ĐƯƠNG ĐẠI LUẬT SƯ NGỘ ĐÁO TIỂU MAO TẶC

Edit: Mimi, DLinh

Beta: Chi

*****

“Vì đợi cậu về, tôi khổ lắm đấy, đến tối ngay cả đèn cũng không dám mở. Đây chỉ là việc nhỏ, vấn đề lớn hơn chính là chỗ ở của cậu, vừa nhỏ lại vừa bẩn, nhân viên dọn vệ sinh phải mất đến năm tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng dọn xong.”

Triệu Cách Phi nói đến là ủy khuất. Nhưng đây là sự thật, một người ưa sạch sẽ như anh vậy mà chịu ở trong nhà người khác — hơn nữa còn là cái nhà tồi tàn chật hẹp kém xa nửa cái WC của nhà anh. Đúng là phải dồn nén nhiều “thù hận” lắm mới có thể làm được!

Diệp Đề trộm liếc nhìn căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc mà mình đang đứng — nói quen thuộc, là vì đây đích thực là nhà của cậu; mà nói xa lạ, là bởi căn nhà này ngoại trừ là nhà của cậu ra thì những cái khác đều không phải. Gần cửa sổ có một cái giường lớn cơ hồ chiếm hết một phần ba diện tích căn phòng, đầu giường là một cái TV to tướng – nhưng lại cực kỳ mỏng mảnh. Diệp Đề nghe nói, thứ này gọi là TV tinh thể lỏng – mà cậu cũng không hiểu TV có liên quan gì đến chất lỏng nha. Cạnh TV còn kê một tủ quần áo, cạnh tủ quần áo là một giá gỗ được phân thành nhiều tầng. Bên trái cái giá là sách, còn bên phải là rượu. Mỗi chai rượu đều khác hẳn nhau, được đặt riêng biệt trong từng ô vuông nhỏ.

“Đừng nhìn.” Triệu Cách Phi phát hiện ánh mắt đang chạy loạn khắp nơi của Diệp Đề, cười cười cắt đứt suy nghĩ trong đầu cậu: “Trong căn phòng này, ngoại trừ cái gấp giường bằng sắt vụn của cậu ra, những thứ khác đều là của tôi.” Nụ cười của anh bỗng chốc trở nên châm chọc: “Nhóc con cậu thật là may mắn. Cậu khuân đồ từ nhà tôi ra ngoài, ngược lại tôi còn cực cực khổ khổ chuyển đồ vào trong nhà cậu.”

“Anh tên là gì?” Diệp Đề đột nhiên hỏi một câu như thế. Triệu Cách Phi bị hỏi thì hơi sửng sốt: anh không phải đang nói đến vấn đề này nha. Nhãi con thế mà định lảng sang chuyện khác. Cũng được, xem thử cậu ta có âm mưu nhảm nhí gì.

“Triệu Cách Phi.” Đại luật sư Triệu tao nhã mỉm cười, thẳng thắn báo danh.

“Thì ra anh họ Triệu.” Diệp Đề gật gật đầu, sau đó đứng lên khỏi mặt đất, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Triệu Cách Phi, vẻ mặt lưu manh cực kỳ: “Con bà nó, họ Triệu kia, ông đây đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là tiểu bá vương khu phố Tây – Diệp Đề! Hôm nay rơi vào tay mày, ông cũng không thèm chớp mắt lấy một cái! Muốn giết muốn chém tùy mày xử trí, đầu rơi xuống đất chẳng qua cũng là một vết sẹo lớn mà thôi. Có gan mày cứ chờ đấy cho ông, hai mươi năm sau ông sẽ lại là một trang hảo hán!”

Triệu Cách Phi ngơ ngẩn đến mức quên cả việc ngậm miệng vào — nếu anh tính không sai, Diệp Đề nói ra tất cả những lời này đại khái chỉ mất có năm giây.

“Phù… Nghẹn chết ông rồi.” Diệp Đề hít sâu một hơi, sau đó buông tay, cởi giầy, nhảy lên giường gấp ngồi xổm: “Đậu má, lời kịch luyện mấy tháng ròng hôm nay mới có thời cơ sử dụng — chú Triệu này, cháu nói xong rồi.” Diệp Đề tiện tay cào cào một que gỗ nhỏ, bỏ vào miệng làm tăm, ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Cách Phi.

“Chú? Cậu gọi tôi là chú? Tôi mới hai mươi tám tuổi, cậu gọi tôi là chú? Còn dám gọi thế một tiếng thử xem!!!” Triệu Cách Phi suýt nữa thì không khống chế được tâm tình, ngay cả thái dương cũng đã nổi đầy gân xanh.

Bình tĩnh… Bình tĩnh… Hôm nay mày đến để bắt trộm về quy án, ngàn vạn lần không thể bị nó làm cho rối loạn tâm tư, mất đi tự chủ. Triệu Cách Phi, bình tĩnh, bình tĩnh, mày là luật sư, mày nhất định phải tỉnh táo…

Đại luật sư Triệu âm thầm nhắc nhở trong lòng, theo đó, biểu tình trên mặt cũng dần dần khôi phục. Anh tao nhã mìm cười, miễn cưỡng lên tiếng: “Đừng trách tôi không cảnh cáo cậu: bình thường những kẻ rơi vào tay tôi đều không có kết cục tốt đẹp đâu. Nếu muốn toàn thây, tốt nhất là ngoan ngoãn ngậm miệng lại!”

Diệp Đề liếc mắt xem thường, sau đó cúi đầu chẳng thèm để ý mà nhai tăm gỗ trong miệng.

Triệu Cách Phi đợi một lúc lâu, Diệp Đề thế mà thật sự ngoan ngoãn ngồi xổm ở mép giường nhai tăm, một câu cũng không hề nói. Chỉ là đã quen với bộ dáng kiêu ngạo ương bướng, một bụng quỷ kế đa đoan của nhóc trộm nọ, tự nhiên thấy cậu ta nhu thuận nghe lời, Triệu Cách Phi lại âm thầm khó chịu.

/Mít/ Triệu đại luật sư thèm ngược hả???????? Tiềm chất M…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi