Lương lão đại nhận bốn thành ngân tệ cảm tạ ơn đức trở về, Vân Diệp ngồi im sau bàn không nói năng gì, Hàn Thành ngồi bên, ngồi từ hoàng hôn tới khi mặt trời lặn hẳn, tới khi Tiền Thăng vào đốt nến lên, Vân Diệp mới phát hiện ra trăng đã ở giữa trời.
Núi xa có tiếng sấm nổ, vang vọng trong bóng đêm tĩnh mịch, muốn di chuyển người trong thành đi chỉ có thể lên núi, đi thật xa mới tránh được nỗi khổ chiến tranh.
Trong núi nhiều độc trùng dã thú, không thể ở được, cho nên Cẩu Tử và Đơn Ưng đang chơi trò sơn thần đánh trống, lần này mang từ Trường An tới rất nhiều thuốc nổ, Thanh Tước chế tạo thuốc nổ rất tốt, hơn xa của Vân Diệp, nên tiếng nổ càng đanh.
Tiền Thăng nhìn vầng trăng trên đầu, nghe tiếng sấm nổ, kinh hồn nhìn Vân Diệp, định hỏi lại cố nhịn, cuối cùng cũng rơi vào trầm tư.
- Lão Hàn, Lão Tiền, rõ ràng ta kiếm được khoản tiền lớn, vì sao ta không thấy lòng có chút vui vẻ nào? Cứ trống rỗng, thà bọn họ hung dữ đòi tiền ta còn dễ chịu hơn bọn họ khóc lóc cầu khẩn thế này. Lão Tiền, ít nhất ngươi nói không sai, ta không phải người tốt.
Tiền Thăng vỗ bụng bồm bộp mấy cái mới nói: - Nều hầu gia nói cho hạ quan biết vì sao ngài tin có thể diệt sạch thủy tặc ở Nhạc Châu, hạ quan sẽ đưa ra lời đánh giá chân thành, ta chỉ hỏi vì sao ngài tự tin như thế, đừng nói mấy lời vứt đi như anh minh thần võ gì đó, ta chỉ muốn nghe lời nói thật.
Vân Diệp cười khổ, qua một thời gian tiếp xúc, hai người này đúng là người có thể tin cậy, dù rất nhiều tính xấu, nhưng là hảo hán có thể phó thác cả tính mạng.
Thấy Hàn Thành cũng giương tai lên, Vân Diệp nói nhỏ: - Cũng chẳng có nguyên nhân đặc thù gì, chỉ vì đâị đầu mục của thủy tặc là mưu sĩ của ta.
Thân hình to béo của Tiền Thăng tức thỉ bắn lên như lắp lò so ở mông, một tay bịt chặt miệng, một tay chỉ Vân Diệp run rẩy không nói lên lời, bộ dạng vô cùng khủng bố.
Hàn Thành như quả bóng xì hơi, nhũn ra trên ghế, mở to mắt nhìn Vân Diệp, ông ta không ngờ trên đời thực sự có người đi một bước nhìn ba bước, mỗi một hành động đều có mục đích, chẳng lẽ đây chính là anh tài thường nghe nói? Vì sao mình không làm được?
Tiền Thăng chạy ra bàn lấy bút viết, chốc lát sau ném bút đi, đưa tờ giấy tới trước mặt Vân Diệp, chỉ thấy trên đó viết:" Thủy tặc do ngài phái người tụ lại?"
Vân Diệp gật đầu: - Đúng thế, thủy tặc phải diệt, nhưng bọn chúng phân tán khắp nơi không ra tay được, nên ta quy tụ chúng lại, định đánh một trận là xong.
Tiền Thăng đốt tờ giấy đi, còn quấy tro vào nước, lúc này mới nói với Vân Diệp: - Hiện giờ ta có thể đánh giá ngài, ngài là tên vương bát đản khốn kiếp thực sự. Đây là từ mới ông ta học được từ Vân Diệp.
Vân Diệp nhún vai không bình luận, vấn đề trong chuyện này phức tạp hơn đám Tiền Thăng có thể hiểu.
- Hầu gia muốn đặt chiến trường chính trong thành Nhạc Châu? Cả hai cùng hỏi Vân Diệp, bọn họ tưởng mình nghe nhầm, thành Nhạc Châu mới được xây chưa lâu, so với các thành khác thì rất mới, vì xây tòa thành này thứ sử khi đó là Thích Đại Lễ cùng Hàn Thành, Tiền Thăng nghĩ hết mọi cách, tiền không có, cho nên mỗi một viên gạch ở đây đều ngưng tụ mồ hôi nước mắt của họ.
Hàn Thành ôm bụng nói với Vân Diệp, muốn thủy thành phải giết ông ta trước, Tiền Thăng chuẩn bị chết cùng thành, thành còn người còn, thành mất người chết.
Nếu như quan viên đời sau nói câu này, Vân Diệp lập tức lấy xẻng xúc đất chôn luôn, nhưng đây là Đại Đường, quan viên thời này nói một câu nặng tựa cửu đình, nói được là làm được, không phải lời chót lưỡi đầu môi như quan viên đời sau.
- Lầu chuông mới tinh, chuông trên đó do bách tính Nhạc Châu góp từng đồng xu, đem nung chảy mà đúc thành, ngài không thể hủy lầu chuông.
- Diện tích tân thành lớn gấp mười diện tích Nhạc Châu, ngươi thấy đặt một cái lầu chuông cao chưa tới ba trượng có thích hợp không? Còn nữa, cái chuông nát đó tiếng chẳng to hơn tiếng miễu kêu, còn dám nói là chuông tốt, trong tiền đồng có rất nhiều trì không loại bỏ, làm sao có âm thanh tốt được, ngươi nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn, cách một con sông lớn còn nghe rõ, ngươi thích thì bê cái chuông đó về nhà, ta phải đúng chuông mới.
- Có quan viên nhà nào rảnh rỗi đi sửa quan nha, cũ một chút cũng vẫn dùng được mười mấy năm.
- Đừng bêu mặt nữa, quan nha phải sửa, chủ yếu nhất là chúng ta không phải tốn tiền mà do lại bộ bỏ, thành phố của ta mỹ lệ tuyệt luân, ông đặt một cái quan nha rách nát ở đó mất mặt lắm, khỏi nói, phá!
- Tòa thiện sở này ngài dám phá không, đây là do hương thân mười tám dặm xung quanh quyên hiến, chuyên môn dùng cho những lão nhân không con cái dưỡng lão, phá sẽ bị chửi chết thôi.
- Đây là khu nhà ở cao cấp của ta, ngươi đưa một đám người già ốm yếu nghèo khó vào đây là có ý gì? Ta còn bán nhà cho ai, sẽ xây tòa thiện sở mới, để đám học sinh nhàn hạ tới chiếu cố người già, là cách tốt tu thân dưỡng tính, phá!
Ba người mặc thường phục, mỗi người một cái quạt ung dung đi trên phố, nếu không nghe bọn họ nói chuyện còn tưởng họ đang ngâm thơ làm phú, nghe bọn họ nói chuyện chỉ muốn đập chết tên trẻ tuổi ở giữa.
Hiện giờ mọi người đang bận rộn thu thập trang sức, ba mươi vạn thủy tặc rầm rộ đột phá vòng vây của quan quân, sắp đánh tới Nhạc Châu rồi, nghe nói đại vương trên núi đã mặc long bào, chuẩn bị đấu với bệ hạ hiện giờ, ai làm hoàng đế cũng được, chỉ cần đừng giết người.
Đại soái thủy quân trẻ tuổi nghe nói phía trước đã chém giết thành biển máu rồi, đao kiếm chém cong bảy tám cái cũng không ngăn được cơn thủy tặc như trận hồng thủy, sắp chết hết rồi, nếu không chạy sẽ không còn mạng nữa. Ai nấy khi đi còn khóa chặt cửa, có người lấy đá chất chất, niệm bồ tát phù hộ mong chiến sự kết thúc thì nhà mình vẫn còn.
Có người sợ cũng có người không sợ, Hàn Thành nhìn thấy một lão bà bà cầm then cửa sống chết không rời nhà, định tới khuyên vài câu, lại không biết nói thế nào, chỉ đành quanh đầu đi.
- Vân hầu, ngài làm thế nào để có trái tim sắt đá như thế? Tiền Thăng trừng đôi mắt ướt đẫm nhìn Vân Diệp đang cười nói vui vẻ, ông ta không hiểu nổi, sao y có thể nhìn thảm kịch mà cười được.
- Đơn giản, ta đang nghĩ khi lão bà bà kia quay lại thấy nhà mới của mình đẹp đẽ sẽ vui mừng thế nào, cho nên ta vui thay họ, tất nhiên bỏ qua sự bi thương hiện giờ, bách tính tầm nhìn hạn hẹp, cho nên cần quan viên tầm nhìn xa như chúng ta suy nghĩ thay. - Vân hầu, chúng ta thông minh hơn bách tính được sao? Hàn Thành oán hận hỏi:
Vân Diệp chỉ những phú thương đang hốt hoảng bỏ chạy: - Ta có thông minh hơn bọn họ không?
Sự thực bày ra trước mắt, Vân Diệp lừa sáu thành tiền của họ còn được họ cảm kích, Hàn Thành không giỏi ăn nói, đành gật đầu.
Vân Diệp lại chỉ lão nương vác bọc, dắt con, hỏi Hàn Thành: - Ta nói với bọn họ quay trở về sẽ có cuộc sống tốt đẹp, bọn họ vẫn kinh hoàng chạy loạn, ngươi nói xem, ta có thông minh hơn họ không?
Nghĩ tới Vân Diệp bày ra cái bẫy lớn, lừa hết thủy tặc, quan viên, bách tính, chỉ đành gật đầu. Cuối cùng Vân Diệp chỉ tay sang hai bên: - Ta thông minh hơn hai ngươi, các ngươi không có ý kiến chứ?
Tiền Thăng tức giận phất ống tay áo không muốn đáp, Vâm Diệp ưỡn ngực lên: - Ta thông mình hơn tất cả mọi người ở nơi này, vì sao họ không nghe lời, vui vẻ tới lán đã dựng sắn trên núi, tự dọa mình như thế?
Sự vô sỉ của Vân Diệp có lẽ khiến ông trời cũng ngứa mắt, mặt đất đột nhiên nổi gió làm Vân Diệp đang cười lớn ăn đầy một miệng cát, thấy y nhổ phì phì, Hàn Thành và Tiền Thăng mới đỡ hơn.
HẾT
Duong chuyen hay qua