ĐƯƠNG ĐẠI LUẬT SƯ NGỘ ĐÁO TIỂU MAO TẶC

Edit: Mimi

Beta: Chi

*****

“Em tính sẽ luôn giám sát anh Triệu, không cho những người phụ nữ khác có cơ hội tới gần anh.” Diệp Đề nghiêm túc nói.

Triệu Cách Phi nhẹ nhàng thở ra một tiếng: may quá, diễn biến không giống như tình tiết của mấy bộ phim truyền hình.

“Vì thế cho nên, từ nay về sau em định ngủ cùng với anh.” Nhóc trộm lại nói.

… Tuy nhiên cũng không khác nội dung phim truyền hình là mấy.

Triệu Cách Phi dở khóc dở cười mà xoa bóp thắt lưng trong chốc lát, bất đắc dĩ cười cười, chui vào ổ chăn: “Cậu muốn ngủ ở đâu thì ngủ. Nhưng ngủ cũng đừng có quậy, dám đá tôi xuống giường thử xem, sẽ cho cậu biết tay.”

Diệp Đề gật gật đầu, vui vẻ cười hi hi mấy tiếng, lại bắt đầu làm ổ trong chăn. Không bao lâu sau, cậu ta đã ngủ khò khò.

Chính là, Triệu Cách Phi không ngủ, ngược lại gối đầu lên cánh tay im lặng ngắm nhìn Diệp Đề đang nằm ở cạnh bên. Anh tỉ mỉ nhớ lại quãng thời gian từ lúc quen biết Diệp Đề cho đến nay – thế mà lại có cảm giác những ngày tháng sau này càng lúc càng trôi nhanh. Người ta thường nói, thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, chỉ trong giây lát đã lướt qua rồi. Vậy thì, mấy ngày nay anh đã sống thực là khoái hoạt hay sao? Vì cớ gì lại khoái hoạt? Chẳng lẽ là bởi tên nhóc này?

Căn nhà sau khi có hình bóng người kia, từ sáng đến đêm hầu như không lúc nào được bình yên, trái lại luôn luôn vô cùng náo nhiệt, khiến cho cái đầu của anh cũng nhức đến phát điên. Bản thân vốn là một người nghiêm túc cẩn thận, thế nhưng dưới tác động của đối phương, anh lại thường làm ra một vài chuyện dị thường, hoàn toàn không hợp với bản tính, thậm chí có thể nói là ngây thơ đến mức phải giật mình. Một người chẳng bao giờ chấp nhặt với trẻ con như anh đây, ấy vậy mà còn đi trả thù với phản công này nọ. Nếu để đồng nghiệp ở văn phòng luật sư biết được, bọn họ lại không bị dọa đến rớt cằm cũng lạ. Mặc dù ban ngày ở trên toà án, bộ dáng anh thực nghiêm chỉnh và chững chạc, song anh không phủ nhận, so với hình ảnh bản thân điên điên khùng khùng một chút, thì anh vẫn thích… cái thứ hai hơn, ha ha.

Nghĩ đến đây, Triệu Cách Phi nhịn không được mà thoáng mỉm cười. Anh nhẹ nhàng ghé sát lại, hôn lên cái trán trơn bóng của tên nhóc nọ: “Ngủ ngon, nhóc trộm.”

Dường như… Anh tự nhiên có một loại dự cảm: ngay vào thời điểm anh muốn thay đổi tâm tính thiếu niên này thì, Diệp Đề cũng mang đến cho anh một cuộc sống hoàn toàn khác biệt. Cậu ta khiến anh quên đi những thống khổ trong quá khứ, làm cho anh vô ưu vô lo mà yên tâm nghênh đón tương lai giống hệt cậu ta.

Hy vọng là như vậy.

Lại nói tới Diệp Đề, lúc này cậu đang đắm chìm trong một giấc mộng đẹp đến mức nào hả? Ha ha, vấn đề này chỉ có bản thân cậu ta mới biết được. Thế nhưng, có lẽ qua một thời gian nữa chúng ta sẽ biết thôi…

“Sự kiện bạn gái ” cứ như vậy bị Diệp Đề khơi mào, rồi lại bị chính tay Diệp Đề dìm xuống. Chị hai họ Triệu chơi bời chán chê, lại tìm được một anh chàng người Pháp, cùng nhau bay đến vùng đất lãng mạn để hưởng thụ hương hoa hồng cùng mùi nước hoa thơm ngát của Âu châu. Chuyện này mặc dù đã qua đi, song Triệu Cách Phi không nói rõ chân tướng cho Diệp Đề — tất nhiên không phải anh sợ đối phương tức giận khi bị mình đùa bỡn. Trên thực tế, căn cứ vào tính cách của Diệp Đề, căn bản anh cũng không biết tên nhóc đó nổi nóng lên sẽ như thế nào, hẳn là trực tiếp nổi bão phá tan tành căn nhà của anh mới chịu yên đi? Mà Diêu Cẩn Văn cũng rất ăn ý không vạch trần Triệu Cách Phi — dù gì chuyện này anh ta cũng có một phần trách nhiệm. Khụ khụ, được rồi, bác sĩ Diêu thừa nhận, bản thân mình chính là đầu sỏ gây tội.

Diệp Đề vẫn luôn nghĩ mình đã nỗ lực không ngừng mới đuổi được một người phụ nữ đanh đá chanh chua như thế ra khỏi nhà, vì vậy cậu thực vừa lòng với biểu hiện của bản thân. Chẳng qua, có bài học lần này, cậu lại càng giám sát chặt chẽ Triệu Cách Phi – chẳng cần biết đối phương có vui hay không, từ sáng tới tối cậu đều nhất định phải chui ổ chăn của người nọ mới yên lòng. Trong thâm tâm, Triệu Cách Phi vẫn rất xót xa Diệp Đề, tuy rằng mặt ngoài ra vẻ bất đắc dĩ, song cũng chưa từng đuổi Diệp Đề đi.

Thời gian ba tháng rất nhanh sẽ trôi qua. Triệu Cách Phi nghĩ đến ước định giữa hai người bọn họ, hơn nữa Diệp Đề lại là một đứa trẻ phi thường thiện lương, cho nên, anh nghĩ anh có thể yên tâm để cậu rời đi. Tuy rằng, anh cũng có chút luyến tiếc — có thể là bởi thói quen đã tự nhiên hình thành, cũng có thể là khoảng thời gian điên điên khùng khùng này quá vui vẻ, khiến cho anh nhất thời không thể thích ứng việc người nọ rời xa — cho dù chỉ là trong tưởng tượng.

Nhưng Diệp Đề rời đi là vốn là chuyện sớm muộn. Mục đích của anh đã đạt được, anh đã giúp cho một thiếu niên suýt nữa lạc đường trở về chính đạo, để cậu ta có thể càng vui vẻ khỏe mạnh sinh tồn. Diệp Đề không có khả năng vĩnh viễn ở bên anh, mà anh, cũng không thể mãi mãi duy trì tâm tính trẻ con vui vẻ giống như những lúc ở bên Diệp Đề — Anh là một luật sư có tên tuổi, có sự nghiệp thành công, có tiền đồ rộng mở. Đương nhiên, tất cả những điều này đều thành lập trong thế giới của một người đàn ông trưởng thành, trong một cuộc sống mà ngươi lừa ta gạt cùng tranh đấu giành giật với nhau.

Hôm nay, vào lúc ăn điểm tâm, Triệu Cách Phi nói với Diệp Đề về dự tính của mình: cho cậu một chút tiền — có thể coi như Diệp Đề vay, về sau, khi nào có thì trả lại cho anh. Kế tiếp, cậu ta muốn tiếp tục đi học cũng được, tìm nghề gì đó sống tạm cũng tốt, tất cả đều do đối phương tự do lựa chọn. Trong tương lai có gì khó khăn, Diệp Đề có thể đến tìm anh, anh nhất định sẽ tận lực hỗ trợ.

“Chúng ta coi như là những người có duyên, tuy rằng quá trình kết bạn có chút ngoài dự đoán của mọi người.” Triệu Cách Phi cười cười, cắn khúc bánh mì rồi nói.

Sắc mặt Diệp Đề thế nhưng dần dần ảm đạm – nhất là khi cậu nghe thấy Triệu Cách Phi nói đến cái câu “Kỳ hạn ba tháng đã đến rồi”.

Cậu do dự chà xát hai tay, nói: “Anh Triệu… Em biết mấy ngày nay em mang tới cho anh không ít phiền toái… Em nên dùng cả cuộc đời để cảm tạ sự quan tâm chăm sóc mà anh dành cho em. Chính là… em, em có một yêu cầu mạo hiểm, chẳng biết có nên nói hay không…”

“Mạo hiểm? Hẳn là mạo muội đi!” Triệu Cách Phi kịp thời phản ứng, liền cười ha ha mấy tiếng. Diệp Đề khốn quẫn mà vò vò lỗ tai mình, trong lòng hung hăng trách cứ bản thân: càng bồn chồn càng hay mắc lỗi, như thế anh Triệu sẽ càng khinh cái thứ thất học mày đây!

“Yêu cầu gì, nói đi.” Triệu Cách Phi hỏi.

“Em không muốn rời đi… Em muốn ở lại. Bên cạnh anh có thiếu người không? Bưng trà rót nước quét tước vệ sinh, cái gì em cũng có thể làm.”

Triệu Cách Phi sửng sốt: “Cậu không muốn đi?”

Diệp Đề cúi đầu: “Vâng, em không muốn đi… Vẫn luôn đi theo anh Triệu, như thế em sẽ không bao giờ học phải thói hư tật xấu – không phải anh ghét nhất là em làm chuyện xấu không chịu đi đúng đường ngay đấy à? Có anh trông chừng em sẽ không…”

“Thế nhưng bên cạnh tôi không thiếu người như vậy. Hơn nữa, vấn đề này cũng không quan trọng, cái chính là … Cuộc sống của cậu còn rất dài, tự bản thân cậu phải nắm chắc. Cậu không thể cứ luôn dựa dẫm vào tôi? Tôi chỉ trông chừng cậu được một lúc một nhát, làm sao có khả năng giám sát cậu cả đời?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi