-Ha ha ha ha, bọn tiểu yêu quái các ngươi quá yếu, đâị vương nhà các ngươi tới.
Tôn Ngộ Không cười nói.
Trư Bát Giới cũng dùng Đinh Ba đem một tên yêu quái xuyên qua, cười nói:
-Hầu ca, tên Thánh Anh Đại Vương kia muốn ăn thịt sư phụ thịt.
-A? Yêu quái muốn ăn sư phụ?
Nhãn tình Tôn Ngộ Không sáng lên, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó thú vị. Hắn nhớ rõ lúc trước ở Ô Kê Quốc gặp phải yêu quái, liền bị sư phụ ăn mất luôn.
Phanh!
Một tên yêu quái muốn lén tập kích, lại bị Tôn Ngộ Không trở tay một gậy đánh bay ra xa vài trăm thước, đem mấy cây đại thụ chặn đường đều nện đứt.
Đại chiến vẫn đang tiếp tục, Tôn Ngộ Không tay nghề thành thạo, lại còn rảnh rỗi cùng Trư Bát Giới nói giỡn.
Đường Tăng cũng đã nghe được lời của Hồng Hài Nhi, lập tức lắc đầu bật cười, quả nhiên vẫn có yêu quái nhớ thương thịt của mình a. Đáng tiếc thịt này lại ở trên người mình, nếu không chính hắn cũng nghĩ muốn nếm thử, có thật hay không ăn vào là có thể trường sinh bất lão a.
-Nếu như ta chính đã nổi danh như vậy, người nào cũng bảo ta là “Đường Tăng “. Vậy sau này ta liền kêu là Đường Tăng là được rồi.
Đường Tăng quyết định bỏ qua tên gọi ở kiếp trước. Từ nay về sau, hắn chính thức dung nhập vào thế giời Tây Du, trở thành Đường Tăng chân chính.
Sau khi nội tâm đưa ra quyết định này, Đường Tăng lập tức cảm giác được ở sâu trong linh hồn, tựa hồ như có cái gì đó đang biến hóa.
-Hệ thống đang dung hợp... Đã dung hợp trăm phần trăm! Từ nay về sau, Kí Chủ chính là chủ nhân của hệ thống.
Bỗng nhiên thanh âm của hệ thống trong đầu Đường Tăng vang lên, khiến cho hắn sửng sốt một chút:
-Mẹ kiếp! Chẳng lẽ trước kia hệ thống chưa hoàn toàn dung hợp cùng với ta?
-Đúng vậy, chủ nhân.
Xưng hô của hệ thống cũng đều tháy đổi.
Lúc này, số liệu của hắn cũng phát sinh biến hóa:
Siêu cấp Đường Tăng: Cấp 36 (0/10)
Đã không còn dòng chữ “Kí Chủ: Đường Tăng” nữa rồi, mấy chữ này trực tiếp bị xóa bỏ.
Đường Tăng vừa mừng vừa sợ, cảm giác giờ khắc này hệ thống mới chính thức hoàn toàn thuộc về mình. Chính mình không còn là “Kí Chủ” nữa mà là chủ nhân của hệ thống.
“Không nghĩ tới, triệt để thích ứng với thân phận của cái thế giới này còn có chỗ tốt như vậy.
Đường Tăng kinh hỉ. Giờ khắc này, từ trong đáy lòng hắn đãthích ứng được với thân phận của cái thế giới này.
-Từ giờ khắc này, ta chính là Đường Tăng thực sự.
Đường Tăng mỉm cười, vô cùng vui vẻ.
Bành!
Bỗng nhiên một tên yêu quái đánh tới bị Tôn Ngộ Không một gậy đánh cho nổ tung, máu thịt bay lả tả.
-Mẹ nó!
Đường Tăng mãnh liệt kịp thời phản ứng:
-Ngộ Không, các con sao có thể lạm sát kẻ vô tội?
-Sư phụ, bọn họ là yêu quái.
Tôn Ngộ Không vội vàng giải thích.
-Sư phụ, bọn hắn không phải người vô tội.
Trư Bát Giới cũng nói.
-Bất kể thế nào thì bọn họ cũng đều là sinh mệnh.
Đường Tăng vẻ mặt từ bi nói:
-Ài, người xuất gia từ bi, không biết tại sao yêu quái lại không buông tha bần tăng. Nếu đã như vậy, thì để cho bần tăng nhận lấy nguy hiểm này đi. Ta không vào Địa Ngục thì ai vào địa ngục? Ngộ không, các con lui về phía sau, vi sư bảo hộ các con!
Đường Tăng hét lớn một tiếng, giơ lên thanh trượng với chín cái vòng, vọt tới phía trước, một trượng đánh tới xông thẳng về phía yêu quái.
Bành!
Yêu quái kia trực tiếp bị đánh thành bã vụn.
Phanh phanh phanh...
Bóng trượng gào thét, những yêu quái nhào lên đều dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược trở về, không chết thì cũng bị thương.
Đám người Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới xem đến ngẩn người.
-Sư phụ mạnh quá.
-Thật lợi hại, thật không hổ là sư phụ!
-Lợi hại quá, chiếc trượng mà sư phụ phỏng theo thật cao minh rồi, sức lực của của người rõ ràng không có mạnh đến như vậy mà lại có thể dùng một trượng đem cái đám Yêu Vương đỉnh phong kia đánh bại.
Tôn Ngộ Không bốn người ở phía sau đều nghị luận, chỉ trỏ, vô cùng nhàn nhã.
Phanh phanh...
Đường Tăng lần nữa dùng một trượng quét ngang ra, những yêu quái nhào ra toàn bộ đều bị đánh bay trở về, trong đó thậm chí còn có mấy tên trực tiếp bị đánh tan.
Lúc này, mười số liệu đã nhập vào, khí tức của Đường Tăn đột nhiên tăng vọt, từ cấp ba mươi sáu thăng đến cấp ba mươi bảy, khí thế cũng tăng, đem đám yêu quái xung quanh dọa sợ không nhẹ.
Một màn này, lại khiến cho Hồng Hài Nhi ở xa xem đến ngẩn người. Đường Tăng mạnh như vậy sao?
-Đáng giận!
Hồng Hài Nhi giận dữ, mắt thấy thủ hạ thương vong vô cùng nghiêm trọng, vội vàng hét lớn:
-Tất cả rút lui!
Một đám yêu quái ở xung quanh vội vàng nâng kiệu lên lui phía sau, rất nhanh liền biến mất trong rừng sâu.
Đám yêu quái đang vây quanh Đường Tăng cũng không chút nghĩ ngợi lui về phía sau, giống như thủy triều đang rút xuống.
-Yêu quái, chạy đi đâu?
Đường Tăng hét lớn, vung lên tay, một cái lôi cầu màu xanh bay ra ngoài, chui vào tận chỗ rừng sâu.
(*)phấn khắc ngọc mài: Dễ thương, đáng yêu, xinh đẹp.