ĐƯỜNG LÝ

Trình Phóng theo tiếng nói nhìn sang.

Phía trước một đống đồ lộn xộn, tối đến mức không nhìn thấy thứ gì khác, anh chỉ đành phải lần mò về phía trước.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kéo ra một đống đồ, tiếng vang loảng xoảng rơi xuống khiến trong lòng người ta cũng hoảng loạn, tim đập nhanh.

Anh lờ mờ nhìn thấy Minh Hạnh ở trong góc phòng.

Góc này là nơi xa nhất so với bức tường đổ, mặc dù giá sách đang lắc lư, nhưng vừa hay lại xếp thành hình tam giác này, tạo cho người ta một không gian để trốn.

Minh Hạnh không dám cử động, sợ là sẽ dẫn tới đổ sụp lần hai.

Trình Phóng một tay đỡ lấy cái kệ, nhìn thoáng qua Minh Hạnh nhỏ bé đang co ro trước mặt mình. Anh giật mình, chỉ cảm thấy tay mình mềm nhũn.

Anh đi hai bước rồi tiến một bước, dùng một chân bước tới, cúi người ngồi xổm xuống, đến trước mặt Minh Hạnh.

Minh Hạnh đã rất thảm hại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quần áo cô lấm lem bùn đất, tóc ướt dính trên má, mắt toàn nước sáng long lanh, không phân biệt được là nước mắt hay nước mưa.

“Minh Hạnh.” Trình Phóng kêu lên một tiếng gọi cô, nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương không?”

Minh Hạnh chớp mắt, lắc đầu nói: “Không có.”

Trước đó cô chỉ cảm thấy không thoải mái.

Vốn là cô đang ngồi xổm dưới cửa sổ, nghĩ rằng nếu có người đến cố gắng kêu cứu, nhưng sau khi phát hiện thấy không đúng, cô lập tức chạy về hướng ngược lại.

Trốn ở trong góc phòng.

Giây tiếp theo tường sập xuống.

Nước mưa nhỏ giọt rơi từ trên đỉnh đầu xuống, nửa người ướt đẫm nước mưa. Cô trốn trong góc lạnh run rẩy, hai chân cũng đã lạnh không còn cảm giác.

Khi nghe thấy tiếng Trình Phóng gọi cô, suýt chút nữa đã oà khóc.

Trình Phóng đứng dậy, khom người, dùng cơ thể ngăn lại trước mặt Minh Hạnh.

Chính vào lúc này, một trận gió lớn thổi đến, tiếng âm thanh đổ vỡ của đồ vật phía sau truyền đến.

Trình Phóng khom người chặn lại.

Đập vào lưng anh, vang lên một tiếng kêu khó chịu.

Anh không hé răng, kéo tay Minh Hạnh, dẫn cô đi ra ngoài.

Bên ngoài trời vẫn mưa rất to. Trình Phóng không có ô, chỉ có thể dẫn Minh Hạnh xuống bậc thềm ở sân thể dục tránh mưa trước.

Minh Hạnh vẫn đang lạnh run, bởi vì trước đó bị hoảng sợ, bây giờ toàn thân cứng ngắc, không dám di chuyển.

Nhờ một chút ánh đèn, Trình Phóng xác nhận cô không bị thương, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tim anh lo lắng đến sắp nổ tung, tinh thần cũng chưa từng căng thẳng đến thế, tiếp đó anh nắm chặt tay cô.

Thật sự rất lạnh!

Trình Phóng nắm tay cô đặt ở phần dưới cổ của mình, để đầu ngón tay của cô dán chặt vào da thịt anh.

Minh Hạnh chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, động tác tay cũng theo anh qua đó.

Cách gần như thế, nhìn đôi mắt anh đỏ hoe, vừa lo lắng lại đau lòng, không nói được điều gì, nhưng tất cả đều thể hiện qua hành động.

Minh Hạnh cảm thấy Trình Phóng sắp khóc rồi.

Trong lòng cô có hơi chua xót.

Một mặt là yên tâm đã chạy thoát khỏi nơi nguy hiểm, mặt khác sau nỗi sợ hãi liền cảm thấy rất may mắn, may mắn vì cô… còn có Trình Phóng.

Nếu như không có Trình Phóng, thật sự cô không biết nên làm thế nào, hoặc có thể nói, bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh thế nào.

Không lâu sau, trời bên ngoài đã ngớt mưa.

Trình Phóng cởi áo khoác trùm lên đầu cô, kéo cô đi ra ngoài.

Khi vừa ra đến cổng, trước mặt có mấy người vội vàng chạy tới.

Là Hồ Du nhìn thấy sợ quá, thế là đi gọi người tới giúp đỡ.

Cô ta thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện này, cô ta chỉ là muốn hù dọa Minh Hạnh một chút thôi, ai biết được sau đó gió thổi lớn như vậy…

Càng không ngờ tới rằng, tường của phòng dụng cụ có thể bị thổi đổ.

Cô ta nhìn thấy Minh Hạnh vẫn an toàn đứng ở đó, trong phút chốc thở phào nhẹ nhõm.

“Minh, Minh Hạnh, xin lỗi, tôi…”

Mặt mũi Hồ Du cũng bị dọa sợ trắng bệch, lời đến bên miệng cũng lắp bắp, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Cô ta tiến lên phía trước, nhưng lại bị Trình Phóng chặn lại.

“Cmn đây là giết người đấy cô biết không?” Trình Phóng gầm lên với cô ta một câu, giọng điệu hung dữ, trừng mắt liếc nhìn, trong phút chốc không khí cũng như con dao sắc.

Hồ Du bị dọa sợ đến mức không dám cử động.

Cô ta đứng im, hai chân run rẩy.

Nếu không phải người đã bị dọa ngây người, khi đó thật sự có thể trực tiếp ngã xuống.

Trình Phóng lạnh lùng liếc nhìn cô, trong phút chốc nếu không phải tia lý trí cuối cùng thuyết phục được anh, thật sự anh muốn trực tiếp giết cô ta.

Căn bản không không muốn nói nhiều với cô ta, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, anh bế Minh Hạnh lên xe, lập tức rời đi.



Sau khi đi vào phòng, Trình Phóng trực tiếp cởi chiếc váy ướt đẫm của Minh Hạnh ra, dùng chăn bông quấn chặt lấy cô.

Minh Hạnh còn chưa kịp đỏ mặt, cả người đã bị quấn như con nhộng.

Cho đến tận bây giờ Minh Hạnh cũng không nói câu nào.

Nhìn qua cô vẫn đang sợ hãi.

Trình Phóng lại cầm khăn mặt lau tóc cho cô, suốt cả quá trình cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó, để cho anh làm.

Trình Phóng cũng không gấp gáp để cô đi tắm.

Vừa rồi người bị dọa sợ, nhìn vẫn còn chưa tỉnh hẳn, vẫn nên chậm rãi.

Thế là anh lau người sạch, rồi để cô người xuống giường trước mặt.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào má cô.

Đã nóng hầm hập rồi, không lạnh đến cứng ngắc như trước đó.

Bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm.

Minh Hạnh đột nhiên run lên, trong mắt không nén nổi lóe lên tia sợ hãi.

Ánh mắt Trình Phóng tối sầm, chửi thầm một câu, không nhịn được nói: “Đm, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Cô cứ một tiếng không hé răng như vậy lại bị dọa đến mức hai mắt ngấn lệ, anh quả thật đau lòng chết mất.

Minh Hạnh mím môi, lại chớp chớp mắt, cuối cùng cô không kìm được nữa, nước mắt chảy dài từ khóe mắt không dừng.

“Không sao đâu.” Cô vẫn đang lắc đầu, nói: “Chỉ nghĩ mà hơi sợ thôi”.

Sau khi phản ứng lại mới thật sự sợ hãi.

Trình Phóng đau lòng đến rối tinh rối mù, anh lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt, bây giờ không sợ rồi.”

Minh Hạnh cúi thấp đầu nhỏ giọng, qua khoảng năm sáu phút sau, bản thân mới dần dần trở lại bình thường.

Tay cô túm chăn, nghĩ rằng mình nên đi tắm.

Người dính bùn đất và nước mưa, vừa bẩn vừa hôi, rất khó chịu.

“Mặc quần áo trước đã.” Trình Phóng cầm một bộ đồ ngủ đưa cho cô, sau đó đứng dậy, nói: “Tôi đi đun nước ấm cho em.”

Phòng tắm ở bên ngoài nhà, là một nơi riêng biệt, Trình Phóng nghĩ, cô ấy đã dầm mưa lâu như vậy, đi tắm ngâm mình sẽ thoải mái hơn.

Minh Hạnh ở trong phòng tắm một lúc lâu, ngâm ấm toàn thân rồi mới đi ra.

Khi cô vừa bước ra, nhìn thấy Trình Phóng đang ngồi trên bậc thềm, rửa sạch miệng vết thương trên người.

Trước đó Minh Hạnh cũng không để ý anh đã bị thương.

Trên cánh tay anh có rất nhiều vết xước nhỏ, vết máu từng đường từng đường, có thể nhìn ra vết bầm tím lờ mờ đằng sau lưng anh.

Minh Hạnh nhớ ra, anh đã chặn trước mặt cô.

Lúc đó quá sợ hãi không có phản ứng, bây giờ nghĩ lại, cái kệ đó đổ trực tiếp lên người chắc chắn rất đau.

Minh Hạnh chỉ cảm thấy trong lòng đau thắt.

Ngay chính khoảnh khắc đó, cô nghĩ, nhìn thấy Trình Phóng bị thương, cô thật sự cảm thấy… đau lòng.

Khóe mắt Trình Phóng liếc thấy Minh Hạnh đi ra, nhanh nhẹn mặc đồ vào, cầm chăn bông qua, quấn quanh người cô, sau đó lại dẫn cô vào phòng.

Minh Hạnh đi theo anh, không có chút hành động nào khác.

“Tôi đã hết lạnh rồi.” Minh Hạnh nhìn chăn trên người mình, muốn cởi ra nhưng lại không dám cử động, ngược lại nhìn Trình Phóng, nói với anh.

Sau khi tắm xong, máu trong toàn thân nóng lên lưu thông, hơn nữa mưa gió bên ngoài gần như ngừng hẳn, hiện tại cô tốt hơn rất nhiều, cũng không lạnh chút nào.

Trình Phóng nắm tay cô.

Quả thật đã nóng lại.

Vì vậy lại cởi chăn ra cho cô.

“Ăn tối trước đã.”

Trình Phóng đã mang đồ ăn lên.

“Hôm nay bà nội đặc biệt nấu cho em đấy, vẫn luôn để ở trong nồi ấm.”

Bà Trình biết hôm nay là ngày trường trung học nhận kết quả thi cuối kỳ, nghĩ rằng Minh Hạnh dạy học lâu như vậy, cuối cùng đã nhìn thấy thành quả. Khoảng thời gian này cũng rất cực khổ, vì vậy bà đã làm cho cô chút đồ ăn ngon.

Trình Phóng xới cơm cho cô, đũa cũng được đưa đến cho cô.

Cô chỉ cần mở miệng ăn là được.

Minh Hạnh nhìn anh, hỏi: “Cậu không ăn sao?”

Trình Phóng lắc đầu: “Không hứng thú.”

Anh bị dọa sợ đến no rồi, căn bản ăn cũng không nổi.

Thực ra Minh Hạnh cũng không có hứng ăn lắm.

Nhưng bà nội làm nhiều món phong phú như vậy, cô không ăn không được

Thế là cô chậm rãi ăn mấy miếng.

Vốn dĩ chỉ xới một bát nhỏ, cô cũng chỉ ăn một nửa.

Minh Hạnh liếc nhìn Trình Phóng: “Tôi ăn no rồi.”

Trình Phóng không nói gì, giây tiếp theo anh cầm bát đũa của cô vừa đặt xuống, ăn liên tiếp mấy miếng.

Chưa đến hai đũa đã thấy đáy bát cơm.

Vừa nãy anh còn nói không có hứng ăn.

Hơn nữa… đây còn là ăn thừa đồ của cô, nếu anh muốn ăn, vậy cũng nên đổi một bát khác chứ…

Minh Hạnh ngây ra nhìn một lát, sau đó lại xem thời gian: “Tôi về phòng nghỉ trước, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong cô đứng lên, vừa xoay người, Trình Phóng phía sau chìa tay kéo cô quay lại.

Bàn tay vòng qua eo cô, trực tiếp ôm cô vào lòng.

“Muốn đi đâu hả?” Anh lạnh giọng hỏi.

Minh Hạnh bị anh dọa nhảy dựng lên, lập tức cảm thấy sức lực trên eo được túm chặt, giống như một sức mạnh cô không nhìn thấy.

“Tôi…” Minh Hạnh khẽ động đậy, lời nói đến bên miệng, lại bị Trình Phóng cắt ngang.

Môi anh khẽ mấp máy bên tai cô, trong cổ họng có một tiếng nghẹn ngào buồn bã không thể giải thích được. Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: “Buổi tối không ở bên em, tôi sợ.”

Minh Hạnh có chút lơ mơ, giống như hiểu ý anh nhưng lại như không hiểu.

“Tôi không sao.” Minh Hạnh dừng một lúc, lại nhấn mạnh: “Thật sự không sao.”

Minh Hạnh rụt lại, muốn cố gắng cách xa người anh một chút.

Như này gần quá, quả thực có hơi… không quen.

Vừa mới di chuyển một chút lại bị Trình Phóng ấn xuống.

“Minh Hạnh, tôi cầu xin em đấy.”

Trình Phóng đang nhìn cô, ánh mắt dần dần u ám, yết hầu chuyển động, lời cuộn lên cuộn xuống trong miệng.

Những người bị nhiễm cảm xúc cũng rất buồn.

“Em thương hại tôi đi.”

Tôi mới sợ chết đi được.

Tôi không dám để em rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi