ĐƯỜNG CHUYÊN

Dân dĩ thực vi thiên, nông cụ chính là phương hướng chính của Khác vật viện hiện nay. Triều đại nào cũng coi nông nghiệp to hơn trời, gieo mầm mùa xuân phải tế tự, thu hoạch mùa thu phải tế tự, hoàng đế, hoàng hậu phải đích thân xuống ruộng canh tác, mặc dù nói chỉ là đóng kịch làm màu cho có, nhưng ở thời đại này không nhiều. Không giống như đời sau, ngay cả chuyện tổng thống tự mua một cái bánh cũng liệt vào hàng ngũ đóng kịch.

Tương tác giám, ngươi cho ta thể diện thì ta cho ngươi thể diện, nông cụ mới chế tác giao cho các ngươi truyền bá, công lao mọi người đều có phần, cùng vui.

Quân khí giám, tưởng mình to à? Nói lão tử phi phận sự à? Bằng mấy cái thứ xe công thành, máy bắn đá, thang leo tường rách nát của các ngươi chẳng ở trong mắt lão tử, lão tử biết Hồi hồi pháo là gì, nhưng đếch nói cho các ngươi biết.

*** Hồi hồi pháo thực ra vẫn thuộc loại máy ném đá, không phải pháo, phiên bản cải tiến của máy ném đá cổ đại thôi.

Khi Vân Diệp đang chìm đắm vào cực độ không dứt mình ra được thì ngoài thư phòng có một trận náo loạn, Vân Diệp không hài lòng, chẳng phải đã dặn không được đi lại gần thư phòng sao, chuyện gì thế này?

- Lão Trang, chuyện gì thế? Kẻ nào đang gây ồn ào?

- Hầu gia, là Trình công gia và Ngưu hầu gia nối nhau tới thăm, lão nãi nãi nói hầu gia dặn mấy ngày này rất quan trọng không được quấy rầy, cho nên đã mời hai vị lão gia tử tới phòng khách.

Vân Diệp mấy ngày qua ăn ngủ đều ở thư phòng, do phải giữ tính cơ mật, Vân Diệp không định làm ai ai cũng biết, từ chối tất cả khách khứa đến thăm, làm vụ đột kích bất ngờ với văn võ toàn triều, muốn bọn họ có một nhận thức cơ bản về Khác vật viện, đó là Khác vật viện rất quan trọng, vô cùng quan trọng, không phải là thứ có cũng được không có chả sao như trong đầu bọn họ.

Trong mắt Vân Diệp thì Lão Ngưu, Lão Trình là trưởng bối đơn thuần, giấu diếm toàn bộ người thiên hạ chứ không giấu bọn họ. Nãi nãi có hơi ngạc nhiên, bà luôn cho rằng tôn tử nghĩ ra thứ mới mẻ rồi, chỉ bà mới được xem, mặc dù xem không hiểu, nhưng không ngăn được nhiệt tình cất giữ của bà, ngay cả tờ giấy trên viết chữ cũng khóa trong rương, chìa khóa mỗi mình bà có.

Từ khi tôn tử về, vẽ mấy bức tranh thôi đã làm phường Chiêu Quốc vốn nghèo khó trở nên bừng bừng sức sống, hiện giờ có ba phần thu nhập là do lò sắt, bánh than mang tới. Tôn tử vất vả theo lão thần tiên học bản lĩnh, không thể cho người không liên quan học được, khỏi nói lão nhân gia hiện lại nổi lên tâm tư này.

- Mời hai vị trưởng bối tới thư phòng, cứ nói là ta không tiện đi.

Vân Diệp vừa bảo Trang Tam Đình đi mời Lão Ngưu, Lão Trình vừa mới chỉnh lý lại ghi chép và bản vẽ làm ra mấy ngày qua. Có một số thứ không cho ai thấy được, ví như tranh Lý Nhị trên trán có hai chữ "đầu heo".

Sau khi hủy diệt tội chứng thì Lão Trình, Lão Ngưu tới.

- Mấy ngày không gặp mà tên tiểu tử ngươi làm cao quá, lão phu hạ mình tới phủ thăm mà ngay cả nghênh đón cũng không có, gia giáo đi đâu mất rồi?

Thích Lão Trình cằn nhằn, xem ra chứng thiếu trưởng bối của mình càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

- Nói lung tinh gì đó, tính khí thằng bé này ra sao không phải ông không biết? Nếu chẳng phải có chuyện trọng yếu, sao nó thất lễ với hai ta? Tới nhà nó với tới đây khác gì, chỉ đi thêm có vài bước, ông đúng là lắm chuyện.

Lão Ngưu không để ý tới cái miệng lèm bèm của Lão Trình, nhận lấy trà nóng do Vân Diệp rót cho:

- Tiểu tử, mấy ngày qua làm cái gì thế? Cũng không thấy ngươi đi tìm đám Sửu Ngưu, Kiến Hổ chơi, một mình ru rú trong nhà vì sao? Vì hai vạn quan tiền kia à? Nếu là vì việc đó thì lão phu cho ngươi biết, tiểu tử, ngươi kiếm lớn rồi, đã bao giờ nghe thấy bệ hạ, nương nương đi bắt chẹt người khác chưa? Hai vạn quan, trong mắt người thường là tiền, trong mắt bệ hạ thì nó không là cái gì hết, nếu như thiếu tiền thật, ngươi cho rằng bệ hạ không có chỗ kiếm nên phải bắt chẹt ngươi? Đó là bệ hạ không coi ngươi như người ngoài, ngươi không thấy tiền thái tử thắng bị xung công à, hai bọn ta còn thắng nhiều hơn thái tử, sao bệ hạ không nói gì? Rượu đâu? Sao lại lấy trà đối phó với lão phu.

Vội vàng bảo người mang rượu thịt lên, mời hai vị ngồi trên giường ở thư phòng, Vân Diệp ở dưới tiếp.

- Trình bá bá, tiểu chất chẳng coi hai vạn quan đó là gì, nương nương có không nói thì tiểu chất cũng sẽ tự dâng lên, số tiền đó là thắng của bách quan, tiêu không dễ, nếu không ôm được cái chân to, ngay cả 6.000 quan cũng không giữ được, nương nương có ý tốt, sao tiểu chất không hiểu.

Vân Diệp nói láo không chớp mắt:

- Tiểu chất tuổi còn nhỏ, song không phải ngốc, tốt xấu vẫn phân biệt được.

Lão Ngưu cười ha hả chỉ Lão Trình:

- Lão phu đã nói rồi mà, thằng bé này ranh lắm, chút chuyện đó mà nó không nhìn ra nổi sao? Cần gì chúng ta tới khai thông? Nói ông cả nghĩ mà ông không tin.

Lão Trình gãi đầu có chút xấu hổ, lúc này cô cô đích thân bê rượu thịt vào thư phòng, bày biện xong cũng không ngẩng đầu lên đã đi ra.

- Thư phòng này là cấm địa của nhà ngươi à?

Lão Ngưu gặp miếng gan lợn vừa ăn vừa hỏi:

- Là do nãi nãi bắt phân ra như thế, nói đây là cơ mật của cả nhà, không cho người ta đi bừa, hạ nhân vào chắc bị chôn sống.

- Cơ mật? Mấy cái tranh trên tường ấy à?

Lão Trình làm một chén rượu do Vân phủ nấu, nheo mắt hỏi:

- Đây là sách mà tương tác giám đưa tới cho tiểu chất, nói là nông cụ tốt nhất thiên hạ.

Vân Diệp không trả lời:

- Vậy ngươi thấy thế nào?

Lão Ngưu nghiêm túc rồi:

- Rác rưởi!

Trước mặt hai người này không cần thiết phải che giấu, nếu là người khác thì thế nào cũng có vài ba câu khen ngợi rồi.

"Phì" Lão Trình còn chưa nuốt hết ngụm rượu đã phu ra đầy mặt Lão Ngưu, Lão Ngưu như không có tri giác, chẳng đề ý tới rượu trên mặt, hỏi nhỏ:

- Ngươi có nông cụ không phải rác rưởi à?

Đưa khăn tay cho Lão Ngưu, Vân Diệp rút mấy cuộn tranh từ trong lọ ra đưa cho Lão Trình.

- Cày càng cong? Trông lạ quá, lão phu chưa thấy bao giờ.

- Đây là thứ cày một con trâu có thể canh tác, có thể xới đất sâu hơn, đạt tới mục đích cao hơn.

- Đây là cái gì, dùng làm gì?

Lão Ngưu cũng mở một bản vẽ, tất nhiên ông ta xem dụng tâm hơn, không phải như Lão Trình chỉ thích thứ lạ mắt vui vui:

- Tương truyền là thứ làm ra từ thời Hán, vì sao Quan Trung lại không có? Lũ ăn hại tương tác gián đó làm công cụ trọng yếu thất lạc rồi, trong Chính Luận có ghi chép, một ngày có thể trồng 667 mẫu, thứ công cụ này mà lại không có ai biết là sao?

Lão Ngưu mắt sắp tròn xoe rồi:

- Ngươi nói cái máy reo mềm một ngày gieo được 667 mẫu đã có từ thời Hán à?

- Không sai, chỉ cần tra Chính Luận do thời Đông Hán đưa ra là có thể thấy.

Vân Diệp đương nhiên không nói khi y đi xem tượng binh mã, được bán kèm vé tham quan viện bảo tàng, nên biết từ trong miệng hướng dẫn viên.

- Một lũ khốn kiếp, cả thứ tốt như thế cũng không giữ nổi, lão phu phải dâng tấu đàn hặc hạng chỉ biết ăn không ngồi rồi này.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi