DƯỠNG LONG HÓA THẦN - MẠC CA

Tuy rằng phản ứng của Triệu Vũ không đủ nhanh, nhưng ngay lúc cái miệng khổng lồ của Hắc Mãng Xà cắn xuống. Thì lúc này, khí tức tà ác của Tà Thần lưu ở trong người hắn, đột nhiên xông phá ra ngoài, làm cho huyết dịch trong người của hắn đều sôi trào lên.  

             Loại khí tức này, thật sự quá mức kinh khủng. Cái miệng tanh hôi của Hắc Mãng Xà còn chưa kịp cắn xuống, đã bị khí tức tà ác dọa cho sợ hãi. Nguồn sinh mệnh mỏng manh còn sót lại trong người nó, tức thì bị tịch diệt. Hai mắt trở nên trắng dã, nước dãi tanh hôi chảy xuống đỉnh đầu của Triệu Vũ.  

             Bịch!  

             Cứ như thế, tảng đá trên tay của Triệu Vũ nện lên trên người của Hắc Mãng Xà, còn bản thân nó thì bị khí tức tà ác trên người Triệu Vũ dọa chết, ngã xuống dưới đất nằm im bất động.  

             Bịch!  

             Bịch!  

             Cho đến lúc cánh tay của Triệu Vũ mỏi nhừ, máu thịt trên người của Hắc Mãng Xà cũng biến thành nát vụn. Lúc này, Triệu Vũ mới thở ra hồng hộc, ngồi ngây dại xuống đất nhìn lấy cảnh tượng máu me trước mặt.  

             Nếu như là lúc trước, nhìn thấy một màn như vậy hắn đã nhịn không được mà nôn khan một trận. Nhưng bây giờ, trong bụng hắn thật sự không có thứ gì để nôn ra, mà chính hắn cũng dần dần quen với cảnh tượng ác liệt trước mặt.  

             “Phù… phù… Cuối cùng cũng làm được rồi, Tiểu Long, qua đây giúp ba ba châm lên ít lửa, ba ba muốn cho ngươi làm món rắn nướng!”  

             Trải qua một hồi nghỉ ngơi, Triệu Vũ đã lần nữa đứng dậy, đem một mảnh vảy rắn cầm trên tay, cắt xuống một khối thịt lớn, hướng về phía Tiểu Long vẫy vẫy.  

             Tiểu Long lúc này cũng đã hồi phục được một ít, vừa nghe nói đến thức ăn, ánh mắt của nó liền lóe sáng, tinh thần cũng trở nên phấn chấn. Nó bước chân khập khiễng, chạy nhanh về phía vị trí của Triệu Vũ đang đứng, sau đó phun ra hỏa cầu, hướng về miếng thịt rắn được đặt ngay ngắn trên tảng đá đen nướng chín.  

             Một mùi hương thịt nướng thơm phức xông lên cánh mũi. Triệu Vũ thấy Tiểu Long còn đang định dùng hỏa cầu phun tiếp lên miếng thịt, hắn liền đưa tay ra ngăn lại: “Thôi thôi, như vậy là đủ rồi. Nướng tiếp nữa, thịt nướng sẽ thành thịt khét mất!”  

             Nghe hiểu được lời nói của Triệu Vũ, Tiểu Long lúc này mới thu lại hỏa cầu, vẻ mặt sung sướng nhìn lấy khối thịt trước mặt.  

             Triệu Vũ nhìn thấy biểu hiện của nó, hắn không khỏi mỉm cười, đưa tay vuốt ve đầu rồng, rồi vui vẻ nói: “Đừng có vội, đây là thịt của ngươi, chờ làm thêm vài khối nữa, chúng ta cùng nhau ăn!”  

             Hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu Vũ, cái đầu rồng nhỏ bé của nó liền gật gật.  

             Sau đó, Triệu Vũ lại làm thêm mấy khối thịt nữa, Tiểu Long đứng ở một bên vừa phun lửa, vừa hào hứng nuốt lấy nước bọt.  

             Ọt… ọt…  

             Không biết là cái bụng của ai đó vang lên một tiếng nhiệt liệt biểu tình, mấy khối thịt rắn cứ như thế bị ăn một cách sạch sẽ. Từ trên người của Hắc Mãng Xà, Triệu Vũ liên tục cắt xuống mấy khối thịt lớn, cái bụng của hắn và Tiểu Long nhanh chóng được lấp đầy.  

             Một người một rồng dưới sự trợ giúp của thịt rắn, thể lực chậm rãi khôi phục, mà kiếp nạn đang diễn ra bên ngoài, cũng bị bọn họ trực tiếp quên lãng.  

             Phía bên ngoài lúc này, dưới sức nóng mãnh liệt của dòng dung nham, toàn bộ rừng rậm đã bị phá hủy. Mấy tòa thành ở gần cũng lâm vào tình trạng báo động nguy hiểm.  

             Một trăm năm trở lại đây, trận đại kiếp nạn này chính là thảm họa khủng khiếp nhân mà nhân loại ở phía Tây đại lục phải hứng chịu. Theo ước tính sơ bộ của mấy tòa thành lân cận, đã có hơn ức vạn sinh linh trong Rừng Rậm U Minh bị thiêu hủy. Gần hơn trăm vạn nhân loại rơi vào tình cảnh bị thiêu sống.  

             Trận đại thảm họa lần này, hầu như đã thiêu hủy gần hết một phần năm lãnh thổ phía tây đại lục. Người chết, kẻ bị thương nhiều vô số kể. Chưa kể, sau khi thảm họa trôi qua, toàn bộ bầu trời phía Tây đại lục đều bao trùm trong khói bụi mù mịt. Phải tốn hơn nửa tháng, toàn bộ mây đen mới tiêu tan.  

             Nhưng nói đi thì cũng nói lại, sau trận đại thảm hỏa lần này. Những kẻ còn sống sót, đều là những người được lợi lớn nhất. Bởi vì, trong núi lửa sinh ra rất nhiều bảo vật mà trước đây nhân loại chưa từng được chứng kiến. Các loại sinh vật cũng được hưởng thụ phúc lợi từ chất dinh dưỡng của dung nham.  

             Nói tóm lại, đây vừa là thảm họa, vừa là một hồi đại cơ duyên của phía Tây đại lục. Đồng thời, nó cũng đang mở ra một thời kỳ mới, một kỷ nguyên với rất nhiều biến đổi mà toàn bộ sinh mệnh ở Thiên Long tinh này không thể nào đoán biết được.  

             …  

             Một tháng lặng lẽ trôi qua, Tiểu Long nhờ vào thịt rắn của Hắc Mãng Xà, đã từ thân thể nhỏ bé, chỉ đứng chưa tới đầu gối của Triệu Vũ, lúc này nó đã to lớn hơn trước gấp mấy lần. Thân cao hơn một thước, người dài gần hai thước. Ngay cả sải cánh của nó cũng đã đạt đến bốn thước.  

             Cũng nhờ vào thịt rắn, bản thân Triệu Vũ cũng có tiến bộ không nhỏ. Thực lực của hắn lúc này, so với trước đây tăng lên một mảng lớn. Nếu như Tiểu Long đã đạt đến cấp B, gần bằng với thực lực của đầu Hắc Mãng Xà lúc trước. Thì Triệu Vũ, bản thân cũng đạt đến cấp D tương đương với lúc Tiểu Long vừa mới sinh ra đời. Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều là nhờ vào truyền thừa của Long tộc được Long Linh Nhi lưu lại cho hắn.  

             Bằng vào một bản công pháp Dưỡng Long Quyết, Triệu Vũ có thể giúp Tiểu Long tu luyện, đồng thời cũng giúp hắn lấy được lợi ít vô cùng lớn. Theo như cách nói của Hổ Nương, thì thực lực của hắn lúc này so với nhân loại bình thường đã mạnh hơn không ít. Tất nhiên, không tính với tộc nhân của nàng. Dù sao, trẻ con của bộ tộc Kim Sí Hổ vừa mới sinh ra, thực lực đã đạt đến cấp E. Sau khi trưởng thành, đã có thể vượt qua cấp B, mạnh hơn một chút có thể đạt đến cấp A. Riêng nàng, thực lực lúc này đã đạt đến cấp S, tương đương với cấp bậc đại tông sư của nhân loại, là một trong những lực lượng đứng đầu Thiên Long tinh.  

             Nghe được những lời này của nàng, trong lòng Triệu Vũ thật sự cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng hôm nay, tâm trạng của hắn càng thêm không tốt. Bởi vì, sau một đoạn thời gian dưỡng thương, Hổ Nương đã có thể khôi phục thực lực. Lúc này, nàng muốn rời đi, trở về với bộ tộc Kim Sí Hổ của nàng.  

             “Bảo trọng, có duyên chúng ta sẽ gặp lại!”  

             Đứng trên vách núi, Hổ Nương đưa tay nhìn về phía Triệu Vũ và Tiểu Long, trong miệng của nàng khẽ cười một tiếng.  

             Nhưng Triệu Vũ cảm thấy chẳng vui vẻ chút nào. Hắn có cảm giác, sau khi nàng rời đi, cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Đối với một yêu tộc như nàng, chuyện phát sinh tình cảm với một nhân loại là tuyệt đối không thể xảy ra. Nhưng nói như thế nào đi nữa, hắn cũng sống chung với nàng một đoạn thời gian không tính là ngắn, chuyện phát sinh một chút tình cảm mập mờ là không thể nào tránh khỏi. Huống hồ, bản thân hắn còn từng cứu nàng mấy lần. Mà thân thể nàng, còn bị hắn nhìn thấy hầu như sạch sẽ.  

  Lưu luyến, tuyệt đối là không thể không có. Nhưng thân là người kế thừa duy nhất của Kim Sí Hổ, nàng không cho phép mình lưu lại chỗ này, cùng với Triệu Vũ phát sinh bất kỳ thứ gì.  

             Thế nhưng, có những chuyện nàng dù muốn hay không, vẫn không thể nào kết thúc nó được. Trong lòng nàng lúc này, thật sự rất không nỡ. Đúng vậy, nàng thật sự không nỡ rời xa người thanh niên nhân loại này. Trên người của hắn, nàng có được cảm giác rất thân cận, như ở cạnh một người thân của mình vậy.  

             Với lại, nàng đối với Tiểu Long trong đoạn thời gian này còn sinh ra một chút tình cảm mẫu tử. Nàng đối với nó, so với Triệu Vũ còn không nỡ hơn rất nhiều.  

             Nếu Triệu Vũ biết được tình cảm phức tạp lúc này của Hổ Nương, hắn nhất định sẽ rất thương tâm.  

             Tiểu Long dù sao cũng chỉ là một con rồng nhỏ, nó không có bất kỳ suy nghĩ gì, suốt ngày chỉ biết làm nũng, phiền nàng đi kiếm thức ăn về cho nó. Còn hắn, không những bảo vệ tính mạng cho nàng, còn chăm sóc cho nàng từng li từng tí, như chăm sóc lấy tình nhân của mình. Vậy mà, trong lòng nàng hắn lại không bằng một con rồng không có tim, không có phổi. Cái này, không phải là quá bất công rồi ư?  

             “Hổ Nương, ta… ta…”  

             Nhìn thấy Hổ Nương sắp phải rời đi, trong lòng Triệu Vũ cảm thấy mất mát vô cùng. Hắn rất muốn tiến lên ôm lấy thân thể của nàng, chìm đắm trong cảm giác nhu tình, mật ngọt.  

             Thế nhưng, ngay lúc Triệu Vũ còn đang ngẩn người tức giận, thì một luồng gió thơm đột nhiên xông đến. Sau đó, Triệu Vũ cảm giác trên khuôn mặt của mình hiện lên một hồi ẩm ướt. Rồi thân hình của Hổ Nương, lại lần nữa bay lên bầu trời, hóa thành một vệt kim quang, biến mất ngay giữa không trung.  

             Sờ lên trên mặt, cảm nhận được má phải, vừa mới lưu lại nụ hôn của Hổ Nương, cả người Triệu Vũ đều trở nên ngẩn ngơ, giống như ngươi đang ngủ mơ, chưa hề tỉnh mộng.  

             “Ta đi rồi, ngươi với Tiểu Long nhớ bảo trọng. Thân phận của Tiểu Long rất đặc thù, sau này chớ nên để nó xuất hiện trước mặt nhân loại. Nếu không, ngươi và nó sẽ gặp rắc rối lớn!”  

             Cho đến lúc Hổ Nương đi rồi, nàng vẫn không quên lưu lại truyền âm dặn dò Triệu Vũ. Chỉ có điều, lúc này tinh thần của hắn đều đặt trên nụ hôn của nàng, nào đâu lưu ý đến mấy lời khuyên vừa rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi