ĐƯƠNG ĐẠI LUẬT SƯ NGỘ ĐÁO TIỂU MAO TẶC

“Ưm… Thật thoải mái…” Diệp Đề dựa vào lồng ngực ấm áp của người kia, sung sướng mà rên rỉ: “Thì ra tắm rửa lại thư thái như vậy… ưmm…”

“Thoải mái lắm à? Vậy về sau chúng ta sẽ luôn tắm như vậy, được không?” Thanh âm tà ác mà tràn đầy hấp dẫn truyền vào lỗ tai của tên nhóc say rượu nọ.

“Được… A, đừng đụng, ngứa lắm, ha ha.” Diệp Đề gạt gạt bàn tay đang mơn trớn trên thân thể mình, cười ra thành tiếng.

Triệu Cách Phi cưng chiều nhìn cậu, lại tận lực cù nhột đối phương: “Nhóc trộm đáng chết, ai bảo em nghịch ngợm, lại còn uống say bí tỉ mới chịu về nhà, xem anh xử lý em thế nào…”

Trong phòng tắm, tiếng nước bắn lên cùng với thanh âm cười đùa vui vẻ của hai người đan xen lẫn lộn vào nhau. Một lát sau, tiếng cười chậm rãi nhỏ dần, thay vào đó là những tiếng rên rỉ ái muội ngọt ngào…

Hạnh phúc sẽ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác như thể thời gian trôi qua cực nhanh. Từ khi thành thật đối mặt với tình cảm của mình, Triệu Cách Phi cảm thấy bản thân trở nên thư thái và thoải mái hơn rất nhiều; anh cười nhiều hơn; ngẩn ngơ nhìn trời nhiều hơn, chảy nước miếng cũng nhiều hơn… tóm lại là, thời điểm anh lộ ra bộ dáng có thể đập nát hình tượng của một đại luật sư — ngày càng nhiều lên…

Ví dụ như hiện tại, đại luật sư Triệu đang ngơ ngác chảy nước miếng vì nghĩ tới nhóc trộm đáng yêu nhà mình. Anh đang lập kế hoạch  “Dân sinh ” trong lúc chờ đợi cậu nhóc tới viện dưỡng lão thăm bà…

“Luật sư Triệu, luật sư Triệu!”

“A… hả? Chuyện gì?” Triệu Cách Phi cuối cùng cũng trở về từ cõi thần tiên, đảo mắt nhìn Hoàng Tiểu Ly đang cất tiếng gọi mình.

“À, chuyện này… luật sư Triệu, có một chuyện tôi muốn nói với anh… Nhưng mà, ầy dà, thật không biết nên mở miệng như thế nào…” Hoàng Tiểu Ly ấp a ấp úng nói.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Triệu Cách Phi có chút không vui — anh không thích người khác nói chuyện dài dòng dây dưa.

Hoàng Tiểu Ly đại khái cũng hiểu tính anh, bất chấp mà nói tiếp: “Là như vậy… hôm qua tôi không cẩn thận để quên ví tiền trong ngăn kéo ở văn phòng. Hôm nay đi làm, lại phát hiện chiếc ví không còn nữa… Không riêng gì tôi, ngăn kéo của mất người Tiểu Mỹ, A Quyên, cũng đều bị người động tay động chân… Tuy không có gì đáng giá, nhưng mấy thứ linh linh cũng mất đi không ít…”

“Ý cô là có kẻ trộm lẻn vào văn phòng?” Triệu Cách Phi nhíu mày: “Bảo vệ tòa nhà không phát hiện ra cái gì sao? Còn có camera theo dõi nữa…”

“Tôi hỏi rồi. Bọn họ nói, nói…”

“Nói cái gì?”

“Bọn họ nói, trên camera cho thấy, tối hôm qua vào khoảng chín giờ hơn, Diệp Đề có tới văn phòng… Bởi vì tất cả mọi người đều quen biết cậu ấy, cho nên không hoài nghi gì… nhưng là, đã trễ như vậy, văn phòng sớm chẳng còn ai… cậu ấy nên biết…”

“Cô muốn nói cái gì?” Triệu Cách Phi nheo hai mắt lại, lộ ra một tia nguy hiểm. Hoàng Tiểu Ly bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh thì không khỏi run lên một chút: “Tôi, chúng tôi nghe nói, trước kia Diệp Đề… là, là lưu manh…”

“Xoảng”, cà phê bắn tung tóe lên quần áo cô. Hoàng Tiểu Ly nhìn mảnh sứ vỡ tan tành ở trên mặt đất, sợ tới mức hồn phi phách tán: “Chuyện này… Dù sao cũng không có gì đáng giá… Chúng tôi sẽ không báo cảnh sát… Luật sư Triệu… Anh cứ xem như cái, cái gì tôi cũng chưa từng nói đi…”

Hoang mang đóng cánh cửa văn phòng lại, Hoàng Tiểu Ly gần như phát hỏa mà oán trách đám đồng nghiệp xúi bẩy cô đi làm vật hy sinh.

Ngoài cửa vang lên những tiếng động ồn ào, mà bên trong căn phòng, Triệu Cách Phi buồn bực đứng lên ngồi xuống mấy lần. Anh nhắm mắt lại, xoa bóp huyệt Thái Dương — nói Diệp Đề trộm đồ, có đánh chết anh cũng không tin. Nhưng bọn Hoàng Tiểu Ly tuyệt đối không vô duyên vô cớ vu oan cho Diệp Đề. Bọn họ nói nhìn thấy Diệp Đề tiến vào văn phòng, chắc chắn là sự thật… Nguyên nhân khiến cho anh phiền muộn, không phải là vì tức giận, mà giống như nghi hoặc thì đúng hơn — bởi vì tối hôm qua đúng là Diệp Đề không về nhà. Khi anh gọi điện hỏi thăm, cậu chỉ nói là ra ngoài chơi với mấy người bạn cũ, về muộn một chút. Kết quả, đến tận sáng ngày hôm nay anh vẫn không thấy tâm can bảo bối nhà mình quay lại. Chắc là Diệp Đề trực tiếp đến viện dưỡng lão thăm bà nội cậu ấy rồi.

Nếu Hoàng Tiểu Ly nói là sự thật, vậy tức là hôm qua Diệp Đề đã nói dối anh. Căn bản cậu ấy không đi gặp bạn bè gì hết, mà là lén lút đến chỗ này ư… Cậu ấy tới đây làm gì? Vì sao không thể nói cho anh biết?

Triệu Cách Phi chưa bao giờ cảm thấy tâm tình phức tạp như lúc này. Tất cả sự lãnh tĩnh cùng cơ trí ở trên tòa án đều biến mất không thấy tăm hơi. Tràn ngập trong đầu óc anh chỉ có một suy nghĩ, đó là: vì sao Diệp Đề lại gạt anh, tối qua cậu ấy tới đây để làm gì? Chẳng lẽ thật sự là… Không, Triệu Cách Phi dùng sức lắc đầu, anh không tin. Anh biết Diệp Đề là một đứa trẻ ngoan, nếu cả thế giới chỉ có một người hiểu cậu ấy, vậy thì người đó nhất định là anh. Thế nhưng… Anh lại có phần sợ hãi, ngộ nhỡ Diệp Đề lại nói ra một câu trả lời mà anh không muốn nghe nhất… Như vậy anh phải làm sao đây??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi