DƯƠNG THẦN

Hồng Dịch cũng không ngờ Ngọc Thân Vương lại có thể hỏi thẳng rằng mình trợ giúp hay không trợ giúp hắn như vậy. Hắn chính là đang muốn chiêu mộ mình đây mà!

Song Hồng Dịch lại cho rằng bản thân mình không có chỗ nào đáng giá để cho hắn chiêu mộ. Mình chỉ là một cử nhân nhỏ bé, công không thành, danh không toại, không có quyền cũng chẳng có thế lại càng không có tiền. Hắn không nghĩ mãi ra mình có cái gì đáng giá để vị thân vương quyền khuynh thiên hạ này phải mời chào.

- Đâu có! Hồng thế huynh quá khiêm nhường rồi!

Dương Kiền thành khẩn nói:

- Văn chương thế huynh thuộc hàng nhất lưu. Ngày sau thi đỗ tiến sĩ vào triều làm quan. Điều đó là việc chắc chắn mười phần rồi. Huống chi thế huynh văn võ song toàn chỉ là ngày thường hay giấu mình. Bên trong Hầu phủ lại chịu đựng sự chèn ép. Hiện giờ huynh đã thoát khỏi chỗ đó sẽ như cá về biển rộng, như chim bay trên trời. Tiền đồ sau này của huynh là không thể hạn lượng.

- Ngọc Vương gia quá khen rồi!

Hồng Dịch vội vàng khiêm tốn. Chỉ có điều đối phương bảo mình chắc chắn mười phần sẽ đỗ tiến sĩ thì chính hắn cũng không có hoài nghi điều đó.

- Ta chẳng hề nói quá chút nào!

Dương Kiền lại nói:

- Về một chút tình huống của thế huynh ta cũng đã nghe ngóng. Trong Hầu phủ huynh cũng không được đối xử tử tế. Trước đó vài ngày, thế huynh thoát ly ra ngoài sống đã dùng thủ đoạn sấm vang chớp giật xử trí ác nô của Triệu gia mà không hề nương tay. Ta rất tán thưởng điểm này. Người làm đại sự không thể có cái loại do dự thiếu quyết đoán của thư sinh được.

Hồng Dịch gật gật đầu:

- Không thể tưởng được ta giải quyết việc nhỏ trong nhà mà cũng rơi vào tai của Vương gia.

- Thế huynh làm việc quả quyết lại học rộng tài cao, văn võ song toàn. Nhân vật như vậy đương nhiên đáng để chiêu nạp! Ta nếu mà không nhanh thì lại bị Nhị ca, Bát đệ cuỗm mất thì tương lai huynh sẽ trở thành một đối thủ lợi hại của ta mất!

Dương Kiền mỉm cười, nói chuyện hết sức thẳng thắn khiến kẻ khác có cảm giác sảng khoái , nhanh chóng dứt khoát.

- Ta biết thế huynh là một quân tử. Người quân tử chỉ họp nhau lại chứ không lập bè kết đảng, không muốn nhảy vào trong dòng nước đang vẩn đục. Nhưng mà thế huynh là người con chí hiếu nên vì muốn mẫu thân được phong làm "Phu nhân", phong thành "Quân" mà không thể không đi theo con đường công danh. Bổn vương nói thẳng, nhìn bên trong triều đình, vây cánh mọc lên như rừng, một người quân tử căn bản không thể sống yên ổn được. Hồng huynh cũng biết, Lễ bộ Thượng thư Lý Thần Quang vì sao lại bị phụ hoàng răn dạy không?

- Lý Thần Quang là tọa sư của ta. Ta sau khi đã đậu cử nhân từng tới nhà Đại nhân bái kiến nhưng mà Đại nhân lại đóng cửa không tiếp. Sau lại nghe nói là bị Hoàng Thượng răn dạy mà phải đóng cửa suy nghĩ những lỗi lầm. Vậy không biết nguyên nhân là tại sao vậy?

Hồng Dịch khi nghe Dương Kiền nói đến vây cánh trong triều đình, hắn cũng hiểu đây là sự thật.

Bản thân nếu không nương nhờ một phương thế lực nào thì cho dù về sau thi đỗ tiến sĩ cũng khó tiến thêm được dù chỉ là nửa bước, dù chỉ đảm nhiệm một biên tu (*) trong Hàn Lâm Viện cũng sẽ bị ghẻ lạnh như trước. Càng không nói tới chuyện lập công, dựng nghiệp.

Nhưng mà Dương Kiền đột nhiên nhắc tới Lý Thần Quang thì Hồng Dịch lại không hiểu là để làm gì cả.

- Là do thế huynh ngươi!

- Do ta là sao?

- Đúng vậy! Hôm thi đó Hồng thái sư nhận khẩu dụ của phụ hoàng tới tuần tra trường thi lại gặp đúng lúc Lý Thần Quang đang tán thưởng bài văn của ngươi và đang định ngươi là người đứng đầu khoa thi. Lúc ấy Hồng thái sư nói bên trong bài thi của ngươi quá bộc lộ tài năng nên cần phải áp chế nên muốn đem bài thi của ngươi đánh trượt. Chính là Lý Thần Quang đã tranh biện cùng Hồng thái sư, đại náo cả phòng quan chủ khảo mới giành được cái danh đứng đầu đó cho ngươi. Sau bị phụ hoàng biết được đã quở mắng khiển trách Lý Thần Quang làm mất thể diện của một đại thần.

Dương Kiền nói nhẹ như ru chứng tỏ rằng đối với chuyện này hắn hiểu rõ như lòng bàn tay.

- Thì ra là thế!

Hồng Dịch sau khi nghe xong, ánh mắt hắn chợt lóe, lửa giận trong lòng bừng lên mãnh liệt. Nhưng hắn dù sao cũng là người tu luyện có chút thành tựu nên ngay lập tức đã dồn nén lại được:

"Phụ thân không ngờ lại có thể chèn ép ta như vậy? Hắn không đường đường chính chính chèn ép mà lại dùng cường quyền để can thiệp vào kì thi đại điển của quốc gia đó là bất trung. Không bảo vệ mẫu thân ta làm người bị con tiện nhân kia hại chết, đó là vô tình vô nghĩa. Không thương yêu bảo vệ con cái mà ngược lại còn chèn ép, đó là bất từ ( ND: Từ ở đây là hiền hậu, hiền lành. Từ trong từ mẫu)! Một kẻ gian nhân bất trung, bất từ vô tình vô nghĩa như vậy thì còn mặt mũi mà xưng là nhân phụ, xưng là thần khi vào triều đây? Mà cho dù là đại thần thì cũng chỉ là một tên gian thần!”

Trong lòng Hồng Dịch đang cực kỳ xúc động. Hắn ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng giờ hắn thực không còn nói lời nào nữa.

- Thế huynh hôm nay trong lòng đã có quyết định chưa vậy?

Dương Kiền nói.

- Thánh nhân dạy rằng vạn vật phải không ngừng chuyển động mới có thể sống tốt trong thế gian này. Ta cũng không phải là một người cổ hủ tự cho mình là thanh cao.

Hồng Dịch đột nhiên nói, tay áp lên chuôi kiếm, đứng thẳng lên đến:

- Vương gia một khi đã để mắt tới ta thì ta tự nhiên sẽ làm người của Vương gia, vì Vương gia mà dốc sức.

Vào một khắc khi hắn ấn lên chuôi kiếm, Hồng Dịch đã hạ quyết tâm cùng vị phụ thân bất trung, bất từ vô tình vô nghĩa Hồng Huyền Cơ này hoàn toàn đoạn tuyệt.

Hơn nữa lại có chỗ dựa vững chắc là Dương Kiền này thì hắn lại càng không Triệu phu nhân, mới có thể dưới sự che chở này của Dương Kiền mà tích tụ sức mạnh để tương lai mới có thể diệt trừ được cái Triệu gia kia rồi cả việc vấn tội Hồng Huyền Cơ nữa!

Một khi đã hạ quyết tâm, Hồng Dịch coi như là đã hoàn toàn trở thành kẻ đối nghịch với Hồng Huyền Cơ, thậm chí là cả phủ Võ Ôn Hầu. Vì phủ Võ Ôn Hầu là một phe ủng hộ Thái Tử mà hắn hiện tại lại được Ngọc Thân Vương chiêu nạp.

Nghe thấy việc Hồng Huyền Cơ lại có thể đến trường thi chèn ép việc trúng cử của mình, trong lòng Hồng Dịch đã hoàn toàn phẫn nộ rồi.

Hơn nữa vì Dương Kiền dốc sức làm một kẻ sĩ chứ cũng không phải nô bộc mà là thuộc hàng môn khách, song phương dựa vào nhau, lấy lễ để đối đãi với nhau. Tóm lại hai người là bằng hữu của nhau chứ không phải là nô tài chỉ biết nghe lệnh.

Song dù không phải là nô tài nhưng trong một khắc hạ quyết tâm này thì vận mệnh của Hồng Dịch hắn đã gắn liền với vận mệnh của vị Ngọc Thân Vương này.

Nếu Ngọc Thân Vương về sau là Hoàng Thượng thì như vậy hắn khẳng định sẽ lên như diều gặp gió, diệt trừ Triệu gia chỉ là việc trong tầm tay.Nhưng nếu về sau Ngọc Thân Vương tranh đoạt ngôi báu thất bại sẽ bị xét nhà diệt tộc thì như vậy hắn cũng khó mà trốn được một kết cục bi thảm.

- Tốt! Mang rượu tới đây!

Dương Kiền vỗ vỗ tay, một nô bộc ở dưới lập tức mang theo một chai rượu đi lên, là loại rượu Ngọc Lan Xuân loại tốt nhất.

- Không dùng chén nhỏ, đổi bát lớn!

Dương Kiền lại quát một tiếng rồi sau đó bưng lên bốn bát lớn. Đổ đầy tràn rượu vào bốn chén cùng Cảnh Vũ Hành, Trường Nhạc tiểu Hầu gia còn có Hồng Dịch uống cạn.

Sau khi uống xong, Dương Kiền thập phần vui sướng:

- Người đâu, gọi Vân Thanh cô nương đến đây!

Chỉ chốc lát, một nữ tử mặc chiếc váy thủy tả sa như một đóa hoa sen lộ ra từ nước. Nàng đi vào trong đại sảnh, tay trong tay với một tiểu cô nương trông rất tự nhiên mà phóng khoáng. Hai người dừng lại đứng giữa đại sảnh ở phía đối diện với Hồng Dịch.

Nữ tử như đóa hoa sen lộ trên mặt nước kia chính là Vân Thanh cô nương, mà tiểu cô nương mà nàng đang tay trong tay kia chính là Tiểu Mục.

Hiển nhiên hai người này nói chuyện với nhau rất hợp ý. Vốn Tiểu Mục từ nhỏ đã đơn độc, trên khuôn mặt nàng không có mấy khi lộ ra vẻ vui cười nhưng mà hiện tại lại cười rất vui vẻ.

- Vân Thanh nhi, nàng xử lí một chút trong phòng thu chi của ta. Nghe nói Hồng thế huynh tay trắng dọn ra ngoài nên bây giờ còn phải thuê nhà ở tại Ngọc Kinh Quan, điều này vô cùng không ổn. Ta tại Kinh Giao có một trang viên nhỏ, diện tích ước chừng hai ba trăm mẫu, vậy thì tặng cho Hồng thế huynh nhé.

Dương Kiền đột nhiên nói.

- Vương gia ân tặng, ta làm sao dám chối từ!

Hồng Dịch lớn tiếng nói không hề có chút đưa đẩy chỉ thoáng cái đã thu về luôn.

Cảnh Vũ Hành và Trường Nhạc tiểu Hầu gia thấy Hồng Dịch không một chút nào gọi là từ chối thì trước tiên là sững sờ rồi sau khi phục hồi được tinh thần thì lại rất tán thưởng sự quyết đoán của Hồng Dịch.

Nếu ra sức khước từ thì đó là do trong lòng còn chưa có quyết định đi theo Dương Kiền nhưng giờ Hồng Dịch trảm đinh tiệt thiết nhận lấy biểu lộ hoàn toàn tâm ý đầu nhập dưới trướng Ngọc Thân Vương không có nửa điểm do dự!

Bọn họ cũng biết quan hệ của Hồng Dịch cùng phủ Võ Ôn Hầu nên một lần muốn hạ quyết tâm lớn như vậy thì cần bao nhiêu sự quyết đoán.

Chú thích:

(*)Biên tu: Sử quan thời xưa, người chuyên ghi chép những sự kiện, những công việc của quốc gia để viết thành sách sử lưu truyền cho hậu thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi