DƯƠNG THẦN

"Ngươi như thế nào hồn lại xuất ra vậy chứ. . . . . . ."

Ngay lúc Hồng Dịch cảm giác được thần hồn mình không trở về được thân thể, sắp phải hồn phi phách tán, đột nhiên thấy một tiểu cô nương hồn thân thuần bạch chạy nhanh vào, ôm và đẩy thần hồn về phía thân thể của chính mình.

Sau đó Hồng Dịch chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái rồi mãnh mẽ ngồi dậy. Nhưng trước mắt không phải là tiểu cô nương hồn thân thuần bạch, mà là một con tiểu bạch hồ ly,còn trên bàn đá đặt một cái khay, bên trong khay là mấy thứ ăn vặt và một ly trà nóng.

Ánh mắt tiểu bạch hồ ly nhìn mình, nháy nháy mắt.

"Vừa rồi là ngươi đã cứu ta?"

Hồng Dịch hỏi tiểu bạch hồ.

"Chít chít, chít chít."

Tiểu bạch hồ ly gật gật đầu.

Hồng Dịch biết chính mình vừa rồi thần hồn ly thể không trở về được thân thể, nguy hiểm tới cực điểm. May mắn là hồn của tiểu bạch hồ ly giữ mình lại rồi đẩy về thân thể. Tiểu cô nương toàn thân màu trắng lia chính là hồn của tiểu bạch hồ ly xuất xác.

"Khó trách, thế gian như khổ hải, thân thể là thuyền độ thế, người nếu thần hồn ly thế, chẳng khác nào người tay chẳng có cái gì nhảy vào hải lý, một chút là xong rồi."

Hồng Dịch cuối cùng đã biết sự nguy hiểm của thần hồn xuất xác.

"Chít chít, chít chít, chít chít. . . . . . ." Tiểu Bạch hồ ly vui vẻ quay xung quanh Hồng Dịch, đồng thời dùng móng chỉ vào phần trà bánh trên mặt đất.

"Đây là cái gì?"

Hồng Dịch phát hiện bên trong khay có một loại quả, vỏ cứng ít nước rất kỳ quái, là một loại giống với quả cây đậu đại, quả bên ngoài bao một tầng ngoại mô màu đỏ. Mà ngoài ra còn một củ bị nướng lên, khi bóc vỏ ngoài thì bên trong vàng óng tản mát ra hương vị ngọt ngào làm kẻ khác muốn ăn thêm.

Hồng Dịch từ trước đến nay cũng chưa từng nhìn thấy hai loại này nên cũng không biết đây là loại quả gì nữa.

Tiểu Bạch hồ ly lại chít chít kêu, hình như là trả lời vấn đề của Hồng Dịch, nhưng là hai người ngôn ngữ lại bất thông, Hồng Dịch thấy mạc danh kỳ diệu( không hiểu ra sao cả).

Tiểu bạch hồ ly kêu trong chốc lát, tựa hồ biết là giải thích không thông, xoạch xoạch chạy ra ngoài, đem một cây hương thật dài tiến vào, rồi đốt lửa cắm nó trên mặt đất, chỉ chốc lát, xung quanh Hồng Dịch khói hương yên lặng lượn lờ.

"Chít chít, chít chít."

Tiểu bạch hồ ly dùng chân trước điểm điểm lên trên đầu mình, trên mặt đất ngồi xuống. Đồng thời chỉ chỉ Hồng Dịch, bảo hắn học theo mình.

"Ý của ngươi là lại muốn ta thần hồn xuất xác? Chúng ta trao đổi? Chính là." Hồng dịch vừa rồi chính là vừa thử qua sự nguy hiểm của thần hồn ly xác nên có điểm do dự.

"Chít chít, chít chít." Tiểu bạch hồ ly lại dùng móng chỉ chỉ trên mặt đất cây hương đang đốt, ý bảo có khói hương không phải sợ.

"Được rồi." Hồng Dịch ngồi xuống, nhắm mắt lại, thi triển “Bảo tháp quan tưởng pháp”, đột ngột nhảy dựng lên.

Oanh!

Hắn lại thấy thân thể của chính mình, Thần hồn xuất xác.

"Ngươi trước kia tu luyện qua sao? Thế nào nhanh như vậy là có thể thần hồn xuất khiếu?"

Hồng Dịch nghe được một thanh âm.

Đồng thời, hắn thấy được trên đỉnh đầu tiểu bạch hồ ly hư trạm một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi. Toàn thân trắng thuần, tay áo phiêu phiêu, khuôn mặt như vẽ, tinh xảo lộ ra vẻ linh tính.

"Ta gọi là Hồng Dịch, ngươi tên là gì?" Hồng Dịch thấy bốn phía hương khói lượn lờ, cảm thấy cả người như là ngâm mình trong ôn tuyền, hoàn toàn không có cảm giác lãnh lẽo giống khi lần đầu thần hồn xuất xác.

"Chúng ta thuần hồ đều họ Đồ Sơn, ta gọi là Đồ Sơn Tang, ngươi gọi ta Tiểu Tang đi. Nguyên lai ngươi kêu Hồng Dịch, ta đây về sau đã kêu ngươi Tiểu Dịch ca ca nha." Tiểu Tang một mảnh ngây thơ mơ mộng, "Cơ thể của ta còn không có nói được tiếng người, chỉ có thể cùng ngươi thần hồn trao đổi. Đây là đàn hương, có thể bảo vệ thần hồn nên không sợ gió đem linh hồn nhỏ bé thổi tán, hương cung phụng trong các chùa chiền, đều là loại này đấy."

"Khó trách thần đều thích hương khói. . . . . . ." Hồng Dịch cười nói, "Tiểu Dịch ca ca. . . . . . Ngươi vừa rồi gọi ta Tiểu Dịch ca ca?"

Hồng Dịch trong ánh mắt lóe ra vẻ kinh hỉ, chưa từng có ai xưng hô với hắn thân thiết như vậy, Tiểu Tang tuy rằng là hồ ly, nhưng thần hồn xuất xác cùng người không có gì khác biệt, một tiểu cô nương đáng yêu.

"Ngươi còn không có nói cho ta biết ngươi tại sao nhanh như vậy có thể xuất khiếu? Ngươi vừa rồi tu luyện chính là “Bảo tháp quan tưởng pháp” sao? Ta thời điểm tu luyện môn phương pháp này, ước chừng tu luyện một tháng, mới có thể đem xuất khiếu đấy." Tiểu Tang đùa nghịch chính đầu mình.

"Môn phương pháp cũng không có cái gì đáng kỳ quái, chính là dùng một cái ý niệm leo lên cao sau đó nhảy. Người nhảy từ vách núi, thời điểm xuống còn chưa tới mặt đất đã chết rồi, chính là hồn đã xuất thể . Tu luyện loại ‘Quan tưởng pháp’ này cũng là giả tượng chính mình từ chỗ cao nhảy xuống, thần hồn liền thoát xác ."

Hồng Dịch tự hỏi , "Ta vừa mới xem trong Đạo kinh có ghi lại ‘ Định thần, Xuất xác, Dạ du, Nhật du, Khu vật, Hiện hình, Phụ thể, Lôi kiếp, Dương thần. Đạo gia thần hồn tu luyện phương pháp, đạo lý đơn giản, nhưng mà khó có thể nắm bắt, may mắn ta là người đọc sách, có thể nhanh chóng tĩnh tâm , người bình thường tâm viên ý mã, như thế nào có thể định thần được đây? Định thần không được, cũng đừng nói đến chuyện xuất xác , quả nhiên là đại đạo rất đơn giản, tiên thuật tu luyện so với võ học tu luyện đơn giản hơn."

"Tiểu Tang, đây là đồ ăn gì đó? Ta như thế nào chưa từng có gặp qua? Là đồ ăn của hồ ly sao?" Hồng Dịch chỉ trên mặt đất.

"Đây là Đại Thiện tự hòa thượng từ hải ngoại mang hạt giống về, loại vỏ ngoại màu đỏ hồng kêu cây lạc, hay còn gọi là Hoa Sinh (đậu phộng), loại quả nướng vừa thơm vừa mềm kia tên là khoai lang. Lúc sau Đại Thiện tự bị đốt, chúng ta liền đem một ít hạt giống mang về đây , tự mình ở trong núi gieo đấy, mà hai loại này đều là hảo chủng, sinh sản lại nhiều, còn ăn ngon lắm." Tiểu Tang cười khanh khách .

"Hoa sinh, khoai lang?" Hồng Dịch nhìn nhìn chìa tay muốn cầm lên nhưng lại chỉ bắt vào hư không.

"Khanh khách, khanh khách, Tiểu Dịch ca ca, ngươi như thế nào lại ngốc như vậy, hồn nhân là không cầm nổi bất cứ vật gì mà người cũng không thấy đâu, trừ phi tới Khu vật cảnh giới, mới có thể cầm được đồ vật, bất quá Tiểu Dịch ca ca ngươi nhanh như vậy là có thể tu luyện đến xuất xác, Khu vật hẳn là rất nhanh, quả nhiên người là vạn vật chi linh, tu luyện so với hồ ly chúng ta mau hơn a."

"Tiểu Phỉ, Tiểu Thù, các ngươi mau tới đây nha, Tiểu Dịch ca ca cư nhiên có thể thần hồn xuất xác cùng chúng ta nói chuyện đấy." Tiểu Tang đột nhiên kêu lên.

Đúng lúc này, tại cửa vào có hai tiểu bạch hồ, thấy thạch thất bên trong đốt đàn hương đều phát ra thanh âm chít chít, thân thể nhanh chóng phủ phục trên mặt đất bất động , đồng thời Hồng Dịch lại thấy hai tiểu cô nương như trước mặc quần áo màu trắng thuần.

"Thật sự nga, như thế này quá tốt rồi. Mỗi ngày đều ngây ngốc bên trong núi, thật buồn chết chúng ta, đáng tiếc Nguyên Phi tỷ tỷ nói bên ngoài không thể đi, ra ngoài là người sẽ giết chúng ta."

"Lần trước Nguyên Phi tỷ tỷ cũng dẫn theo mấy thư sinh đến, nói muốn dạy chúng ta đọc sách nói chuyện, viết chữ, nhưng mà mới nhìn thấy chúng ta đã liền hôn mê đi rồi."

"Thực không hiểu nổi, chúng ta hồ ly có cái gì phải sợ, những người đó một bên muốn giết chúng, một bên lại sợ chúng ta. Thật là kỳ quái a."

"Tiểu Dịch ca ca, ngươi kêu Tiểu Dịch ca ca sao? Có người thật tốt, chúng ta về sau có thể cùng chơi với nhau. Ta sớm đã nghĩ rời núi, tìm người chơi."

Hai tiểu cô nương này nói đến thất chủy bát thiệt( ý là nói rất rất nhiều), quay quanh Hồng Dịch líu ríu không ngừng, làm cho Hồng Dịch cảm giác được tiểu cô nương cư nhiên còn có mặt đáng yêu như vậy. Cũng không giống nha hoàn trong "Võ ôn hầu" phủ đệ, cho dù là tuổi còn nhỏ nhưng rất khôn khéo, trong đầu đều có ý nghĩ sống luồn cúi dựa dẫm vào bề trên ( chỗ này em chém nhưng đại ý chắc cũng thế :D).

"Thế nhân đều nói hồ ly xảo trá, lại không biết đạo nhân cơ biến xảo trá còn hơn hồ ly vạn lần." Hồng Dịch cảm thán.

"Đúng rồi, ba người các ngươi tu luyện tới mức nào rồi?"

"Ta cùng Tiểu Tang đều mới tu luyện đến ‘Xuất xác’, Tiểu Thù lợi hại hơn một chút, có thể ‘Dạ du’ đi xa, nhưng là còn chưa tới trình độ ‘Nhật du’ và cũng không thể rời khỏi thân thể quá xa được. Nguyên Phi tỷ tỷ nói, nếu chúng ta không có luyện đến Khu vật âm thần cảnh giới, sẽ không thể sử dụng phi châm phi kiếm, vì vậy cũng không thể đi ra ngoài được. Bằng không những người bên ngoài núi đều huyết phách thịnh vượng nên chúng ta không mê hoặc được, rất dễ bị hại a." Tiểu Phỉ lắc đầu.

"Phi kiếm phi châm?" Hồng Dịch nghi hoặc nói.

"Đúng vậy, sau khi luyện đến ‘Khu vật’ cảnh giới, có thể khu động kiếm cùng châm ám sát, còn có thể khu động tảng đá đánh người nên có thể bảo hộ chính mình ." Tiểu Tang nói.

" Vậy không có luyện đến ‘Khu vật’ cảnh giới, các ngươi lấy năng lực gì tự bảo vệ mình?" Hồng Dịch hỏi.

"Trước khi Thần hồn chưa luyện đến ‘Khu vật’, chúng ta chỉ có thể mê hoặc người khác để tự bảo vệ mình. Nhưng mà đụng tới những người khôn ngoan thân thể cường tráng, ý chí kiên định, mê hoặc bọn họ có điểm khó khăn, giống Dịch ca ca ngươi cũng là người thông minh nên chúng ta một chút mê hoặc cũng không được. Lần trước có một đám người vào núi săn thú, trong đó có mấy thân thể đặc biệt cường tráng, hồn nhân của ta còn lâu mới bằng, bọn họ huyết khí thịnh vượng giống như hỏa thiêu, nên không dám tới gần. Hoàn hảo là chúng ta ẩn náu kĩ, không có bị bọn họ tìm được."

Trong ba nữ tử, Tiểu Thù tựa hồ thành thục hơn một chút. Nói chuyện cũng có trật tự rõ ràng.

"Ân? Yêu mỵ mê hoặc người, đầu tiên là yếu nhân nội tâm bất chính, hoặc là thân thể suy yếu, huyết khí không vượng." Hồng Dịch nhớ tới trong ‘Thảo Đường bút ký’ có ghi lại một chút về điều đó.

Yêu mỵ mê hoặc người, thứ nhất là yếu nhân nội tâm bất chính, nghi thần nghi quỷ, thần hồn sẽ suy yếu. Thứ hai là người thân thể suy yếu, huyết khí không vượng cũng có thể thừa cơ mà vào, như là người chết, lúc nào cũng có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái.

Đạo lý này, Hồng Dịch thật cũng không biết.

"Khó trách nói thần quỷ chi đạo, không ngồi ở những nơi thanh nhã( bất đẳng đại nhã chi đường), nguyên lai lại có nhiều cấm kỵ như vậy." Hồng Dịch nghe đàm thoại, đối với tu luyện thần hồn tiên đạo có nhận thức sâu hơn.

"Tu luyện thần hồn tiên đạo hạn chế nhiều lắm, khó có thể nắm bắt, hơn nữa tính nguy hiểm quá lớn, khó trách thế gian cũng không lưu hành, mà võ học chi đạo lại đại thịnh."

Nguyên lai tu luyện thần hồn, thứ nhất là phải tĩnh tâm, định thần, khu trừ hết thảy tạp niệm, sau đó mới có thể thông qua quan tưởng pháp xuất xác. Đầu tiên tĩnh tâm, định thần, khu trừ hết thảy tạp niệm, điều kiện như vậy không là người bình thường có thể làm được.

Cho dù có thể xuất xác , cũng sẽ như là người không có kỹ năng bơi rời thuyền nhảy vào biển rộng, lập tức gặp tai ương ngập đầu.

Hồng Dịch phỏng chừng, rất nhiều tu luyện giả, ở thời điểm tu luyện, đều có thể xuất khiếu sau đó hồn phi phách tán.

Hơn nữa cho dù xuất khiếu cũng như cũ không năng lực bảo hộ chính mình. Phải cho đến sau khi ‘Khu vật’, mới dần dần có năng lực bảo hộ chính mình. Cái này so với võ công quyền cước thì kém hơn. Quyền cước luyện trên một hai tháng là có thể dễ dàng đánh bại một hai người.

"Khó trách trong Đạo kinh, ghi lại thời điểm quan tưởng, nhưng cũng không nói gì điểm quan trọng là phải đốt một cây đàn hương, nguyên lai là có chứa ý tứ ác độc, là muốn người tu luyện đi vào chỗ chết."

Hồng Dịch nghiền ngẫm lại mới biết ra trong Đạo kinh ghi lại một ít phương pháp tu luyện tai hại, thậm chí là cố ý ác độc.

Đạo kinh là Đại Kiền vương triều thu thập thiên hạ điển tịch biên soạn, Đại Kiền vương triều cũng không muốn người tu luyện tiên thuật, như vậy sẽ phá hư sự thống trị của vương triều.

"Như vậy, bên trong Võ kinh cũng có thể có rất nhiều điều cố ý không đề cập tới. Bất quá ta nghĩ, Võ kinh cùng Đạo kinh hẳn là có hai loại phiên bản, bên trong hoàng gia thư khố là một phiên bản, mà truyền lưu trong dân gian lại là một phiên bản. Hơn nữa, Đại Kiền triều hoàng đế sợ rằng cảm thấy được như cũ sẽ không ổn, vì thế đã hạ lệnh cấm sách."

Hồng Dịch đọc sách không phải tử độc thư, mà là phải nghiền ngẫm thư nhân tư tưởng, thậm chí bình sinh kinh lịch, hơn nữa là phải tìm hiểu rõ ràng thời gian viết sách, khảo sát thời điểm thư nhân viết sách có hoàn cảnh thế nào, ra ở trạng thái gì, tâm tính như thế nào, như vậy mới có thể đem một quyển sách hoàn toàn đọc thông, tâm linh cùng tác giả trao đổi.

Hiện tại hắn thoáng tự hỏi, liền hiểu được , Đại Kiền vương triều Võ kinh, Đạo kinh hai bộ sách tuy bác đại tinh thâm, nhưng trong đó cũng có rất nhiều chỗ không ổn, thậm chí là đưa người vào nơi tử địa.

"Khó trách, trong Võ kinh cảnh giới cao nhất chỉ tới Võ thánh, cũng không có Nhân tiên!"

Nghĩ thông suốt vấn đề, trong lòng Hồng Dịch là một mảnh trấn tĩnh.

"Tiểu Tang, Tiểu Thù, Tiểu Phỉ, các ngươi Thuần hồ tộc, đều là dựa theo Đạo kinh này tu luyện sao?" Hồng Dịch đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, thời điểm bắt đầu là như thế, bất quá có mấy vị trưởng lão tẩu hỏa nhập ma mà chết, sau một lần Bạch tiên sinh tới dây, nói là bộ Đạo kinh có vấn đề, vì thế cấp chỉ điểm cho Đồ lão." Tiểu Thù trả lời .

"Bạch tiên sinh? Bạch tiên sinh là ai?"

Hồng dịch lần đầu tiên nghe thấy Bạch tiên sinh.

"Bạch tiên sinh tên là Bạch Tử Nhạc, rất có danh khí đấy, là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên."

"Thiên hạ Bát đại yêu tiên là cái gì?" Hồng Dịch hỏi.

" Trừ nhân loại ra chính là tám người lợi hại kiệt xuất nhất. Bất quá ta cũng không biết, là lần trước nghe lén Bạch tiên sinh cùng Nguyên Phi tỷ tỷ nói chuyện ngẫu nhiên nghe được." Tiểu Thù lại lắc lắc đầu.

"Di, hương tàn hết rồi, Tiểu Dịch ca ca phải về xác thôi, bằng không sẽ chịu không nổi đâu. Chờ khi thần hồn cường đại, Tiểu Dịch ca ca còn có thể cùng chúng ta đi ra ngoài chơi nữa. Về sau Tiểu Dịch ca ca, ngươi có vào bên trong thành trấn mua cho chúng ta vài thứ về chơi được không a, ta chính là hảo muốn vào trong thành trấn mua đồ đấy."

Tam hồ mỗi người thần hồn quy khiếu .

Hồng Dịch mở to mắt, trước mắt cái gì đều không có, chỉ có ba con tiểu bạch hồ nhìn hắn chớp chớp mắt, vừa rồi cùng ba tiểunữ hài nói chuyện giống chỉ là một giấc mộng.

"Chít chít, chít chít."

Ba con tiểu bạch hồ lại kêu lên, đem mấy kiền quả trên thạch bàn đưa đến trước mặt Hồng Dịch.

Hồng Dịch niết khai một củ lạc, quả nhiên trong miệng giòn thơm, bóc khoai lang thì trong miệng cũng đầy hương vị ngọt ngào, từ trước tới nay chưa từng ăn loại nào ngon đến vậy.

Uống một ngụm trà nóng, Hồng Dịch nhìn ba tiểu hồ ly đang chạy tới chạy lui, nhớ tới thời điểm thần hồn xuất khiếu, ba nữ hài này gọi mình Tiểu Dịch ca ca, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.

Sự ấm áp này, trong Hầu phủ nơi nhân tình lãnh noãn tựa như đao kiếm lạnh lẽo, là cảm giác không bao giờ xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi