ĐƯỜNG CŨ NGẮM HOÀNG HÔN

Nghỉ chưa được mấy ngày, Phí Nguyên lại phải đi Đông Bắc, phần lớn hành lý mang theo lần trước không có mang về, thế nên lần này thu dọn cũng đơn giản. Trên TV chiếu phim truyền hình mà Uông Hạo Diên đóng, Lộ Kha Đồng nhìn màn hình vừa gấp quần áo vừa nói: “Lẽ ra không làm người đại diện, vậy mà lại được anh thiên vị, theo đuổi người yêu không được, còn ảnh hưởng người khác cặp bồ, thiếu đạo đức hết sức nói.”

Phí Nguyên tắm xong đi ra, đẩy ót Lộ Kha Đồng, nói: “Lầm bầm gì thế, để đấy anh làm.”

Lộ Kha Đồng không dời chỗ mà mở bung một cái áo khoác vừa gấp xong phủ lên người mình, sau đó nghiêng người sang bên cạnh nằm lên đùi Phí Nguyên, kéo tay Phí Nguyên đặt lên mặt mình: “Đến giờ làm nũng rồi, sờ em đi.”

Phí Nguyên vén tóc mái của Lộ Kha Đồng, vuốt ve trán và hai má của cậu, còn búng nhẹ lên trán cậu một cái: “Năm giờ bay bốn giờ phải đi rồi, hôm nay anh ngủ ngoài phòng khách, đỡ mắc công đánh thức em.”

“Em ngủ như heo ấy, có ồn cũng không tỉnh đâu.” Lộ Kha Đồng không chịu, khẽ ngẩng đầu chủ động cạ cạ lòng bàn tay của Phí Nguyên: “Với lại em còn muốn tiễn anh nữa, em đặt ba cái báo thức rồi, đảm bảo ồn chết em.”

“Em ồn chết thì anh tính sao.” Phí Nguyên nâng gáy cậu lên, cúi người xuống hôn, hôn xong vẫn môi kề môi, nói như giao bài tập: “Vừa phải ăn no, vừa phải chơi vui, vừa phải nhớ anh.”

“Hai cái trước thì được, cái thứ ba khó quá à.” Lộ Kha Đồng cắn múi môi của Phí Nguyên, không dám cắn mạnh quá, lát sau buông ra cảm thấy cả người mình nóng ran, thế là lảng sang chuyện khác: “Còn nói cùng em lên kế hoạch mở nhà hàng, giờ lại đi công tác, chờ anh khảo sát về mở tiệm cơm thịt heo cho rồi.”

Phí Nguyên nâng Lộ Kha Đồng dậy, đoạn đứng lên vào phòng ngủ lấy một xấp giấy trên bàn. Lộ Kha Đồng nhận lấy xem thử, hình như là một bản kế hoạch, chi tiết từ lớn đến nhỏ đều đầy đủ. Phí Nguyên nói: “Chọn vị trí rất quan trọng, anh đã tìm phạm vi sơ lược rồi, chủ yếu còn phải xem tình hình thực tế.”

Lộ Kha Đồng hỏi: “Anh làm hồi nào thế, muốn cho em niềm vui bất ngờ hả?”

“Biết nghĩ chuyện tốt thật, còn niềm vui bất ngờ nữa cơ.” Phí Nguyên kéo cậu vào phòng ngủ, nói: “Dạo này được nghỉ nên suy tính một chút, hôm đó đến công ty tiện đường sắp xếp luôn, ở nhà cứ bám anh mãi, chẳng làm gì được cả.”

“Anh đại, giỏi!” Lộ Kha Đồng như nhặt được của báu, qua một lát mới nhận ra điểm không ổn: “Bám anh mãi là sao nha…”

Phí Nguyên rút xấp giấy đặt lên tủ đầu giường, xoay người đè lên Lộ Kha Đồng, chen một chân vào giữa hai chân cậu dùng sức ma sát, giọng điệu lại vô cùng dịu dàng: “Cả ngày hoócmôn mất cân bằng, vừa manh động vừa thiếu não, làm nhà hàng phiền phức lắm chứ đùa, tiền trong sổ tiết kiệm em cứ dùng thỏa thích, nhưng không được phép xin tiền của ba em, không giải quyết được thì chờ anh về.”

Lộ Kha Đồng gật đầu, ánh mắt cũng đã mơ màng, cậu ôm lấy Phí Nguyên nhỏ giọng năn nỉ: “Thôi khoan làm nhà hàng, làm em trước đi… em không phiền…”

“Em là phiền nhất.” Phí Nguyên nhấc tay kéo chăn lên, hai người núp dưới chăn quấn quýt. Lộ Kha Đồng không cởi áo trên, cậu dùng ngón tay của mình xoắn góc áo hừm khẽ, chịu không nổi cũng không xin tha, rất sợ Phí Nguyên không được tận hứng.

“Lộ Lộ, lúc về có phải gọi mẹ không?”

Lộ Kha Đồng sửng sốt, ngón tay cũng buông áo ra: “Anh nghe rồi ư… em gọi được không…” Phí Nguyên nhẹ nhàng hôn mi tâm của cậu, nói: “Em không được thì ai được, mấy ngày nữa nhớ ghé thăm mẹ, mẹ lén may áo ngủ cho chúng ta đấy.”

Lộ Kha Đồng như say vậy, đỏ mặt cười không ngừng, cuối cùng làm xong cứ toét miệng ngủ luôn. Phí Nguyên đắp kín chăn cho cậu, sau đó tắt báo thức của cậu.

Bốn năm giờ trời lạnh ngắt, lúc Phí Nguyên đi Lộ Kha Đồng đúng là y như heo, ai ngờ đến sân bay còn phải chờ dài cổ, cái tên Uông Hạo Diên khốn kiếp không chịu đến, lằng nhằng đến tận chiều mới đi được.

Lộ Kha Đồng bị giày vò dữ quá nên ngủ li bì cả ngày, buổi tối đói bụng mới tỉnh. Cậu bò đến đầu giường đọc tiếp bản kế hoạch, nhưng đến khi bắt đầu lại cảm thấy chẳng có manh mối nào.

Không thể xài tiền của Lộ Nhược Bồi, vậy tìm Lộ Nhược Bồi nghiên cứu một chút chắc được ha.

Thật ra vẫn muốn xài tiền của Lộ Nhược Bồi lắm, tiền của Phí Nguyên kiếm cực khổ như vậy, cậu không nỡ xài, ngộ nhỡ lỗ mất thì sao.

“Sao chỉ có mỗi mình mình không có tiền vậy, ai nói đãi ngộ của nhân viên công vụ tốt chứ, thiệt tào lao.” Lộ Kha Đồng tự cốc mình một cái, cốc xong cũng không có ai thổi cho, cậu bèn tựa vào đầu giường lẩm bẩm: “Thật ra mình cũng có để dành một khoản tiền, nhưng không thể dùng vào đây được, với lại cũng không đủ nữa, hay là bán nhà ở đường Thanh Viên nhỉ? Có khi nào ba Lộ sẽ cắt luôn quan hệ cha con với mình không?”

Cậu gọi cho Lộ Nhược Bồi, nói: “Ba, rủ chú Dương cùng ăn bữa cơm nha?”

Hẳn do đang bận việc, Lộ Nhược Bồi hỏi luôn: “Tại sao?”

“… Tại con đói.” Bỗng dưng cậu không dám nói thẳng, sợ Lộ Nhược Bồi biết chuyện sẽ mắng mình nghĩ gì làm nấy, phân nửa mục đích rủ Dương Việt Ngôn cũng vì thế, có thể đề cao độ hòa ái của Lộ Nhược Bồi.

Lộ Nhược Bồi nói: “Vậy phải xem người ta có thời gian không đã.”

Lộ Kha Đồng trả lời: “Họp mặt gia đình sao lại không có thời gian được.”

Lúc Dương Việt Ngôn đến, cơm đã nấu xong xuôi, y cởi áo khoác đem cất, hỏi: “Xem gì vậy?” Lộ Nhược Bồi đặt thứ trong tay xuống, nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Lộ Lộ muốn mở nhà hàng, anh đang xem bản kế hoạch.”

“Chính quy thế, xem ra có quyết tâm lắm đây.”

Lộ Kha Đồng bưng canh ra: “Chú Dương, đến lúc đó tìm vị trí ký hợp đồng này nọ chú giúp con với nha.”

“Được thôi.” Dương Việt Ngôn đi rửa tay, rửa xong đi ra ngồi xuống, nói: “Tính giá thân tình cho con.”

Lộ Kha Đồng nói: “Không miễn phí được sao? Tài chính của con eo hẹp lắm.”

Dương Việt Ngôn nhấp một hớp canh: “Nhược Bồi, con nói tài chính eo hẹp kìa.” Lộ Nhược Bồi ném bản kế hoạch vào ngực Lộ Kha Đồng, nói: “Những thứ này là nó chuẩn bị cho con đúng không? Nó còn dặn con gì nữa, có phải không được cho ba nhúng tay vào không?”

“Không có… chỉ nói đừng vòi tiền của ba, nói ba kiếm tiền cực khổ, ba giữ lại dưỡng già đi.”

Lộ Nhược Bồi suýt bật cười: “Đừng bịa đặt, bị người ta kèm chặt như vậy còn suốt ngày tưởng bở. Con tự ngẫm lại đi, nó bỏ tiền, vậy nhà hàng đó được tính là của ai? Cho dù có viết tên con, sau này cái gì cũng phải nghe lời nó đúng không?”

Lộ Kha Đồng mệt lòng: “Con nghe sẵn rồi.”

Dương Việt Ngôn không nhìn được nữa, vội gắp đồ ăn cho Lộ Nhược Bồi: “Ăn cơm trước đi, em đói bụng.”

Bấy giờ Lộ Nhược Bồi mới thu binh, không thèm để ý nữa. Chờ bầu không khí phần nào lạnh xuống, Dương Việt Ngôn lại mở miệng: “Lộ Lộ, con muốn mở nhà hàng, từ tìm vị trí đến tu sửa, lắp đặt thiết bị hay thuê người đều cần tiền, nhiêu đó còn chưa tính tiền chạy các cục lo liệu giấy phép kinh doanh nhờ quan hệ đâu đấy. Cho dù hai bên không phân chia rạch ròi thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng nhà hàng này cũng là con mở, dù có phải đi vay cũng đừng để đối phương chi hết, nếu không sẽ trở thành cậu ta mở nhà hàng cho con.”

Hai mắt Lộ Kha Đồng sáng lên: “Vậy con đi vay nha!”

“Vay gì mà vay, vay từ chỗ ba này, ba đây làm thị trưởng mà còn không quản được ba người ta muốn cho con trai xài tiền, nó làm trong cái giới đó mà lại quản nhiều như thế, đã nói với con từ sớm rồi, người mạnh mẽ như nó thích khống chế, con đúng là tự rước khổ vào thân.” Lộ Nhược Bồi tức giận nói.

“Làm gì đến mức đó, lại còn cái giới đó nữa, giới quan chức mấy anh còn loạn hơn,” Thấy Lộ Kha Đồng cúi gằm mặt, Dương Việt Ngôn vội vàng xoa dịu mâu thuẫn: “Lộ Lộ, thật ra ba con chỉ có một mình con, tiền của ba con đều là của con, bây giờ không xài để dành đến khi ba con mất, lúc thừa kế mới xài thì xài đâu cho hết.”

Sắc mặt Lộ Kha Đồng cũng chẳng khá hơn là bao: “Không phải chỉ có một mình con, chú cũng xài đi.”

Lộ Nhược Bồi đặt chén xuống, mặt lạnh nhìn hai người này: “Ba là cái máy rút tiền à?”



Sau khi đến Đông Bắc, Phí Nguyên ở đoàn làm phim vừa lạnh vừa chán, hễ rảnh còn phải nhìn bản mặt người chết của Uông Hạo Diên. Nói chứ Uông Hạo Diên cũng thảm, hồi cấp ba thân thiết với Giản Tân như thế, ngờ đâu lúc gần thi tốt nghiệp trung học thì lạc mất nhau, lúc đó Uông Hạo Diên đang ở đoàn làm phim, Giản Tân bỗng nhiên mất liên lạc, quay về xem thì người ta chuyển trường dọn nhà mất tiêu rồi.

Cách đây không lâu gặp lại nhau, hai người đã chín năm không gặp, Uông Hạo Diên chan chứa tình thâm nghẹn đến bùng phát, kết quả nhiều lần theo đuổi đều thất bại. Dạo trước Lộ Kha Đồng giúp Uông Hạo Diên lừa gạt Giản Tân, để Giản Tân trở thành khách thuê nhà của Uông Hạo Diên, bây giờ Uông Hạo Diên thậm chí không dám về nhà mình.

Phí Nguyên thừa dịp gọi về tra xét, hỏi: “Ở nhà có lạnh không?”

Lộ Kha Đồng mới vừa ghé hẻm lấy áo ngủ mà Lâm Du Châu may, vừa dày vừa ấm áp: “Không lạnh, mặc áo ngủ chơi game hợp lắm, em mặc giùm anh luôn rồi!”

“Đừng để bị nóng, bớt ngốc đi.” Phí Nguyên liếc nhìn Uông Hạo Diên, nói: “Giản Tân và Uông Hạo Diên giận nhau, gần đây thằng quỷ này sắp mắc chứng uất ức rồi, khi nào rảnh em đi gặp Giản Tân xem thế nào, chẳng phải em giúp cậu ta gạt người sao, bây giờ đền bù đi.”

“Được rồi! Nói với Uông Uông, yêu hận tình thù không cần sợ, Lộ bảo nhiệt tình tới giúp đây!”

Phí Nguyên nhịn không được bật cười, hỏi: “Tâm trạng tốt lắm à?”

“Tốt lắm nha!” Lộ Kha Đồng thoát khỏi game, tập trung nói điện thoại: “Khi nãy tổ trưởng nói phương án trước đó phải sửa, sửa lại theo thiết kế của em, vậy chứng minh điều gì? Chứng minh cục trưởng tinh mắt hơn tổ trưởng nhiều.”

Phí Nguyên hỏi: “Bây giờ vui lại rồi, thế còn mở nhà hàng không?”

Lộ Kha Đồng không hề do dự: “Mở chứ, còn phải chờ lúc khai trương mời chú cắt băng nữa, cho chú làm ông chủ vinh dự.” Nghĩ xa xôi quá, thật ra ngay cả mười mấy năm hay mấy chục năm sau cậu cũng nghĩ hết rồi, Phí Nguyên thu tiền, cậu ghi sổ, hai người cùng trả lại tiền nhà.

Dặn dò xong xuôi, Phí Nguyên định nói thêm vài câu sến súa cho Lộ Kha Đồng bay bổng, nhưng vì không muốn kích thích Uông Hạo Diên nên tốt bụng nhịn xuống: “Được rồi, cúp đi.”

Lộ Kha Đồng đập bàn, coi người ta là dịch vụ chăm sóc khách hàng qua điện thoại hả.

Hôm sau đi làm với tâm trạng khá tốt, cơn sóng bận rộn trước đó qua rồi lại rảnh rang, Lộ Kha Đồng chống cằm lên mạng, xem thử chỗ nào thích hợp mở nhà hàng. Cuối cùng xem cả buổi sáng đến hoa cả mắt, nhưng toàn là khu vực không ổn hoặc không còn chỗ trống.

Buổi chiều trước khi tan tầm, Lộ Kha Đồng về sớm đến bệnh viện số hai, cậu phải mời Giản Tân ăn cơm để xin lỗi. Cơm nước xong đứng ở cửa chào tạm biệt, vừa quay đầu đã nhìn thấy Khưu Lạc Dân và một cô gái sóng vai đi ra.

“Làm sao bây giờ? Anh có uống một ly rượu đỏ rồi.”

“Đành phải đón taxi vậy, đưa em về trước nhé.”

Khưu Lạc Dân nâng tay cho cô gái vịn vào để bước xuống bậc thang, còn chưa đi đến bên đường thì một người quen xuất hiện. Lộ Kha Đồng hỏi: “Chào anh, muốn thuê tài xế không? Hôm nay là ngày kỷ niệm tròn một năm tôi lái thuê, giảm 20% cho anh.”

*Ở bên TQ có dịch vụ nếu chủ xe uống say có thể thuê người lái hộ, có trả phí.

Trước tiên đưa cô gái về nhà, sau khi xuống xe đưa mắt nhìn người ta lên lầu, Khưu Lạc Dân vẫn chôn chân tại chỗ, Lộ Kha Đồng hạ cửa kính xuống, nói: “Em thấy xong phim rồi, người ta cũng không mời anh vào uống cà phê.”

“Lái thuê sao lắm chuyện quá vậy.” Khưu Lạc Dân xoay người lên xe, đóng mạnh cánh cửa: “Bọn anh mới xác định quan hệ ngày đầu tiên, làm gì có ai mới cặp bồ ngày đầu tiên đã đến nhà người ta?”

Lộ Kha Đồng nổ máy: “Ngày đầu tiên cặp bồ em đã đến nhà Phí Nguyên, ngày đầu tiên cặp bồ đã bị vạch trần là anh em của anh, anh có biết lúc đó em sợ bị vỡ đầu thế nào không?”

“Mẹ nó đừng nhắc vỡ đầu nữa.” Lẽ ra Khưu Lạc Dân còn định tiếp tục đùa cợt với Lộ Kha Đồng, nhưng nghe vậy lại nhớ đến nỗi sợ khi bị Phí Nguyên nhìn đầu: “Thôi kệ, cưng mời anh uống cà phê đi.”

Vừa uống vừa trò chuyện, Lộ Kha Đồng nhắc đến chuyện mở nhà hàng, Khưu Lạc Dân cười nói: “Thật ra nhà hàng chưa đủ đâu, Phí Nguyên thạo nghề mà, phải bảo Phí Nguyên tìm đường cho cưng đầu tư quay phim chứ.”

Lộ Kha Đồng ngơ ngác: “Anh đang nói gì vậy?”

“Cưng ngốc hả, cho dù mở nhà hàng có sao thì được bao nhiêu tiền?” Khưu Lạc Dân lườm Lộ Kha Đồng, giảm nhỏ giọng: “Rửa được thì mau rửa đi, qua vài năm nữa chú cũng nên rút lui rồi.”

*Nhà hàng có sao chắc nói nhà hàng 1 sao 2 sao 3 sao… ấy.

Bấy giờ Lộ Kha Đồng mới hiểu, Khưu Lạc Dân cho rằng cậu mở nhà hàng là để rửa tiền cho Lộ Nhược Bồi.

“Anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn mở nhà hàng, không nghĩ gì khác hết.”

“Chờ cưng bắt đầu nghĩ, gạo đã nấu thành cơm rồi.” Uống nốt ngụm cuối cùng, Khưu Lạc Dân nói: “Đừng nói thị trưởng hay cục trưởng, bây giờ chỉ một bí thư huyện ủy, cưng biết làm vài năm có thể vơ vét được bao nhiêu tiền không? Đừng nói cố ý tham ô, có những loại tiền muốn từ chối cũng không được, không nhận lợi ích mở đường cho chúng thì sẽ xử cưng, đây là lề lối rồi.”

Lộ Kha Đồng tin tưởng Lộ Nhược Bồi sẽ không tham ô, nhưng cậu cũng tin Lộ Nhược Bồi từng có lúc thân bất do kỷ.

“Xụ mặt thế làm gì, có đến mức đó không, Phí Nguyên nói sao?” Nhìn Lộ Kha Đồng như vậy, Khưu Lạc Dân đã đoán được đại khái, nghe cậu trả lời xong thì quả y như rằng: “Ghê thật, rành thế cơ đấy.”

Phí Nguyên đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi, vì thế chưa bao giờ đồng ý cho Lộ Kha Đồng dùng tiền và nhà của Lộ Nhược Bồi, lần này mở nhà hàng càng khỏi phải nói. Chẳng qua không muốn cho Lộ Kha Đồng biết nguyên nhân, cũng vì anh hy vọng cây non mãi mãi trong sáng mãi mãi hồn nhiên.

“Cưng định làm thế nào?”

“Sao em biết được, lại phải chọn nữa rồi.”

“Mỗi người một nửa là được, thái cực sinh lưỡng nghi, hai bên đều ngang nhau.”

Lộ Kha Đồng e sợ gật đầu: “Em cảm thấy ý kiến này không tệ, dù sao cũng là của anh, có chuyện gì đổ thừa anh.” Khưu Lạc Dân tức giận nói: “Cưng có còn cần mặt mũi không?!”

Lộ Kha Đồng bưng mặt: “Không cần phí lái thuê, mặt mũi thì cần một tí.”

Buổi tối trước khi ngủ trò chuyện với Phí Nguyên, Lộ Kha Đồng không dám nhắc đến chuyện này, chỉ hỏi han ân cần và kể chuyện ngày thường. Ngừng lại một chốc, Phí Nguyên ở đầu bên kia thản nhiên nói: “Phạm lỗi gì rồi, chủ động thừa nhận đi.”

“Sao anh biết hay vậy…”

“Hễ chột dạ là nói nhiều.”

Lộ Kha Đồng bị hù chết, suýt nữa phun toẹt ra, cậu vội vàng nói: “Tối nay đi uống nước với Khưu nhi, không có làm được điều phải ăn ngon. Về còn rất muộn nữa, không có làm được điều phải chơi vui.”

Phí Nguyên nói: “Còn gì nữa không.”

“Cứ muốn móc bàn hoài, không có làm được điều phải nhớ anh.”

“Lại để em qua mặt lần nữa.” Phí Nguyên cười một tiếng, nói khẽ: “Cúp đi, ngủ ngon.”

“Vậy là cúp hả?” Lộ Kha Đồng còn chưa nói đủ: “Anh nhớ em không? Em thấy anh chẳng nhớ gì cả.” Cậu lại được đà lấn tới, ngừng một lát rồi cố ý kiếm chuyện: “Tối nào người ta cũng nhớ anh, nhớ mà dụi ra giường hoài luôn.”

Phí Nguyên giống như đang đá vật gì đó: “Mẹ nó em nằm yên cho anh, không được dụi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi