ĐƯỜNG MỘT CHIỀU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 63
Chương này rất hê hê (¬‿¬ )
Tuyết rơi dày tăng thêm vài phần lãng mạn như trong truyện cổ tích cho đêm Giáng Sinh. Những dấu chân chồng chất lưu lại trên vỉa hè giống như một bức vẽ nguệch ngoạc của đám trẻ con.
Tưởng Mộ Tranh ngồi ở trong xe, vẫn luôn cầm điện thoại quay Lạc Táp. Trong tay cô vẫn cầm bó hoa baby mà anh tặng, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu với đồng nghiệp ở bên cạnh.
Tuyết rơi chằng chịt vương lại trên áo mưa của cô. Đôi khi cô sẽ nghịch ngợm mà nhảy vài cái tại chỗ để rũ xuống lớp tuyết đọng trên người.
Dù chỉ là một hành động rất đỗi bình thường, nhưng khi dừng ở trong mắt Tưởng Mộ Tranh thì lại chính là một phong cảnh, hơn nữa còn là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, trên đường, người qua lại dần dần tan đi, hơn 11 giờ thì bọn họ được tan ca trực ra về.
Lạc Táp về đến nhà đã là nửa đêm, cô thay giày và cầm theo ủng Giáng Sinh đi vào phòng bếp. Có rất nhiều món quà nhỏ trong chiếc ủng Giáng Sinh, tuy không có giá trị lắm, nhưng chúng đều là ký ức thời thơ ấu của cô.
Đầu tiên cô tìm hai lọ thủy tinh, hứng nước rồi cắm hoa hồng với bó hoa baby vào từng lọ.
Thật ra đóa hoa hồng anh tặng cho cô khi từ Malaysia về lúc trước đã khô héo từ lâu, nhưng hoa trong lọ vẫn luôn tươi tắn mỗi ngày. Cô biết là vì cứ cách mấy ngày, anh sẽ mua một đóa mới để thay vào.
Tưởng Mộ Tranh tự nấu mì cho cô, hỏi cô muốn ăn mì gói vị gì.
Lạc Táp: "Cà chua thịt bò đi."



Sau khi cắm hoa xong, Lạc Táp hỏi anh: "Gần đây mỗi ngày anh đều đưa em đi làm và đón em về, không bận việc công ty à?"
Tưởng Mộ Tranh: "Cuối năm không bận gì nhưng sang năm sau thì sẽ bận, đến lúc đó có thể sẽ phải đi qua vùng Trung Đông một thời gian, nhưng chắc là sẽ không lâu lắm đâu."
Lạc Táp gật gật đầu, sau đó cũng không còn gì muốn nói nên đứng ở bên cạnh xem anh nấu mì.
Trước kia, thời điểm này khi cô về đến nhà thì trong nhà đều tối đen như mực, một mình cô cũng lười làm gì để ăn, tắm xong liền bò lên giường đi ngủ. Đôi khi cô còn gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại thì cả người đầy mồ hôi lạnh, sợ tới mức không ngủ thêm được nữa. Chỉ có thể mở đèn ngủ trong phòng lên mới dám nhắm mắt lại.
Hiện tại cô không bao giờ phải trải qua những ngày tháng như vậy nữa rồi.
"Nghĩ cái gì đấy?" Tưởng Mộ Tranh liếc nhìn cô một cái.
"Không có gì."
Mì đã được nấu xong, Tưởng Mộ Tranh đã ăn cơm tối, lúc này không muốn ăn thêm nên ngồi ở bên cạnh nhìn cô ăn.
Ăn xong một tô mì, toàn thân cũng ấm áp dễ chịu hẳn lên.
"Ngày mai em có được nghỉ không?" Tưởng Mộ Tranh hỏi cô.
Lạc Táp đang húp nước mì, gật đầu.
"Ăn xong cứ để đó, anh tắm xong sẽ dọn cho." Tưởng Mộ Tranh đi qua phòng tắm.
Ánh mắt Lạc Táp ra hiệu cho anh đi tắm trước, sau khi ở chung, bình thường đều là Tưởng Mộ Tranh tắm rửa trước, tắm xong anh sẽ lên giường ủ ấm chăn.
Trong nhà không bật máy sưởi, Tưởng Mộ Tranh nói trước kia ở trong quân đội đã quen với điều kiện gian khổ. Khi đó ký túc xá không có điều hòa, không có máy sưởi, dù đông lạnh buốt hay hè nóng bức đều phải chịu đựng, lâu dần rồi cũng thành thói quen.
Cô thì bởi vì đặc thù nghề nghiệp nên cho dù lạnh đến âm mười mấy độ hay nóng đến hơn 40 độ thì đều phải trực ở ngoài đường, cho nên đối với chuyện nóng lạnh cũng rất dễ tính.
Anh không bật máy sưởi, cô cũng không cảm thấy lạnh gì mấy.
Mỗi ngày về nhà đầu tiên sẽ bật điều hòa một lát, sau khi trong phòng ấm lên thì Tưởng Mộ Tranh sẽ tắt điều hòa đi, nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh lắm vì mỗi đêm anh đều sẽ ủ cho ổ chăn thật ấm áp dễ chịu, cả vòng tay của anh cũng ấm như lò sưởi vậy.
Lạc Táp dọn dẹp bàn ăn và phòng bếp xong, Tưởng Mộ Tranh vẫn còn đang tắm. Cô liền ngồi ở phòng khách xem TV, mãi cho đến khi anh kêu cô, cô mới đi vào phòng ngủ.
Tưởng Mộ Tranh: "Mau đi tắm rửa đi, anh đã chuẩn bị đồ cho em cả rồi đấy."
Anh lên giường, dựa vào đầu giường mà lơ đãng tìm quyển tạp chí lật xem.
Hơn 20 phút sau Lạc Táp ra tới, ngáp một cái, đứng cả đêm, cô vừa mệt vừa buồn ngủ.
Tưởng Mộ Tranh xốc chăn lên: "Nhanh chui vào."
Lạc Táp nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm áp, Tưởng Mộ Tranh tắt đèn: "Ngủ đi."
"Ừm." Cô vẫn còn nghĩ tới câu nói mấy ngày hôm trước của anh về buổi tối lễ Giáng Sinh.
Nhìn dáng vẻ quên mất của anh, rốt cuộc tâm trạng vốn đang rất khẩn trương của cô cũng được buông lỏng.
Lạc Táp mới vừa nhắm mắt, nụ hôn của Tưởng Mộ Tranh cũng lập tức đặt lên giữa môi cô, giọng anh khàn khàn: "Hôm nay là lễ Giáng Sinh."
Sau đó áo choàng tắm dài của cô bị mở tung ra, chính quần áo của anh thoáng cái cũng bị cởi sạch.
Tưởng Mộ Tranh lại bật đèn ở đầu giường lên, ánh đèn mờ mờ.
Lạc Táp vội dùng cánh tay che mắt lại: "Chói mắt quá, tắt đèn đi." Một cái tay khác thì mò mẫm xung quanh để tìm chăn che lại cơ thể, kết quả là chẳng tìm thấy gì.
Tưởng Mộ Tranh hôn lên cổ cô: "Không tắt, anh muốn nhìn em."
Lạc Táp: "..."
Tưởng Mộ Tranh bắt lấy tay cô vòng lên trên cổ anh, sau đó cúi đầu phủ lên môi cô. Tưởng Mộ Tranh ngậm lấy môi trên của cô, cô ngậm lấy môi dưới của anh.
Nhẹ nhàng liếm mút, trằn trọc cọ xát.
Vừa hôn môi, tay anh vừa mò xuống theo sườn eo của cô, cảm giác mượt mà như lướt trên tơ lụa làm anh yêu thích không thể buông tay.
Lạc Táp ngày càng thở dốc, khi tay anh vuốt ve trên bắp đùi của cô, cô không khỏi than nhẹ một tiếng, lại không khống chế được mà hơi cong người lên, dính sát vào anh.
Tưởng Mộ Tranh gia tăng nụ hôn, một tay giữ lấy gáy cô, một cái tay khác khẽ tách hai chân cô ra, nhẹ nhàng mơn trớn bên ngoài quần lót.
Toàn thân Lạc Táp run lên, tất cả tiếng rên rỉ đều bị Tưởng Mộ Tranh nuốt vào.
Anh rũ mắt nhìn cô, hai mắt Lạc Táp khép chặt, chân mày nhíu lại, tất cả đều là khẩn trương.
Tưởng Mộ Tranh vừa kéo quần lót của cô xuống vừa nói: " Lạc Lạc, co chân lên một chút."
Lạc Táp rất phối hợp, bị anh hôn đến đại não thiếu oxy, anh nói cái gì cô cũng đều làm theo.
Cuối cùng thì chiếc áo tắm kia cũng bị cởi bỏ hoàn toàn, hai người dán vào nhau.
Cánh tay Tưởng Mộ Tranh chống ở hai bên cơ thể cô, Lạc Táp đưa tay che mắt: "Tưởng Mộ Tranh, anh đủ chưa hả!" Cô biết anh đang nhìn cô, cho dù đang híp mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhuốm màu nhục dục của anh.
Tưởng Mộ Tranh nói: "Không đủ, vẫn muốn nhìn."
Cơ thể đẹp đến như vậy, khiến cho anh sắp hít thở không thông.
Ga trải giường và chăn của anh đều là màu trắng, nhưng làn da cô vẫn loá mắt đến vậy, trắng mịn như sữa. Trước đó trong lúc cô tới kỳ, mỗi lần anh nhìn tới, sờ vào là anh lại lập tức có phản ứng.
Mấy ngày ôm cô ngủ, suýt chút nữa khiến anh nghẹn đến hỏng rồi.
Anh cúi đầu, dùng sườn mặt nhẹ nhàng cọ cọ lên bộ ngực của cô. Lúc trước chính là bởi vì anh ném chìa khóa rơi vào nơi này, không biết ở trong lòng cô đã mắng anh đến cỡ nào.
"Lạc Lạc, lần đó ném chìa khóa không phải là anh cố ý ném vào chỗ này của em đâu." Nói rồi, anh hôn hôn lên cái khe rãnh rất sâu kia.
Lạc Táp run rẩy, công khai lên án anh: "Nhưng anh cố ý nhìn!" Cô nhớ rất rõ, khi đó anh nhìn cô từ đầu đến chân đánh giá một lượt.
Tưởng Mộ Tranh vẫn không ngừng hôn, bớt thời giờ trả lời cô: "Anh nhìn vợ anh thì có gì không được!"
" ...Lúc đó ai quen biết anh hả!"
"Đó là lần đầu tiên anh nhìn chằm chằm một người phụ nữ như vậy, cho nên hẳn là vợ của anh."
Anh ngẩng đầu, không có thời gian tiếp tục tranh luận mấy chuyện không ý nghĩa này với cô.
Hai viên trái cây trước ngực cô giống như hai hạt anh đào đỏ, no đủ mọng nước, vừa rồi dưới sự kích thích của anh đã dựng thẳng lên, anh ngậm lấy một viên trong đó.
Thật cẩn thận.
Lạc Táp ' Ưm ' một tiếng, trở tay muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng không với đến đầu giường nên đành phải bắt lấy gối đầu của mình, cái loại cảm giác tê dại này đang chạy dọc ra khắp toàn thân cô.
"Tưởng Mộ Tranh, tắt đèn đi."
Cô vẫn còn rối rắm về chuyện ánh đèn.
Tưởng Mộ Tranh đưa tay, tắt đèn.
Nháy mắt trong phòng là một khoảng tối đen, Lạc Táp có cảm giác an toàn.
Tưởng Mộ Tranh chui đầu vào trước ngực cô, trầm luân lưu luyến.
Tay anh cũng không nhàn rỗi.
Trước đó luôn chỉ đụng chạm đến bên cạnh nơi tư mật của cô, đây là lần đầu tiên thật sự tiếp xúc thân mật. Ngón tay của anh nhẹ nhàng ấn lên nơi mềm mại nhất của cô.
Ẩm ướt.
Lạc Táp cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn nổi, tiếng rên rỉ bật ra giữa môi răng.
Đầu ngón tay Tưởng Mộ Tranh nhẹ nhàng đảo qua lại nơi khe suối nhỏ kia. Lạc Táp không chịu nổi trêu chọc như thế, thân thể vặn vẹo, cảm giác được rõ ràng cơ thể mình đang có một dòng nước trào ra.
"Tưởng Mộ Tranh!" Cô cũng không biết mình gọi tên anh để làm gì. Không gọi tên anh thì cảm giác bản thân sẽ phát ra âm thanh khác nên chỉ có thể liên tục kêu lên tên anh.
Tưởng Mộ Tranh cười nói: "Không sao, khăn trải giường có ướt cũng không quan trọng, lát nữa thay cái khác."
Lạc Táp: "..."
Tưởng Mộ Tranh tấn công cả trên lẫn dưới, rất nhanh Lạc Táp đã tước vũ khí đầu hàng, khoái cảm lập tức đánh úp lại, Lạc Táp ôm lấy cô Tưởng Mộ Tranh, hai chân khép chặt lại.
"Tay của anh." Tưởng Mộ Tranh cười nói.
Cô đang kẹp chặt lấy cả ngón tay anh.
Mặt Lạc Táp đỏ như lấy máu, thật muốn giơ chân đá văng anh ra.
Lại sợ vào thời điểm nhạy cảm này mà đá vậy sẽ làm nhục đến lòng tự trọng của đàn ông nên cô chỉ có thể kiềm chế lại cảm giác muốn đá người này.
"Tay của anh." Tưởng Mộ Tranh cười lại lặp một lần nữa, trong ánh mắt anh tất cả đều là vẻ không đứng đắn, nhưng sau khi cô chìm vào ánh mắt thâm thúy kia thì lại chẳng thể nào tự kiềm chế nổi.
Lạc Táp mở hai chân ra một chút, kết quả là Tưởng Mộ Tranh lại tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn lên nơi mềm mại đó của cô, tốc độ tay còn trở nên nhanh hơn.
Cuối cùng đến khi Lạc Táp sắp chịu không nổi nữa, dùng sức tính đẩy tay anh ra nhưng lại đẩy không được.
Lạc Táp bất lực không biết phải để tay vào đâu nên bắt đầu bấu vào sau lưng anh, còn liên tục bám chặt vào người anh.
Tưởng Mộ Tranh dùng sức ôm lấy cô, biết cô đã sẵn sàng.
Anh dùng sức tách hai chân cô ra rồi chen vào giữa, cầm lấy thứ cứng rắn của mình mà cọ xát lên nơi riêng tư của cô. Lạc Táp chịu không nổi, chủ động bám lên bờ vai của anh, bắt đầu hôn anh.
Lúc này còn chưa đi vào, nhưng cô cảm thấy bọn họ như đã thuộc về nhau.
Tìm được vị trí, Tưởng Mộ Tranh vừa khẽ chen vào một chút vừa hỏi cô: "Lạc Lạc, có đau không?"
Lạc Táp không nói chuyện, lắc đầu.
Cô không sợ đau, có thể chịu được.
Tưởng Mộ Tranh không dám dùng sức, chỉ có thể nhẫn nại, từ từ đưa vào trong. Vài phút sau, Tưởng Mộ Tranh cũng bị ép đến mồ hôi đầy đầu, anh nắm lấy eo cô, động thân về phía trước một cái, rốt cuộc cũng đi vào, Lạc Táp đau đến hít sâu một hơi.
Anh không động mà đưa tay ôm lấy mặt Lạc Táp: "Lạc Lạc, ngoan ngoan, lập tức sẽ không đau nữa."
Lạc Táp ôm anh: "Không sao."
Tưởng Mộ Tranh tách miệng cô ra, đầu lưỡi của anh trực tiếp tiến quân thần tốc cuốn lấy lưỡi cô, bên dưới cũng bắt đầu từ từ di chuyển.
Khi bắt đầu, Lạc Táp đau đến tim cũng thắt lại, sau đó thì thích ứng từng chút với va chạm của anh.
Cả hai đều mồ hôi đầy người, hơi thở của Tưởng Mộ Tranh càng thêm dồn dập trầm thấp, Lạc Táp vùi mặt vào hõm vai anh, cả người đều bám vào trên người anh.
Lạc Táp nghĩ, khoảng cách đẹp nhất trên thế giới này, đại khái chính là khoảng cách lúc này của cô và Tưởng Mộ Tranh.
"Lạc Lạc."
"ừ?"
"Sau này không được đá anh, đặc biệt là thứ hiện tại em đang dùng thì càng không thể đá, nó có thể chạm tới nơi sâu nhất trong linh hồn em đấy."
"..."
"Lạc Lạc, có thoải mái không?"
Lạc Táp vẫn im lặng.
Đột nhiên, Tưởng Mộ Tranh tăng nhanh tốc độ, Lạc Táp không chịu nổi va chạm như vậy, không còn phân rõ được là bản thân muốn hay không muốn.
Tưởng Mộ Tranh bỗng nhiên ôm lấy cô xoay người một cái, lật cô lên phía trên người anh. Anh chống cánh tay ngồi dậy, Lạc Táp chuyển thành tư thế ngồi khóa chân trên đùi anh.
Với dáng ngồi như vậy thì anh tiến vào sâu nhất, Lạc Táp không dám lộn xộn, có hơi đau, rồi lại đặc biệt hưởng thụ.
Tưởng Mộ Tranh vỗ lưng cô: "Ôm chặt anh." Anh từ từ dịch đến mép giường, nâng lấy mông cô đứng dậy.
Lạc Táp theo bản năng dùng hai chân quặp lấy eo anh.
"Anh tính làm gì? Đi toilet hả?"
Tưởng Mộ Tranh cười: "Em muốn vào toilet làm?"
Lạc Táp: "..."
Tưởng Mộ Tranh: "Lần sau chúng ta sẽ càn quét hết, toilet, phòng bếp, rồi ban công, đều sẽ thỏa mãn em."
Lạc Táp: "..."
Anh hôn lên vành tai cô, thấp giọng nói: "Ôm chặt anh, anh ôm em làm."
Lạc Táp lo lắng: "Sẽ mệt."
"Không mệt."
Anh dùng lực eo và chân của mình để đưa cả hai vào hoan ái không gì sánh nổi.
Móng tay cô không dài lắm nhưng sau lưng Tưởng Mộ Tranh vẫn có dấu móng tay để lại, còn có cả vệt máu.
Trong phòng như có sóng biển đang vỗ vào bờ.
Tất cả đều là tiếng nước va chạm.
Âm thanh than nhẹ của Lạc Táp không ngừng tràn ra, Tưởng Mộ Tranh cực kỳ thích những tiếng rên rỉ này của cô, như muốn ẩn nhẫn nhưng lại không thể nào kiềm chế được.
Khi kết thúc, Lạc Táp như mới vừa bò ra từ trong nước, ngay cả tóc mai cũng đều thấm đẫm mồ hôi.
Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn ôm cô làm thật lâu, hiện tại cũng kiệt sức, hai người cùng ngã xuống giường lớn.  Anh cọ cọ lên mặt cô: "Có mệt không?"
Lạc Táp mệt đến chẳng còn sức để gật đầu, nhắm hai mắt, trong đầu trống rỗng.
Tưởng Mộ Tranh thở ra một chút, sau đó kéo chăn lên, hôn lên trán cô: "Ngủ đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi