ĐƯỜNG - ĐA LÊ

Ở một mức độ nào đó, hệ thống ngôn ngữ được sử dụng ở châu Âu và Mỹ thực ra không khác nhau quá nhiều. Trong đời sống hằng ngày, các cách phát âm tiếng Pháp thường dùng có thể được tìm thấy tương tự trong tiếng Anh. Tuy nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ thú vị, chẳng hạn như nguyên âm mũi, âm "u" đặc biệt, và âm "r" phát ra từ cổ họng mà không hề có âm rung.

Để thuận lợi cho việc học và hiểu tiếng Pháp của Cảnh Ngọc, ngài Klaus đích thân soạn một cuốn ghi chú, tóm tắt một số từ ngữ và cách nói thông dụng. Anh kiên nhẫn truyền đạt, giảng giải cho cô sự khác biệt giữa các từ giống đực và giống cái.

Tốc độ học tập của Cảnh Ngọc không hề chậm, huống hồ còn có một "giáo viên" xuất sắc như Klaus bên cạnh. Những từ giống đực, giống cái, các dạng số nhiều... cô say sưa ghi nhớ, đến mức không nhận ra Klaus đã đứng ngay bên cạnh từ lúc nào.

Cảnh Ngọc hoàn toàn chìm đắm trong thế giới học tập của mình.

Klaus ngồi xuống cạnh cô, cuốn sách dày cộm trong tay chạm mặt bàn gỗ óc chó, phát ra một âm thanh trầm đục, giống như một tiếng thở dài nặng nề.

Cảnh Ngọc vẫn đang lẩm nhẩm những câu thông dụng trong đời sống hằng ngày.

"Peux le voir, tôi có thể xem cái này được không?"

Klaus bình tĩnh gọi tên cô, "Cảnh Ngọc."

Cảnh Ngọc quay mặt lại, "Hử?"

Cô vẫn đang mải mê học bài, phản ứng không nhanh lắm, dừng lại một giây rồi ngẩng đầu nhìn anh.

Dù cách học máy móc, đọc đi đọc lại này thường bị người khác chê bai, nhưng đối với Cảnh Ngọc, đó thực sự là phương pháp hiệu quả nhất để học ngôn ngữ. Cô phải lặp đi lặp lại nhiều lần bằng giọng to, mới có thể khắc sâu chúng vào trí nhớ.

Để không làm ảnh hưởng đến việc đọc sách, trong thư phòng không có ánh sáng mặt trời, chỉ có đèn bàn được bật ở mức sáng phù hợp nhất để học tập.

Không gian hiện giờ yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng động bên ngoài. Khi Cảnh Ngọc khép sách lại, âm thanh phát ra từ giấy vừa giòn vừa nhẹ.

Cô cầm cây bút, vô thức chọc chọc lên quyển sổ ghi chép.

Chiếc ghế có thể xoay, cô xoay về phía Klaus, để anh nhìn thấy rõ khuôn mặt mình.

Cảnh Ngọc cũng đang nhìn Klaus một cách chăm chú.

Mái tóc của anh vẫn đẹp như lần đầu cô gặp.

Giống như thần thánh, như những vị thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, mãi mãi ngự trên mây cao, mọi mối liên kết với loài người ngoài dục vọng và tình yêu thì chỉ còn lại sự kiểm soát.

Thần thánh đã tạo ra loài người.

Nhưng loài người lại rời bỏ thần thánh.

Klaus rất bình thản. Trên tay anh vẫn đeo chiếc nhẫn hồng ngọc mà Cảnh Ngọc từng từ chối, trên đó khắc tên anh, gia huy của nhà Essen, và là tác phẩm của cùng một nghệ nhân đã chế tác chiếc dây chuyền trên cổ cô.

Anh hỏi, "Kế hoạch tốt nghiệp mà em vừa nói, có phải xuất phát từ tận đáy lòng không?"

Cảnh Ngọc đáp, "Ít nhất là trong giây phút vừa rồi, nó là thật lòng."

Klaus không nói gì, anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, cúi nhìn Cảnh Ngọc – người thấp hơn anh rất nhiều.

Cô trông nhỏ bé đến vậy, một thiếu nữ tóc đen, mắt đen, vừa trưởng thành không lâu đã một mình đến một đất nước xa lạ để học tập.

Trong nhà hàng Trung Quốc, cô từng bị khách hàng làm khó, mặc chiếc sườn xám rẻ tiền, chất vải kém chất lượng cọ vào cánh tay và chân cô, để lại những vết hằn đỏ au.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, nhà hàng Trung Quốc đó kinh doanh không tốt, không có một vị khách nào, không gian trống vắng.

Thế nhưng tấm kính được lau sáng bóng, bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp. Nhân viên duy nhất trong cửa hàng ấy lau chùi từng góc nhỏ cho đến khi sáng loáng.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính trong suốt, chiếu xuống, nhân viên chăm chỉ đó trải một tờ giấy lên bàn ăn, gục xuống đọc một cuốn sách dày mượn từ thư viện, cuốn sách có bìa chữ dát vàng.

Klaus đáng lẽ nên bước thẳng qua. Anh không ăn đồ Trung Quốc, càng không chú ý đến một nhà hàng sắp đóng cửa ở ven đường.

Nhưng vào giây phút đi ngang qua ô cửa kính, Cảnh Ngọc lật mở cuốn sách —

Dòng chữ dát vàng trên bìa phản chiếu ánh mặt trời, tạo thành một vệt ánh sáng vàng rực rỡ lướt qua chân anh, khiến mắt anh hơi lóa.

Ánh sáng ấy, cùng với động tác đặt sách xuống của cô, giống như một sợi dây, níu giữ tay chân Klaus.

Anh nheo mắt lại. Ánh sáng phản chiếu rời khỏi khuôn mặt anh, đi đến nơi khác, nhưng Klaus vẫn dừng bước và quay đầu lại.

Klaus nhìn thấy một đôi tay không thể gọi là mềm mại đang chậm rãi lật trang sách. Đầu ngón tay có vết chai, lòng bàn tay không lớn, có vẻ như chủ nhân của nó đã chịu không ít vất vả. Nước ngâm lâu khiến phần rìa da nhăn nheo, đầu ngón tay nhăn lại, cổ tay còn dán một miếng băng keo cá nhân.

Ánh mắt Klaus đi dọc theo đôi tay lao lực ấy, nhìn thấy một cô gái trẻ tóc đen, mắt đen.

Cô ấy đúng là còn rất trẻ, tóc được buộc gọn thành hai búi nhỏ - kiểu tóc điển hình mà người phương Tây thường hình dung về các thiếu nữ mặc sườn xám.

Bộ sườn xám không vừa người, ôm sát không đúng chỗ, đường may lỏng lẻo, thậm chí còn để thừa cả chỉ. Phần cổ áo cao khiến da cổ cô bị cọ đỏ bừng.

Một màu đỏ khiến người ta liên tưởng đến sự ràng buộc và kìm hãm.

Rất hợp với làn da của cô.

Klaus dừng bước, nhìn một người đàn ông châu Á thấp bé bước vào quán. Thiếu nữ mặc sườn xám gập sách lại, cầm thực đơn và bút đi tới, bắt đầu tiếp đón khách.

Cửa không đóng, Klaus nghe được cuộc đối thoại bên trong.

Tiếng Anh của cô gái nói rất lưu loát, nhưng điều đó không có gì lạ. Trung Quốc là một quốc gia rất coi trọng giáo dục tiếng Anh, Klaus biết phần lớn người dân ở đó bắt đầu học tiếng Anh từ tiểu học.

Cũng có thể, cô là Hoa kiều.

Ý nghĩ đó chỉ vừa tồn tại được hai giây, Klaus đã nghe thấy cô gái thu thực đơn lại, rồi vang lên một tiếng chát – một cái tát mạnh vào mặt đối phương.

Cô gái dùng tiếng Trung lưu loát, từng từ từng chữ mắng, "—— Mả tổ mười tám đời nhà ông!!!"

Klaus cuối cùng cũng nhìn kỹ khuôn mặt cô – một gương mặt trẻ trung, ngạo mạn.

Rõ ràng cô nghèo túng như vậy, vì chút tiền lương ít ỏi mà làm việc trong một nhà hàng Trung Quốc, vừa làm vừa học, mệt mỏi đến mức suýt ngủ gục trên bàn.

Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, Klaus đã nhận ra sự khó khăn của cô.

Cô nghèo đến mức phải làm việc vất vả trong nhà hàng Trung Quốc, uống nước từ vòi không chắc đã được lọc sạch, bữa tối là những món ăn thừa và bánh mì bán không hết của nhà hàng. Nhà hàng Trung Quốc duy nhất có thể quan tâm chăm sóc cô hơn một chút cũng đang đứng trước bờ vực phá sản vì vắng khách.

Cô gái ấy, vì tiền học phí và sinh hoạt phí mà lo lắng, sống trong một căn hộ rẻ tiền, tồi tàn và bừa bộn, chịu đựng sự phân biệt chủng tộc từ hàng xóm, thậm chí phải tránh né sự quấy rối từ những người đàn ông không có ý tốt.

Cô sống trong hỗn loạn, bất an, cẩn thận thu gom từng chai nhựa để đem đến siêu thị đổi lấy tiền.

Klaus nghĩ, cô là ứng cử viên hoàn hảo nhất.

...

Thực sự là hoàn hảo nhất.

Vượt qua cả mong đợi của Klaus.

Klaus lấy ra tập tài liệu mà mình từng nhặt được. Trên đó có những ghi chú của cô.

Không ngoài dự đoán, Klaus thấy trên mặt Cảnh Ngọc hiện lên sự căng thẳng trong thoáng chốc, nhưng cô nhanh chóng kìm nén, giữ vẻ bình tĩnh, ngồi thẳng lưng.

Tập tài liệu này là Cảnh Ngọc cố tình để ở đó.

Hoặc có thể nói, cô cố ý đặt nó ở một vị trí dễ dàng lọt vào mắt anh.

Klaus đặt tập tài liệu mà cô đã âm thầm chuẩn bị, đóng gọn gàng lên bàn, nhìn chăm chú người mà anh đã dạy dỗ trong bốn năm qua.

Cảnh Ngọc rất xuất sắc, điều này từ đầu đến cuối không cần sự công nhận của anh.

Cô không cần dựa vào ánh nhìn của người khác để xác nhận sự ưu tú của mình.

Bây giờ, trên tay cô không còn những vết chai do lao động nặng nhọc, mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng, mềm mại và óng mượt; quần áo vừa vặn, không còn những đường chỉ thô kệch khiến da cô bị cọ xát tổn thương; cô không còn uống nước chưa qua lọc, làn da sạch bóng, khỏe mạnh, có sắc hồng.

Cô không cần vừa làm vừa học, không còn lo không có tiền ăn hay mua sách trong danh sách của giáo sư, tài khoản ngân hàng của cô có một khoản tiền đủ để cô sống thoải mái và tận hưởng thời gian học tập.

Klaus chắc chắn Cảnh Ngọc sẽ thành công ứng tuyển vào chương trình thạc sĩ và nhận học bổng của trường đại học này.

Anh đã đạt được mục tiêu của mình.

Nhưng, khoảnh khắc này, lại không hề có niềm vui.

Klaus hỏi, "Tại sao là Mannheim? Chứ không phải Munich?"

Cảnh Ngọc trả lời, "Khoa kinh doanh của Đại học Mannheim có thứ hạng cao hơn, thưa ngài."

Chiếc bút trong tay cô không cẩn thận rơi xuống, vang lên một tiếng bộp, ngòi bút nhỏ rỉ mực loang trên tờ giấy.

Rơi đúng vào phần ghi chú đơn giản Klaus viết cho cô, đoạn khẩu ngữ mà cô vừa học thuộc,

"Cela ne me plaît pas."(Tôi không thích lắm.)

Klaus nhìn thấy Cảnh Ngọc cố giữ bình tĩnh, nhưng cô rất bất an, bàn tay phải đặt trên đầu gối, vô thức siết chặt mép váy.

Mỗi khi lo lắng chờ đợi điều gì đó, cô thường làm động tác này – một thói quen mà có lẽ chính cô cũng không nhận ra.

Klaus hỏi, "Không cân nhắc đến Munich sao?"

Cảnh Ngọc đáp, "Có lẽ rời đi sẽ tốt hơn cho tương lai của tôi."

Klaus không ép buộc, anh đưa tập tài liệu trả lại cô.

"Bé con của tôi," Klaus gọi cô bằng biệt danh thân mật mà anh đặt, giọng điềm đạm, "Tôi tôn trọng lựa chọn của em."

Hiện tại, anh rất bình tĩnh.

Nhưng sau bữa tối, không còn như vậy nữa.

Cảnh Ngọc bị anh giữ chặt cổ tay, buộc phải ngẩng nửa người lên. Bàn tay còn lại của Klaus đặt lên môi cô, cảm nhận hơi thở gấp gáp, đứt quãng phả lên tay mình.

Cô nói điều gì đó bằng tiếng Trung, nhưng không rõ ràng. Klaus không kìm được mà hít một hơi lạnh, nhíu mày, buông tay, không rõ là để cô thoải mái thở hay anh cần dừng lại để kiềm chế cơn bốc đồng và khát vọng phá hủy.

Klaus cúi người thấp xuống, áp sát môi cô, hỏi, "Gì cơ?"

Cảnh Ngọc nói đầu gối mình đau, Klaus bế cô lên, cúi xuống xoa bóp chỗ đỏ trên đầu gối, rồi hôn lên trán cô.

Cảnh Ngọc thuận thế ôm lại cổ anh, khẽ gọi "Ngài" bên tai anh.

Cô rất thích như vậy.

Klaus nhẹ nhàng chạm vào má cô, cọ nhẹ bên tai cô.

Đột nhiên, anh nghĩ đến một thành ngữ Trung Quốc.

Tai kề má áp.

Có lẽ chính là để miêu tả khoảnh khắc này.

Cuối cùng, Cảnh Ngọc vui mừng đến mức bật khóc trong vòng tay anh. Cô siết chặt bờ vai Klaus, giống như bông hoa ôm lấy cánh bướm vừa hái mình. Klaus đan chặt tay vào tay cô, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.

Ngón tay của Klaus vẫn đeo chiếc nhẫn hồng ngọc ấy.

Trước khi mọi chuyện bắt đầu, anh đã mang chiếc nhẫn đi làm sạch bóng loáng, trong suốt quá trình không hề tháo ra, đến bây giờ vẫn chưa làm vậy.

Những dấu vết trên đó đã khô cứng lại.

Klaus tháo chiếc nhẫn hồng ngọc tràn ngập mùi hương của Cảnh Ngọc, nắm trong lòng bàn tay, bóp chặt, vô thức dùng lực. Viên đá quý để lại một vệt đỏ trên lòng bàn tay anh.

Tay kia của anh vươn ra, nắm lấy tay trái của Cảnh Ngọc.

Klaus rất bình tĩnh, chính anh cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.

Chỉ đơn giản là muốn làm thế.

Cảnh Ngọc khẽ "Hả?"

Chiếc nhẫn hồng ngọc lớn được Klaus lồng vào ngón áp út trên tay trái của cô.

Klaus nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô, cùng chiếc nhẫn to lớn không hề phù hợp, rồi khen ngợi, "Em đeo cái này rất đẹp."

Cảnh Ngọc ngây người.

Sau hai giây im lặng, cô đề xuất một cách, "Ngài không thấy chiếc nhẫn này vừa to, vừa nặng, lại quá lỏng sao?"

Ngón tay của Klaus vừa dài vừa to, chiếc nhẫn này được làm theo kích thước của anh.

Đeo lên tay anh thì vừa khít, nhưng trên ngón tay cô lại lỏng lẻo, chỉ cần khẽ lắc là sẽ rơi ra.

Chiếc nhẫn quá rộng, kiểu dáng lại nghiêm túc và trang trọng, hoàn toàn không hợp với độ tuổi của cô.

Cảnh Ngọc muốn lắc nhẫn ra khỏi tay mình, nhưng tiếc thay, tay cô bị Klaus nắm chặt, không thể thoát.

Cô buộc phải nhắc nhở anh, "Thưa ngài, hơn nữa, ngài không nên đeo nó vào ngón áp út của tôi."

Klaus cúi đầu nhìn tay cô, đáp, "Tôi cứ muốn đeo vào."

Anh nói, "Bé con, em không muốn ở lại Munich sao? Không muốn ở lại bên tôi sao?"

Cảnh Ngọc chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Klaus vuốt ve ngón áp út của cô, mân mê khe hở mềm mại giữa các ngón tay, "Tôi nghĩ rằng có lẽ chúng ta có thể phát triển một mối quan hệ sâu sắc hơn, vượt ra khỏi những gì hợp đồng quy định."

"NO!"

Cảnh Ngọc trợn tròn mắt, kinh hoàng kêu lên, "Thưa ngài, xin ngài đừng cố dùng những cảm xúc dơ bẩn để làm vấy bẩn mối quan hệ tiền bạc trong sáng của chúng ta!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi