ĐƯỜNG MỘT CHIỀU

Trải qua mấy ngày điều dưỡng, cơ thể Tưởng Mộ Tranh gần như đã khôi phục. Trình Diệc thì vẫn còn ăn vạ ở bệnh viện, nghe nói là phải lòng một cô bác sĩ mới đến.
"Khi nào Trình Diệc xuất viện?" Lạc Táp hỏi Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh đang sấy tóc cho cô, không nghe rõ, "Em mới nói gì cơ?"
Lạc Táp nói to hơn: "Em nói khi nào Trình Diệc xuất viện, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm." Hiện tại trừ Phó Duyên Bác thì người cô cảm kích nhất chính là Trình Diệc.
Phó Duyên Bác tìm được Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc rồi đưa họ về. Còn Trình Diệc thì luôn ở cùng Tưởng Mộ Tranh trong hơn 10 ngày tăm tối ấy.
Không có hai người bọn họ thì có lẽ Tưởng Mộ Tranh thật sự không trở về được nữa.
Tưởng Mộ Tranh tắt máy sấy, trong phòng lập tức an tĩnh lại, anh nói: "Hiện tại Trình Diệc không có thời gian để dông dài với chúng mình đâu."
Lạc Táp suy đoán: "Không phải là anh ấy thực sự muốn theo đuổi cô bé bác sĩ kia?"
Bác sĩ kia mới vừa tốt nghiệp năm nay, dáng vẻ rất điềm tĩnh.
Tưởng Mộ Tranh: "Nào còn phải theo đuổi, cô bé kia vốn đã cực kỳ sùng bái cậu ta rồi."
Lạc Táp nói: "Cũng rất có tướng phu thê với Trình Diệc."
Tưởng Mộ Tranh cất máy sấy, ôm cô vào trong lòng: "Hôm nào Trình Diệc xuất viện, bắt cậu ta mời chúng ta ăn cơm ,nếu không phải nhờ việc này của anh khiến cậu ta nằm viện tĩnh dưỡng mấy ngày thì làm sao có cơ hội gặp được cô bác sĩ kia cơ chứ."
"Mời một bữa cũng không được, ít nhất phải mời một 1 tháng."
Tưởng Mộ Tranh cười: "Sao em còn ác hơn anh thế này."
Anh cúi đầu hôn lên môi cô: "Hôm nay con có động không?"
"Có động vài cái."
"Anh sờ bụng em chút."
"Chỉ cho phép sờ bụng."
"Chắc chắn anh chỉ sờ bụng, anh là cái loại người háo sắc như vậy sao?"
"Háo sắc hay không trong lòng anh tự biết."
Hai phút sau.
"Tưởng Mộ Tranh, anh làm gì đấy!" Lạc Táp đạp anh một cái.
Tay anh lần theo bụng nhỏ đi thẳng xuống phía dưới, đặt ở chỗ giữa hai chân cô.
Tưởng Mộ Tranh bày ra vẻ vô tội: "Anh không có làm gì nha, đâu phải em không biết là anh bị viễn thị, gần quá nên anh tưởng nhầm là bụng em."
"..."
Lạc Táp lại đá anh một cái nữa, Tưởng Mộ Tranh vẫn đang cười. Nhưng không dám khiến cô xúc động mạnh, anh đứng dậy, nhét cô vào trong chăn: "Anh đi tắm đây, em chán thì đọc sách trước đi."
Anh cầm một quyển sách dạy con đưa cho cô.
Lạc Táp đặt quyển sách qua một bên: "Lát nữa anh đọc đi, em không muốn xem."
Ngón tay Tưởng Mộ Tranh lướt nhẹ qua mắt cô: "Có phải vẫn còn đau không?"
"Không đau, không sao cả." Cô thúc giục anh: "Anh đi tắm rửa đi."
Thật ra thì đôi mắt vẫn còn hơi khó chịu, mấy ngày hôm trước khóc quá nhiều nên mấy nay vẫn luôn đau nhức. Cô cũng không dám dùng thuốc nhỏ mắt lung tung, mỗi ngày chỉ dùng khăn ấm trườm lên, cũng đã khá hơn nhiều so với mấy hôm trước.
Tưởng Mộ Tranh khẽ chạm môi lên bầu mắt cô, nhìn cô, lại hôn thêm vài cái, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Lạc Táp tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại thả lỏng bản thân.
Cơn ác mộng mấy ngày nay cuối cùng cũng đã đi qua.
Chỉ là Phó Duyên Bác và ba thì vẫn luôn bận rộn, cô không rõ cụ thể là chuyện gì, chỉ nghe được Tưởng Mộ Tranh nói chuyện với ba là đã xác định được nhân vật mục tiêu.
Cô xoay mặt, nhìn về phía phòng tắm bên kia.
Đường viền cơ thể rõ ràng của anh được phác hoạ trên cửa kính. Có anh ở đây, cả căn nhà trở nên ấm áp hẳn.
Trong phòng tắm nóng hôi hổi, mặt kính bị phủ bởi một tầng hơi nước, nhìn không rõ mình trong gương, Tưởng Mộ Tranh dựa vào cảm giác để cạo râu.
Nửa giờ trước, anh nhận được điện thoại của Phùng Khiếu Vịnh báo rằng tất cả đã xong xuôi. Biên cảnh phía Tây Nam có thể tạm thời ổn được mấy năm.
Không có khả năng để một lưới tóm hết cả đường dây buôn lậu ma túy khổng lồ, nhưng bên trong bọn chúng đã bị phá vỡ hoàn toàn, mấy nhân vật quan trọng đã bị bắt giữ. Có thể nói rằng đây đã là thành công lớn.
Hơn 2 năm trời nỗ lực, biết bao người trả giá và hy sinh ngã xuống, vào hôm nay xem như viên mãn.
Đối với anh và Trình Diệc mà nói, tin tức này xem như là niềm vui và khích lệ lớn nhất.
Trên thực tế anh và Trình Diệc cũng không làm được gì nhiều, chỉ là nói cho người nằm vùng bên kia biết lão đại của bọn chúng trông như thế nào, xuất hiện trong tập đoàn với thân phận gì.
Còn lại, tất cả đều là bọn họ liều mạng đánh đổi.
Mấy ngày hôm trước trở về sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, thời khắc nhìn thấy Lạc Táp đứng ở cửa đại đội khóc không thành tiếng, tim anh như đang bị dao sắc cứa qua. Cho nên trước kia đội trưởng từng nói chạm vào cái gì chứ đừng chạm vào tình yêu, đặc biệt là loại người không biết cái chết sẽ đến vào lúc nào như bọn họ.
Trên đường về nhà, Lạc Táp vẫn luôn ôm eo anh, dán vào trong lồng ngực anh, như sợ anh sẽ biến mất.
Anh cũng không dám nói thật, sợ nói ra cô sẽ trách anh, sẽ hận chính ba mình.
Sau đó Lạc Táp nói: "Em đều biết cả."
Anh giả ngu: "Biết cái gì? Biết hôm nay anh về?"
Lạc Táp: "Biết anh và Trình Diệc không dễ dàng gì, vì giúp ba em mà thiếu chút nữa hy sinh cả mạng sống."
Trầm mặc hồi lâu, anh hỏi: "Có oán trách anh vì không nói thật với em không?"
Lạc Táp im lặng vài giây: "Không có trách hay không trách, vì cho dù em biết anh đi qua bên kia là để tìm hiểu một ít tin tức, có lẽ cũng sẽ không ngăn cản anh." Cô ăn ngay nói thật: "Nhưng chắc chắn là trong lòng không muốn."
Lúc sau cô lại hỏi: "Trước kia anh với Trình Diệc mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều hung hiểm như vậy sao?"
Anh gật đầu: "Có đôi khi còn nguy hiểm hơn thế này, biết rõ đi rồi thì sẽ không có đường về, nhưng vẫn cứ muốn đi."
Lạc Táp lại siết chặt vòng tay ở bên hông anh, cô nói: "Em biết trong thời hòa bình này vẫn sẽ có điệp viên nằm vùng và đặc công, bọn họ đều không dễ dàng gì."
Anh nói: "Xã hội này, phần mặt hòa bình là bọn em đang trải qua, còn lại tất cả mặt không yên ổn là có một nhóm người khác đang trải qua. Mọi người không biết bọn họ là ai, bởi vì cuộc sống sinh hoạt của mọi người cách rất xa bọn họ, cũng không tiếp xúc đến những mặt đó. Bọn họ không có tên thật, khi sống thì liều mạng, khi chết thì cứ vậy mà biến mất."
Tựa như anh và Trình Diệc đã từng.
Lạc Táp đột nhiên ngửa đầu, khẽ cười nói với anh: "Giống như anh và Trình Diệc, hẳn là còn rất nhiều người anh hùng vô danh đáng kính đang chiến đấu trên những chiến trường không tên."
Anh cúi đầu cắn cằm cô: "Sau này bọn anh cũng sẽ như em, làm một người bình thường."
Lạc Táp bất mãn: "Làm người thường như chúng ta thì không tốt à?"
"Khá tốt, sáng đi chiều về, vợ đẹp con khôn ấm giường."
"Mẹ nhà anh!"
"Ha ha."
---
Nước trong phòng tắm còn đang chảy róc rách, cả phòng mù mịt hơi nước.
"Tưởng Mộ Tranh?"
"Sao thế?" Dòng hồi ức của Tưởng Mộ Tranh bị cắt ngang, sau khi hoàn hồn thì anh tắt dao cạo râu đi, mở cửa phòng tắm ló đầu ra: "Lạc Lạc, sao thế?"
"Không có gì, tưởng anh ngất ở trong đó luôn rồi."
Tưởng Mộ Tranh cười xấu xa: "Chờ không nổi thì cứ nói thẳng."
Lạc Táp: "...."
5 phút đồng hồ sau, Tưởng Mộ Tranh bọc khăn tắm đi ra.
"Sao anh không mặc quần áo!"
"Mặc rồi lại phải cởi, quá phiền."
Lạc Táp đưa lưng về phía anh bắt đầu giả bộ ngủ.
Đột nhiên sau lưng xộc vào một cơn gió, ngay sau đó là bị anh ôm vào trong lòng, kề sát lồng ngực anh. Anh ngậm lấy vành tai cô: "Hơn 1 tháng rồi, em thật sự không nhớ anh à?"
Lạc Táp giả vờ không hiểu: "Không phải mấy ngày hôm trước đã nói rồi sao?" Cô đã nói hơn 10 ngày chia xa đấy cô nhớ anh đến thế nào, lúc ấy cũng là bị anh ép phải nói.
Tưởng Mộ Tranh thấp giọng nói: "Bây giờ anh muốn nghe một lần nữa, có nhớ không?"
Anh loạt xoạt vài cái liền cởi sạch váy ngủ trên người cô. Da thịt hai người dán vào nhau, một cánh tay của anh cho cô gối đầu, một tay khác bò lên trước ngực cô.
Không ngừng vuốt ve.
"Có nhớ anh không?"
Anh lại hỏi thêm một lần nữa.
Lạc Táp: "Hả? Anh nói cái gì? Em bị viễn thính, dựa vào sát quá em nghe không rõ."
Tưởng Mộ Tranh: "......"
Anh hôn lên cổ cô, nói ở sau tai cô: "Đừng tưởng rằng em có bùa hộ mệnh thì anh không dám làm gì em, lát nữa chắc chắn sẽ khiến em xin tha."
"Anh dám!"
Vài giây sau, Lạc Táp thét lên một tiếng 'A!' chói tai.
Tốc độ của anh quá nhanh, tay từ trước ngực đưa thẳng tới giữa hai chân.
Tưởng Mộ Tranh nhẹ nhàng xoa lên nơi mềm mại kia, anh nói: "Khi anh ở trên biển sắp bị lạnh chết thì rất nhớ nơi này của em, chỗ này rất ấm."
Lạc Táp: "... lưu manh."
Chính hô hấp của anh cũng trở nên gấp gáp, giọng khàn khàn: "Em cũng nhớ anh đúng không?"
Lạc Táp không lên tiếng.
Anh cười, nói: "Tay của anh ướt rồi này."
Lạc Táp trở tay đập anh hai cái.
Cơ thể Tưởng Mộ Tranh có phản ứng, lật người cô lại ở trong chăn, đối mặt với cô, hôn lên môi cô. Lạc Táp thuận thế ôm lấy cổ anh.
Lưỡi Tưởng Mộ Tranh đưa vào trong miệng cô, anh đang gấp đến mức muốn chết.
Mấy ngày nay cơ thể anh chưa khôi phục, cảm xúc của cô thì cũng không quá ổn định, rốt cuộc là nghẹn mãi cho tới hôm nay.
"Em muốn không?" Anh dùng đầu lưỡi cuốn lấy môi cô.
"Ừm."
Lạc Táp bị anh khiêu khích cũng chịu không nổi.
Tưởng Mộ Tranh không dám dùng sức nhiều, thật cẩn thận tiến vào.
Cuối cùng khi được ở trong cơ thể cô, anh mới cảm giác bản thân đã sống lại.
Sự ấm áp của cô, sự ẩm ướt của cô, đều là khao khát của anh...
Bởi vì bụng Lạc Táp càng lúc càng lớn nên gần như lần nào Tưởng Mộ Tranh cũng không được thỏa mãn. Cố gắng kiềm chế kiêng cử, nhưng lâu lâu được ăn chút thịt thì cũng có thể nhịn qua vài ngày.
Tưởng Mộ Tranh thật sự trải qua cuộc sống sáng đi chiều về. Rất nhiều việc trong công ty đều do Du Ngọc xử lý thay anh, Du Ngọc xử lý không được, Tứ ca cũng sẽ hỗ trợ.
Nhiệm vụ quan trọng nhất mỗi ngày chính là đón đưa Lạc Táp, dỗ cho Lạc Táp vui vẻ.
Có hôm khi Lạc Táp tan làm ngồi vào trên xe, Tưởng Mộ Tranh đang nghịch một cái máy chụp hình.
"Mới vừa mua à?" Lạc Táp hỏi.
"Không phải, anh nhảy từ nhà cháu trai lớn đấy."
Lạc Táp: "... Hai người đánh nhau tranh giành đồ từ nhỏ tới lớn, đến giờ vẫn còn đánh hả?"
Tưởng Mộ Tranh: "Hiện tại chỉ có anh đánh nó chứ nó nào dám đánh anh. Anh là chú của nó, đánh anh chính là không tôn trọng trưởng bối ."
Lạc Táp: "Vậy anh cũng không biết thương yêu con trẻ à."
"Nó đâu phải trẻ con 3 tuổi!"
Tưởng Mộ Tranh điều chỉnh xong, chụp cho cô một tấm, xem lại thấy hiệu quả không tệ, anh nói: "Cái máy chụp hình này là cháu trai cả của anh vừa mới mua. Anh lấy về dùng thử trước, dùng tốt thì anh giữ lại, dùng không tốt anh sẽ trả lại cho nó."
Lạc Táp nhìn dáng vẻ anh như rất có hứng thú: "Nếu anh thích thì em mua cho anh."
Tưởng Mộ Tranh: "Không cần đâu, là do anh thấy cháu trai cả của anh quá ngốc, mỗi lần tặng quà cho vợ đều là máy chụp hình. Mấy trăm cái rồi mà còn tiếp tục tặng, em nói xem nó có ngốc quá không? Cho dù vợ nó là nhiếp ảnh gia đi nữa thì cũng không thể mười mấy năm qua chỉ biết tặng mỗi máy chụp hình chứ? Anh lấy đi vì muốn để nó mua quà khác cho vợ."
Nói rồi anh thở dài: "Thằng cháu ngốc kia của anh, cũng không biết là làm thế nào mà rước được vợ về. Thật lo lắng ngày nào đó vợ nó chê nó ngốc quá mà quăng nó luôn."
Lạc Táp: "..."
Nén cười, xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Thứ nhiếp ảnh gia thích nhất tất nhiên là máy chụp hình, lần nào cũng tặng máy chụp hình đó chính là tình thú của người ta.
Ai! tên ngốc nhà cô nhìn ai cũng thấy ngốc.
Sau khi về đến nhà, Tưởng Mộ Tranh liền gấp gáp muốn chụp ảnh cho cô.
Còn bắt cô đứng nghiêng người để lộ bụng nhỏ ra.
Lạc Táp phối hợp thay đồ lộ bụng, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở anh: "Hiện tại bụng quá nhỏ, anh chụp cũng không có ý nghĩa gì."
Tưởng Mộ Tranh: "Có ý nghĩa với anh là được rồi, sau này mỗi ngày anh đều chụp lại cho em, đến tận lúc em sinh thì thôi. Bày hết tất cả hình chụp ra cạnh nhau, em sẽ có thể thấy được bụng em lớn dần theo từng ngày như thế nào."
Anh khoe khoang: "Bọn cháu trai của anh am hiểu chụp ảnh thì sao chứ? Chắc chắn bọn họ không thể nghĩ ra cách làm có ý nghĩa như vậy."
Lạc Táp cười, ngoắc ngón tay với anh.
Tưởng Mộ Tranh bày ra dáng vẻ cợt nhả, hèn nhát nói: "Em dùng ánh mắt như sói kia nhìn anh làm anh hơi sợ."
Lạc Táp: "..."
Thật muốn đạp anh mấy cái.
Tưởng Mộ Tranh thò lại gần, "Muốn nói gì với anh hả?"
Lạc Táp khẽ kiễng mũi chân, hôn lên môi anh một cái.
Tưởng Mộ Tranh như bị thiệt thòi: "Em lại dám dụ dỗ để lợi dụng anh." Rồi đột nhiên quay phắt: "Thôi, nhìn em đẹp thế kia, anh chấp nhận xui xẻo vậy."
Rồi anh dùng tay giữ lấy gáy cô mà nhào tới hôn sâu.
Hôn từ phòng giữ quần áo hôn đến trên giường.
Những ngày tháng ngọt ngào, hạnh phúc mà đơn giản luôn trôi qua thật mau.
---
Thu đi đông tới.
Lạc Táp cũng đã tới ngày dự sinh, nhưng bé con vẫn chậm chạp không chịu ra, cuống rốn còn vòng quanh cổ, bọn họ quyết định sinh mổ.
Sau khi quyết định thời gian phẫu thuật, bọn họ nhập viện trước.
Mấy ngày nay khi đi dạo trong hoa viên của bệnh viện thì luôn thấy bóng dáng Trình Diệc. Sau khi tan làm, anh ta sẽ tới bệnh viện chờ bạn gái.
Tưởng Mộ Tranh nói đùa: "Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi Châu Phi, đi cùng chứ?"
Trình Diệc chỉ lỗ tai: "Già rồi, nghễnh ngãng không nghe thấy gì cả."
Sau đó chỉ chỉ phòng khám bệnh trên tầng: "Tôi đi đón người đây, ngày mai chúng tôi sẽ cùng tới thăm Lạc Lạc."
Nói xong thì vội vã chạy đi.
Lạc Táp nhịn không được bật cười, cô đá Tưởng Mộ Tranh một cái: "Anh hù dọa anh ấy làm gì. Người đang yêu thì chỉ số thông minh đều là số âm cả, anh ấy thật sự cho rằng anh kêu anh ấy đi cùng kìa."
Tưởng Mộ Tranh buồn bực nói: "Anh chỉ muốn chứng minh một chút, như anh chưa tính là ngốc." Còn có người ngốc hơn cả anh cơ.
Lạc Táp: "...."
Sau giữa trưa ánh nắng ấm áp, anh nắm lấy tay cô tản bộ chầm chậm trong vườn.
"2 ngày nữa là được gặp bé cưng rồi, em đoán xem là trai hay là gái?" Tưởng Mộ Tranh nghiêng mắt nhìn cô.
"Con gái."
"Vì sao?"
"Em cảm giác như vậy."
Tưởng Mộ Tranh cười, anh cũng hy vọng là con gái.
Nằm mơ còn nghĩ tới.
Ngày phẫu thuật, tất cả mọi người đều tới bệnh viện.
Già trẻ lớn bé nhà họ Tưởng, tổng cộng tới hơn 10 người.
Du Ngọc và Phùng Khiếu Vịnh cũng tới, cậu mợ của Lạc Táp, cả Du Dương cũng tới.
Lần đầu tiên Lạc Táp cảm nhận được sự ấm áp từ một đại gia đình như vậy, hai mắt nóng lên.
Tưởng Mộ Tranh chống lên trán của cô: "Sắp làm mẹ rồi, không được kích động."
Lạc Táp gật đầu, hít sâu một cái.
Ổn định lại tâm trạng, Lạc Táp chào hỏi tất cả mọi người.
Nhóc nhà cháu trai cả của Tưởng Mộ Tranh vừa mới hơn 100 ngày, không nghĩ tới hai vợ chồng bọn họ lại để con ở nhà mà đến đây.
Còn có gia đình cháu trai thứ hai của anh, nhóc con mới tập đi, chập chững đi qua đi lại trong phòng trêu chọc mọi người, sau khi bắt nạt được người khác thì ha ha cười to.
Cậu nhóc nhà Tiểu Mễ là lớn nhất, miệng còn rất ngọt, vẫn luôn ghé vào mép giường của Lạc Táp, ầm ĩ đòi thơm thơm, bị Tưởng Mộ Tranh kéo ra rất nhiều lần, bảo Tiểu Mễ phải cẩn thận dạy dỗ lại thằng nhóc, không thì sau này trưởng thành nó chắc chắn sẽ trở thành một mầm họa nhỏ.
Nhóc con tranh thủ lúc Tưởng Mộ Tranh không để ý lại chen tới bên cạnh Lạc Táp, còn lấy kẹo trái cây ra cho Lạc Táp ăn. Lạc Táp nói sắp phẫu thuật rồi không thể ăn gì cả.
Cậu nhóc nói: vậy chờ phẫu thuật xong rồi ăn, giờ cứ cất đi.
Lạc Táp bị chọc cười.
Vừa đúng là thứ 7 nên Chu Tuyền cũng dẫn Giang Nghị Hạo đến đây, nhưng bị Tưởng Mộ Tranh chặn ở ngoài cửa, không cho vào.
Tất cả mọi người: "..."
So đo với một cậu nhóc mười mấy tuổi, không phải tên ngốc thì là gì?
Chỉ có Lạc Táp biết, đêm hôm Giáng Sinh Giang Nghị Hạo hôn cô một cái, đến bây giờ Tưởng Mộ Tranh vẫn còn mang thù đây mà.
Có điều cuối cùng Giang Nghị Hạo cũng vọt vào được, còn mua cho cô một bó hoa tươi, là hoa hồng, khiến Tưởng Mộ Tranh tức đến trợn trắng mắt.
Giang Nghị Hạo nói: "Dì cảnh hoa."
Lạc Táp trêu ghẹo nó: "Không gọi chị nữa à."
Giang Nghị Hạo gãi gãi đầu: "Thật ra con cũng không muốn gọi là dì."
Lạc Táp nói: "Vậy gọi chị."
Giang Nghị Hạo: "Cũng không muốn gọi chị."
"Vậy muốn gọi là gì?"
"Gọi là mẹ vợ được không?"
"..."
Tưởng Mộ Tranh nghe được, anh xách tai Giang Nghị Hạo đi ra phòng tiếp khách bên ngoài: "Còn tính làm cái trò gì đấy!"
Giang Nghị Hạo xin tha: "Ba, buông tay đi mà."
"..." Tưởng Mộ Tranh tức đến bật cười: "Giang Nghị Hạo, cái này là con học ai đấy hả?"
"Học chú đó!"
Giang Nghị Hạo xoa xoa lỗ tai: "Con xem điện thoại của ba con, thấy mọi người nói chuyện trong nhóm, chú hỏi bọn họ lần đầu tiên thấy cha vợ thì phải làm sao? Có chú kia trả lời là trực tiếp gọi ba đi."
Suýt chút nữa Tưởng Mộ Tranh bị sặc chết, anh đá nó hai cái.
Phòng bệnh như là một căn hộ, người nhà đều ở bên ngoài nói chuyện phiếm, Lạc Táp thì ở bên trong.
Chu Tuyền đi vào, ngồi ở mép giường: "Lúc này chị của em đang sôi cả ruột gan vì phải trực ở ngoài đường, vẫn luôn miệng mắng đội trưởng của mấy chị, nói đội trưởng có ý đối nghịch với chị ấy."
Lạc Táp cười: "Chắc chắn là đội trưởng cố ý xếp cho chị ấy trực vào hôm nay."
Chu Tuyền cũng cười: "Ai bảo chị ấy mỗi ngày rảnh rỗi là chọc ghẹo đội trưởng của mấy chị làm gì, có điều chắc chắn chị ấy sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa để chạy tới đây."
Lạc Táp hỏi cô: "Em thì sao? Chuẩn bị khi nào kết hôn?"
Chu Tuyền: "Mùa xuân đi, mùa đông lạnh quá em chẳng muốn động đậy."
Lạc Táp cười hỏi: "Chú Chu đồng ý cho em đến với Giang Đông Đình rồi à?"
Chu Tuyền: "Xem như miễn cưỡng đồng ý, lần đầu tiên khi anh ấy đến nhà em, nhìn thấy ba em liền trực tiếp gọi ba, dọa ba em hết hồn, sau đó ba em cũng không còn cáu kỉnh nữa."
Lạc Táp: "Gọi ba thực sự dùng được ấy nhỉ?"
Chu Tuyền: "Không phải gọi ba dùng được, là da mặt dày dùng được."
Lạc Táp đưa ánh mắt ra hiệu cho cô ấy rằng phía sau có người, Chu Tuyền vừa mới quay đầu lại, Giang Đông Đình đã hôn xuống, anh ta nói: "Ai da mặt dày?"
Chu Tuyền đỏ tai, đánh anh ta một cái: "chỗ công cộng, anh chú ý chút được không hả?"
Nhưng trong lòng thì hạnh phúc vô cùng.
Lạc Táp duỗi tay che mắt: "Tôi gọi bảo vệ đuổi người."
Sau đó Giang Đông Đình bị Tưởng Mộ Tranh đi vào đuổi ra phòng khách bên ngoài.
Chuẩn bị tới thời gian phẫu thuật.
Anh và cô đan mười ngón tay vào nhau: "Lát nữa anh sẽ vào phòng phẫu thuật cùng em, không cần sợ hãi. Chờ đến khi chúng ta ra khỏi phòng phẫu thuật, em chính là mẹ của con anh, anh chính là ba của con em."
Lạc Táp cong khóe miệng, ngậm lấy môi dưới của anh rồi nhẹ nhàng cắn, lại khe khẽ mút vào.
Hơi thở của Tưởng Mộ Tranh trở nên bất ổn: "Lạc Lạc, em cố ý hả, món nợ hôm nay anh sẽ nhớ kỹ, đợi em sinh xong anh sẽ từ từ tính sổ với em."
Lạc Táp quàng lấy cổ anh, chôn mặt vào lòng anh, chẳng ai biết được cô yêu người đàn ông này đến nhường nào.
Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn ở trong phòng phẫu thuật, từ khi Lạc Táp được gây tê cho đến khi mổ lấy đứa bé ra. Mỗi một hình ảnh đều khắc sâu vào đầu, vào trái tim anh. Khi nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, bác sĩ nói: "Là một tiểu công chúa xinh đẹp."
Nước mắt của anh lập tức trào ra.
Lạc Lạc bị gây tê cục bộ, ý thức vẫn tỉnh táo, anh cúi người, khàn giọng nói với cô: "Con gái bảo bối của chúng ta xinh đẹp giống như em vậy."
Thật ra anh chỉ mới kịp thoáng nhìn qua, đã bị y tá ôm đi rồi.
Lạc Táp lau nước mắt cho anh, chính cô cũng khóc.
Sau khi con gái được rửa sạch bọc lại, y tá ôm qua đây: "Chúc mừng anh chị, cô bé rất xinh xắn."
Tưởng Mộ Tranh cũng không biết phải bế như thế nào, run run rẩy rẩy, cuối cũng cũng được thấy rõ gương mặt của bé cưng. Đôi mắt đang híp lại, mái tóc đen dày, chóp mũi đáng yêu, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, tuy là chẳng nhìn ra đẹp chỗ nào, nhưng ở trong lòng anh thì đúng là khuynh quốc khuynh thành.
Anh hôn rồi lại hôn.
Đặt con bé xuống bên cạnh Lạc Táp, cho hai mẹ con chạm đầu vào nhau.
Lạc Táp còn phải ở trong phòng phẫu thuật để quan sát, y tá hỏi anh xem anh muốn tự bế em bé hay để cô ấy bế ra cho người nhà xem.
Y tá và bác sĩ đều quen biết với Tứ tẩu, chị ấy cũng đang chờ ở bên ngoài, anh nói: "Cô giúp tôi bế con bé ra ngoài đi, cảm ơn."
Anh ở lại tiếp tục nhìn Lạc Táp.
Khóe mắt Tưởng Mộ Tranh vẫn còn ướt, tất cả hạnh phúc, vui sướng cùng kích động của đời này đều là do người phụ nữ ở trước mặt trao cho anh.
May mắn của đời anh bắt đầu khi gặp được cô.
Anh đưa tay lên xoa mặt, kế tiếp anh sẽ bắt đầu những ngày chăm con và dỗ dành vợ.
Ba mới nhậm chức tất nhiên mờ mịt không biết làm gì, bị Đào Doãn Phàm và Du Ngọc ghét bỏ đủ đường, sau đấy dứt khoát không cho anh làm gì, đuổi sang một bên.
Anh cầm bàn tay nhỏ của bảo bảo, hôn bao nhiêu cũng không đủ. Lúc bảo bảo thức, anh sẽ xoa bóp khuôn mặt nhỏ của con bé.
Bị bóp miệng tới chảy nước miếng, có vẻ như bảo bảo không vui, cẳng chân đá loạn.

"Con làm cái gì đấy!" Chát một cái, bị Đào Doãn Phàm đánh vào tay.
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Từ nhỏ đã bị đánh, có con rồi vẫn còn bị đánh.
"Nhiệm vụ của con chính là chăm sóc Lạc Lạc, nơi này không có chuyện của con." Đào Doãn Phòng đuổi anh ra khỏi phòng em bé.
Tưởng Mộ Tranh buồn bực trở về phòng ngủ.
"Bị ghét bỏ?" Lạc Táp vui sướng khi người gặp họa.
Tưởng Mộ Tranh rót cho cô một ly nước đường: "Đâu có, là anh không quen nhìn hai bà chân tay vụng về, mắt không thấy tâm không phiền."
Lạc Táp bật cười.
Tưởng Mộ Tranh đen mặt, tiến đến cổ cô khẽ cắn.
"Anh có phiền không hả!" Lạc Táp đẩy anh.
Tưởng Mộ Tranh hôn càng hung hăng, tay cũng đặt ở trên đùi cô.
"Không được."
"Anh biết, chỉ hôn thôi." Anh hôn khóe môi cô: "Còn phải qua bao lâu nữa?"
" hai tháng."
"... Là bác sĩ nào nói? Ngày mai anh đi tìm cô ta!"
Lạc Táp: "..."
Trên người cô có vết thương, Tưởng Mộ Tranh cũng không dám đè nặng. Đứng dậy khỏi người cô, anh sửa sang lại quần áo cho cô: "Chờ đến mùa xuân, chúng ta đi lặn nhé."

Tâm trạng của Lạc Táp không tệ, cô cười nói: "Em có chứng chỉ lặn đấy."
Cô thưởng thức tay anh: "Hy vọng nhanh ở cữ xong, mùa xuân cũng đến thật nhanh đi."
Tưởng Mộ Tranh: "Gấp cái gì, cứ để anh hầu hạ em thêm mấy tháng nữa." Hiên tại ngay cả việc rửa mặt của cô cũng do anh ôm hết.
---
Lạc Táp ngày nhớ đêm mong, rốt cuộc cũng tới đầu tháng 5. Cơ thể cô đã gần như hồi phục, bởi vì ít sữa, gần như là ít đến đáng thương nên khi em bé được 6 tháng thì đã phải cai sữa.
Lúc này Lạc Táp mới nhớ tới: "Khi nào thì đi làm giấy đăng ký kết hôn, phải cho bảo bối vào hộ khẩu nữa."
"Không vội, trong vòng 1 tuổi vào hộ khẩu là được."
Lạc Táp: "......"
Tưởng Mộ Tranh ôm cô vào trong lòng: "Đợi thêm một thời gian nữa đi, chờ tụi mình đi lặn ở Hải Nam về đã."
Lạc Táp cũng theo anh, biết anh vẫn luôn rất chán nản vì chưa cho cô được bất ngờ gì thì cô đã mang thai.
Cô nói không ngại, hôn lễ đơn giản chút là được rồi. Nhưng anh không chịu, nói là những người phụ nữ khác có thì cô cũng không thể thiếu.
Nếu ra nước ngoài lặn thì cô phải viết đơn xin phép, rồi không biết tới bao giờ mới được phê duyệt, rất phiền toái. Sau đó Tưởng Mộ Tranh đổi địa điệm lặn thành Hải Nam, cô nói nơi nào cũng đều giống nhau cả.
Nước biển đều rất đẹp.
Lạc Táp xin nghỉ 1 ngày thứ 6, thêm 2 ngày cuối tuần, tổng cộng được 3 ngày nghỉ, bọn họ đi Hải Nam.
Cô nói: "Cái này xem như đi hưởng tuần trăng mật trước nhỉ?"
Tưởng Mộ Tranh: "Tuần trăng mật sẽ đi Thụy Sĩ, đưa em đi trượt tuyết. Đến lúc đó em viết đơn xin phép trước mấy tháng đi, nghỉ đông năm nay chúng ta sẽ đi."
"Ừm, vừa vặn đi thăm ba mẹ."

Ba Tưởng mẹ Tưởng đều ở bên kia.
Thực sự thì cũng không phải Lạc Táp cực kì mong chờ vào việc được lặn mà thừ cô ngóng trông lần này là được cùng anh đi ngắm đáy biển.
Trước kia ngoại trừ thời gian học với huấn luyện viên, phần lớn thời gian đều là một mình cô lặn xuống nước, hoặc là cùng người không quen biết.
Tất cả trang bị đều đã mặc xong, lần này là lặn toàn diện, Tưởng Mộ Tranh còn yêu cầu gắn thêm bộ đàm. Lạc Táp đoán rằng có lẽ lần trước anh lênh đênh trên biển mấy ngày nên sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên mặc kệ là làm gì cũng phải gắn thêm thiết bị có chức năng như điện thoại.
Ở trên bờ, Tưởng Mộ Tranh và cô còn tự chụp một bức ảnh.
Bởi vì mang mặt nạ bảo hộ nên Tưởng Mộ Tranh không thể hôn cô, chỉ chạm lên mặt nạ bảo hộ của cô.
Trời xanh mây trắng, có nắng và có gió.
Anh và cô đan chặt tay nhau cùng đi bề phía bờ biển.
Bỗng nhiên Lạc Táp có loại cảm giác như đã trải qua mấy đời. Có lẽ đời trước, bọn họ cũng từng bước đi như thế này.
Tưởng Mộ Tranh và cô cùng bơi xuống biển sâu.
Lạc Táp vẫn luôn cảm thấy phong cảnh đẹp nhất chính là thế giới dưới biển.
Cô liên tục bơi về phía trước, còn đang suy nghĩ xem có may mắn gặp cá mập voi hay không, có thể chụp một bức ảnh chung.
Khi hoàn hồn thì không thấy Tưởng Mộ Tranh ở bên cạnh nữa.
Lạc Táp xoay người, thấy anh ở ngay gần đó, cách tầm 2,3 mét.
"Cô bé phía trước ơi, chồng cô kêu cô quay lại."
Lạc Táp cười: "Thèm ăn đòn đúng không!"
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô: "Lạc Lạc, anh yêu em." Anh khẽ nuốt nước miếng, dừng vài giây điều chỉnh hơi thở, anh nói: "Biển cả làm chứng, hy vọng kiếp sau, kiếp sau sau nữa, rồi cả kiếp sau sau sau nữa, em vẫn tên là Lạc Lạc, anh vẫn là Tưởng Mộ Tranh, chúng ta sẽ gặp nhau, sau đó em lại sinh cho anh một bé con xinh xắn, chúng ta sẽ lại cùng nhau tới nơi này."

Chuẩn bị thật nhiều lời như vậy, nhưng nhất thời căng thẳng nên đã quên hết.
Anh làm tư thế như đang quỳ xuống đất, lắc lắc nhẫn trong tay: " Lạc Lạc bảo bối, gả cho anh nhé."
Bên trong mặt nạ bảo hộ, Lạc Táp đang rơi nước mắt, chiếc nhẫn kia có hình dáng y hệt chiếc nhẫn kim cương hồng ở nhà của cô, nhưng còn to hơn một chút. Ai ngờ anh lại đặt làm đến 2 cái.
Bảo sao khi ở nhà cô đề nghị đi làm giấy đăng ký kết hôn thì anh từ chối. Hóa ra anh muốn chờ cầu hôn xong rồi mới đi.
Tên ngốc này.
Cô nghẹn ngào: "Chồng, em đồng ý."
Tưởng Mộ Tranh cong khóe miệng, anh bơi về phía cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, hai người chạm mặt nạ bảo hộ vào nhau.
Anh nắm tay cô xoay vòng dưới đáy biển, sau đó bơi lên trên.
San hô, rồi những chú cá nhỏ xinh đẹp không biết tên kia đều là chứng nhân cho hạnh phúc của bọn họ.
Lao lên khỏi mặt biển, anh lột mặt nạ bảo hộ của anh và của cô ra, một tay ôm eo, một tay ôm đùi cô, nhấc bổng cô lên.
Anh ngửa đầu, ánh mắt thâm thúy xuyên thẳng tới đáy mắt cô, anh nói: "Vừa rồi gọi anh là gì?"
"Chồng."
Cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu, dùng sức hôn anh triền miên.
Cả đời này, gặp anh và được anh yêu là may mắn đến nhường nào.
Nắm lấy tay nhau, nguyện còn có kiếp sau.
      ???[ĐẠI KẾT CỤC]???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi