ĐƯỜNG MẬT HÔN NHÂN (QUYỂN 2)



\- chị còn nghĩ là ai nữa, không ngờ lại có thể gặp em ở đây. Thế nào người cùng em đến đây chắc là Đoan Mộc Khải chứ ? Em xinh đẹp như vậy anh ta sao lại để em ngồi đây một mình như thế này, không sợ sẽ có người đến trêu ghẹo em sao ?

Nghe Cố Điệp nói mà Đường Muội không biết nên trả lời thế nào, hôm nay cô đúng là đến cùng người đàn ông nhưng người không ai khác mà là Cố Hạo em trai của Cố Điệp, cô thật sự không biết nói thế náo nếu không lại khiến Cố Điệp hiểu lầm quan hệ giữa cô và Cố Hạo thì thật không hay.

\- à thì…mặc kệ là ai đi, chẳng phải chị mời em một ly sao ? Em uống với chị.

Đường Muội cầm lấy ly nước chất lỏng màu cam có sẵn trên bàn trên tay, nâng ly lên cùng Cố Điệp uống cạn.

\- tửu rượu của em cũng thật tốt nhỉ ?


Đường Muội vừa uống xong hết cạn ly nước trên tay thì nghe Cố Điệp nói liền muốn nôn ra.

\- cái gì ? Đây là rượu ? Nhưng em uống có mùi vị trái cây mà, làm sao có thể là rượu được chứ ?

Đường Muội cô trước nay uống rượu rất kém mỗi lần uống vài ly là sẽ như kẻ điên nói nhảm và hành động chẳng ra làm sao, lần trước cô ở Pháp uống rượu tuy là gọi rất nhiều rượu mạnh để uống nhưng uống chưa được hai ly thì đã như kẻ điên mà nói nhảm, uống xong một chai là như kẻ bất tỉnh ngủ suốt cả ngày. Lần này cô rút kinh nghiệm chỉ uống nước trái cây như vậy có thể giúp cô không sai với lại cô hiện đang mang thai không thể uống thức uống có nồng độ cồn như rượu này, ai ngờ tính đi tính lại vẫn là bị trời tính.

\- đây…đây là rượu gì ?

Buộc miệng cô liền mở miệng ra hỏi xem cô đã uống trúng phải rượu gì như vậy mới biết cách tính đường lui cho mình.

Cố Điệp nghe Đường Muội hỏi liền cầm lấy cái ly của Đường Muội vừa uống ngửi xem thì liền cau mày.

\- rượu này là rượu Brandy loại rượu mạnh trường tồn của thời gian, được chế biến từ chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ (ít nhất là hai năm). Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất. Cho nên em uống cảm thấy có múi trái cây là đúng rồi, với lại loại rượu này là có rất nhiều màu em khó mà phân biệt uống phải thì cũng khá bình thường.

Đối với Cố Điệp mà nói cách phân biệt các loại rượu là việc không khó chỉ cần cô ngửi qua thì sẽ biết vì cô là người rất thích nghiên rượu và là chuyên gia về vấn đề này.

Cả gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Đường Muội bất giác lại đỏ ửng lên vì ly rượu vừa rồi mà cô đã uống.

\- Đường Muội sao cả mặt của em lại đỏ lên như vậy ? Chẳng lẽ em không thể uống rượu sao ?

Nhìn thấy sắc mặt Đường Muội chưa được vài phút sau khi uống ly rượu đã trở nên đỏ ửng thì Cố Điệp liền biết Đường Muội không thể nào uống rượu được, cho dù uống được cùng lắm hai ly là gục, xem ra lần này gặp phải loại rượu mạnh này Đường Muội thật sự quá không may.


\- chị, em cảm thấy rất choáng.

Cố Điệp liền dìu Đường Muội ngồi lại xuống ghế, sau đó lấy trong túi ra chiếc điện thoại gọi cho ai đó.

Cố Hạo đang tán chuyện với một vài người bạn thì điện thoại bỗng reo lên, trên màn hình hiển thị hai chữ “ chị gái ”

“ Hạo, em lập tức đi thẳng theo hướng hướng 11h của em gặp chị. ”

“ chị có chuyện gì sao ? ”

Đáp lại câu hỏi của Cố Hạo là tiếng tút tút từ điện thoại, Cố Điệp rất nhanh chóng đã tắt máy.

Cố Hạo vô cùng lo lắng khi nghe Cố Điệp gọi mình chỉ nói được một câu đã tắt máy, đây vốn chẳng phải tác phong của Cố Điệp, nếu không gặp chuyện thì làm sao có thể nói nửa vời như vậy.

\- chị, chị không sao chứ ?

Cố Hạo rất thương chị của anh ta vừa nghe gọi đã lập tức chạy đến vì khi Cố Điệp gọi anh ta đến nhất định là cần anh ta nếu không sẽ không gọi cho anh ta.

\- Hạo…anh uống…


“ ọe ọe ”

Ai ngờ vừa chạy đến nơi thì Cố Hạo lại nhìn thấy một cảnh hết sức kinh ngạc và nằm ngoài dự đoán của anh.

Đường Muội vừa nhìn thấy anh ta liền rời khỏi chỗ ngồi mà đi đứng loạn choạng chạy bước về phía anh ta, còn gọi tên anh ta một cách thân mật, hơn nữa chính là lại ói mửa thẳng lên người anh ta.

\- em đã say thành như vậy mà còn muốn uống sao ? Tôi thật không biết đã đắc tội gì em mà một ngày bị em hành hai lần.

Nghe Cố Hạo mắng mình Đường Muội trong cơn say mê man liền nhìn anh chằm chằm sau đó lập tức phản bác lại.

\- anh dám mắng tôi ? Không phải tại anh đưa tôi đến đây thì tôi cũng đâu thành dáng vẻ này, đều là tại anh, tại anh. Huhu..tất cả là tại anh.

Đường Muội khóc lóc, trách móc Cố Hạo, còn không quên đánh vào ngực anh liên tục.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi