ĐƯỜNG - ĐA LÊ

Lần đầu tiên gặp cô?

Klaus đang nói về khách sạn nơi cô bị Mia khiếu nại và mất việc à?

Cảnh Ngọc hơi mơ hồ suy nghĩ về câu hỏi này.

Klaus không tiếp tục nói chuyện nữa.

Anh nhẹ nhàng chạm vào gò má của Cảnh Ngọc, cằm, xương quai xanh và xương bướm.

Ánh nắng xuyên qua tấm kính trong suốt, rọi vào một góc của tầng hầm, khiến cả không gian rực rỡ sáng bừng.

Chiếc áo lụa màu xanh lá đậm không được ánh nắng chiếu tới, bị bóng tối lặng lẽ hoàn toàn bao trùm.

Những chú cá trong bể bơi lượn, dùng vây và đuôi đập vào mặt nước, bọt khí oxy tích tụ thành vô số bong bóng, kêu lên ục ục, liên tiếp nổ tung trong nước. Cảnh Ngọc nắm lấy cổ tay của Klaus, ban đầu là một cử chỉ đẩy ra, nhưng khi mái tóc vàng của Klaus áp sát xuống, cô nhắm mắt lại, ngón tay luồn vào mái tóc của anh, tựa như ánh nắng rực rỡ.

Ánh nắng ấy ở dưới lớp lụa, như chiếu sáng lặng lẽ cả vùng bóng tối ấy.

Tối hôm đó, Cảnh Ngọc ngủ rất sớm.

Sáng hôm sau, dưới sự khích lệ của Klaus, cô tràn đầy năng lượng bắt đầu mời các thành viên trong nhóm tham gia buổi tiệc.

Những thanh niên này đầy sức sống, họ thích tham gia các buổi tiệc xã hội đủ loại, thích những điều mới mẻ, gần như không cần Cảnh Ngọc phải nghĩ lý do, cũng chẳng cần phải mời mọc quá nhiều, chỉ cần nói "Tối nay tôi tổ chức tiệc ở nhà tôi" là họ liền ùn ùn kéo đến.

Địa điểm tổ chức tiệc là một căn nhà mà Klaus không thường ở, buổi sáng, trong khi Cảnh Ngọc ngồi trên giường ngáp ngắn ngáp dài và gửi lời mời, thì những nhân viên chuyên nghiệp mà Klaus thuê đã bắt đầu trang trí cho buổi tiệc, mua đủ loại đồ chơi, thức uống, đồ ăn vặt, bóng bay... có thể dùng trong tiệc.

Buổi trưa, sau khi nhận được các tin nhắn phản hồi, Cảnh Ngọc chỉ cần gửi trang cá nhân Instagram, Twitter, Facebook của những người này cho đội ngũ chuyên nghiệp. Họ sẽ nhanh chóng phân tích các hoạt động trên trang cá nhân đó, hiểu rõ các kiêng kỵ tôn giáo, sở thích, thậm chí là mối quan hệ xã hội của từng người để sắp xếp món ăn và đồ uống.

Cô không cần phải làm gì cả.

Cô bạn thân Loan Bán Tuyết cũng tham gia buổi tiệc này, nhưng cô ấy đến từ buổi chiều để giúp Cảnh Ngọc chọn một chiếc váy phù hợp cho buổi tiệc.

Cảnh Ngọc vừa thay được một chiếc đã không chịu nổi, cô ôm lấy ngực, quyết định không thử thêm nữa.

Chọn một cái vừa đủ đẹp là được rồi, cô đâu có định làm nữ hoàng, cũng không có hứng thú làm "Nữ hoàng buổi tiệc", trở thành tâm điểm của mọi người.

Loan Bán Tuyết kinh ngạc trước phòng thay đồ rộng gần 90 mét vuông của Cảnh Ngọc. Những chiếc tủ và kệ bằng gỗ óc chó được sắp xếp ngay ngắn, đầy ắp quần áo. Trên sàn trải thảm màu kem, trang trí đèn hình cây và thảm dệt, toàn là những bộ sưu tập mới của các thương hiệu lớn, được phân loại theo chất liệu, màu sắc, mùa, thậm chí là dịp sử dụng. Có lẽ vì biết Cảnh Ngọc vốn không để tâm đến trang phục, nhiều món đồ đã được phối sẵn, còn dán nhãn ghi rõ trang sức, giày, túi phù hợp nên đặt ở đâu.

Loan Bán Tuyết nhìn mãi: "Đại Mẫu Đơn."

Cảnh Ngọc: "Hả?"

"Thế này nhé," Loan Bán Tuyết quay lại nhìn cô, "Bố đẻ của mình còn chưa đối xử với mình tốt như vậy."

Cảnh Ngọc: "......"

Không cần phải thay đồ liên tục, rảnh thì cũng rảnh, nên Cảnh Ngọc cùng Loan Bán Tuyết vào phòng chiếu phim xem phim.

Bộ phim này do Đức và Ba Lan hợp tác sản xuất, tông màu lạnh và cổ điển. Mia đóng vai nữ chính, còn nam chính là bạn học của Cảnh Ngọc—cũng là một trong những thành viên của nhóm này, Luke.

Nghe nói Mia cũng đầu tư vào bộ phim này.

Thật trùng hợp, trong bộ phim này, nhân vật nam xuất hiện chưa đến nửa giờ, tên của anh ta cũng là Klaus, tóc vàng mắt xanh, cũng là con trai một tập đoàn.

Trong phim có nhiều cảnh thân mật, Mia ôm lấy mái tóc vàng của nam diễn viên, thở dốc gọi anh ta là "Klaus."

"... Em yêu anh... Klaus..."

"Ngài Klaus..."

Cảnh Ngọc nhấm nháp hạt dưa, nghe rôm rốp.

Ở Đức có rất ít người ăn hạt dưa, trên bao bì hạt dưa bán trong siêu thị thậm chí còn ghi hướng dẫn cách ăn hạt dưa đúng cách.

Mặc dù ở đây cũng có vài loại hạt dưa mang hương vị đặc trưng của địa phương, nhưng Cảnh Ngọc vẫn thích vị caramel nhất.

Loan Bán Tuyết vì từng làm sứt răng khi ăn hạt dưa nên giờ không ăn nữa, chỉ chăm chú vào bộ phim.

Cô ấy xem say mê, không tiếc lời khen ngợi diễn xuất của Luke.

Khi bộ phim kết thúc, cô ấy vẫn còn chìm đắm trong cốt truyện.

"Diễn xuất tốt thật, đóng một tay ăn chơi mà lại quyến rũ thế. Hơn nữa, tóc vàng mắt xanh thật sự đẹp, không hổ danh là "màu sắc khiến ngay cả ác quỷ cũng phải động lòng"," Loan Bán Tuyết khen ngợi mãi, rồi hỏi, "Tối nay Luke thật sự sẽ đến à?"

Cảnh Ngọc gật đầu: "Nói ra cũng kỳ lạ, trước giờ cậu ta chưa từng tham gia bữa tiệc nào, lần này lại đột nhiên đồng ý."

Loan Bán Tuyết hào hứng: "Chẳng lẽ cậu ta có ý với cậu?"

Cảnh Ngọc: "......"

"Thứ nhất, mình và cậu ta hầu như không có tiếp xúc gì," Cảnh Ngọc chỉnh lại lời của Loan Bán Tuyết, "Thứ hai, Luke nói sẽ tiện mang báo cáo qua; cuối cùng, tất cả bạn gái trước đây của cậu ta đều là tóc vàng."

Loan Bán Tuyết vẫn còn chìm đắm trong tưởng tượng của mình: "À, sở thích thẩm mỹ ban đầu đều là tóc vàng, nhưng đột nhiên lại yêu một cô gái tóc đen bí ẩn đến từ một quốc gia cổ xưa. Không chừng còn tự thuyết phục bản thân là "chỉ mang báo cáo đến thôi", mới quyết định tham gia buổi tụ họp của cậu. Ôi, Đại Mẫu Đơn, cậu với Luke quả là có cảm giác CP đáng yêu—"

"Bốp."

Người trong phòng bật đèn, ánh sáng đột ngột làm mắt của Cảnh Ngọc đau nhói, cô giơ tay che mắt, nheo lại nhìn, thấy Klaus đang đứng ở cửa.

Áo khoác vest kiểu cổ cao, áo gile màu xám, sơ mi màu kem, hết sức chỉnh tề.

Cảnh Ngọc giật mình đến nỗi làm rơi cả hạt dưa trong tay.

Klaus đứng đó bình thản, không rõ anh đã nghe được bao nhiêu.

Ánh mắt anh dừng lại trên người Cảnh Ngọc: "Cảnh Ngọc, bạn của em đến rồi sao?"

"Vâng, thưa ngài," Cảnh Ngọc kéo tay Loan Bán Tuyết đứng lên, giới thiệu với anh, "Đây là bạn tôi, Loan Bán Tuyết—"

"Không cần," Klaus cắt ngang lời cô, "Tôi còn có việc, hai người cứ từ từ trò chuyện, tạm biệt."

Anh lịch sự chào tạm biệt, mái tóc vàng óng kết hợp với gương mặt của anh, đẹp đến mức làm Loan Bán Tuyết sững sờ.

Khí chất của một người đàn ông trưởng thành là thứ mà người như Luke không thể nào sánh được. Loan Bán Tuyết trước đó vẫn còn đắm chìm trong nhan sắc của Luke, nhưng Klaus chỉ cần đứng một lúc, cũng đủ để Loan Bán Tuyết hoàn toàn quên đi Luke.

Đây mới là nhan sắc mà đến cả ác quỷ cũng không nỡ làm tổn thương.

Klaus ngoài đời trông còn đẹp trai hơn trên ảnh, trẻ trung và dịu dàng hơn nhiều.

Loan Bán Tuyết có cảm giác bầu không khí lúc này có chút vi diệu, không dám ở lâu, tìm đại một cái cớ để từ biệt Cảnh Ngọc.

Cô không chắc liệu Klaus có nghe hiểu được lời cô nói hay không, bởi vì—

Lý luận về CP của Loan Bán Tuyết thực sự có thể khiến Klaus không vui.

Klaus không thích "kẹo ngọt" của mình lại xuất hiện trước mặt người khác.

Vừa định thử dò xét một chút, cô đã bị Klaus đang chỉnh lại áo sơ mi bắt gặp.

"Lại đây," Klaus nói, "Giúp tôi chỉnh lại cà vạt."

Anh đang thay quần áo, chắc là để chuẩn bị cho bữa tiệc tối riêng tư.

Klaus có thân hình cao lớn, khi chỉnh lại cà vạt cho anh, Cảnh Ngọc buộc phải ngẩng mặt lên, giơ tay, động tác này khiến cánh tay cô hơi mỏi. Nhưng lúc này, Cảnh Ngọc không thể từ chối.

Cô không phải hoàn toàn ngây thơ, vẫn hiểu biết cơ bản về cách quan sát thái độ của người khác.

Klaus không hề nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ hỏi: "Em cảm thấy khỏe hơn chưa?"

Sáng nay Cảnh Ngọc có chút đau đầu, không thoải mái.

"Khá hơn nhiều rồi," Cảnh Ngọc đáp, "Nhưng vẫn hơi buồn ngủ."

"Uống thuốc chưa?"

"Rồi ạ."

"Tối nay tôi có việc, không về nhà—buổi tiệc của em định kéo dài đến khi nào? Có kế hoạch cụ thể không?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ ra."

"Tốt nhất là về nhà nghỉ ngơi, tôi sẽ cho người đến đón em, đừng ở lại quá muộn."

"Vâng."

Những câu hỏi của Klaus đều rất bình thường, như thể anh chỉ tiện thể trò chuyện với cô, hỏi thăm tình hình của cô.

Cứ lần lượt trả lời từng câu, sự căng thẳng của Cảnh Ngọc dần dần dịu đi.

Khi Klaus nói cần nhập số của tài xế vào điện thoại của Cảnh Ngọc, cô cũng không do dự mà đưa cho anh.

Lúc Cảnh Ngọc vừa thắt nút xong, Klaus cúi đầu, đột ngột hỏi cô: "CP là gì?"

Cảnh Ngọc lập tức căng thẳng.

Hỏng rồi, quả nhiên anh đã nghe thấy, nghe thấy toàn bộ lời nói bừa của Loan Bán Tuyết.

Tay cô run lên, trong giây phút ấy, cô gần như muốn thắt một nút chết trên cà vạt.

Cảnh Ngọc bình tĩnh đáp, "Thưa ngài, CP là viết tắt của "Cerebral Palsy"."

"Cerebral Palsy, bại não, còn gọi là liệt não, viết tắt là CP."

Klaus, "Ồ?"

Cảnh Ngọc ngẩng mặt, mỉm cười rạng rỡ với anh: "Ý của bạn tôi là, nếu không cẩn thận đập đầu vào đâu đó, có khả năng cao sẽ bị bại não."

"Tôi hiểu rồi, bé cưng," Klaus gật đầu, đôi mắt màu xanh lục sẫm nhìn cô, "Vậy tại sao bạn em lại gửi cho em một lời như vậy?"

Cảnh Ngọc ngơ ngác: "Gì cơ?"

Klaus cầm điện thoại của cô, chính xác và rõ ràng đọc to tin nhắn mới mà Loan Bán Tuyết gửi cho cô bằng tiếng Trung.

"Đại Mẫu Đơn, mình đổ gục trước cảm giác CP giữa cậu và quý ngài của cậu rồi."

Cảnh Ngọc: "..."

Hỏng rồi.

Toang, toang thật rồi.

-

Năm giờ chiều, Klaus mới rời khỏi nhà.

Anh đã thay quần áo mới, tay còn thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt của kem trứng cá muối, có lẽ vì bôi quá lâu, dù đã rửa sạch vẫn còn chút hương.

Lần này Klaus được mời tham dự một bữa tiệc tối của một người bạn, cũng có sự hiện diện của một quý cô xinh đẹp.

Bên cạnh quý cô đó là một cậu sinh viên đang học tại Đại học Kỹ thuật Munich, tóc vàng mắt xanh, tên là Luke, ngoại hình rất được lòng các quý cô, là kiểu người rất được yêu thích.

Bộ phim mà Luke hợp tác cùng Mia đang được công chiếu, trong đó cậu thủ vai nam chính có tên là Klaus.

Trong phim, nhân vật Klaus cũng là người thừa kế duy nhất của một tập đoàn tài phiệt lớn, cũng tóc vàng mắt xanh, cũng đẹp trai giàu có, nhưng lại yêu một ca sĩ, quỳ rạp dưới chân Mia, cầu xin một nụ hôn từ cô.

Sau bữa ăn, câu chuyện tưởng như ngẫu nhiên này đương nhiên lại được nhắc đến, quý cô xinh đẹp còn đặc biệt mời Luke đến chào hỏi Klaus.

Quý cô không có ác ý, chỉ thấy thú vị vì sự trùng hợp này, mỉm cười giới thiệu hai người với nhau, còn đùa một câu về "Klaus".

Luke hồi hộp, lần đầu tiên cậu trò chuyện với ngài Klaus của Tập đoàn Essen, không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Nhưng ngài Klaus đẹp trai này không hề tỏ ra không vui, ngược lại còn chăm chú nhìn mặt cậu ta, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã xem phim của cậu, khá ổn."

Luke lập tức lộ ra vẻ xúc động xen lẫn bất ngờ: "Thật sao? Tôi rất vui khi ngài xem."

"Đặc biệt là bộ phim mới nhất này," Klaus mỉm cười khen ngợi Luke, "Vai diễn nhân vật bị mất trí của cậu rất xuất sắc, diễn xuất rất tự nhiên, trông cứ như một tên ngốc thực thụ vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi