ĐƯỜNG CHUYÊN

Buổi sáng của mình ở nhà như thế nào nhỉ? Đúng rồi, bánh bao, bữa sáng của Vân gia làm sao thiếu bánh bao được, đầu bếp cho đủ các loại đồ ăn cho vào vỏ, hấp thành các loại bánh khác nhau, nghĩ tới cắn miếng bánh bao nóng hổi, Na Mộ Nhật nuốt một ngụm nước bọt thật lớn, thảo nguyên khan hiếm, từ bánh bao thịt ra thì chẳng có loại nào khác, Na Mộ Nhật rất muốn ăn bánh bao phong phú ở nhà, khẽ nói với Hoạn Nương:

- Buổi sáng chúng ta ăn bánh bao được không? Không ăn bánh bao thịt, ta muốn ăn bánh bao ba nhân ấy.

Hoạn Nương phì cười:

- Được rồi, hôm nay ăn bánh bao nhân miến, hành tây, thịt dê, lão thân cho thêm nhân bánh một lớp vỏ nữa, nhất định không tệ, phu nhân và tiểu nương tử ngủ thêm một lúc đi, lão thân đi làm đây, đầu bếp hôm nay còn rán bánh chuẩn bị cho buổi tối.

Na Mộ Nhật chẳng biết ngủ thiếp đi lúc nào, trong mơ lại thấy phu quân, phu quân luôn mang nụ cười xấu xa nhìn mình, khẽ ôm mình đi dạo bên sông Đông Dương, thi thoảng hôn lên tai mình, làm người ta toàn thân ngưa ngứa, dòng nước ấm áp bao quanh.... Na Mộ Nhật trong mơ nhướng mày lên, vì nàng biết rõ mình đang mơ, cảm thấy nước ấm chỉ có một nguyên nhân duy nhất, khuê nữ đái dầm rồi.

Mở mắt ra, đưa tay sờ giường, quả nhiên như thế, giường ướt cả mảng lớn, áo lót của mình ướt sũng, phần hông nghiêm trọng nhất, nổi giận đùng đùng tìm thủ phạm, nhưng phát hiện khuê nữ ngủ trên giường Hoạn Nương, ôm chăn mở to đôi mắt vô tội nhìn mình.

Hoạn Nương nghe thấy tiếng chí chóe đau đầu vén rèm đi vào, tách hai mẹ con ra, còn về phần ai đái dầm thì nhất thời không phân rõ được, nghe hai mẹ con biện luận, nhất định là Na Mộ Nhật đái dầm, vì tiểu nha đầu nói rất rành rọt, chứng cứ đầy đủ. Na Mộ Nhật không cãi được khuê nữ của mình, sự thực thế nào t hì Hoạn Nương rõ hơn ai hết, vụ án này không cần làm rõ ràng, bảo phó nhân đun một thùng nước lớn, đuổi hai mẹ con vào tắm rửa, khai thế này không thể tham gia đại hội nãi nhật, còn về Na Mộ Nhật tủi thân thì mặc kệ, lớn thế này mà không cãi lại được khuê nữ, mất mặt quá thể.

Tắm rửa xong, hai mẹ con trang điểm thơm phưng phức ngồi trên bàn khối gỗ lớn ăn bánh bao, húp cháo loãng, tiểu nha đầu chột dạ nhìn Hoạn Nương phơi chăn đệm trên dây thừng, ôm bát cháo lớn húp sùm sụp, nó thích nhất bánh bao, hôm nay hình như không muốn ăn, vì mẫu thân cứ hung dữ nhìn nó.

Ngoài hàng rào của mục trường Vân gia đã có rất nhiều người tới, đều đang bận rộn dựng lều men theo dòng sông, nhiều lắm, toàn là lều bằng vải mới, có nóc lều còn cắm cờ tam giác màu lam, phất phới theo gió, rất là đẹp.

Vân Cửu dẫn người dựng một cái lán rất lớn ở chính giữa, đã dựng xong rồi, một tấm phiên vân kỳ của Vân gia đang được kéo lên, nhìn thế nào cũng thấy oai phong.

Tiếng tù kéo thật dài, một số người cưỡi ngựa từ trong núi chạy ra, mùa hè mà còn mặc áo da, trừ người Thổ Phồn ra thì chẳng ai làm thế cả, áo bào lớn thật tiện, buổi sáng là y phục, buổi tối làm chăn đắp, khi mót thì chỉ cần ngồi xuống, phóng khoáng đàm thoại với ngươi, tới khi người ta đi ngươi mới phát hiện vừa rồi người ta vừa nói chuyện với ngươi vừa xử lý nội vụ, để lại một bãi vàng vàng làm ngươi há hốc mồm.

Dân tộc có thể sống trên núi tuyết cao vút vốn mạnh mẽ, cuộc sống gian nan nên không coi cái chết là gì, đánh nhau hung dữ tàn bạo, người lợi hại bôi bùn vàng lên mặt, biểu thị ta rất lợi hại đừng chọc vào ta, kém một chút bị người ta buộc cái đuôi hồ ly sau đầu, biểu thị nhát gan như hồ ly.

Thường thì bọn họ không dám tới Âm Sơn, Hầu đại tướng quân không cho bọn họ mang vũ khí tới, bắt được là có kết cục thê thảm, chỉ giao dịch mới dám tay không từ cao nguyên xuống, lấy đồ bọn họ tới Âm Sơn trao đổi, mang chút rượu mạnh, lương thực, vải bố về cao nguyên.

Có điều may là những người này cực kỳ giữ lời, Na Mộ Nhật thích quan hệ với những người như thế, lần trước người Thổ Phồn mang tới năm mươi tấm da báo, không đủ để đổi mười vò rượu mạnh, Na Mộ Nhật cho bọn họ nợ, đầu nhân đem miếng san hô đỏ trên y phục để lại làm thế chấp rồi trở về.

Ai ngờ lúc mưa tuyết lớn nhất có ba người Thổ Phồn tới bồi thường cho Vân gia, hai tấm da gấu đen lớn, Na Mộ Nhật chiêu đãi bọn họ một bụng rượu rồi trở về, sau này nghe Vân Cửu nói ba người đó bị đóng thành băng ở cửa núi, cành san hô vẫn nắm chặt trên tay.

Hầu đại tướng quân rất tò mò chuyện bọn họ có thể từ cao nguyên xuống lúc tuyết lớn nhất, phái thám báo tinh nhuệ nhất đi dò đường, kết quả, hai mươi người đi, chỉ tám người trở về, còn lại đều bỏ mạng trên đồng tuyết, chỉ mang về một câu, năm ba người có thể qua được, còn đại quân không có khả năng, con đường nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay lại toàn băng tuyết, phía dưới là vực sâu muôn trượng, rơi xuống rất lâu sau mới có tiếng chạm đất.

Hầu đại tướng quân lúc này mới yên tâm, khai xuân năm nay Na Mộ Nhật bảo người Thổ Phồn tới nơi này mang tin về cho đầu nhân kia, nói ta không giục ngươi mang hàng tới, nãi nhật trả cho ta là được rồi, sao lại phái người đi trong bão tuyết, tính mạng dũng sĩ không phải để chà đạp như thế.

Na Mộ Nhật đeo khăn che mặt, mặc phục sức cáo mệnh phu nhân, gài một trâm phi phượng, chỉ cần bước đi, con phi phượng sẽ rung rinh như đang bay, Na Mộ Nhật thích cái trâm này lắm, vì Tân Nguyệt không có, do hoàng hậu ban cho nàng khi sinh khuê nữ, hôm nay phải đeo lên, Hoạn Nương nói, nó biểu thị cho thân phận.

Tiểu nha đầu cầm hai cái bánh bao, một con chó lớn theo sau, ăn một cái, một cái đưa bên miệng Vượng Tài, chỉ thấy Vượng Tài thè lưỡi ra cuộn một vòng, chẳng hề nhai đã nuốt luôn. Tiểu nha đầu kinh ngạc banh mồm Vượng Tài ra xem giấu bánh bao ở đâu, bị Hoạn Nương phát một cái vào mông, dẫn đi rửa tay. Ông trời ơi, có quý nữ nhà ai đi cậy miệng chó, nghĩ tới khai xuân năm sau phải đi gặp hầu gia, hoạn nương đau đầu hết sức.

Trống trận rầm rầm rầm vang lên, một đội kỵ binh sau đội chậm rãi đi ra, chữ Trương cực lớn cho thấy người tới là Đại châu đô đốc Trương Bảo Tương.

Lý Tịnh thiếu chút nữa bị kẻ này hại chết, sau khi diệt Hiệt Lợi, Trương Bảo Tương bẩm báo nói Nam Di Khả Hãn dẫn năm vạn đại quân đánh tới Âm Sơn, Lý Tịnh và Lý Tích chuẩn bị một cái bẫy lớn định nuốt chửng người ta, ai ngờ sau khi bảo vây mới biết người ta chỉ mang theo năm nghìn thân vệ, tới để quan sát xem Đại Đường có muốn tiến đánh nữa không, chứ không định đánh nhau.

Chuyện này lớn rồi, báo láo quân tình là chuyện gì thì ai cũng biết, Lý Tịnh vì giữ mạng cho thủ hạ, nên che giấu, nhưng mật thám của Bách kỵ ti báo lên cho hoàng đế, hoàng đế cho rằng các đại tướng muốn tạo phản, lại phái Lý Khác mới mười hai đi đưa thuốc cho Sài Thiệu, xem xem tình hình thực tế ra sao.

Sau khi chân tướng rõ ràng, Lý Tịnh nhiều chuyện bị đưa về Trường An làm phủ doãn, không dám nhúc nhích chút nào dưới vành mắt hoàng đế, Sài Thiệu về kinh thành quan văn không được đụng vào quân ấn nữa, còn về Trương Bảo Tương thì không ai nhắc tới nữa, cứ như mọi người quên mất hắn vậy, làm Vân Diệp hết sức cảnh giác với kẻ này.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi