ĐƯỜNG CŨ NGẮM HOÀNG HÔN

Giữa người với người có lẽ đã được định trước, dẫu cho dằn vặt thế nào cũng chia cách không được. Chẳng hạn như Phí Đắc An và Lâm Du Châu, ngày nào cũng phải cãi nhau, cãi cả nửa đời người, nhưng tình cảm vợ chồng chắc chắn thuộc top 3 hẻm Lá Thu.

Nghĩ đến đây lại không khỏi cảm thán, mới thấm thoắt đã già rồi, mười năm tám năm chỉ qua trong chớp mắt.

“Một mình ông già là được rồi, đừng kéo tôi theo.” Lâm Du Châu hái một nắm thì là trong sân, chuẩn bị trưa nay nấu sủi cảo. Phí Đắc An ra đầu hẻm xem người ta chơi cờ trở về còn bày đặt cảm khái cuộc sống, làm màu hết sức.

“Kéo người khác thì bà đừng đánh tôi đấy.” Phí Đắc An bắc ghế ngồi một bên hái phụ, nói: “Mới chớp mắt đã mười năm, bây giờ ông Hồ hạ một quân cờ mà mất cả nửa tiếng, qua hai năm nữa chúng ta cũng nên về hưu rồi.”

Lâm Du Châu nói: “Ông về hưu thì tìm cái nhà trẻ tư nhân gì đó làm bảo an đi, gác cổng cũng được, mắc công suốt ngày ở nhà phiền chết tôi.”

Đang nói, ngoài xa có tiếng dừng xe.

“Con trai về rồi, mau mau nhường chỗ!”

Phí Đắc An đứng dậy đi rửa tay, buồn bực nói: “Đậu ngoài hẻm mà bà cũng nghe được, cảnh khuyển cũng không thính bằng bà”. Vừa dứt lời, Phí Nguyên đút tay vào túi quần đi đến, trời đã vào thu được một thời gian mà còn mặc áo thun, vóc dáng 1m88 đi tới đâu chói mắt tới đó, quan trọng nhất là nhìn khó chơi, khí chất quá ngầu.

Phí Nguyên ngồi xuống ghế, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn: “Cuối thu trời mát, ba mẹ đi chơi đi.” Lâm Du Châu răn dạy: “Mày cũng biết mùa thu rồi à? Mặc ít như thế sớm muộn cũng bị cảm, người yêu của mày không nhắc nhở mày à.”

Người yêu mất tích một ngày, nghĩ đến lại phát cáu, Phí Nguyên giải thích: “Bình thường mặc âu phục mệt quá, được nghỉ nên mặc bừa, không lạnh, với lại xuân ủ thu lạnh mà.”

*Xuân ủ thu lạnh, không mắc bệnh lung tung: Là một ngạn ngữ về sức khỏe, ý bảo mùa xuân đừng vội cởi áo bông, mùa thu cũng không cần vừa thấy lạnh là mặc cho cố, xem tình hình rồi ủ một chút hoặc để lạnh một chút mới có lợi cho sức khỏe.

Cơm nước xong ba người cùng trò chuyện, Phí Đắc An nói: “Mẹ mày bảo ba về hưu đi gác cổng, chê ba phiền.” Lâm Du Châu liếc mắt, nói: “Con trai, mày đổi cái máy may mới cho mẹ đi, loại to ấy, cái trong nhà ngay cả vải jeans cũng chọc không thủng. Chờ mẹ về hưu có nhiều thời gian, mỗi ngày ở nhà may quần áo.”

Phí Nguyên bật cười: “Nhà sát vách không người ở, thôi mẹ dứt khoát mở cái văn phòng luôn đi.”

“Nói nhà sát vách mẹ lại nhớ đến Đa Ý, nó chẳng về thăm mẹ, uổng công mẹ thương nó.” Ngoài miệng nói vậy thật ra cũng vì trong lòng nhớ thương, Lâm Du Châu nói xong lại nhớ đến gì đó, bèn hỏi: “Thằng nhóc nhắng nhít nhà mày đâu? Suốt ngày cứ như nuôi con thế.”

Phí Nguyên tránh nặng tìm nhẹ nói: “Gần đây thành phố đang tổ chức lễ sinh thái gì mà, Cục Lâm viên của em ấy bận lắm.”

*Lâm viên: theo tui hiểu là thiết kế sân vườn.

“Ba nó là thị trưởng, nó lại ham chơi nữa, bận hay không cũng tùy tâm trạng à.”

“Đừng nói oan cho người ta chứ lão đồng chí, lúc trước em ấy thi ba năm mới thi vào được, thật sự không có nhờ vả ba em ấy.”

Thật ra chẳng ai ngờ rằng Lộ Kha Đồng lại theo chuyên ngành Lâm viên, có điều năm đó Phí Nguyên biết chuyện là hiểu ngay. Ôn Ngưng đi rồi để lại cái nhà kính, ngày nào Lộ Kha Đồng cũng chăm nom, nói là chăm nom hoa cỏ chứ đúng hơn là phần niệm tưởng trong đó.

Đến tận hôm nay, Lộ Kha Đồng vẫn cứ luôn miệng “mẹ em mẹ em”.

Nhưng mẹ nó Lộ Kha Đồng không nghe điện thoại chơi trò mất tích, đúng là gió mưa năm nghìn năm cũng không rửa được tật nhoi.

Phí Nguyên ở chơi cả buổi chiều, buổi tối ăn cơm xong mới đi, thời gian ghé thăm ba mẹ mỗi tuần không nhiều lắm, nhưng khoảng thời gian không nhiều này đã phải gác lại rất nhiều chuyện. Bây giờ anh là quản lý của công ty giải trí, nói theo kiểu Tây chính là giám đốc, đã vậy còn đích thân làm người đại diện cho một nghệ sĩ, thật sự rất bận rộn.

Nghệ sĩ kia cũng không phải ai xa lạ, từ hồi cấp ba đã thân nhau rồi, là Uông Hạo Diên.

Gần đây bộ phim《Đi đến bình minh》của Uông Hạo Diên đóng máy, hôm trước Uông Hạo Diên quay một chương trình tạp kỹ (chương trình có tổng hợp đủ mọi loại hình biểu diễn) để quảng bá, thông thường những hoạt động thế này Phí Nguyên không đi theo, nhưng đêm đó có xã giao phải ra ngoài nên tiện đường đi luôn, vả lại Uông Hạo Diên quay chương trình tạp kỹ quá tệ, thiếu mắng.

Lúc về đến nhà chẳng thấy ai, Lộ Kha Đồng vẫn chưa về. Phí Nguyên thay đồ đi tắm, vào phòng ngủ thấy cửa tủ quần áo mở toang, trên giường còn ném một chiếc áo sơmi và quần jeans, này là về một chuyến rồi đi à?

Vừa gọi điện thoại vừa đếm, trong tủ thiếu ba cái áo hai cái quần, năm cái móc treo chỏng chơ. Bên kia cuối cùng cũng bắt máy, Lộ Kha Đồng nghe như đang ăn cơm.

“Đang ở đâu?”

“Ở nhà em.”

“Mấy giờ về?”

“Em muốn ở vài hôm.”

“Một tiếng sau anh đến đón em.”

“… Anh đừng bắt nạt người ta!” Bên Lộ Kha Đồng có tiếng xe rất rõ ràng, ắt hẳn bốn phía rất yên tĩnh, có vẻ giống bãi đỗ xe. Phí Nguyên ném quần áo bẩn vào máy giặt, nói: “Đừng làm anh nổi giận với em.”

Lộ Kha Đồng thở hổn hển mấy hơi, cúp máy cái rụp.

Phí Nguyên nói dữ thế thôi chứ không phải nghiêm túc, vả lại thường thì cảnh cáo một chút là ai đó sợ rồi, chỉ cần về nhà ngoan ngoãn ăn trận đòn là xong. Nào ngờ chờ đến ba giờ sáng Lộ Kha Đồng vẫn không về, điện thoại cũng tắt máy.

Gom mấy bộ đồ chẳng biết đi đâu, sao giống bỏ nhà ra đi thế nhỉ.

Uông Hạo Diên rảnh rỗi nghỉ vài ngày, trước đó mới gặp lại mối tình đầu xa cách chín năm, trong lòng anh chàng rối như tơ vò, chỉ tiếc truy vợ chưa thành công, bây giờ muốn tìm người kể khổ, thế mà Phí Nguyên lại bơ toàn tập. Uông Hạo Diên cố ý đến công ty một chuyến, người trong công ty nói mấy ngày rồi anh Nguyên không có tới.

Sau đó mới biết, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, Phí Nguyên sắp tìm đến điên rồi, lái xe tìm hết những chỗ có thể tìm. Lộ Kha Đồng vẫn không về nhà, lại không đến chỗ Lộ Nhược Bồi hay chỗ bạn bè.

“Trời hỡi,” Hai ngày sau đón tiếp Phí Nguyên sát khí bức người ở nhà mình, Uông Hạo Diên kinh hãi: “Anh tạt qua uống nước hả? Còn không để em mời anh ăn bữa cơm.”

Phí Nguyên ngã xuống sô pha muốn chợp mắt một lát, nói: “Cậu thử liên lạc với em ấy xem.”

Uông Hạo Diên gọi thử nhưng không được, bèn hỏi: “Anh làm gì cậu ấy thế? Tháo cài tóc của cậu ấy à?”

*Tháo cài tóc: Là một loại chiêu thức nhập môn trong “Thuật phòng thân của phái nam”, ý chỉ khi đánh nhau với phái nữ,  phái nam không mạnh tay làm phái nữ bị thương được nên sẽ tháo cài tóc trên đầu phái nữ, phái nữ lo chú ý hình tượng nên thua.

“Biến, miệng chó không mọc được ngà voi.” Nằm xuống cũng ngủ không được, Phí Nguyên đứng lên đá Uông Hạo Diên một cái: “Mẹ nó ai mà biết, tự dưng bỏ nhà ra đi, còn ra vẻ tủi thân lắm nữa.”

“À đúng rồi,” Sực nhớ điều gì, Uông Hạo Diên nói bằng giọng không chắc chắn: “Ngày thứ hai sau khi quay xong chương trình, cậu ấy hỏi em một ít chuyện, hỏi lịch trình dạo này của Lận Đông, còn hỏi Lận Đông sống ở đâu, có phải cậu ấy đi bám gót ngôi sao không…”

Phí Nguyên hít hít mũi: “Lận Đông?”

Lộ Kha Đồng đúng là đang bám gót ngôi sao, mấy ngày ngủ không ngon giấc chỉ lo thăm dò vị trí từa lưa. Uông Hạo Diên rất được việc, những thông tin cậu nghe được gần như đều chính xác. Sau khi bám đuôi vài ngày, cậu đã thăm dò được hướng đi của Lận Đông.

Hôm có xã giao Phí Nguyên uống rất nhiều rượu, là người khác chở về. Lộ Kha Đồng thay quần áo rót nước cho Phí Nguyên, xong xuôi còn giúp Phí Nguyên tăng ca. Đôi khi Phí Nguyên bận việc mệt quá, cậu sẽ như trợ lý giúp Phí Nguyên gửi email phát thông báo này nọ.

Dù gì chuyện hai người cũng không phải bí mật, may là không bí mật đó!

“Mẹ ông nội nó!” Lộ Kha Đồng cầm di động của Phí Nguyên nhìn sổ ghi chép, vừa gõ máy tính sắp xếp tài liệu, đang gật gà gật gù thì nhận được một tin nhắn, còn mẹ nó kèm hình ảnh.

“Anh Nguyên, anh ngủ chưa? Không thể để em chở anh về không công được, anh nhìn giùm em xem cái này có đẹp không?” Trong hình Lận Đông mặc quần chữ T, tư thế y hệt như giạng chân.

Lộ Kha Đồng tức đến choáng váng, kéo lên trên thì thấy ghi chép tin nhắn trước đó, hay thật, đúng là dùng hết sức bình sinh dụ dỗ mà. Phí Nguyên ở công ty quản lý sự vụ còn rất bảnh, cả nam lẫn nữ muốn nổi tiếng hay cần nguồn tài nguyên đều nịnh hót bợ đỡ. Lộ Kha Đồng về phòng lên giường ngủ, ôm ghì cánh tay Phí Nguyên không buông.

Hai người bảy năm cũng không ngứa, mười năm càng không thể để cho người khác cào bậy.

*Thất niên chi dương (dịch word by word là ngứa ngáy bảy năm, nhưng hiểu là cái dớp bảy năm): ý bảo một số cặp vợ chồng/tình nhân bên nhau đến năm thứ 7 sẽ nảy sinh cảm giác nhàm chán, có thể sẽ dẫn đến việc “tìm của lạ”. Nếu vượt qua được thất niên chi dương thì sẽ bên nhau dài lâu, còn không thì nghỉ chơi luôn.

Nhớ lại là tức đến ăn không ngon, Lộ Kha Đồng đặt hamburger còn thừa phân nửa sang một bên, tiếp tục theo dõi. Sau khi rời khỏi nhà trọ mà công ty thuê cho, Lận Đông về nhà riêng của mình, trong thời gian này không dẫn theo trợ lý hay gì hết.

Mãi đến hai giờ chiều, Lộ Kha Đồng núp trong bãi đỗ xe trợn mắt sắp thăng tiên, thấy Lận Đông đi ra mà giật mình suýt đập đầu vào cửa. Cậu vội vàng đeo khẩu trang và kính râm, chỉnh camera quay sang chỗ khác, sau đó xuống xe trùm mũ áo khoác lên, xông thẳng về phía Lận Đông.

Vừa đi tới trước cửa xe, Lận Đông thình lình bị ai đó từ bên hông đá một cú văng ra sau đuôi xe. Còn chưa thấy rõ là ai, đối phương đã ngồi lên người hắn bụm miệng hắn đánh hắn.

“Là mày phải không? Mày làm trò gì thế? Bán quần chữ T hả!” Lộ Kha Đồng cũng không sợ Lận Đông kêu la, cậu siết cổ áo của Lận Đông, đè hắn lên mui xe, nói: “Baidu nói mày 1m79 lận mà? Sao mày lùn dữ vậy? Tao thấy mày quá lắm chỉ 1m73 thôi! Phí Nguyên 1m88 mẹ nó mày với tới sao! Nhảy lên ôm hả!”

Vừa nghe rõ nguyên do, Lận Đông giãy dụa: “Đều là giỡn chơi cả, còn bày đặt độc chiếm.”

Nói vậy tức là cũng xem Lộ Kha Đồng như đứa vô danh muốn nổi tiếng, cuối cùng Lộ Kha Đồng đạp một cú, nói: “Mày giỡn không được bao lâu đâu, tránh xa Phí Nguyên cho tao!”

Trước khi đi còn chém gió một câu: “Tao với ảnh đế Uông là anh em kết bái đó, mày thức tỉnh đi!”

Xe không tắt máy để tiết kiệm thời gian bỏ chạy cho nhanh, Lộ Kha Đồng lái xe vội vã rời khỏi đó, thân thể căng cứng rốt cuộc cũng thả lỏng, một bé trai điềm đạm dịu dàng tựa nước như cậu, vì yêu mà sắp đủ can đảm lên núi đánh hổ rồi.

Lận Đông vắt óc nghĩ mãi vẫn không biết, mẹ nó rốt cuộc ảnh đế Uông là ai.

Mới có vài ngày mà gầy mất một vòng, Lộ Kha Đồng không khỏi tủi thân, Phí Nguyên có nhiều người thích, mấy kẻ trong showbiz lại sống buông thả, liều lĩnh bập vô cũng nhiều, nhưng cậu vẫn mười năm như một, không sợ người khác thích Phí Nguyên, dù sao Phí Nguyên chỉ thích mỗi mình cậu.

Thế nhưng Phí Nguyên đâu có khờ, lại còn cho thằng đó chở, cậu muốn đánh luôn cả Phí Nguyên, nhưng vừa đánh không lại Phí Nguyên vừa không nỡ xuống tay, thế là dứt khoát mất tích vài ngày cho Phí Nguyên lo lắng.

Trên đường đi ngang qua Tòa thị chính, cậu gọi cho Lộ Nhược Bồi, hỏi: “Ba, ăn trưa chung nha?”

Lộ Nhược Bồi nói: “Gần ba giờ còn chưa ăn cơm? Mấy ngày nay con đi đâu thế? Không đi làm cũng không về nhà, còn tìm đến ba nữa.”

Lộ Kha Đồng không trả lời: “Vậy uống trà chiều nha?”

Hai cha con uống trà chiều ở tiệm cà phê gần Tòa thị chính, Lộ Kha Đồng gọi bảy tám phần đồ ngọt ăn như hổ đói, lẽ ra cậu không định nói mình đi làm gì, tiếc là IQ của cậu quá kém, mới vài ba phút đã bị Lộ Nhược Bồi moi ra.

“Ba đã nói với con từ sớm, vòng làm việc của nó quá loạn, đối mặt với quá nhiều cám dỗ, con lại không chịu nghe. Chưa kể lúc trước nó có thể nhìn một cái là thích con, vậy khả năng nhìn một cái thích người khác cực kỳ cao.”

Năm đó Lộ Nhược Bồi nới lỏng chính sách, hai người họ cũng hòa hảo như ban đầu, song Lộ Nhược Bồi vẫn một mực có thành kiến với loại hình mạnh mẽ như Phí Nguyên và Phí Đắc An, suốt ngày cứ cảm thấy con trai nhà mình chịu uất ức.

Lộ Kha Đồng dừng lại: “Ba có ý gì? Ba yêu tiên rồi còn yêu người phàm được không?”

Nhìn sốt sôcôla bên khóe miệng của cậu, Lộ Nhược Bồi thở dài: “Tiên à, ba tính tiền cho con rồi, con tự ăn đi, sau này đừng làm phiền ba vào giờ hành chính.” Trước khi đi, Lộ Nhược Bồi lại ném cho Lộ Kha Đồng một chiếc chìa khóa, nói: “Căn nhà ở đường Thanh Viên lắp đặt xong rồi, sân thì chưa, không phải con muốn tự thiết kế sao, khi nào rảnh ghé xem đi.”

Lộ Kha Đồng nhận chìa khóa, nói nhỏ: “Cảm ơn ba xấu xa.”

Ăn xong đến đường Thanh Viên, bên đây là khu dân cư mới xây, giá đắt cắt cổ. Cả con đường yên tĩnh thanh bình, Lộ Kha Đồng nhịn không được mà nghĩ, nếu Ôn Ngưng ở đây thì tốt rồi, Ôn Ngưng nhất định sẽ thích nơi này.

Căn nhà được bày biện vô cùng ấm cúng, tuy rằng chỉ có một mình cậu nhưng cảm giác gia đình rất mãnh liệt. Ngâm bồn tắm xong thấy hơi buồn ngủ, Lộ Kha Đồng quá mệt mỏi, chui vào chăn chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Ngủ một giấc đến mười giờ tối, Lộ Kha Đồng bị tiếng chuông cửa dưới lầu đánh thức, cậu khoác áo tắm xuống lầu, lúc mở cửa miễn cưỡng nói: “Ai thế, biết mấy giờ rồi không.”

Cửa mở, Phí Nguyên đứng trước mặt cậu.

Thật ra Phí Nguyên định đá một cái trước khi cửa mở, nhưng vừa thấy gương mặt nhỏ nhắn gầy xọp của Lộ Kha Đồng thì mềm lòng ngay.

“Gì vậy nè, anh cài thiết bị định vị cho em hả?” Lộ Kha Đồng nhăn mặt cho Phí Nguyên vào, mới vừa đóng cửa đã bị chặn ngang bế lên.

Cậu ôm cổ Phí Nguyên: “Lần này là anh làm sai.”

“Vậy em phạt anh đi, chạy lung tung làm gì.” Phí Nguyên bế Lộ Kha Đồng chậm rãi lên lầu, giọng điệu không dịu dàng nhưng cũng không hung dữ, vào phòng ngủ thì đặt cậu lên giường, hỏi: “Thấy tin nhắn à?”

Lộ Kha Đồng gật đầu: “Sao anh không chặn số, vậy mà anh chặn số em.”

“Chặn từ đời kiếp nào rồi, nó lại dùng số khác kiếm chuyện, anh đâu có lưu.” Phí Nguyên nghiêng đầu hôn vành tai của Lộ Kha Đồng, tay cũng luồn vào từ dưới dây lưng: “Nghe nói nó bị đánh, là em làm?”

Lộ Kha Đồng kẹp chặt hai chân không cho sờ, cậu còn chưa thẩm tra xong đâu, dù vậy cả người vẫn mềm nhũn: “Nó đáng ghét, anh còn cho nó chở anh, anh có biết cái gì gọi là giữ khoảng cách không…”

Tay Phí Nguyên chen vào giữa hai chân cậu, nhéo thịt mềm của cậu, còn hôn cổ và vai cậu. Áo tắm tuột xuống phân nửa, sắp bị thông tới nơi mà còn chưa nghe thấy ai đó nhận sai.

“Ở đây có bao không?”

Phí Nguyên áp hẳn lên người Lộ Kha Đồng, ngậm vành tai của cậu vừa cắn vừa hỏi. Lộ Kha Đồng đỏ mặt, líu ríu: “Không có… anh đừng làm…”

“Tốt quá,” Phí Nguyên dùng một tay ghìm hai cổ tay của Lộ Kha Đồng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve giữa hai chân cậu, đoạn cúi đầu hôn xuống, mút đến khi lưỡi cậu tê rần mới thôi, tiếp theo kề sát thứ đó của hai người vào nhau, nói: “Lộ Lộ, hôm nay làm ở trong em.”

Lộ Kha Đồng giữ vững lập trường, xoay người không chịu nghe: “Anh ngồi xe của nó…”

Vừa nói xong đã bị lật người lại, Phí Nguyên đè lên lưng cậu hôn cậu, đồng thời lấy tinh dầu hoa lài trên tủ đầu giường, cái mông bị xoa bóp nhét vào một ngón tay, Phí Nguyên kề tai cậu nói: “Cục cưng da trắng đẹp quá.”

Vừa nói xong ngón tay đã bị kẹp chặt, vách trong vừa nóng vừa mềm cứ quấn riết, Lộ Kha Đồng vùi mặt vào chăn bắt đầu khóc, vai cứ giật giật. Phí Nguyên lại nhét thêm ngón nữa, đâm mạnh một cái, nói: “Đừng đóng kịch.”

Tiếng khóc ngừng lại, Lộ Kha Đồng quay đầu nhìn Phí Nguyên: “Anh ngồi xe của nó.”

Vẫn chưa chịu thôi à, Phí Nguyên ngoáy ngón tay rồi rút ra, dùng ngón tay ướt sũng cọ xát ngực Lộ Kha Đồng, sau đó nhổm người dậy, bấy giờ mới cởi quần áo của mình ra, tiện thể giải thích: “Còn những người khác nữa, bọn anh xem nó như tài xế thôi.”

Nói đoạn tách hai chân của Lộ Kha Đồng ra, tỳ ở lỗ nhỏ đằng sau, từ từ đẩy vào. Lộ Kha Đồng vùi mặt hừm một tiếng, khẽ khàng kêu đau: “A… em quỳ không được…”

Phí Nguyên lật người Lộ Kha Đồng lại, thấy vết thương nhỏ trên đầu gối của cậu, là lúc bỏ chạy bị quẹt trúng. Chân bị nâng lên gập lại, Phí Nguyên hôn đầu gối của Lộ Kha Đồng, tiếp theo nhấn xuống từng chút một, mãi đến khi vào lút cán.

Lộ Kha Đồng thật sự muốn khóc: “Em không có mềm như vậy…”

Phí Nguyên luồn tay xuống nách Lộ Kha Đồng đỡ cậu lên, vỗ lưng cậu: “Ai bảo thế, em vừa thơm vừa mềm.” Lộ Kha Đồng mười tám tuổi lần đầu tiên làm chuyện đó với Phí Nguyên, vừa căng thẳng vừa ngây thơ, nghịch kiểu nào cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Đâu có như bây giờ, hỡ tí là giả khóc, càng ngày càng yếu ớt.

Lộ Kha Đồng tựa lên vai Phí Nguyên, lồng ngực dính đầy tinh dầu ma sát cơ ngực của Phí Nguyên, những cú thúc từ dưới lên trên khiến cậu rệu rã nhắm nghiền mắt, mặt sau cắn chặt vật nọ của Phí Nguyên không buông.

Phí Nguyên hôn trán Lộ Kha Đồng, khàn giọng nói: “Lộ Lộ, thử làm ngất em một lần chịu không?”

Lộ Kha Đồng nấc một tiếng: “Đừng bắt nạt người ta…” Động tác bên dưới càng lúc càng mạnh, tay của Phí Nguyên còn bóp mông cậu, cậu sợ mình sẽ bị làm ngất thật.

“Sau này còn chơi trò mất tích không?”

“Không dám… anh chậm thôi…”

“Còn dám cúp điện thoại không?”

“Không… không mà…”

“Còn tùy tiện đi đánh người không?”

“… Đi.”

Lộ Kha Đồng bị ghim ở đầu giường ra sức thao, khóc đến thở không ra hơi, nhưng cậu vẫn không được đi đánh người cảnh cáo sao? Phần đỉnh chống ngay chỗ mẫn cảm, Phí Nguyên đâm vào chỗ đó mấy chục lần, nửa người dưới nhức nhối, Lộ Kha Đồng rên khẽ bắn ra.

Phí Nguyên ôm cậu vào lòng: “Lần này em đánh thắng, nhỡ lần sau bị thương thì làm sao bây giờ?”

Lộ Kha Đồng không trả lời, yếu ớt hỏi lại: “Còn có lần sau? Mẹ nó anh là vạn nhân mê à… Hồi xưa đã có nhiều người thích anh rồi, bây giờ cũng vậy nữa, bị thương thì làm sao, anh nói xem làm sao…”

“Được rồi được rồi, bị thương thì anh trả thù cho em, đánh thành kiểu gì em cứ nói, chịu chưa?” Phí Nguyên bế Lộ Kha Đồng vào phòng tắm, đặt cậu lên bồn rửa chuẩn bị đi xả nước, vừa xoay người lại bị túm lấy.

Lộ Kha Đồng mắt đỏ hoe, nói: “Anh đại, muốn dâu tây.”

Phí Nguyên chống tay ở hai bên, hỏi: “Trồng chỗ nào?”

Vén khăn lông bọc mình lên, để lộ thân dưới trần truồng, Lộ Kha Đồng tách hai chân ra, ngượng đến phát khóc, cậu run rẩy kéo tay Phí Nguyên, ấn lên bắp đùi của mình: “Chỗ này…”

Hầu kết trượt lên trượt xuống, Phí Nguyên bóp đùi Lộ Kha Đồng, cúi người mút mạnh mấy cục dâu tây trên bắp đùi mềm mại, sau đó đứng thẳng dậy nâng mông Lộ Kha Đồng bế cậu lên, còn chưa đi đến bồn tắm đã thúc vào lần nữa.

“Ưm…” Lộ Kha Đồng ngửa cổ rên rỉ một tiếng, cả người mềm oặt.

Hôm sau bị tiếng chuông đánh thức, Lộ Kha Đồng nhắm hai mắt với tay lấy di động đầu giường, cánh tay Phí Nguyên buộc quanh hông cậu, với vài lần mới với tới, người gọi là Uông Hạo Diên. Còn chưa bắt máy, Phí Nguyên đã cắn gáy cậu, thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm, điện thoại của Uông Uông.”

Phí Nguyên thò tay xuống dưới sờ, kế đến ghìm hông cậu đâm vào, nói: “Bắt máy đi.”

Lộ Kha Đồng hé miệng cắn răng, cơ thể mới vừa tỉnh ngủ không có sức, chỉ có thể mặc người xâm phạm. Sau khi kết nối, cậu cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Gì vậy nha… Đang bận mà…”

“Còn ngủ hả? Phí Nguyên mất tích rồi cậu biết không? Có tin tức của Phí Nguyên làm ơn liên lạc với anh gấp, đừng cản trở con đường trở thành siêu sao vũ trụ của anh.”

Hôm nay phải đến công ty họp, kết quả điện thoại của Phí Nguyên cứ tắt máy suốt, Uông Hạo Diên bảo gọi cho Lộ Kha Đồng đi, nếu gọi được đoán chừng Phí Nguyên chẳng chạy đi đâu cả, chắc chắn tìm được người rồi bỏ bê công việc đây mà.

Lộ Kha Đồng chẳng nghe Uông Hạo Diên nói gì, động tác ở phía sau khiến cậu mất hồn, cơ thể mẫn cảm vào sáng sớm chẳng mấy chốc đã chịu hết nổi, cậu khẽ buông tay ném di động sang một bên, bắt đầu khóc rấm rứt.

Uông Hạo Diên hỏi: “Cậu khóc cái gì…”

Phí Nguyên nhét ngón tay vào miệng Lộ Kha Đồng, đồng thời nhắm ngay chỗ hiểm của Lộ Kha Đồng dùng sức thúc mạnh, sau đó cầm di động lên nói: “Bảo Kinh Tinh đến công ty trước, cậu tới đường Thanh Viên tìm tôi.”

Cúp máy xong cúi đầu, Lộ Kha Đồng đã làm ướt ra giường.

_______________

Thằng Lận Đông xuất hiện 1 chương cho thêm màu sắc chứ ko có lực sát thương gì đâu, bộ này hem có pháo hôi gì ngoài Đa Ý (của ngày xưa) =)))) Quên nói kẻo mọi người quên, theo tuổi thì Lộ Lộ < Giản Tân = Uông Hạo Diên < Phí Nguyên = Thẩm Đa Ý.

Bonus 1 đoạn ngắn trong “Phi thường quan hệ” (truyện về CP Uông – Giản, Uông là diễn viên, Giản làm bác sĩ). Đoạn này tiếp nối đoạn trên theo góc nhìn của Uông Hạo Diên nha, thấy hay ho nên tui làm, còn chương sau thì tiếp nối theo góc nhìn của Lộ Kha Đồng với Phí Nguyên như thường.

Uông Hạo Diên thay quần áo ra ngoài, đến tìm Phí Nguyên dựa theo địa chỉ Phí Nguyên gửi, xem ra Phí Nguyên sẽ không đến công ty họp, đồng thời còn có thể đoán được đây nhất định là chuyện tốt mà bé rồng nhoi Lộ Kha Đồng gây nên.

“Sao một người đại diện như anh nhiều tiền thế, mua căn bên này hồi nào vậy?” Uông Hạo Diên vào cửa lướt mắt nhìn một vòng, còn chưa lên lầu đã thấy Phí Nguyên chỉ mặc quần ngủ đi xuống.

Trên bàn đặt nhiều xấp văn kiện, đều là kịch bản và kế hoạch đề xuất, Uông Hạo Diên vừa cầm một xấp giở ra xem, Phí Nguyên đã nói: “Lấy về xem đi, chọn cái mình thích, phim chính kịch hay phim cổ trang phim thần tượng cũng được.”

“Sao chưa chi đã đuổi người rồi, còn chưa ngồi nóng ghế nữa.” Uông Hạo Diên đứng dậy lách qua Phí Nguyên, chân dài chỉ bước vài bước đã lên tới lầu trên: “Lộ Lộ đâu? Khi nãy cậu ấy khóc gì thế, để em an ủi cậu ấy.”

Lộ Kha Đồng bọc áo ngủ bò dậy từ trên giường, uể oải ôm khung cửa, mũi cứ hít hà hít hà thở không thông, nhọc nhằn vẫy vẫy tay với Uông Hạo Diên.

Uông Hạo Diên cười trên nỗi đau của người khác: “Bị cảm hả, cậu bao lớn rồi mà bị cảm còn phải có Phí Nguyên chăm, nam nhi tự mình cố gắng đi chứ?”

Lộ Kha Đồng cười nhạo: “Đàn ông độc thân chỉ biết mỗi bị cảm thôi.”

Uông Hạo Diên bước tới ngó vào phòng ngủ, trên giường hỗn độn, dưới đất vương vãi quần áo, Uông Hạo Diên tức thì cười hết nổi, hỏi: “Lúc nãy hai người gì gì đó hả? Lần sau cúp máy ngay được không? Ai muốn nghe cậu bị làm khóc chứ?”

Phí Nguyên cầm một chai thuốc xịt viêm mũi lên lầu, chờ Phí Nguyên đến gần, Lộ Kha Đồng buông khung cửa đổi sang ôm Phí Nguyên, Phí Nguyên đưa tay đỡ gáy Lộ Kha Đồng, ra lệnh: “Ngửa đầu, nín thở.”

Xịt thuốc xong, Lộ Kha Đồng còn ngước đầu nhìn Phí Nguyên, mắt cứ nhìn đăm đăm, Phí Nguyên bị nhìn mà mềm lòng, giọng điệu cũng không còn lạnh như trước: “Ngủ thêm một hồi nhé?”

Lộ Kha Đồng chỉ “ừ” một tiếng rồi không nhúc nhích, Phí Nguyên ném chai thuốc xịt vào tay Uông Hạo Diên, sau đó bế Lộ Kha Đồng vào phòng ngủ.

Uông Hạo Diên trừng mắt há mồm, hô to: “Lộ Kha Đồng! Nam nhi tự mình cố gắng được không!”

Lộ Kha Đồng đã tiến nhập hình thức thái thượng hoàng, chẳng buồn để ý đến ai, Phí Nguyên thấp giọng hỏi: “Sổ khám bệnh cất đâu rồi? Để anh tìm cho.”

Uông Hạo Diên khoanh tay đi tới bên giường, ngồi xuống nói: “Bệnh viêm mũi của cậu lại tái phát à? Anh đề nghị cậu nên làm phẫu thuật, thật ra cũng đơn giản lắm, chính là trước tiên dùng kim thép xỏ vào lỗ mũi, đâm nát chỗ bị viêm, sau đó nhét thêm cái ống rút máu với thịt nát ra.”

Lộ Kha Đồng khép hờ mắt, nói: “Thấy anh hiểu biết như vậy, có mối tình đầu là bác sĩ công nhận kiến thức sâu rộng ha.”

Thật ra Uông Hạo Diên chỉ nói nhảm thôi, chẳng biết có đúng hay không, nghe ý của Lộ Kha Đồng coi bộ đã biết mình và Giản Tân gặp lại, Uông Hạo lập tức trở nên nghiêm chỉnh, hỏi: “Năm nào cậu cũng đến bệnh viện khám mũi mà không gặp Giản Tân sao?”

Lộ Kha Đồng ngẫm nghĩ một lát, nói: “Hai năm trước em chuyển nhà, trước khi chuyển nhà toàn đến bệnh viện số hai, nếu gặp được Giản Tân chắc chắn sẽ nói cho anh biết đầu tiên rồi, chắc lúc trước Giản Tân không có làm việc ở bệnh viện số hai.”

Phí Nguyên tìm được sổ khám bệnh trong phòng chứa đồ, Lộ Kha Đồng ngồi dậy nói: “Lát nữa tụi mình đến tìm Giản Tân khám bệnh đi, anh thấy Uông Uông tội nghiệp chưa, với lại cũng nhiều năm rồi em không gặp Giản Tân.”

Uông Hạo Diên kích động nói: “Anh đi với hai người!”

“Cậu tốt nhất ngồi yên đó.” Phí Nguyên kéo Uông Hạo Diên dậy, nghiêm túc nói: “Bây giờ nhiệm vụ của cậu là về nhà đọc kịch bản, chuẩn bị đóng bộ tiếp theo, đừng nghĩ ngợi linh tinh.”

“Giản Tân nhà em đang chờ ở đó mà em không được nghĩ?”

“Đã sớm không phải là nhà cậu.”

“Anh kệ bọn em đi, vậy thì em nhà Giản Tân.” Uông Hạo Diên bị Phí Nguyên chọc tức quá chừng: “Anh nói thì hay lắm mà không nhìn lại mình, lúc Lộ Lộ chơi trò bỏ nhà ra đi sao anh không ngồi yên đi? Ai như con chó điên tìm khắp thế giới vậy?”

Lộ Kha Đồng giật giật mắt, kéo tay Phí Nguyên, Phí Nguyên dùng đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay Lộ Kha Đồng, nói: “Cậu với tôi không giống, Giản Tân với Lộ Lộ cũng không giống.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi