Vân Diệp ngồi trên Duyệt Quân lâu nhìn hai ngôi sao băng sáng rực từ trong thành bay lên mới gật đầu nói với Vô Thiệt:
- Đại sự đã định, Tiểu Ưng đã bắt được tên kia, chỉ cần tìm được mật thất ta chuẩn bị cho bọn họ, ở đấy vài ngày là xong xuôi.
Vô Thiệt đặt chén trà xuống, thong thả nói:
- Ta uống trà với ngươi suốt cả một ngày rồi, giờ có thể đổi bằng rượu, ngươi còn trẻ chịu được đói chứ lão già như ta không chịu nổi.
Lão Tiền lập tức mang rượu thịt đã chuẩn bị sẵn lên, ông ta già thành tinh rồi sao không hiểu lần này hầu gia lại đại thắng rồi, nhớ tới mấy mảnh đất tốt của nhà mình, người cứ như dẫm trên đám mây bồng bềnh, thấy Tiểu Linh Đang bận rộn nấu cháo đằng sau, khuôn mặt giờ nở nụ cười rạng rỡ.
Trường Tôn Xung cưỡi chiến mã tay cầm một cái kích lớn, áo choàng đỏ rực bị gió thổi căng, oai phong lẫm liệt chạy lên ngọn núi, nhìn thành Nhạc Châu bốn phía bốc khói như đống đổ nát, cầm roi ngựa chỉ Dương Nguyệt Minh:
- Thành trì thế này ta đánh một trận là hạ được.
Dương Nguyệt Minh lắc đầu:
- Đại soái nhà mỗ không cho tiến công, chỉ cần giữ cổng thành không cho thủy tặc chạy ra là được, trong thành không có lấy một hạt gạo, đói ba ngày thì hảo hán rèn từ sắt cũng nhũn thành bùn, tới khi đó chúng ta vào nhặt chó chết, không cần hi sinh tính mạng huynh đệ.
- Đánh trận với đại soái các ngươi luôn chán ngắt, thủy tặc mà thôi, giết vài tên cho huynh đệ đổi chút quân công chứ.
Trường Tôn Xung không vui:
- Trường Tôn tướng quân, đại soái nhà mỗ hạ lệnh, chúng ta nên theo là hơn, đám thủy tặc này còn có tác dụng, sắp xây tân thành rồi, vật liệu đã chuẩn bị xong, chỉ cần bớt đi khoản nhân công chẳng phải là phát tài lớn à? Chuyện kiếm tiền cứ nghe đại soái nhà mỗ là không thể sai được.
Trường Tôn xung lúc này mới mỉm cười, cùng lắm ba ngày là mình có một khoản lớn, nghe nói địa khế bị đám thương nhân trả hết cho Vân Diệp, Trường Tôn Xung nể tình huynh đệ cũng mua một ít, hiện giờ thủy tặc trên hồ đã sắp bị giết sạch, còn lại mấy con cá nhỏ bị Lưu Nhân Nguyện đuổi khắp hồ, đoán chừng chẳng bao lâu nữa đầu sẽ treo trên cột cờ thôi, số thủy tặc trên bờ thì chui cả vào thành, mấy ngày nữa là đói nhũn ra, không cần mình lo.
Đợi Quan Đình Lung, Hàn Thành, Tiền Thăng và Thôi Cửu làm quan phụ mẫu vài ngày tới nơi thì nhìn thấy một cảnh kỳ quái, trên tường thành luôn có thủy tặc tóm dây thừng trèo xuống, chưa tới đất đã bị nỏ tám trâu ghim vào tường, tên chưa chết bị đóng đinh trên tường thành khóc lóc van xin nhưng không ai thèm để ý tới chúng.
Cảnh tượng máu me chẳng làm hương thân phụ lão Nhạc Châu sợ hãi, chỉ có thù hận, khói đen ngùn ngụt bốc lên suốt hai ngày, đám thủy tặc hỗn loạn không những tiến hành đột vây hoặc phòng ngự, mà là tranh giành quyền lực, sau khi toàn bộ thủy lĩnh biến mất, cọn chúng chỉ nghi hoặc chốc lát rồi bắt đầu chọn đầu lĩnh mới, chỉ vì một vị trí tiểu đầu mục cũng sống mái với nhau.
Đợi tới khi đánh nhau chán chê đói bụng mới phát hiện tìm khắp thành không có lấy một hạt lương thực, quan khố đã trống tới mức làm chuột chết đói, lật tung nhà dân cũng chẳng có gì ăn được, trừ mấy trái quả còn chưa chín trên cây thì không có gì ăn được.
Muốn đột vây từ cổng thành thì phát hiện ra quan quân đã lấp kín cổng thành từ bên ngoài, vô số nỏ tiễn bố trí quanh tường thành chưa tới mười dặm, muốn đánh ra chỉ có chết.
- Bốn ngày là cực hạn, nếu không sẽ xảy ra chuyện ăn thịt người, không được để chuyện này xảy ra, sáng mai phải vào thành, nhớ kỹ xử tử tất cả thủ lĩnh mới tuyển, đám đó là những kẻ không chịu hối cải...
Vân Diệp thị sát trận địa xong căn dặn nhiệm vụ cho đám Lại Truyền Phong, tới Duyệt Quân lâu, hôm nay thủy sư đã hoàn thành một phần kế hoạch của mình, đám thủy tặc cuối cùng đã bị giết sạch. Mấy ngày qua luôn có thi thể trôi qua Duyệt Quân lâu, bị cá rỉa lởm chởm, từ đó Vân Diệp không ăn cháo cá do Đông Ngư làm nữa.
Trường An chưa bao giờ vì chuyện Vân Diệp mà thay đổi tiết tấu của mình, vẫn cứ bắt đầu một ngày mới sau khi chuông vang lên. Thương phiến vây quanh cổng thành lục tục vào thành, bắt đầu một ngày may mắn hoặc xui xẻo của mình.
Quan đạo đằng xa có một đội kỵ binh bụi bặm vây quanh ba cỗ xe ngựa men theo thành Trường An tới thẳng Ngọc Sơn, nón kỵ sĩ phủ một lớp bụi dày, mặc dù mệt mỏi nhưng bọn họ vẫn giữ sự cảnh giác cực cao, chỉ cần thấy có người nhìn xe ngựa lâu một chút là hung dữ tra hỏi.
Na Mộ Nhật đã vào xe ngựa ngồi, mấy năm qua sống có chút an nhàn sung sướng, nghìn dặm bôn ba đã hao hết sức lực của nàng, sau khi thấy sự ngang ngược của người Thổ Phồn, nàng không chắc có thể bảo vệ được nữ nhi, chỉ đành đi ngày đi đêm về nhà, sâu trong đầu nàng chỉ có tới Vân gia trang mới dám thả lỏng. Vân Mộ có chút tủi thân, Hoạn Nương nãi nãi yêu quý mình nhất cũng không cho mình cưỡi Vượng Tài chạy trên đường, suốt ngày bị nhốt trong xe ngựa, nhìn cây cối chạy ngược ngoài cửa sổ.
Khi đội xe đi qua tấm bia, Hoạn Nương và Na Mộ Nhật cùng thở phào, họ biết qua nơi đây là an toàn rồi.
Lão Tôn thì thầm bên tai một kỵ sĩ vài câu, kỵ sĩ đó liền meo theo con đường lát đát chạy tới xưởng rượu. Đường xá vô cùng náo nhiệt, Vân Mộ thèm thuồng nhìn những món ăn ngon lành, không ngừng chảy nước dãi.
Bộ dạng của Vân Mộ làm Hoạn Nương chảy nước mắt, hung dữ trừng mắt với Na Mộ Nhật:
- Sau này cô thích thảo nguyên thì đi một mình, lão thân đi cũng được, nhưng bảo bối nhất quyết không đi nữa. Cô nhìn xem có đại gia khuê nữ nhà nào nhìn mấy món hàng rong mà chảy nước dãi không, đều do cô gây ra.
Na Mộ Nhật hoang mang nhìn cuộc sống ở Vân gia trang, cuộc sống khổ cực ở thảo nguyên làm sao bì được, cả thế giới chỉ e không tìm được nơi nào khuê nữ được chăm sóc tốt hơn nơi này, chưa nói nãi nãi và phu quân yêu thương khuê nữ vô cùng, dù Tân Nguyệt cũng sẽ nhất định để tâm tới khuê nữ, tưởng tượng cảnh mình thui thủi một thân một mình chăn cừu trên thảo nguyên, bi thương dâng tràn trong lòng.
Nhị phu nhân mang theo tiểu nương tử từ thảo nguyên về làm trong nhà nổ tung, Hoạn Nương trên đường không cho thương hiệu của Vân gia truyền tin về Ngọc Sơn là vì để bất ngờ.
Tân Nguyệt vội vã từ hậu trạch chạy ra, nhìn thấy Na Mộ Nhật bơ phờ thì giật mình, tưởng mục trường ở thảo nguyên xảy ra đại sự, trông là biết Na Mộ Nhật đi vô cùng gấp gáp, ngay cả nghi thái của cáo mệnh phu nhân cũng không để ý. Nghe Na Mộ Nhật kể ngọn nguồn liền đau đầu, nay phu quân đang bắt đầu thu lưới ở Nhạc Châu, không thể để phu quân biết được, cần phong tỏa tin tức đến khi phu quân đánh trận xong hẵng nói.
Nói cho Na Mộ Nhật biết khó khăn của phu quân, muốn nàng tuyệt đối không thể nói cho lão nãi nãi, hai năm qua lão nãi nãi không được khỏe lắm, tính khí ngày càng nóng nảy, tuổi càng cao càng hành động theo cảm tính.
Tân Nguyệt còn chưa kịp dặn dò nàng thì đã nghe thấy một loạt tiếng thỉnh an, khỏi phải nói nãi nãi đã xuất hiện rồi, không nói được đữa, đành nghe số trời.
Lão nãi nãi chẳng nhìn Na Mộ Nhật một cái, ôm tôn nữ của mình vào lòng thơm lấy thơm để, thấy tôn nữ đầu tóc rói bù, hít sâu mấy hơi để mình trấn tĩnh lại hỏi Na Mộ Nhật vì sao thành ra nông nỗi này.
Duong chuyen hay qua