Buổi sáng ra ngoài mới phát hiện tối qua đổ tuyết, lần trước tuyết rơi là hôm giao thừa. Dương Việt Ngôn lái xe đến Viện kiểm sát, hôm nay y phải gặp Lộ Nhược Bồi, tính đi tính lại mà không sao nhớ nổi hai người đã không gặp nhau mấy ngày.
Phí Nguyên và Lộ Kha Đồng đã đến trước, đứng ngay con đường đối diện. Suốt mùa đông Lộ Kha Đồng chưa từng rời xa áo lông, đặc biệt là mũ trùm đầu, dường như nó tạo cho cậu cảm giác an toàn. Chờ Dương Việt Ngôn ngừng xe, cậu lập tức chạy tới, chưa kịp mở miệng đã hít mũi liên tục, đoán chừng lạnh đến mức bệnh viêm mũi lại tái phát.
“Chú, tụi con sốt ruột quá nên đến luôn.”
“Chú biết rồi, chúng ta cùng vào đi.” Dương Việt Ngôn quay đầu nhìn cao ốc Viện kiểm sát, cười nói: “Tết cũng qua rồi, đã hai mươi sáu tuổi, không thể lộ hết vui buồn trên mặt như thế được.”
Lộ Kha Đồng nghe vậy càng sốt ruột hơn, trong lòng càng thêm bất an, há miệng nhưng lại không biết nên hỏi gì. Dương Việt Ngôn xoay người đi về phía trước, Lộ Kha Đồng không thể làm gì hơn ngoài đuổi theo, cậu quay đầu nhìn sang Phí Nguyên, sắc mặt hiện rõ thấp thỏm và luống cuống.
“Đừng lo, nghĩ xem nên nói gì khi gặp ba đi.” Phí Nguyên vỗ lưng cậu, hạ giọng nói.
Đến nơi gặp mặt, trước tiên Dương Việt Ngôn trò chuyện vài câu với một vị lãnh đạo quen biết, chờ người ta đi rồi, ba người họ ngồi cạnh bàn chờ. Chừng bảy tám phút sau, cửa lại mở ra, Lộ Nhược Bồi được dẫn tới.
Lộ Kha Đồng vội vã đứng dậy, rối rít hỏi: “Ba ơi, ba có khỏe không? Cảm giác thế nào? Ngoại trừ thẩm vấn bọn họ không có làm gì gây khó dễ cho ba chứ?”
“Con hỏi một tràng như vậy, làm sao ba nhớ được.” Lộ Nhược Bồi ngồi xuống đối diện, sống lưng thẳng tắp trông rất có tinh thần, chỉ là nét mặt có phần uể oải: “Ba rất khỏe, không gạt con, có điều gối nằm không thoải mái lắm, ngủ cũng tàm tạm.”
Dương Việt Ngôn nhìn Lộ Nhược Bồi từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn sâu vào mắt Lộ Nhược Bồi, nói như đùa: “Nếu thật sự không còn cách nào, liệu mai này gặp anh có phải sẽ cách lớp thủy tinh, thêm cái điện thoại không?”
Lộ Nhược Bồi mỉm cười, im lặng một lát rồi nhìn thẳng vào mắt Dương Việt Ngôn, trả lời: “Hẳn vậy.”
“Ý gì đây?” Tay chân Lộ Kha Đồng lạnh toát, khăn giấy lau nước mũi cũng siết thật chặt, câu nói đùa của Dương Việt Ngôn không buồn cười tí nào, câu trả lời không phủ nhận của Lộ Nhược Bồi càng làm cậu sợ hơn.
Phí Nguyên nắm tay Lộ Kha Đồng dưới bàn, nói: “Chuyện của ông Ôn chúng con đã biết rồi, nếu đối phương đã nắm giữ chứng cứ, vậy thật sự rất khó giải quyết, nhưng mục đích của bọn chúng chỉ vì mau chóng thượng vị, vậy có thể đạt thành thỏa thuận nào không?”
Lộ Nhược Bồi gật đầu: “Trong thành phố xôn xao việc thị trưởng vì bản án cũ mà xuống đài, ắt sẽ dính dáng đến vụ án lớn kia, tiếp theo rất có thể sẽ khiến bề trên chú ý, đây là điều bọn chúng không muốn xảy ra nhất. Sang năm phải tổ chức hội nghị thượng đỉnh, một khi loại chuyện khiến người ta chú ý này bại lộ, không ai được lợi cả.”
Dương Việt Ngôn hỏi: “Đã đề cập điều kiện rồi à?”
“Phải, nếu anh thỏa hiệp, chuyện này cứ thế bỏ qua.” Dường như sợ Lộ Kha Đồng lại suy sụp, Lộ Nhược Bồi nhìn thẳng vào cậu: “Nhưng mà anh từ chối rồi, vì vậy tiếp theo không cần làm gì hết, cũng không cần nghĩ gì nữa, chờ toà án phán quyết rồi chấp hành là được.”
Lồng ngực Lộ Kha Đồng phập phồng dữ dội, như thể một giây sau sẽ phát điên. Phí Nguyên nghiêng người ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói thật nhanh: “Lộ Lộ, nói thì nghe đơn giản, nhưng điều kiện thỏa hiệp không đơn giản đâu em, càng có khả năng sẽ trở thành uy hiếp vĩnh viễn, chuyện này vẫn chưa chấm dứt, không ai có thể khẳng định đã không còn cách nào cứu vãn.”
“Đúng vậy, chuyện này vẫn chưa chấm dứt.” Có lẽ đã lường được quyết định của Lộ Nhược Bồi, sắc mặt Dương Việt Ngôn không hề suy suyển, y nhìn mặt bàn thở dài, nói: “Chỉ là chúng ta không thể ngồi yên chờ tòa án phán tội được, nếu không khác nào cá nằm trên thớt? Em yêu cầu được ra tòa biện hộ.”
Lộ Nhược Bồi im lặng nhìn Dương Việt Ngôn, nhưng ý tứ đã rõ ràng. Ánh mắt Dương Việt Ngôn kiên định, giọng cũng lớn hơn: “Tòa án nói luật pháp, nhưng quan toà là người, chỉ cần là người thì sẽ nói tình lý (nhân tình và đạo lý), công trạng và danh tiếng của anh mấy năm qua không thể giũ bỏ được, có động cơ phạm tội thì sao chứ, bằng chứng như núi thì thế nào, bất luận ra sao cũng phải cãi vài câu, cho dù phán tội cũng phải tranh thủ xin tội nhẹ nhất.”
“Không cần đâu, trong lòng anh tự biết.” Lộ Nhược Bồi kiên quyết nói: “Vụ án của ông Ôn liên quan đến bao nhiêu tội trạng, người ngoài nhìn vào cũng sẽ nói trừng phạt đúng tội ——”
Dương Việt Ngôn đứng phắt dậy, chống tay lên bàn: “Em biết anh muốn nói gì, tỷ lệ đúng là hơi thấp thật, nhưng bất kể hy vọng xa vời đến đâu, em cũng sẽ dốc hết sức đi đánh. Nếu thật sự muốn dùng vụ án của ông Ôn đè chết người, em sẽ lật lại vụ án đó để đánh, xem thử mười năm sau có thể trả lại trong sạch cho người chết, cho người sống một câu trả lời không.”
Lộ Nhược Bồi đột nhiên hỏi: “Dương Việt Ngôn, em còn nhớ lời mình nói vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Dương Việt Ngôn ngẩn ra, tìm kiếm hình ảnh quá xưa cũ trong đầu, khi đó y vừa tốt nghiệp đại học, làm việc chưa được bao lâu, lúc theo thầy đến Tòa thị chính họp thì quen được Lộ Nhược Bồi.
“Chào anh, tôi là luật sư thực tập Dương Việt Ngôn, sau này chúng ta sẽ thường xuyên tiếp xúc với nhau trong công việc. Tuy bây giờ tôi chỉ là luật sư thực tập, nhưng trong vòng năm năm, tôi sẽ trở thành một trong những luật sư xuất sắc nhất thành phố.”
Sắc mặt Lộ Nhược Bồi lạnh dần: “Luật sư Dương, mục tiêu và giấc mơ của em là do em khổ cực phấn đấu mới có được, hy vọng em biết trân trọng nó. Nếu em vẫn chưa bình tĩnh, hãy nghĩ đến thầy của em.”
Năm đó thầy của Dương Việt Ngôn biện hộ cho ông Ôn, sau khi ông Ôn bị bỏ tù, vị luật sư lớn tuổi cũng bị trừng trị gay gắt, chưa được mấy năm đã qua đời. Dính dáng đến chính trị không chỉ đơn giản là thắng thua, rất có thể sẽ liên lụy đến tương lai, không còn đường lui nữa.
Dương Việt Ngôn mở miệng: “Anh không cần phải nói những lời đó, thầy là người em kính trọng nhất, thầy không sợ em cũng không sợ.”
“Nhưng mà anh sợ.” Giọng Lộ Nhược Bồi mềm xuống, chứa đầy bất đắc dĩ, đồng thời không cho phép từ chối: “Anh sẽ không để em và mọi người mạo hiểm bất cứ điều gì, chuyện này dừng ở đây thôi, đây cũng không phải tận thế, anh đã làm anh tự chịu, thiên kinh địa nghĩa.”
Chỉ cần bản thân Lộ Nhược Bồi không đồng ý, Dương Việt Ngôn cũng không thể làm gì được nữa. Việc đã đến nước này, dường như thật sự không còn cơ hội xoay chuyển. Lộ Kha Đồng giãy khỏi cánh tay của Phí Nguyên, đứng dậy chạy ra khỏi phòng, cậu nhớ trước khi vào Dương Việt Ngôn đã dặn, không thể lộ hết vui buồn trên mặt, nhưng sức tự chủ của cậu kém như thế, làm sao nhịn cho được. Ngoài cửa có người đứng trông coi, cậu mặc kệ ánh mắt của bọn họ, chỉ biết ngồi xổm xuống vùi mặt vào đầu gối.
Phí Nguyên lại không nhúc nhích, nói: “Chú Dương, chú ra xem Lộ Lộ giúp con được không.”
Chờ Dương Việt Ngôn rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Lộ Nhược Bồi và Phí Nguyên. Từ lúc gặp mặt đến giờ bọn họ chưa nói với nhau được hai câu, Lộ Nhược Bồi cười hỏi: “Con biết ba có lời muốn gửi gắm với con à?”
Phí Nguyên ngồi thẳng dậy: “Con cũng có lời muốn nói, ba nói trước đi.”
“Chắc con cũng đoán được, không có gì ngoài về Lộ Lộ.” Lộ Nhược Bồi khẽ nghiêng đầu, trông như đang nghe tiếng động bên ngoài, sau đó lại lắc đầu, cười nói: “Mỗi lần nó giận ba hay chọc ba cười, ba đều thỏa mãn đến lạ, cảm thấy con trai mình lanh lợi đáng yêu, nhưng mỗi khi nó xụ mặt buồn bã, ba lại cảm thấy mình nuôi nó yếu đuối quá. Lúc trước phản đối hai đứa quen nhau cũng vì sợ nó bị áp chế, sẽ đau lòng, nhưng lại không ngờ rằng người làm nó đau lòng chính là mình, ba có lỗi với mẹ nó.”
Phí Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật ra em ấy không có yếu đuối thế đâu, chỉ hơi đa cảm thôi, mười năm trước còn như chưa dứt sữa mà đã có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu, bây giờ chắc chắn càng kiên cường hơn. Với bất cứ người con nào mà nói, chuyện này cũng là một sự thử thách, huống chi vị trí của ba trong lòng Lộ Lộ lại nặng như vậy.”
“Lời này ba thích nghe, địa vị của người làm cha không ai thay thế được.” Lộ Nhược Bồi nở nụ cười, trông rất hài lòng và thả lỏng: “Mặt khác ba cũng không muốn dài dòng, hai đứa hãy chăm sóc nhau sống cho tốt. Con ráng chăm nó nhiều một chút, nó mà vui cuộc sống mới yên ổn, cho nên cũng không mất mát gì.”
“Ba yên tâm.” Phí Nguyên nhìn đồng hồ: “Vậy giờ đến lượt con nói, con với Lộ Lộ yêu nhau nhiều năm như vậy, chuyện mùa hè năm đó thôi bỏ qua không nói, từ tốt nghiệp trung học đến lên đại học, lại từ tốt nghiệp đại học đi làm đến tận bây giờ, tính ra cũng không dưới mười năm. Bên phía gia đình, ba và ba mẹ con đã chính thức gặp mặt ăn cơm, chúng con cũng đã chính thức ra mắt phụ huynh đôi bên, dựa theo trình tự yêu đương kết hôn bình thường, kế tiếp nên mời bạn bè thân thích đãi tiệc rượu, hơn nữa nhà hàng cũng có sẵn.”
Lộ Nhược Bồi có chút nghi hoặc, không hiểu ý của Phí Nguyên. Phí Nguyên dừng lại nhìn thoáng qua cửa, coi bộ cũng đang lo lắng về tình hình của Lộ Kha Đồng, lát sau mới nói tiếp: “Ba không ở đây, tiệc rượu làm sao đãi được, một mình em ấy lẻ loi đáng thương biết bao nhiêu, dù sao trên hộ khẩu chỉ có một người thân là ba.”
“Ba hiểu.” Lộ Nhược Bồi thở dài một tiếng, không còn tâm sức nghĩ xem tại sao Phí Nguyên lại tự dưng nói đến việc này, chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi: “Là ba có lỗi với hai đứa, nhưng ba thật sự không thể thỏa hiệp được.”
Phí Nguyên cài nút áo bành tô, giống như chuẩn bị ra về, nói một cách quả quyết: “Tất nhiên không thể thỏa hiệp rồi, khoan nói bên trong dính dáng đến bao nhiêu quan hệ bao nhiêu chuyện, phàm là đàn ông làm sao để thua mất mặt như thế được. Con nói rồi, chuyện này vẫn chưa chấm dứt, vẫn chưa xong đâu.”
Hôm đó về nhà Lộ Kha Đồng lên cơn sốt, mũi bị nghẹt, cậu chỉ có thể há to miệng hít thở, không lâu sau môi đã nứt một đường. Phí Nguyên ở bên giường mớm nước mớm thuốc cho cậu, còn dùng cách dân gian thấm chút rượu trắng lau người cho cậu.
Lộ Kha Đồng mơ mơ màng màng, bởi vì hít thở không thông nên nghẹn đến nước mắt tuôn ào ạt, viêm amidan khiến cổ họng sưng đau không nuốt gì được. Cậu nhìn trần nhà, hỏi bằng giọng mũi nặng trịch: “Có phải chỉ có kết quả xấu nhất không anh?”
Phí Nguyên đắp chăn cho cậu, nói: “Nếu là vậy, em sẽ không sống nữa sao?”
“Ba là ba của em mà.” Lộ Kha Đồng ho sù sụ, tóc mai hai bên đều bị nước mắt chảy xuống thấm ướt: “Ba có nhiều bạn bè như vậy, em đi xin từng người, rồi sẽ có người giúp được, em đi xin từng người, rồi sẽ có…”
Thật ra từ khi Lộ Nhược Bồi xảy ra chuyện, Lộ Kha Đồng vẫn một mực tìm người giúp đỡ, lúc trước cậu chỉ là dân đi làm, bây giờ cũng chỉ là người làm ăn mở nhà hàng, chưa từng qua lại với người trên quan trường, ban đầu Phí Nguyên đi với cậu, sau đó tự cậu bất chấp kiên trì. Nịnh nọt lấy lòng hoặc cầu xin hết lần này đến lần khác, trong thời gian này cậu đã làm nhiều lắm.
Phí Nguyên sờ môi cậu, bảo cậu đừng nói nữa, khuyên nhủ: “Ngoại trừ ba Khưu, ai mà không tránh cho mau, bây giờ hỏi em đấy, nếu chuyện này không xoay chuyển được, hai hôm nữa tòa kết án, em sẽ thế nào đây?”
Lộ Kha Đồng không trả lời, cậu vẫn chưa biết.
Hai ngày sau, công ty có chuyện nên sáng sớm Phí Nguyên đã ra ngoài. Lộ Kha Đồng khỏe hơn một chút, ngồi một mình dưới lầu ăn điểm tâm, cậu cảm thấy nhà quá lớn quá trống vắng, khiến mình trông cô độc làm sao, rồi lại nhịn không được mà nghĩ, những khi ở nhà một mình, có phải Lộ Nhược Bồi cũng như thế này không.
Cậu không ở nhà được nữa, thay quần áo ra cửa. Mấy ngày không thấy ánh mặt trời, cậu ngẩng đầu hít mạnh một hơi. Ngoắc tay đón taxi, cậu nói với tài xế: “Bác tài, đến Sâm Lâm Tiểu Trúc đi.”
Tài xế nói: “Là nhà hàng đúng không, đi ngang qua chỗ đó một lần cũng có chút ấn tượng, chắc đắt tiền lắm nhỉ.”
Lộ Kha Đồng tựa vào cửa xe, nói: “Không đắt đâu, khi nào rảnh chú cứ ghé nếm thử.”
“Sao không đắt cho được, đoạn đường này nội sửa sang cũng đâu có rẻ, không phải chỗ ăn cơm của tầng lớp lao động như tôi.” Tài xế không tin.
Lộ Kha Đồng nói khẽ: “Tầng lớp lao động tốt mà, sống yên lành, chẳng có gì tốt hơn được sống yên lành hết.”
Dọc đường hàn huyên câu có câu không với tài xế, xuống xe nhìn bảng hiệu nhà hàng, còn chưa đến giờ mở cửa buổi trưa, đẩy cửa đi vào cũng chỉ có vài nhân viên.
Dạo này Lộ Kha Đồng không đến nhà hàng, nhân viên đều vây quanh chào hỏi, cậu miễn cưỡng nặn ra nụ cười, sau đó đi qua nằm dài sau quầy bar, bắt đầu xem nhật ký công tác mấy ngày nay. Tuyết rơi hôm đó đã tan gần hết, người tuyết dưới mái hiên trước cửa không bị mặt trời rọi tới nên kiên trì lâu hơn, mấy nhân viên phục vụ đều tranh thủ trước khi nó tan ra cửa chụp ảnh chung, cho nên lầu một chỉ còn lại một mình Lộ Kha Đồng, lặng ngắt.
Sắp tới mười giờ, cửa thủy tinh bị đẩy ra, một ông cụ đội mũ nỉ đeo kính mát người già bước vào, lớn tiếng hỏi: “Ơ, nhà hàng sang trọng thế này sao không có ai hết vậy, có ai đón tiếp không?”
Giám đốc đi qua nói: “Thưa bác, chúng cháu vẫn chưa mở cửa, giờ cơm bác hẵng ghé lại.”
“Bây giờ tôi đói chịu hết nổi rồi.” Ông cụ không nghe, đi thẳng đến trước một chiếc bàn, ngồi xuống tháo khăn quàng cổ: “Mấy cậu làm gì vậy, có khách lại không bán, còn cố chấp thế nữa, cứng nhắc vừa thôi chứ. Nếu đang trong chiến tranh, hai bên hẹn ba giờ đánh, hai giờ quân địch đánh úp bất ngờ, chắc mấy cậu còn chưa lau súng xong.”
Lộ Kha Đồng thò đầu ra xem thử, sau đó bảo giám đốc lên lầu, còn mình đi tới nói với ông cụ: “Ông ơi, đầu bếp của chúng cháu vẫn chưa đến, thật sự không có cách nào mang thức ăn lên được.”
Ông cụ ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Sao cháu không mặc đồng phục?”
“Ông quản nhiều ghê, cháu là ông chủ.” Lộ Kha Đồng bị sốt hai ngày, mặt hóp lại, trông ỉu xìu. Ông cụ vẫn nói câu đó: “Ông đói đến đi không nổi nên mới vào, không ăn no ông không đi.”
Lộ Kha Đồng ngơ ngẩn chốc lát, nói: “Vậy ông chờ chút, uống trà trước đi.”
Ông cụ bắt đầu uống trà, hơi nước bốc lên làm mờ tròng kính, ông nhìn xung quanh đánh giá nhà hàng, chưa đầy mười phút sau, Lộ Kha Đồng bưng cho ông một bát mì.
“Cháu nấu, chắc không được ngon lắm, ông không cần trả tiền đâu, coi như kính già yêu trẻ đi.”
Ông cụ cầm đũa khuấy khuấy, nói: “Bụng dạ không tệ, mà cháu còn trẻ đã làm ông chủ, sao mặt mày như đưa đám thế kia?”
Lộ Kha Đồng ngồi xuống đối diện, chống cằm cụp mắt, không nói tiếng nào. Ông cụ dùng đũa gõ mép bát, thúc giục: “Hỏi cháu đó, chẳng phải kính già yêu trẻ sao, vả lại cháu cũng không nhận ra ông, có gì mà phải ngại.”
“Ông làm gì vậy.” Lộ Kha Đồng bối rối, giọng cũng nhỏ dần: “Ba cháu xảy ra chuyện, sao nói với ông được.”
Ông cụ tháo mũ và mắt kính, chuẩn bị ăn mì, sau khi húp sì sụp một hơi, ông cụ làm bộ buồn bực nói: “Cháu ngoại ông đâu có nói thế, nó nói cháu suốt ngày cười tí tởn không nên thân, sao lại đa sầu đa cảm thế này.”
Lộ Kha Đồng nhìn ông cụ trước mắt, cảm giác hơi quen mắt, bèn hỏi: “Ông ơi, cháu ngoại của ông là ai vậy?”
“Họ Phí tên Nguyên.” Coi bộ ông cụ đã nghẹn nãy giờ: “Ai là ông nội của cháu, gọi ông ngoại!”
* 爷爷 (gia gia): vừa có nghĩa chung là ông vừa có nghĩa là ông nội.
Lộ Kha Đồng bỗng chốc nhớ ra, hèn chi lại thấy quen mắt, mấy năm trước cậu từng gặp ông cụ, nhưng ông cụ tuổi đã cao, chuyện giữa cậu và Phí Nguyên vẫn một mực giấu diếm. Lộ Kha Đồng không chống cằm nữa, ngồi thẳng dậy như học sinh tiểu học đến lớp, nói: “Chào ông ngoại, cháu tên Lộ Kha Đồng, là bạn thân của Phí Nguyên.”
Ông cụ lườm cậu một cái: “Thôi dẹp đi, lại còn bạn thân, khỏi phải gạt ông.”
Lộ Kha Đồng đỏ mặt, lảng sang chuyện khác: “Ông ăn nhanh lên đi, lát nữa nguội đó.”
“Cháu trưng mặt ủ ê với ông, ông ăn không vô.” Ông cụ không chừa cho người ta đường sống. Lộ Kha Đồng do dự đứng lên, nói: “Vậy cháu ra sau quầy bar nha, ông ăn xong rồi gọi cháu, cháu đưa ông về.”
Ông cụ ăn rất nhanh, húp sì sụp ngay cả nước mì cũng uống hết, ăn xong đội mũ đeo kính, quấn khăn quàng cổ, chuẩn bị ra về. Lộ Kha Đồng mặc áo khoác đi qua, muốn tiễn ông cụ, ông cụ phất tay nói: “Ông tự đi bộ về, còn có thể tiện đường ghé chợ đồ cổ đi dạo nữa. À phải, chỗ cháu có cho đặt cơm không, nếu ông muốn ăn nữa thì làm sao?”
Lộ Kha Đồng lưu số của mình vào di động của ông cụ, sau đó gọi vào máy mình, nói: “Ông ngoại, ông muốn ăn gì cứ nói cho cháu biết, cháu đem qua cho ông.”
“Vậy tốt, ông trông cậy vào cháu để có lộc ăn đấy.” Nói xong, ông cụ cười ha ha đi ra ngoài. Đi tới cửa, ông cụ dừng bước, nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không thẳng cũng phải thoáng một chút.”
*Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: mọi chuyện nên để tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến.
Lộ Kha Đồng nghiền ngẫm câu này hồi lâu không nhúc nhích, ngày xưa Lộ Nhược Bồi thà phạm pháp cũng phải giúp ông Ôn, hẳn là chưa từng sợ hãi, Dương Việt Ngôn thà tự chặt đứt đường lui cũng muốn lật lại vụ án, hẳn là cũng không sợ hãi. Phí Nguyên hỏi cậu, nếu thật sự bị kết án, em sẽ không sống nữa sao? Cậu không nên yếu đuối như thế, không hay chút nào.
Hai tiếng sau, vẫn là tòa nhà đó, vẫn là gian phòng đó, Lộ Nhược Bồi được dẫn ra lần nữa, khác biệt là, lần này chỉ có một mình Lộ Kha Đồng.
“Ba, hôm nay con tới gặp ba, nghe nói ngày mốt sẽ mở phiên toà sơ thẩm phải không?”
Lộ Nhược Bồi trả lời: “Phải, ba biết con khó chịu, nhưng chúng ta tất phải đối mặt.”
Lộ Kha Đồng nói: “Đúng là con khó chịu lắm, vậy nên chờ ba về nhà phải đền bù cho con, đừng dạy đời con hoài.”
Lộ Nhược Bồi khẽ nhíu mày, có chút không đành lòng: “Lộ Lộ, có lẽ ba ——”
“Con biết, con biết mà.” Lộ Kha Đồng cắt ngang, nhìn Lộ Nhược Bồi, nói: “Hôm đó con quýnh quáng quá nên chưa kịp nói gì, hôm nay con đến một mình là vì muốn cha con mình nói riêng vài lời với nhau. Chuyện này là một bước ngoặt, hy vọng vượt qua không cao, gần như đã xác định phải ngã ở đây rồi, con chỉ muốn nói với ba một tiếng, ba ngã năm năm cũng được, mười năm cũng không sao, tuần nào con cũng sẽ đến thăm ba, nếu nhà hàng bận quá thì nửa tháng đến một lần, thăm viếng linh hoạt. Con sẽ chăm sóc chú Dương, chờ ba được thả, con sẽ chăm sóc cả hai người, tuy con sống không nên thân đến hai lăm hai sáu tuổi, nhưng thật ra con cũng đáng tin cậy đó.”
Lộ Nhược Bồi sửng sốt, nhất thời không nói nên lời.
“Ba, từ nhỏ con đã phiền phức rồi, mỗi lần không vui là chạy khắp nhà la hét làm ầm ĩ, sau này lớn hơn một chút lại càng ngốc nghếch, tưởng rằng ba gạt mẹ con, còn hận ba. Đôi lúc ngồi sau quầy bar không có chuyện gì làm, con lại nghĩ, mình có tài đức gì chứ, có người cha tốt như ba, còn có Phí Nguyên tốt như thế, có phải lúc ông trời chia may mắn cho con bị run tay không?” Lộ Kha Đồng cười, viền mắt ươn ướt, cậu cố gắng kiềm chế, giữ bình tĩnh nói: “Ba nói xem, chắc không chỉ đơn giản vì con đẹp đâu ha.”
“Lộ Lộ, đừng nói nữa.” Giọng Lộ Nhược Bồi như lạc đi, khóe mắt cũng đỏ lên.
Lộ Kha Đồng gật đầu: “Được rồi, nghe lời ba, vậy con nói thêm một câu cuối cùng được không? Nói xong con về ngay, hôm nay nhà hàng có nhiều chuyện phải xử lý lắm.”
Cậu hít sâu một hơi: “Ba, mẹ con nói mẹ mãi mãi ủng hộ ba, con cũng vậy.”
Lộ Kha Đồng đến một mình đi một mình, chuyện này giống như nhân quả của đời trước, vứt không được thì đành vậy. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, thái dương đã bị mây đen che khuất, coi bộ tuyết lại sắp rơi, cậu bước trên con đường bê tông cứng lạnh, nhưng trái tim đã bắt đầu ấm lại.
Quay lại nhà hàng, vừa xuống xe đã thấy Phí Nguyên đứng ở cửa, Lộ Kha Đồng chạy tới nhào vào người Phí Nguyên, ngoài ý muốn là Phí Nguyên thế mà không đỡ được cậu, trái lại còn lung lay một chút. Cậu ôm Phí Nguyên, nói: “Em đến thăm ba, nói vài câu.”
“Ừ, đoán được mà.” Phí Nguyên nhìn cậu: “Lộ Lộ, em trưởng thành rất nhiều.”
…
Lại qua hai ngày, cuối cùng Lộ Kha Đồng cũng cởi áo lông, thời tiết đã ấm lên, cậu cũng ăn mặc nhẹ nhàng hơn. Phí Nguyên đang lau xe trong ga ra, chuẩn bị xong hai người sẽ lên đường.
Hôm nay là ngày tòa án mở phiên tòa.
Xe trên đường không đông lắm, xem như thông thuận, Phí Nguyên hỏi: “Đúng rồi, hôm đó ông ngoại anh đến nhà hàng à?” Lộ Kha Đồng đang ngẩn người, nghe vậy quay phắt đầu “hả” một tiếng, trả lời: “Ừa, chỉ ăn bát mì thôi, còn do em nấu nữa, nếu có dịp mời ông ngoại đến ăn một bữa thịnh soạn đi, mời ba mẹ tới luôn.”
Phí Nguyên cười nói: “Được, chờ đủ người đã.”
Lộ Kha Đồng trơ mắt, sợ Phí Nguyên phát hiện bèn nhìn ra ngoài cửa sổ, làm sao đủ người được, người bị thiếu đó không biết phải chờ bao lâu nữa, có điều hôm nay sẽ biết thôi.
Biển báo chỉ đường quen thuộc đập vào mắt, Lộ Kha Đồng hơi ngờ vực nhưng không lên tiếng, chờ khi càng lúc càng không ổn, cuối cùng cậu không nhịn được, hỏi: “Đây là đường đến tòa án sao? Anh chạy nhầm đường đến Viện kiểm sát rồi.”
Dứt lời đã nhìn thấy cổng Viện kiểm sát, Phí Nguyên không trả lời, giảm tốc độ dừng xe bên đường, đoạn nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Chắc sắp rồi, chúng ta xuống xe qua cổng đi.”
“Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?” Lộ Kha Đồng mở cửa xuống xe, vòng qua đầu xe chuẩn bị băng qua đường, cậu giương mắt nhìn về phía đối diện, thấy đằng xa Lộ Nhược Bồi đang đi ra từ bên trong.
“Ba? Ba em kìa!” Lộ Kha Đồng kêu to một tiếng, chạy như điên qua con đường đối diện, chờ khi chạy tới trước mặt Lộ Nhược Bồi, cậu không nhịn được nữa, ôm lấy Lộ Nhược Bồi òa khóc: “Làm gì vậy, rốt cuộc làm gì vậy… Không sao rồi đúng không, đâu thể nào bắt ba tự đón taxi đến tòa án…”
Lộ Nhược Bồi an ủi: “Đừng khóc, đứng trên đường còn ra thể thống gì nữa, không sao thật rồi, nhưng ba cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói có lão tướng quân đứng ra can thiệp, người ta chỉ tiết lộ bấy nhiêu thôi.”
Mấy ngày nay Phí Nguyên không đi nhanh được, bây giờ mới vừa băng qua đường, Lộ Kha Đồng vừa nấc vừa kể cho anh nghe, nói năng lắp ba lắp bắp. Lộ Nhược Bồi bỗng giật mình, nhớ đến lời Phí Nguyên nói hôm đó, ngập ngừng hỏi: “Có phải con giúp một tay không?”
“Về nhà trước đi.” Phí Nguyên không muốn nhiều lời, nhưng chịu không nổi Lộ Kha Đồng cứ hỏi miết. Dọc đường lái xe về nhà, anh nói: “Ba, ba còn nhớ mười năm trước ba điều tra nhà con không?”
Lộ Nhược Bồi nghĩ kỹ lại, nghi ngờ hỏi: “Ba của mẹ con, chủ nhiệm công xưởng quân đội 3304, Lâm Hải Sinh, chẳng lẽ là?”
Phí Nguyên cười đáp: “Ba tra chưa thấu đáo lắm, trước khi xuất ngũ ông ngoại con từng làm lính cần vụ, đi theo vị lão tướng quân đó, còn từng cứu mạng lão tướng quân. Những việc này ngay cả mẹ con cũng không biết, là do hồi con còn nhỏ ông ngoại muốn hù con nên mới kể, vì vậy con nói với ông ngoại, nhờ ông giúp một tay.”
Lộ Kha Đồng nghe mà sửng sốt: “Thật sao, ông ngoại lợi hại vậy.”
Thảo nào hôm đó lại nói “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, thì ra là ý này, trong lòng Lộ Kha Đồng nóng lên, thì ra Phí Nguyên và ông ngoại như nhau, đều đang dạy cậu cách làm người.
Đưa Lộ Nhược Bồi về nhà, hai người ngồi chơi chốc lát rồi không quấy rầy Lộ Nhược Bồi nghỉ ngơi nữa, trở về đường Thanh Viên, chuẩn bị buổi tối đón Lộ Nhược Bồi đi ăn cơm chúc mừng. Cuối cùng cũng có thời gian xử lý công việc, Phí Nguyên trực tiếp đến phòng sách làm việc.
Lộ Kha Đồng không biết nên đặt trái tim sống sót sau kiếp nạn đang nảy thình thịch của mình vào đâu, cậu ngồi xếp bằng trước cửa sổ, chuẩn bị tâm lý hồi lâu rồi mới nhấn nút gọi. Bên trong reo vài tiếng, sau khi nối máy, một chất giọng hùng hậu truyền đến, hỏi: “A lô, ai vậy?”
“Ông ngoại, cháu là Lộ Kha Đồng.”
Lâm Hải Sinh “à” một tiếng thật dài, như thể bừng tỉnh đại ngộ, hỏi tiếp: “Chuyện gì thế? Ông không có đặt cơm.”
Lộ Kha Đồng hồi hộp không tả được, ngón tay vẽ loạn trên cửa kính thủy tinh, nói: “Không đặt cơm cũng gọi được mà, thật ra cháu muốn nói với ông, ba cháu không sao rồi.”
Ông cụ đã đoán được: “Không sao thì tốt, vậy không cần mặt ủ mày chau nữa.”
“Dạ.” Lộ Kha Đồng xấu hổ: “Ông ngoại, cảm ơn ông.”
Ông cụ nghe cũng thấy ngại, định cúp điện thoại: “Được rồi được rồi, tuổi trẻ phiền phức thật, khỏi cần cảm ơn ông, xoa đầu gối cho Phí Nguyên đi.”
Lộ Kha Đồng nghe tiếng tút tút mà ngơ ngác, sau đó trở mình bò dậy chạy đến phòng sách. Lúc đẩy cửa bước vào, cậu thả chậm bước chân, đến bên người Phí Nguyên thì ngồi xổm xuống muốn xắn ống quần của đối phương.
Phí Nguyên định kéo cậu lên: “Làm gì thế, đừng nghịch.”
“Cho em xem!” Lộ Kha Đồng hất văng tay Phí Nguyên, dùng sức xắn ống quần của đối phương, chờ hai đầu gối lộ ra, cậu bỗng nhớ đến hình ảnh ở công viên Lá Thu năm xưa, bầm tím khắp nơi không chỗ nào lành lặn: “Có phải anh nói với ông ngoại làm ông nổi giận, anh vì cầu xin ông mà quỳ không?”
Phí Nguyên sờ đầu cậu: “Chỉ một tiếng thôi.”
Lộ Kha Đồng ngước mắt nhìn Phí Nguyên, không nói câu nào.
“Ba tiếng, thật mà.”
Lộ Kha Đồng vẫn như thế, Phí Nguyên chịu thua, đành phải thừa nhận: “Quỳ trong sân cả đêm, tin chưa?” Lộ Kha Đồng úp sấp lên chân Phí Nguyên, sao cậu có thể nghĩ đơn giản như thế chứ, giấu diếm ông cụ nhiều năm như vậy, bây giờ trong thời gian ngắn không chỉ thừa nhận mà còn đòi người ta giúp, làm sao lại đơn giản cho được.
Phí Nguyên an ủi: “Đừng cảm động, em tưởng ông ngoại thấy anh quỳ một đêm nên đồng ý sao? Em gặp chuyện mà còn nhờ mẹ anh đưa rượu bổ, ông cụ uống sảng khoái thôi. Vả lại em nghĩ ông ngoại vô duyên vô cớ đến nhà hàng làm gì, nhóc con em tội nghiệp như vậy, còn tốt bụng nấu bát mì, ai mà chịu cho nổi.”
Lộ Kha Đồng dùng môi cạ đầu gối của Phí Nguyên, mười năm vẫn dùng một cách. Phí Nguyên nhấc cậu lên ôm lấy, hai người đều thở phào một hơi. Bước ngoặt này không phải của riêng Lộ Nhược Bồi, mà còn của hai người họ, của gia đình họ, may là họ đã cùng nhau bước qua.
Một lúc lâu không nhúc nhích, Lộ Kha Đồng nói nhỏ: “Em thường hay nghĩ, em có tài đức gì mà có anh yêu em, vừa rồi nghe anh nói vậy em thấy cũng đúng, bụng dạ em tốt, có điểm sáng mà.”
Phí Nguyên bật cười, cố ý nói: “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ đơn giản là vì em đẹp thôi.”