ĐƯƠNG LÚC XUÂN ĐẾN TÔI NHỚ NGƯỜI

EDITOR: LAM

Du Trọng Hạ không hề khoác lác, kỳ thi cuối kì lần này cậu thật sự đã làm rất tốt, vốn dĩ xếp thứ tám từ cuối đếm lên nay đã nhảy vọt đến vị trí top sáu toàn lớp.

Sự kiện này khiến cho tập thể ban 19 phải trợn mắt ngoác mồm cũng như hết thảy con dân ban 18 khiếp sợ không thôi, đây có thật là Du Thập Ngũ mà tụi mình quen biết không thế?

Ơi hỡi thần linh, thiết lập học sinh cá biệt tan vỡ rồi.

Hèn gì học kì này Du Trọng Hạ lại yên phận đến vậy, thậm chí còn là người đi đầu trong việc đoàn kết bạn học phát huy phong trào văn minh mới trong khuôn viên trường học, phải chăng cậu ấy muốn tranh cử luôn chức cán bộ, biết đâu chừng còn muốn gia nhập vào Đảng? Liên minh học dốt của tụi mình có vật thể quái dị xâm nhập rồi.

Cuộc học phụ huynh cuối kỳ trong năm sẽ được tổ chức sau khi điểm số được công bố rồi mới đến kỳ nghỉ đông.

Sau khi đã thu dọn xong đồ đạc và rời khỏi trường học, Du Trọng Hạ dẫn Dương Kha và một đám người nữa đi mua trà sữa, cậu mời khách, coi như là chúc mừng thành tích cao ngất ngưởng của mình, tương lai không xa có thể vươn mình trở thành học sinh xuất sắc.

Cả bầy nam sinh tụ tập trong quán trà sữa sau đó gọi video nhóm cho Vạn Bằng đang ở thành phố kế bên.

Mọi người tranh nhau chào hỏi, “Anh Điểu!”

Vạn Bằng liếc mắt nhìn xung quanh, “Đông đủ ghê ha!”

Du Trọng Hạ, “Bọn tao được nghỉ rồi, chừng nào mày mới trở về đón nhận cái chết?”

Cậu từng nói đợi đến khi Vạn Bằng trở về cậu nhất định thay Du Quý Dương trút giận, xiên chết Vạn Bằng.

Những người khác không hề biết chuyện gì đã xảy ra, cả đám cứ tưởng hai người bọn họ vẫn còn để bụng chuyện ở học kỳ trước nhưng không một ai biết lí do tại sao hai người lại trở mặt thành thù. Tuy nhiên chuyện này cũng chẳng có gì phải để tâm, việc đám học trò ban thể chất xàm xí đú này có thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra ở học kỳ trước đã là một kì tích rồi.

Đám Dương Kha lắm mồm lắm miệng tố cáo với Vạn Bằng chuyện Du Trọng Hạ trâu bò biến thành học sinh xuất sắc, những môn khác không nói, chỉ riêng môn Toán ấy thế mà thi được những 115 điểm, tất cả mọi người đều nghi ngờ Du Thập Ngũ gian lận.

Du Trọng Hạ, “Đệch con mẹ tụi mày! Ông đây không hề gian lận nhé!”

Dương Kha, “Không gian lận mà mày thi được những 115 điểm?”

Nhóm thể chất, “Ông chỉ có thể thi được 15 điểm thôi!”

Vạn Bằng ở màn hình phía bên kia, “Chính xác! Mày gian lận phải không?”

Du Trọng Hạ hời hợt nói, “Không hề! Tao tùy tiện ôn bài vậy thôi, bản thân tao vốn đã thông minh sẵn rồi. Tao chính là Trần Cảnh Nhuận (*) thời nay.”

Những người còn lại, “Ghê…”

Du Trọng Hạ, “Điểu, điểm bên mày đã có chưa? Khi nào mới được nghỉ?”

Vạn Bằng, “Có rồi, ngày mai lên trường lấy bằng khen xong là được nghỉ, mấy hôm nữa về tới nơi tao sẽ đi kiếm tụi mày chơi.”

Đám người Thất Trung, “Bằng khen gì vậy?”

Vạn Bằng bình chân như vại, “Ờ thì chuyện là như này, tao đứng thứ ba toàn lớp.”

Đám người Thất Trung, “…”

Du Trọng Hạ cầm đầu, “Mày gian lận chắc rồi!”

Đám Dương Kha phụ họa theo, “Gian lận chắc rồi!”

Vạn Bằng nói một cách khiêm tốn, “Không có, không có, tao làm gì có cái bản lĩnh ấy? Tao cũng chỉ tùy tiện ôn tập, có thể là do dây thần kinh thông minh của tao phát triển hơn người thôi.”

Tất cả mọi người ở phía màn hình bên này đách muốn nói chuyện nữa, cả đám đồng loạt cúi đầu uống trà sữa.

Bầu không khí yên ắng tối nay hệt như một ly Ô Long Macchiato vậy.

(*) Nguyên văn 陈景润 – Trần Cảnh Nhuận (22/05/1933 – 19/03/1996), ông là một nhà Toán học nổi tiếng của Trung Quốc, người đã có những đóng góp đáng kể cho lý thuyết số, bao gồm định lý Trần và nguyên tố Trần.

Buổi tối, Du Trọng Hạ đang ở trong phòng xem tài liệu giảng dạy điện tử của khóa học lái xe thì nghe được tiếng mở cửa, Du Minh và Lâm Tiểu đã cùng nhau trở về.

Cậu mở cửa bước ra, lễ phép gọi người, “Bố, dì.”

Lâm Tiểu nở nụ cười với cậu, là nụ cười tiêu biểu của một phát thanh viên chuyên nghiệp, sau khi thay xong giày thì trở về phòng.

Du Minh hỏi, “Sao thế? Hết tiền hả? Con muốn mua cái gì?”

Du Trọng Hạ, “Không phải, con vẫn còn tiền. Hôm nay nhà trường cho nghỉ đông rồi.”

Du Minh, “Cho nghỉ đông sớm thế cơ à? Làm học trò sướng thế đấy. Cũng đã đến lúc theo học nghiệp vụ, con liên hệ với giáo viên chuyên ngành chưa? Xem thử coi lớp nghiệp vụ sắp xếp ra sao, nhớ phải lên lớp đúng giờ.”

Du Trọng Hạ, “Liên hệ rồi ạ, chiều ngày mai đi học. Bố, con muốn đi du lịch xa nhà.”

Du Minh, “Có thể, con muốn đi đâu? Con chưa làm hộ chiếu phải không?”

Du Trọng Hạ, “Không xuất ngoại, chỉ ở trong nước thôi, con muốn đi Trùng Khánh và Tứ Xuyên, qua Tết con mới đi, phải hoàn thành khóa nghiệp vụ trước đã. Muốn đi phải mua vé trước nên con thông báo trước một tiếng cho bố biết.”

Dựa vào tính cách của cậu chắc chắn không muốn nói chuyện này cho Du Minh nhưng Phí Tân bắt cậu phải có được sự ưng thuận của bố.

Phí Tân, người này có đôi khi rất cộc cằn, lắm lúc lại quá nguyên tắc, dẫn cậu đi ngâm suối nước nóng thôi mà cũng bắt cậu nói với người lớn, đi xa nhà thì càng phải khai báo.

Du Minh, “Ừ, con sắp xếp thời gian cho khéo là được. Lên mạng tra thử thế nào, lập kế hoạch trước đi, ra ngoài chơi với bạn bè nhớ phải hào phóng một chút, đừng có ăn chùa của người ta cũng chớ nên vung tiền như rác, cần AA thì AA, ăn vặt hay uống trà gì đó cũng đừng có đi theo người ta đòi dăm ba đồng tiền lẻ.”

Du Trọng Hạ, “Dạ, con biết rồi.”

Du Minh nhìn cậu vài giây sau đó bất chợt hỏi, “Du Trọng Hạ, con cao lên hả?”

Du Trọng Hạ, “Cao thêm tí xíu, một mét bảy chín.”

Du Minh, “Đã mua đồ Tết chưa?”

Du Trọng Hạ, “Chưa.”

Du Minh, “Khi nào đi mua thì nhớ mua cho cả Dương Dương nữa. Nó cũng cao ngang ngửa con sao?”

Du Trọng Hạ, “Chiều cao hai đứa tụi con tương tự nhau, nó gầy hơn thôi.”

Du Minh, “… Được rồi, ngủ sớm đi.”

Ông bước đi, trở về phòng của mình.

Du Trọng Hạ, “…”

Thỉnh thoảng cậu vẫn sẽ nhận được chút ít thứ tình cảm đặc thù của một người cha trên người Du Minh, loại xúc cảm nhỏ bé ấy chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng mà có đôi khi nó lại xuất hiện.

Người lớn thật sự quá phức tạp, như Du Minh và Lâm Tiểu, còn cả Trác Vân nữa, bọn họ có rất nhiều hành vi khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

Du Trọng Hạ trở về phòng, sau đó ngay lập tức nhắn tin báo với Phí Tân.

Du Trọng Hạ: 【Bố em đồng ý rồi!

Phí  Tân: 【Ok.

Du Trọng Hạ: 【Thầy đặt vé nha, em chuyển khoản cho thầy.

Phí Tân: 【Không cần đâu, đã bàn trước là thầy dẫn em đi mà.

Du Trọng Hạ: 【Bố em bảo là không được xài chùa của người ta, cần AA thì phải AA, đặt xong vé thì chụp màn hình gửi qua cho em xem. Nhanh cái tay lên, coi chừng hết vé đó.

Kế tiếp, Phí Tân gửi ảnh chụp màn hình sang cho cậu, vé đặt vào ngày mùng sáu tháng Giêng

Phí Tân: 【Còn khách sạn thì mình gặp nhau rồi bàn tiếp hay sao?

Du Trọng Hạ: 【Ok.

Cậu chuyển khoản, trả lại tiền vé máy bay cho Phí Tân.

Phí Tân gọi một cú điện thoại trực tuyến, Du Trọng Hạ bắt máy.

Du Trọng Hạ, “Mau chóng nhận tiền.”

Phí Tân, “Lát nữa anh nhận sau, ngày mai em có rảnh không?”

Du Trọng Hạ, “Sao thế? Muốn chơi với em hả?”

Phí Tân, “Không muốn.”

Du Trọng Hạ, “Thế thầy hỏi làm gì?”

Phí Tân, “Muốn em tới chơi với anh.”

Du Trọng Hạ, “Quào, Tân Tân, thầy biết cách nói chuyện ghê nhỉ?

Phí Tân, “…”

Phí Tân ở đầu dây bên kia nhịn không được mà nở nụ cười, hắn không dám cười ra tiếng, sợ Du Trọng Hạ sẽ vì thế mà trở nên kiêu ngạo.

Du Trọng Hạ, “Đáng tiếc, trước Tết em bận trăm công nghìn việc dữ lắm, hổng có thời gian tìm thầy chơi.”

Phí Tân, “Em phải làm những gì?”

Du Trọng Hạ, “Buổi sáng học lái xe, buổi chiều thì học nghiệp vụ.”

Phí Tân hỏi, “Vậy còn ban đêm?”

Du Trọng Hạ, “Thầy muốn con nhà người ta buổi tối đi tìm thầy ó hả, thầy hư hỏng quá nha.”

Phí Tân, “… Em nói năng đàng hoàng lại coi.”

Du Trọng Hạ, “Buổi tối cũng được, thành tích cuối kỳ của em tốt đến thế cơ mà, em mời thầy ăn cơm coi như làm một bữa chúc mừng.”

Phí Tân, “Anh mới là người phải mời em, chúc mừng em thi tốt.”

Du Trọng Hạ, “Em sẽ tan học vào lúc năm giờ rưỡi chiều ngày mai, mình gặp nhau ở đâu?”

Phí Tân, “Em học ở chỗ nào? Anh tới đón em.”

Du Trọng Hạ nói một cách khoa trương, “Này chính là sức mạnh của bạn trai trong truyền thuyết đấy ư?!”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ đọc địa chỉ cho Phí Tân rồi mới hỏi, “Ngày mai em có thể đến ngủ ở nhà thầy không?”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Không nói tức là đồng ý!”

Phí Tân, “Vậy, anh không nói nữa.”

Du Trọng Hạ, “Tân Tân, ngày mai gặp.”

Phí Tân, “Ngày mai gặp.”

Cúp máy.

Du Trọng Hạ nhảy tót lên giường, lộn tới lộn lui vài vòng, cậu cảm giác bản thân mình cứ nhộn nhạo và bay bổng làm sao.

Chơi với Phí Tân vui quá à, chuyện này… Vui quá đi mất!

Chỉ mới chiếm chỗ trước chứ chưa chính thức yêu đương mà đã thú vị như vậy rồi, đợi cho đến khi thực sự bày tỏ và ở cùng một chỗ với nhau chẳng phải sẽ còn hơn thế này nữa sao? Ôi trời ơiiiii, hổng dám nghĩ đến luôn á.

Giờ tan học của buổi chiều ngày hôm sau, Phí Tân đón được Du Trọng Hạ sau đó lái xe rời đi.

Du Trọng Hạ ngồi ở ghế phó lái xoay người sang nhìn hắn rồi nói, “Hôm nay trông thầy có hơi bảnh trai nha.”

Phí Tân, “Ngày nào anh chẳng đẹp?”

Du Trọng Hạ dòm chằm chằm hắn một lúc lâu, cậu phát hiện ra điều mới mẻ, “Thầy cắt tóc đấy à?”

Phí Tân một tay cầm vô lăng, một tay sờ ra sau ót, có chút ngượng ngùng nói, “Ừ… Nhìn có ổn không?”

Du Trọng Hạ: Úi, đáng yêu dữ thần.

Phí Tân:??? Kiểu tóc không ổn hở?

Du Trọng Hạ nhìn đường và cất giọng hỏi, “Thầy dẫn em đi đâu thế?”

Phí Tân, “Về nhà, bữa tối ăn cơm ở nhà, mẹ anh sớm đã muốn mời em tới nhà dùng bữa, vừa khéo hôm nay hai người bọn họ đều được nghỉ.”

Du Trọng Hạ, “Em có cần phải mua hoa quả, sữa hay gì gì đó không? Đi tay không tới nhà người khác ăn chực cơm hình như không được hay cho lắm.”

Phí Tân. “Mua cái búa ấy (1), nhóc con như em cũng biết phép lịch sự ghê ha.”

Du Trọng Hạ, “Em 18 rồi, em không phải nhóc con.”

Phí Tân, “Ở nhà anh, anh vẫn còn là đứa nhóc đấy.”

Du Trọng Hạ, “Cũng đúng, kể từ khi thầy không dạy học nữa em thấy thầy càng lúc càng trở nên ngốc bạch ngọt.”

Phí Tân, “Ngốc bạch ngọt là em còn cao lớn, mạnh mẽ, chính chắn, thận trọng mới là anh.”

Du Trọng Hạ, “Ha ha.”

Phí Tân, “Em ha ha là có ý gì đấy?”

Du Trọng Hạ, “Tân Tân à, thầy đừng lừa mình dối người nữa, em thấy thầy rất giống với vai nam chính trong cuốn tiểu thuyết mà bạn gái cũ của em đã viết, bề ngoài cao lớn, mạnh mẽ nhưng bản chất bên trong lại là một tiểu tiên nữ (2).”

Phí  Tân, “Cút.”

Du Trọng Hạ, “Tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ.”

Phí Tân, “Anh đánh em liền đấy.”

Du Trọng Hạ, “Tiên nữ sao có thể ra tay đánh người được? Thầy phải lấy cây gậy lớn của tiên nữ sau đó biến to, biến nhỏ, biến…”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “…”

Phí Tân, “Khụ.”

Du Trọng Hạ, “Em không có nói đến cái ý kia, em hổng có muốn lái xe.”

Phí Tân, “Cám ơn, anh cũng vậy.”

Du Trọng Hạ ngồi ngay ngắn trở lại, cậu chăm chú nhìn con đường phía trước rồi hỏi, “Tính đến thời điểm hiện tại, hai đứa mình vẫn được coi là trai thẳng chứ hả?”

Phí Tân, “Đương nhiên.”

Du Trọng Hạ, “Thầy đoán thử xem hai đứa mình ai sẽ là người cong trước?”

Phí Tân, “Em.”

Du Trọng Hạ, “Em đoán là thầy.”

Phí Tân, “Em.”

Du Trọng Hạ, “Thầy! Giờ đặt cược nhé?”

Phí Tân, “Cược thế nào?”

Du Trọng Hạ, “Cược ai cong trước, chơi lớn luôn… Người thua phải mặc đồ con gái.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Thầy sợ rồi chứ gì?”

Phí Tân, “Anh không có gì phải sợ hết. Vấn đề là làm cách nào để xác định thắng thua?”

Du Trọng Hạ, “Dễ lắm! Người nào muốn hôn đối phương trước người ấy cong, cũng đồng nghĩa với việc thua cược.”

… Ván cược nghe hoang đường quá vậy?

Phí Tân, “Anh không muốn chơi cái trò vô bổ này với em.”

Du Trọng Hạ, “Thầy có biết thế nào là yêu đương không thế? Vô bổ chỗ nào?”

Phí Tân, “Dĩ nhiên là không thể biết bằng Du Thập Ngũ em rồi. Mà ý em là sao?”

Du Trọng  Hạ, “Trò này thú vị lắm đấy, nếu thầy thua thầy có thể hôn em còn nếu thầy thắng thì em hôn lại thầy, vui thế còn gì?”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Tuy nhiên em khẳng định thầy sẽ là người muốn hôn em trước, chuẩn bị tâm lý mặc đồ nữ đi nha thầy Phí.”

Phí Tân, “Dựa vào đâu mà em cho rằng người thua chắc chắn là anh?”

Du Trọng Hạ nghĩ thầm, đương nhiên là do thầy u mê em, còn em đối với thầy cũng chỉ bình thường thôi.

Cậu chu mỏ lên, “Dựa vào đôi môi quyến rũ như cánh hoa hồng này của em.”

Phí Tân thấy cậu chàng hệt như một con heo, ghét bỏ nói, “Mới vài ngày không gặp mà đã biến thành cánh hoa hồng rồi ư? Rất xin lỗi, anh bị dị ứng phấn hoa.”

Du Trọng Hạ hôn lên mu bàn tay của chính mình, hết tay trái lại chuyển sang tay phải, hôn đến nỗi tạo cả tiếng vang.

Phí Tân, “…”

Xác thực, khó trách tại sao em ấy hẹn hò những mười lăm lần rồi mà vẫn chưa tìm được một người thật lòng. Chỉ cần nhìn cái bộ dạng kia thôi, ai thấy mà chẳng buồn nôn?

(1) Nguyên văn 买个锤子 – “Mua cái búa” là tiếng địa phương ở Tứ Xuyên, nghĩa là “Mua cái gì mà mua, đừng có mua.”

(2) Nguyên văn 小仙女 – Tiểu tiên nữ là một thuật ngữ lưu hành trên internet dùng để khen những cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, xinh đẹp.

Du Trọng Hạ ăn cơm tối ở nhà họ Phí, trước mặt người lớn cậu chàng bắt đầu khoác lớp da người lên mình.

Có điều sức ăn quá khủng khiếp, đã ăn hai bát đầy nhưng vẫn chưa no.

Tân Lệ Bình là người xuống bếp hôm nay, bà hỏi, “Ă ngon đến vậy cơ à?”

Du Trọng Hạ, “Ngon hơn nhiều so với cơm thầy Phí nấu ạ! Xem ra thầy Phí chỉ học được chút da lông thôi!”

Tân Lệ Bình, “Tay nghề của Phí Tân không phải do dì dạy, nó tự học đấy. Khi Phí Tân còn nhỏ trong nhà hiếm khi có người, dì và chú của con bộn bề công việc, một mình nó tự coi tivi rồi lên mạng học cách nấu ăn, cuối cùng cũng coi như học thành tài.”

Phí Tân, “Không thể trách ai được, năng lực học tập của con quá xuất sắc.”

Phí Văn Khiêm lên tiếng giành công lao, “Trách bố, trách bố, gene tốt quá mà.”

Cơm nước xong xuôi, Du Trọng Hạ muốn phụ rửa chén nhưng lại bị Tân Lệ Bình đuổi ra bảo là hãy đến chơi với Phí Tân đi.

Phí Tân, “Đi thôi, em không biết cách dọn dẹp đâu, mẹ của anh không thích người khác chạm vào gian bếp của bà.”

Du Trọng Hạ đành phải theo Phí Tân lên lầu, bước vào phòng hắn chơi.

Cái ghế lười Minions chuối đậu bông trong căn phòng trọ trước kia của Phí Tân là do hắn chuyển từ nhà mình sang, hiện tại đã mang trở về.

Hắn ngồi trên ghế lười, bên cạnh là Du Trọng Hạ, hai người dùng ứng dụng du lịch trên máy tính bảng để chọn khách sạn sẽ ở tại Tứ Xuyên và Trùng Khánh.

Phí Tân, “Chỗ này có vẻ ổn.”

Du Trọng Hạ, “Trông cứ như dùng đánh giá ảo vậy đó.”

Phí Tân, “Vậy còn chỗ này?”

Du Trọng Hạ, “Giá rẻ quá, rẻ thì chất lượng không tốt.”

Phí Tân, “Chỗ này được không? Chuỗi khách sạn bốn sao.”

Du Trọng Hạ, “Để em nhìn một chút.”

Cậu xáp lại gần muốn vuốt màn hình máy tính bảng.

Phí Tân, “Em đè nặng anh.”

Du Trọng Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên hư hỏng.

Phí Tân, “Ý anh là chân.”

Tư thế này của bọn họ cách nhau quá gần, tầm mắt của Du Trọng Hạ dừng ở trên môi Phí Tân, màu môi của thầy ấy rất nhạt nhưng đường nét lại cực kì rõ ràng, da môi mềm mại. Não bộ cậu ngay tức khắc loạn thành một nùi, nội tâm thầm nghĩ môi của thầy Phí hẳn là môi anh đào rồi.

Du Trọng Hạ hỏi, “Thầy Phí, thầy có muốn hôn em không?”

Phí Tân cũng đang nhìn đôi môi như cánh hoa hồng trong truyền thuyết của cậu chàng, vừa nghe thấy lời này chuông cảnh báo ngay tức khắc mãnh liệt vang lên: Đây là đang dụ dỗ một cách trắng trợn!

Phí Tân hờ hững đáp, “Không muốn. Đừng nói là em muốn hôn anh nha?”

Du Trọng Hạ, “Em cũng không muốn. Chúng ta vẫn chưa phải cái loại quan hệ có thể hôn nhau.”

Phí Tân, “Nói rất đúng, đừng ngồi trên đùi anh nữa.”

Du Trọng Hạ, “…”

Cậu kiên quyết ngồi yên trên đùi của Phí Tân, hào phóng lên tiếng, “Chuyện này có là gì đâu, người anh em, bọn mình có thể phát triển mối quan hệ chân bền vững mà, lát nữa đổi lại thầy ngồi lên đùi em là được.”

Phí Tân, “…”

Hai người coi như không có việc gì tiếp tục lướt máy tính bảng tìm kiếm khách sạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi