bốn chủ sự công bộ, hai chủ sự tương tác giám được điều tới đó, còn về Công Thâu gia thì quá nửa nhân thủ tới Nhạc Châu rồi, Vân Diệp đang đợi thủy sư Lĩnh Nam nhàn hạ sẽ phải nửa số tới Nhạc Châu, nơi đó quá nhiều thủy tặc, nên Hà Thiệu không lo Vân Diệp từ chối.

- Ha ha ha, Lão Hà, chuyến này huynh tính sai rồi, không bỏ tiền đầu tư vào Nhạc Châu kiếm tiền đồ cho con cháu, thật không hiểu nghĩ gì, học sinh thư viện ra nhanh chóng được làm quan vì cương vực Đại Đường mở rộng quá nhanh, nhân tài không theo kịp. Hiện giờ khác, thiên hạ vào thời kỳ ổn định, muốn đi con đường này không dễ nữa.

- Ta hiểu mọi người, nhưng con cháu các ngươi nếu không có tài học xứng với chức vị sĩ chịu thiệt lớn, huynh chính là ví dụ, vì sao không làm bá tước mà đi kinh thương? Có biết triều đình sẽ nhanh chóng ra điều lệ, làm quan không được kinh thương không? Nhà ta còn không biết làm sao đây, huynh còn dám xông vào à?

Lão Chu của nha hành vuốt râu nói:

- Nhà đông con, mỗi tháng đều có trẻ nhỏ ra đời, không dùng tới nhiều người như vậy, đành tìm lối thoát khác cho chúng, yên tâm, một khi chúng nhập sĩ, sẽ tách khỏi nhà, lão phu không làm chuyện mất mặt quan thương câu kết.

- Tình thế Nhạc Châu không rõ ràng, tuy Vân hầu dùng thủ đoạn sấm sét dẹp yên giá đất, nhưng xưa nay sơn cùng thủy tận sinh điêu dân, chẳng may họ gây chuyện, tiền tài trôi theo dòng nước thì sao? Lão phu nghe nói đám thủy tặc ngay cả gạy cũng cướp, tuy không ai bị sao, nhưng tai quản sự bị cắt, chúng ta cứ bình an ở Trường An kiếm tiền mới là thượng sách.

Vân Diệp không còn gì để nói, đám người này có kẻ nào không tinh như quỷ, nếu tình hình Nhạc Châu rõ ràng, nói không chừng ùn ùn kéo tới, khó khăn đến mấy cũng sẽ bị kim tệ nhấn chìm.

Người khống chế hạn nghạch thư viện là Lý Cương, Hứa Kính Tông và Vân Diệp không chống đỡ nổi oanh kích, nên người ta tìm đột phá ở hai bọn họ, khi Lý Cương mặt đen xì xuất hiện ở cửa văn phòng, đám thương cổ đành cúi mình khiêng vàng đi, không dám nói một câu.

Vân Diệp nuối tiếc nhìn theo cái rương:

- Tiên sinh, thư viện chúng ta cũng phải nghĩ cách kiếm chút tiền chứ?

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi