DƯỠNG NGƯ

“Hình như ta thức tỉnh siêu năng lực thì phải, bỗng nhiên có thể nghe hiểu lời nói của nhân ngư.”

“Đừng ngốc nữa, đó là năng lực của ta.”

Âu nhét quả bưởi vào trong tay Thiệu Niên Hoa:

“Lột mau!”

Tiểu nhân ngư của hắn, mới mấy ngày không gặp bộ dạng liền hoàn toàn thay đổi. Hình thể thiếu niên bị kéo thành thon dài, đường cong cơ thể hiện rõ thuộc về lực lượng của giống đực, màu cũng biến thành nhạt hơn, tóc cùng vảy đều biến thành màu xanh lam như màu ánh trăng phản xạ xuống biển lúc ban đêm, ánh nước cho dù rời đi mặt biển cũng nổi lên hào quang mênh mông, chỉ có làn da là vẫn như cũ trắng nhợt không có màu máu, mang lại cảm giác sáng bóng như mĩ ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày hôm qua vẫn xinh đẹp tinh xảo, nhưng hiện tại tuyệt đối sẽ không có người nhìn lầm bộ dáng này không phải là thanh niên tuấn tú.

Nếu như không có cặp mắt xanh biếc như ngọc lục bảo cùng với sức ăn thái độ chuyên tâm quen thuộc kia, nói không chừng hắn sẽ nghĩ đó là một nhân ngư khác.

“Lúc trước ngươi không khỏe là do phải trưởng thành sao? Giờ đã ổn chưa?”

“Không sao hết! Hiện tại ta là một con nhân ngư trưởng thành á.”

Âu ăn bưởi xong nhìn xung quanh, phát hiện nhân loại không đem theo thức ăn khác, hơi thất vọng, chẹp chẹp chùi miệng, tự nhiên vô cùng gối lên đùi của Thiệu Niên Hoa nằm xuống, chờ hắn chải tóc giúp y.

“Không sao thì may quá!”

Thiệu Niên Hoa sờ sờ đầu của y, xoay người y lại hôn lên môi y.

“Ngươi làm gì?!”

Âu kinh hãi nhảy lên.

Cách một năm Thiệu Niên Hoa đồng chí lại một lần nữa bị đuôi cá hung hăng đập xuống biển.

Làm càn! Cư nhiên có hành động vô lễ với ta như thế! Âu ẩn xuống biển căm giận chọc chọc con bạch tuộc. Chỉ có bạn đời mới có thể làm chuyện đó! Cho y là trẻ vị thành niên không biết cái gì hết sao! Một lóng tay bắt một cái! Màu đỏ! Ăn!

Quả nhiên vẫn nên giết! Cư nhiên quên! Một lóng tay bắt một cái! Màu trắng! Cũng ăn luôn!

Chọc hơn một giờ, Âu bỗng nhiên nhớ đến! Mình cầu hôn hắn! Tín vật đính ước còn treo trên cổ của mình nữa! Chính mình cư nhiên không đáp lễ!

Một con bạch tuộc màu nâu bụi bí mật thừa dịp y ngẩn người nơm nớp lo sợ chuẩn bị bỏ trốn, mới nhít một chút, trên đầu to tròn đã bị đâm một cái động.

Con bạch tuộc to này xem như lễ vật đưa cho hắn đi…

Âu cầm con bạch tuộc lớn trở lại đá ngầm, nhưng nơi đó đã không còn ai, cho nên y giận ăn con màu nâu luôn!

Ăn no y lăn lộn trên trân châu ở nhà, Âu cắn móng tay nghĩ: không đúng nha, tại sao bạn đời của ta lại là một con người?

Nhưng đã cầu hôn rồi. Nhân ngư là chủng tộc trung trinh vô cùng, cầu hôn là hành vi không thể có lệ xem nhẹ.

Nhưng là nhân loại.

Lễ vật cầu hôn của người ta mình cũng nhận rồi.

Nhưng đó là nhân loại nha…

Nhưng…

“Không được cắn móng tay, không tốt cho răng nanh!”

Là rùa biển lớn về!

Hắn thấy Âu trưởng thành nhưng tuyệt không kinh ngạc.

Âu lập tức hướng cố vấn nhà mình đưa ra nghi vấn:

“Tại sao bầu bạn của ta lại là con người?”

“Cái gì?!”

Rùa biển lớn chấn kinh.

“Cùng ai?!!”

“Con người ta nuôi ấy, bỗng nhiên ta phát hiện ta với hắn đã đính hôn!”

“Nha.”

Rùa lớn bình tĩnh, nghĩ nghĩ, chậm rãi trả lời:

“Kỳ thật chuyện này rất bình thường, nhân loại thường xuyên làm như vậy, bọn họ gọi nó là “dưỡng thành – con dâu nuôi từ bé”, ý là nuôi vợ – bạn đời từ nhỏ ấy, làm như thế bạn đời đều sẽ ngoan ngoãn nhu thuận có lợi một chút hơn so với việc trưởng thành tìm bạn đời.”

Nghe rùa lớn nói thế, mọi việc liền thành chuyện đương nhiên, nhất thời Âu không hề rối rắm nữa.

Y cầm lấy một đống trân châu tính toán:

Là nhân loại, cho một viên ngọc trai đen; dịu ngoan nhu thuận, một viên ngọc trai trắng; có đồ ăn ngon, một viên ngọc trai trắng; dễ nuôi, một viên ngọc trai trắng, lễ đính hôn thích lắm, một viên ngọc trai trắng; trên người rất ấm, thoải mái hơn so với nhân ngư nhiều, một viên ngọc trai trắng; thời gian gặp mặt quá ít, một viên ngọc trai đen; hôn thật thoải mái, một viên ngọc trai trắng…

Đếm xong, thật sự quá lời!

Phát hiện mình có lợi, Âu cảm thấy thật vừa lòng.

(Ngưng Băng: Baby à nghe nói ngọc trai đen hiếm hơn ngọc trai trắng ấy cưng à =))) Đừng ghét bỏ ngọc trai đen baby à mà baby ghét thì cho Băng Băng nghèo đến cái mồng tơi cũng không có mà rớt này nhoa baby ứ ừ à =))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi