DƯỜNG NHƯ ĐÃ YÊU

Tình yêu của" tuổi già" khác với tình yêu tuổi trẻ trâu.

Đâu đó ngoài những bồi hồi là những suy xét về tương lai. Sau những tổn thương chúng ta đâu còn có thể bất chấp, liều lĩnh đánh bạc, liều lĩnh đặt cược cả cuộc đời mình.

Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ đó.

Mỗi buổi sáng chúng tôi gặp nhau, cùng nhau đi làm. Mỗi buổi tối chúng tôi cùng nhau trở về.

cảm giác hạnh phúc là khi có chú ở bên, trước khi chúng tôi ra khỏi xe, chú thường níu lại, hôn tôi 1 cái.

hôn là vậy, yêu là vậy nhưng tuyệt nhiên không bao giờ đòi hỏi chuyện đó. có nhiều lúc tôi cũng thấy lạ. Trước đây tôi cũng có một mối tình. khi chúng tôi chuyển sang giai đoạn gần gũi hơn anh ta bắt đầu nói những câu đòi hỏi, thường xuyên tỏ ra ham muốn tôi, nhưng giờ thì chú lại khác, chú rất tế nhị. chỉ lúc nào hôn mới chạm tay vào ngực tôi và cũng ko bao giờ thô lỗ đến mức luồn tay vào trong áo.

chú già của tôi có tốt thật không hay chỉ giả nai thôi nhỉ... tôi lại nghi ngờ.

số lượng khách hàng tăng lên đáng kể so với trước đây, hiện giờ hàng hoá đã dần đi vào ổn định. chỉ có điều, đúng như tôi dự đoán, tiền của chúng tôi ko còn đủ để nhập hàng về.

Tôi biết chú là người sống rất uy tín, chú chấp nhận cho họ rút vốn cũng là chấp nhận rủi ro cho bản thân mình.

tôi ngưỡng mộ người đàn ông của tôi về sự rõ ràng và dám chấp nhận. nhưng tôi biết, để vay được số tiền lớn trong thời điểm hiện tai là rất khó khăn. chúng tôi... hầu như hết chỗ vay rồi.

chúng tôi cùng nhau làm việc trong phòng chú mỗi tối, tôi là người rất nghiêm túc khi làm việc, tôi thấy thi thoảng chú lại nhìn nén tôi, thi thoảng lại động chạm. tôi tủm tỉm cười... nếu cứ như thế tôi cũng không tập trung được.

- ngồi im 1 chỗ được không?

- em mà cứ như thế không ai ngồi im được.

- thế muốn như thế nào? về bên kia nhé.

tôi lườm.

- hì hì

chú ngồi sát cạnh tôi, kéo tôi đứng lên ngồi vào lòng chú, tay tôi vẫn mang theo cái máy tính.

- em định làm việc đến lúc chết đấy à?

- có thể.

- thế còn ông già này. em yêu công vc hơn sao?

- chuẩn đấy.

- này cô kia... tôi ko khiến cô can dự chuyện của tôi, chuyện của cô là ngồi im trên này, và....

- và gì?

- và sản xuất trẻ con.

tôi bĩu môi. cái ông này đòi hỏi còn ko biết... thì còn biết sản xuất trẻ con... chắc là do mấy cô kia chủ động đưa ông ta lên giường thì đúng hơn ý chứ.

- tôi bảo này... em sắp đi tháo đinh rồi. làm vc ít thôi, mọi việc khác cứ để tôi lo.

- dạo này... sao hàng không về được, có vấn đề gì về tiền của chúng ta.

- không... cái đó tôi sẽ lo ổn thoả. em đừng bận tâm, nếu cần... tôi biết tôi phải làm gì.

làm gì là làm gì... giờ vay ngân hàng thì phải chờ đợi, trong khi hàng đang cần gấp để giao. tôi biết, nhiều chỗ không dám cho chú vay. mà tiền hàng chúng tôi chót cam kết cho khách nợ để bán được hàng rồi. chúng tôi cần vốn.

tôi nghĩ đi nghĩ lại 1 hồi rồi quay sang níu cổ chú.

- chú già.

lườm

- cháu có 1 ít tiền, có thể dùng tạm nó trong thời gian chúng ta kêu gọi vốn.

chú nhìn tôi 1 hồi, chắc lại đang suy nghĩ. rồi nhẹ nhàng siết tôi lại.

- không cần đâu, tôi đã nói tôi lo được, em để dành tiền sau này làm việc khác.

- nhưng giờ chúng ta cần tiền, chú đừng có như vậy, hãy cứ coi như cháu cho chú vay đi.

- được rồi... cứ để tôi xem xét.

cái xem xét của chú chỉ là từ chối mà ko muốn để tôi nói nhiều, tôi thừa hiểu. tôi níu tay lên cổ chú... chủ động hôn hít dụ dỗ.

- ngày mai cháu chuyển tiền qua cho chị Ánh nhé.

chú ngồi im, còn ko đáp lại nụ hôn của tôi, tôi kiểu như đang solo một mình với cái môi của chú... được rồi... lì chứ gì... bướng ko được đâu nhé.

tôi xoa xoa cái lưng của chú... mời gọi... nhẹ nhàng tựa ngực mình vào ngực chú, bàn tay tinh nghịch lần mò... cái chỗ dễ sai khiến nhất của đàn ông là chỗ nào chắc các bạn cũng biết. Tôi thò tay xuống dưới, cái chỗ ko cần chạm cũng tự thức dậy. ông chú mặc bộ quần áo thể thao, co giãn lắm... yên tâm... mò thoải mái đi... tôi ko biết ko phải tôi dụ dỗ chú ta mà đang dụ dỗ chính mình thì có... ôi... tôi... hư lắm rồi.

ông chú của tôi vẫn ngồi im, có thể đã đọc được toan tính của tôi.

- em bỏ tay ra... không nghiêm túc.

ôi mẹ ơi... có ai nói cho tôi biết có phải ông chú của tôi bị yếu sinh lý không. rõ ràng chỗ đó chào đồng bào rồi mà ông ta vẫn rửng rưng được trong khi tôi thấy nóng lắm rồi. giờ thì tôi ko phòng bị gì cả... làm gì với tôi đi được không... đồ chú già... yếu sinh lý

mưu toan của tôi thất bại rồi... ông ta không trúng kế... nếu như ông ta hủng hổ xông vào tôi sẽ... đưa ra điều kiện... nhưng mà ông ta... thật đa nghi tào tháo... có phải con cháu tào tháo không ta.

tôi rời ra... khuôn mặt tỏ rõ vẻ tức giận

- cháu đi về.

- ơ... ai làm gì mà cái mặt ra thế kia.

- chú tự đi mà hỏi mình.

- tôi có làm gì em đâu.

- kệ chú... cháu về... chú không cần cháu.

tôi đi ra cửa, tôi phắn đây. một phần vì tôi xấu hổ các bác ạ... bình thường bọn đàn ông nó chủ động, con gái lắc đầu cũng ko sao. Nhưng mà con gái chủ động mà con trai lắc đầu thì nhục... tôi thả thính bất thành, tôi xấu hổ vì vừa trưng ra cho chú xem bộ mặt xấu xa của tôi... nhục... nhục hết chỗ nói.

- này... đừng như thế chứ.

- ....

- này... chưa xong việc cơ mà.

chú đuổi theo tôi xuống tầng 1. Đúng lúc Bá đi ra.

- hai đứa có chuyện gì. cãi nhau đấy hả.?

- dạ ko có.

tôi cúi đầu. ôi... bá mà biết chuyện này thì tôi ế luôn đi cho rồi.

- ko có sao cái mặt thế kia. Thằng Vinh nó bắt nạt con hả... để ta mắng nó

- không... không... là con về nhà. về có chút việc.

- việc gì? cứ bảo ta làm giúp con. dù sao ta cũng ko có việc gì làm. phòng mình cũng đầy đủ các thứ, con cứ tập trung làm xong vc đi rồi nghỉ 1 thể.

- con...

tôi bị đẩy quay lại... chú già hớn hở như trẻ con sau lưng tôi. mẹ con chú thật là ăn ý... bá đang tiếp tay cho con trai, giờ tôi muốn về cũng ko về nổi ý chứ. tôi thở dài.

chú nắm tay tôi dắt tôi lên cầu thang. tôi giật lại.

- hai đứa ăn cam không mẹ gọt cam cho. cứ vào phòng làm gì thì làm... mọi vc mẹ lo hết rồi.

làm gì là làm gì... bá nghĩ chúng tôi nhốt mình trong phòng để làm chuyện đó á. con trai bá vừa mới từ chối tôi kia kìa... eo ơi... nhục....đây đúng quả có tiếng mà ko có miếng. nhục... hu hu.

vào đến phòng... tôi chẳng thèm nói gì với chú... tôi vùng vằng bỏ ra ban công ngồi.

- này... giận người ta đấy hả.?

- kệ

- này... xin lỗi mà.

- ....

- là bố nói chân em đau. với lại đừng có mà làm thế chỉ để dụ tôi chuyện tiền, tôi muốn em loại bỏ hết những suy nghĩ linh tinh đó, nếu chúng ta làm thế, là lúc chúng ta chỉ nghĩ về chúng ta thôi.

hoá ra chú biết thật... tôi ngây thơ quá, cứ nghĩ đàn ông dễ dụ như nhau. tôi hích mũi.

- cháu chỉ là ko muốn chú lo chuyện đó.

Chú ôm lấy tôi.

- cảm ơn em đã nghĩ cho tôi. Nhưng mà tôi lo được mà.

- chú định làm gì?

- rồi em sẽ biết

- ai nói với cháu vợ chồng là vợ chồng dù là nhỏ nhất cũng bàn với nhau.

- tôi nói…

Chú rúi đầu vào vai tôi. Hôn lên cổ tôi từ phía sau.

- thế giờ nói đi.

- nói ra em lại bắt đầu. tôi sợ em.

- nói ra thì tốt, ko nói có khi mất luôn cả đứa lắm mồm.

Chú biết tôi khó tính cho nên sau một hồi suy nghĩ cũng quyết định nói ra.

- tôi định bán nhà.

Tôi giật mình.

- cái gì cơ.

- tôi đã bàn với mẹ. thế chấp ngôi nhà ở quê, bán chỗ này, thuê 1 chỗ gần đây để tiện sinh hoạt của chúng ta.

Tôi quay ngoắt lại… chú nói cái gì vậy? chú có biết nếu chú bán nhà ko đời nào bố tôi đồng ý cho tôi theo chú. tôi nói thật đấy.

- chú đã nói với bố cháu chưa.

- tôi định mấy hôm nữa rồi sẽ qua nói chuyện với bố. giờ có người chuẩn bị đến xem nhà rồi. em hãy hiểu cho tôi.

- chú có biết bố cháu nghĩ gì không? bố cháu ko chịu thì sao.

- tôi sẽ giải thích.

- chú nghĩ bố cháu dễ tính vậy à. Chú ko bàn bạc với cháu, chú không tôn trọng cháu.

Tôi khóc… đúng là chú không tôn trọng tôi còn gì.

- xin lỗi em, tôi nhất định sẽ lấy lại nó, chỉ cần em ủng hộ.

- thế chú chê cháu, rõ ràng chú nói chúng ta là vợ chồng. giờ chú làm thế thì chia tay đi, cháu ko là vợ của ai hết, chú bỏ ra.

Tôi khóc còn chú cứ ôm tôi thật chặt. chúng tôi vùng vằng như trẻ con.

- thôi… vào nhà đi, ngồi đây bố trông thấy là lại nghe chửi bây giờ.

- kệ cho bố cháu chửi. cháu mách bố cháu đây,

Tôi trẻ con khiến chú bật cười. chú bế tôi vào nhà đóng cửa lại. đặt tôi lên giường ròi đè cả người lên người tôi.

- thôi nín ngay. Có thế mà cũng tủi thân.

- chả thế… chú xuống đi, cháu ghét chú rồi.

- Ơ… nói thế người ta buồn đấy.

- kệ

Tôi thút thít, chú cúi xuống hôn tôi mặc cho tôi tránh thế nào cũng ko được. đồ kẻ cướp.

Đôi môi chú mút chặt lấy môi tôi. Tôi khóc, nước mắt nước mũi tràn trề, giờ tắc tịt cái mũi, mà cứ khoá miệng tôi thế thì tôi chết ngạt rồi… định giết tôi sao… thấy tôi đánh vào lưng chú mới nhả ra cho tôi thở rồi lại làm tiếp. 3-4 lần như vậy tôi quên cả việc tôi đang giận, chú lau nước mắt cho tôi… thôi… tôi nín khóc rồi. hôn ngọt thế thì khóc làm sao được.

- ko giận nữa nhé.

- kệ…

Chú nhìn tôi tủm tỉm rồi cúi xuống hôn. 1 tay xoa ngực tôi rồi luồn vào trong áo. Quên không nói với các bạn chú già tháo bột rồi. tự tháo ở nhà đấy, đúng là bác sĩ.

Bàn tay chú mân mê bâu ngực của tôi, lần đầu tiên chú chạm gần đến vậy, tôi kích thích. Chú vén cái áo lên nhìn rồi cúi đầu vào ngực tôi. Đàn ông là thế mà… tôi thở… cả cơ thể nhũn hết ra rồi. mất hết khả năng phòng thủ… đúng là giận quá mất hết cả khôn, giờ nằm im cho Ng ta làm gì thì làm… hoá ra làm gì thì làm là như thế này… hí hí

Chú cởi áo chú rồi cởi cả áo của tôi, giờ thì chú tha hồ mà nhìn, tha hồ mà đụng, chú thích thú đè tôi xuống hôn, chúng tôi đang khởi động đúng ko ạ. Đúng rồi. tôi nhắm mắt, thì thoảng hé ra nhìn vì tôi xúa hổ. chú vẫn cứ ngắm nhìn cơ thể mũm mĩm của tôi, bàn tay mân mê liên tục, rồi có lúc cũng tạo vài vết răng trên người, trên ngực tôi khiến tôi rên lên. đến khi thấy tôi chịu chú mới đưa tay xuống, lần này liều nha… chúng tôi ăn kem bên này… ko phải ở nhà bố đâu. hí hí.

- bố ơi… cô Nhím ơi.

Bảo Anh đứng ngoài gõ cửa, tôi giật mình.

- Bảo anh Gọi kìa chú.

Chú khuôn mặt có vẻ không được vui. ngẩng lên cau mày.

- Con với chả cái

Tôi cười

- nó là trẻ con mà… đừng chấp.

chúng tôi ngồi dậy. tôi chạy vào nhà vệ sinh cho khỏi ngượng. chú mở cửa cho Bảo Anh vào.

- bố… ông Huy bảo cô Nhím về đi ngủ ạ.

- sao con ko bảo ông là cho cô Nhím ngủ nhà mình.

- con có bảo nhưng ông bảo mấy hôm nữa thì cô sang

Chú cười xoa đầu con gái rồi nhìn tôi. Tôi mặc áo xong rồi, chải qua cái đầu rồi về thôi. yêu nhau khổ thế đấy các bác ạ.

Tôi biết chú sẽ nói với bố tôi, chuyện chú sẽ bán nhà. Tôi ko biết bố tôi sẽ nói ra sao nữa, nhưng cái vc ông cân nhắc gả con gái là chắc chắn sẽ xảy ra.

Chú ngồi nghiêm túc trước mặt bố tôi, còn bố tôi thì ngồi im… ngồi như tượng ý. Mãi sau ông mới phán được 1 câu.

- khó khăn đến thế à?

- dạ… cũng do con sai sót.

- sai thì sửa… nhưng mà tôi nghĩ… nhà bán rồi thì ở vào đâu.

- dạ… con đã hỏi thuê được ngay ngõ trên rồi.

- bao nhiêu tiền 1 tháng.

- hơn 5 triệu ạ.

- nhà con Thu hay nhà Định

- Dạ nhà chị Định

- nhà Định nó sạch sẽ, hai tầng đủ ở không.

- dạ đủ

Chú ngồi ngoan như mèo, tôi ko được ngồi đó mà đứng sau nghe nén.

bố tôi nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tái nghĩ hồi mãi sau mới phán 1 câu

- nhà tôi thì rộng, lại có 2 vợ chồng với con Bình. Hay chú với bà cứ sang đây. tiết kiệm 5-6 triệu 1 tháng cũng tốt rồi. tuy 5-6 triệu chả là gì nhưng cái nhỏ nó ra cái lớn.

- dạ… con….

Chú áp úng chắc ko nghĩ bố tôi sẽ nói thế.

- chứ giờ tối tối tôi lại phải sang dắt con về tôi cũng ngại.

- để con đưa em ấy về được mà.

- thôi… chú cứ về suy nghĩ đi. nhà tôi có cô con gái… nhà chú cũng có con gái, chú ko muốn con chú khổ thì tôi cũng thế thôi.

bố tôi nói vậy rồi đứng lên. Tôi biết ông thương chú nhưng đường cùng mới bán nhà mà giờ chú vào đường cùng rồi còn gì.

mẹ tôi đứng phía sau tôi.

- Vinh nó khó thế hả con.

- vâng… cũng do người ta hại mẹ ạ

- sao ko nói cho bố mày biết

- nói có giải quyết được gì đâu.

- thì bố mày sẽ xử lý hộ được gì thì được. cơm mày ăn, tiền mày học là bố mày lo còn gì.

Tôi gật đầu

- thôi thì đã thương nó rồi thì động viên nó, mình cũng từ nghèo khó mà lên, thấy Ng ta khó khăn thì cố gắng.. ngày xưa bố mẹ cũng thế đấy con ạ. Ko ai khó 3 đời đâu.

Nghe mẹ nói vậy tôi cũng vui… may mà bố mẹ tôi vẫn còn rất hiểu biết… thoáng trong đầu tôi nghĩ đến chuyện đó… tôi kéo mẹ lại 1 góc thì thầm… mẹ tôi gật đầu.

- mẹ nhớ giúp con.

- được rồi. mẹ chỉ sợ bố mày lại lo sau này nó lăng nhăng rồi ko giúp.

- thì bố chỉ nghe mẹ thôi… mẹ… cứu chúng con… mẹ… thương cháu mẹ.

- cháu á….

mẹ nhìn tôi chằm chằm…

- cháu thật… còn được mấy tuần rồi

Tôi nói dối,

- mẹ ơi… nhỡ đi ở nhờ mà lúc con đẻ thì khổ lắm mẹ ạ.

mẹ tôi xót… chúa xót con nhà tôi đây rồi.

- mẹ chúng mày…bố mày mà biết chúng mày thế thì loạn… tao ko binh nổi

- mẹ ơi… mẹ thương con… thương cháu… đi mẹ.

Sau 1 ngày suy nghĩ. Và chờ mẹ tôi ra tay… tôi nay bố tôi chính thức có động thái…tôi đang hí hoáy trong phòng thì bố gọi.

- con Bình sang gọi thằng Vinh sang đây.

Tôi phi như tên lửa xuống cầu thang mặc cho cái chân đau.

- mày què mà mày đi khoẻ thế.

- bố thì…

- mày ngu lắm con ạ… đúng là con dại cái mang

bố tôi lắc đầu… tôi cười… đấy… mẹ tôi siêu lắm. bố tôi ko dám đánh tôi đâu. sợ đau cháu ông thì có… hí hí…

chú bước theo tôi vào trong. bố tôi mang khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc nhìn chú.

- hôm trước tôi đã nói con Bình nó đau chân, tôi biết con tôi nó dại, thì chú lớn rồi chú cũng phải giữ cho nó chứ.

Chú ngơ ra không hiểu…

- bố… bố sao lại nói thế

- bố bố cái gì, mày làm xấu mặt tao.

bố tôi quát…

- có chuyện gì vậy ạ?

chú lơ ngơ…

- thế chú định thế nào.

- dạ…

- chú nói lại cho tôi xem nào… chú định thế nào với con tôi.

- dạ… thì xong đợt này… công vc ổn định thì con xin phép bác đón em về.

- bao lâu thì ổn.

- khoảng 2-3 tháng ạ.

- bà… 2-3 tháng thì thế nào.

- rét cũng ko ai biết đâu anh ạ. Mà em nghĩ giờ nó hiện đại rồi, người ta còn mừng ý chứ

- bà vớ vẩn.

bố tôi cau mày. rồi nhìn chú.

- tôi nói cậu nghe này… thôi thì con tôi dại… 2 đứa cũng tính chuyện nghiêm túc cả rồi. cho nên tôi mới nói.

Chú ngồi im

- chú thiếu bao nhiêu cứ bảo tôi, ko có nhiều thì có ít, tôi gom tiền của tôi và con Bình coi như bố con tôi mua lại cổ phần công ty, chú làm được thì chia. Còn ko được vẫn trả lãi như thường. tôi ko cho ko cái gì đâu.

- thôi… con ko nhận được đâu ạ.

- tôi ko vì chú đâu. tôi vì con tôi, vì cháu tôi, tôi cũng là đàn ông, ko ai muốn đi ở rể còn tôi ko muốn con tôi khổ.

- con

- chú chọn đi, nếu chú không coi tôi là bố vợ chú, chú cứ nói, tôi nuôi con tôi được.

Ôi… bố tuyệt vời quá… đúng là bố già của tôi…

Chú đuối lý rồi cuối cùng cũng chịu nhận tiền… thế là chúng tôi nhẹ 1 gánh nặng… cảm ơn bố… cảm ơn chú… cảm ơn “đứa con” của chúng tôi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi