Vốn tưởng rằng phải tiếp nhận thẩm kế không chỉ riêng Ngọc Sơn thư viện, mà Quốc tử giám, Hoằng văn quán hẳn cũng phải bị kiểm tra mới phải. Ai ngờ người ta nói kiểm tra thí điểm, vì vậy trong mấy trăm đơn vị ở Trường An thì Ngọc Sơn thư viện là người thứ nhất lên thớt.
Dẫn đầu kiểm tra chính là Ngụy Trưng, bộ mặt người chết lạnh như băng, ra vẻ làm việc công làm người ta chán ghét. Hàng năm hoàng gia đều cho thư viện tiền lương, Hộ bộ cho bổng lộc, muốn truy tra sản nghiệp của thư viện thì cũng chỉ từ hai chỗ đó mà thôi.
Hứa Kính Tông cười gian sai người dẫn tới một gian phòng đầy sổ sách, hắn ghi chép tất mọi thứ, từ bổng lộc phát ra mỗi tháng cho các tiên sinh, đến tiền trợ cấp cho học sinh cũng ghi chép lại hết, rất dễ dàng để tìm, trong căn phòng to lớn, quả thực có thể gọi là sách chát như núi.
- Cấp sự trung, nhiều năm nay thư viện chưa từng có quan gia kiểm tra, nếu đã tới vậy thì không thể cưỡi ngựa xem hoa, mỗi một đạo sổ sách đều cần Cấp sự trung kiểm tra rõ ràng mới được. Quên mất, thư viện đã tốt nghiệp ba khóa học sinh rồi, hiện nay bọn họ làm quan ở khắp Đại Đường, cũng có người giờ là đại tượng (thợ thủ công), cũng có người làm thương nhân. Trợ cấp năm xưa chính là một khoản sổ sách lung tung, cho nên bản quan đã biến tiền bạc đó thành một khoản trong sổ sách. Nếu như ngài muốn hiểu rõ, thì phải tìm những học sinh đã tốt nghiệp kia để đối chứng.
Hứa Kính Tông xem mặt bắt hình rất chính xác, bởi vì hắn thấy chỉ cần thư viện ôm chặt bắp đùi hoàng đế, thì dù đắc tội những người khác cũng không thành vấn đề, cho nên cố ý làm vẻ sơ hở, ngươi có bản lĩnh thì cứ tới truy xét, tất cả rồi sẽ đến tai hoàng đế. Nếu như Ngụy Trưng có thể trên triều đình tố cáo hắn thì càng thêm tuyệt vời.
Người có học ánh mắt rất khác, Ngụy Trưng vốn đã quen đọc các con số cũng khó có thể nhìn ra điều gì. Đối với loại sổ sách này, nếu hai người có cách làm tương đương nhau, thì cần phải có năng lực lý giải cực mạnh mới có thể hiểu được. Hứa Kính Tông mất ròng rã 2 năm mới áp dụng được những quy tắc ghi sổ sách mà Vân Diệp nói đại khái. Hiện tại sổ sách của bọn họ ngay cả đến Vân Diệp tự xem cũng còn khó, Hứa Kính Tông lại là chuyên gia ở phương diện này, cho nên có tư cách coi thường mấy tiên sinh kế toán của Hộ bộ.
Muốn biết rõ từng trương mục của thư viện, không tốn 2, 3 năm thì không thể. Còn nếu như muốn biết cả về khoản trợ cấp cho học sinh, thì cần ít nhất 10 năm. Cái thời đại này muốn tìm được hết mấy trăm người khắp Đại Đường thì thực là nói mơ.
Hơn nữa có vài trương mục bí mật, chỉ có thể đưa cho hoàng đế nhìn, Ngụy Trưng ngươi thì là cái gì?
Ngụy Trưng coi như là người lì lợm, chui vào trong phòng ở hẳn một ngày một đêm không chịu ra, cũng không biết đã xem hiểu được mấy cuốn, đến lúc trời sáng mới mang theo đôi mắt đỏ vằn đi tìm cơm, nhưng đến nơi lại bị báo cho biết, cơm nước trong thư viện đều là trợ cấp, không bán ra ngoài, ngay cả trà nóng cũng không được, chưa bao giờ thư viện lại bán những thứ có hạn ra ngoài, bằng không trên trương mục cũng không phải ghi rõ ràng lại làm gì.
Đại Đường là một xã hội nhân tình, không có nhân tình thì đi nửa bước cũng khó. Khi Ngụy Trưng thấy thư viện đem cháo hoa và một ít bánh ngọt đút cho ba con hoa hùng béo ục đến đi bộ cũng khó ăn thì cảm thấy vô cùng tức giận. Cái khiến lão tức giận là sau khi hoa hùng húp xong cháo, ăn xong bánh, thì đầu bếp liền lấy trứng gà từ trong túi bên người ra, nhét cho mỗi cái tàu há mồm 2 quả. Đợi khi lũ hoa hùng ăn xong còn cầm khăn lông lau miệng cho chúng, rồi mới sút vào mông ý bảo bọn chúng tiếp tục vào rừng trúc ăn.
Từ khi nào hoa hùng ăn còn sướng hơn cả người vậy? Người Đại Đường không có cơm ăn đâu đâu cũng có, vì sao phải phô trương lãng phí như vậy? Ngụy Trưng làm nhiều chuyện như vậy, việc khó coi hơn thế này lão gặp không ít, nhưng thư viện phách lối không thèm coi lão vào đâu, khiến cho đáy lòng lão bốc lên lửa giận.
Hết năm khí trời cũng dần ấm lên, thư viện bận bịu dọn dẹp Đông Dương hà, năm ngoái vào ngày đại tuyết đã xảy ra sạt lở, khiến cho dưới chân Ngọc Sơn chất đầy băng tuyết, nếu như đầu mùa xuân băng tan, có thể sẽ khiến nước Đông Dương hà dâng cao. Vân Diệp, Hứa Kính Tông đều đang tối mắt tối mũi vì chuyện này, thừa dịp mực nước Đông Dương hà đầu xuân cao, có thể từ Tiết Hồng cừ lấy lượng nước dư thừa tưới cho một số ruộng đất bị hạn. Quan viên Lam Điền huyện dẫn theo rất nhiều dân phu tu chỉnh thủy đạo. Để trữ nước, thậm chí bọn họ còn kiến tạo một cái mương to ở hạ lưu Đông Dương hà, cho nên những tiên sinh chuyên về thủy lợi của thư viện được dịp bận rộn không nghỉ.
Chẳng có ai để ý đến tổ kiểm tra này, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt không tốt, Ngụy Trưng cùng đám người chỉ có thể dùng ngưu xa kéo đống sổ sách thư viện trở về Trường An tiếp tục thẩm tra.
Phòng Huyền Linh có tới một lần, lão tới làm người hoà giải, hy vọng Vân Diệp có thể điều nhân thủ từ thư viện trợ giúp xem xét đống sổ sách chất như núi kia. Điều động nhân thủ thư viện ít nhất phải có bốn người Vân Diệp, Lý Cương, Nguyên Chương, Hứa Kính Tông đồng ý mới được. Hứa Kính Tông nghe ra được ý mềm mỏng, người thư viện mình tra mình? Hắn thích kiểm tra như vậy.
Phòng Huyền Linh sở dĩ đến là bởi vì đích sự kiện hoa hùng bộc phát, khi tất cả đại thần đều cùng nhau buộc tội thư viện ưu đãi ba con béo ú đó, coi chúng chẳng khác nào tổ tông, Lý Nhị rốt cuộc cũng phát nộ...
Thật ra thì mọi người đối với việc thư viện ưu đãi hoa hùng không có ý kiến gì quá lớn, chỉ là muốn mượn cớ này để nói cho tất cả mọi người thư viện không chú ý tiểu tiết thế nào, tùy ý lãng phí công quỹ. Có người còn tính qua, sinh hoạt phí một ngày của một con hoa hùng là 4 đồng, ba con tổng là 12 đồng, một năm cần 40 đồng bạc mới có thể nuôi, số tiền này đủ để một nhà ba người ăn no mặc ấm, lãng phí cho dã thú thực không đáng giá.
Cứ vậy suy ra, thư viện hiện giờ có 1300 học sinh, hơn 200 tiên sinh, cộng thêm quản sự, phó dịch, tính sơ sơ cũng đã thấy một con số kinh người, về phần con số thực tế thế nào thì còn đang trong quá trình tính toán.
Đầu bếp thư viện bị dọa đến vãi tè, bách tính vào Đại Lý tự khác nào vào quỷ môn quan? Đại Lý tự là nơi chuyên môn thẩm tra xử lý phạm quan, mình nếu như phạm án nhiều nhất cũng chỉ vào huyện nha là cùng, sao giờ lại vào tới tận Đại Lý tự? Nhìn ba vị quan viên trên đại đường chân đã mềm nhũng không đứng nổi, miệng có gì nói sạch sẽ, tất cả chi phí nuôi hùng miêu đều không dám giấu diếm, hơn nữa còn thề thốt không có ăn bớt khẩu phần lương thực của hùng miêu.
Ngự sử phong văn tấu sự, buổi sáng mới dâng tấu chương lên, xế chiều đã phải thu thập hành lý chuẩn bị đến Nhai Châu nhậm chức, đúng là sớm tấu cửu trùng thiên, chiều đã đến Nhai Châu 8000 dặm. Vốn là bị biếm đến tận An Nam, nhưng được đám người Ngụy Trưng khổ sở van xin mới được như vậy.
(phong văn tấu sự: nghe chuyện mà tố cáo, không cần chứng cứ)
Buộc tội hoàng đế cũng không thảm như vậy, về phần Thái tử Lý Thừa Càn, đó là nhân vật ai cũng có thể buộc tội, buộc tội sai cũng chẳng sao.
Duy ở Đại Đường có một người không thể buộc tội, đó chính là Tấn Dương công chúa. Hoa hùng là của Tấn Dương công chúa, dù được nuôi trong thư viện cũng là của Tấn Dương tiểu công chúa, chi phí nuôi hoa hùng cũng là tiền của nàng mà ra.
Duong chuyen hay qua