DƯỠNG THÀNH

Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Phương Mục bị đánh thức vì tiếng kim loại leng keng chói tai, gã sầm sì vì ngủ không đủ giấc, vất vả bò dậy, nhắm mắt thò chân xuống mặt đất bẩn thỉu quờ quờ một hồi, tìm được đôi dép lê một cách thành thạo, sau đó gã lẹt quẹt đôi dép lê đi ra cửa.

Không biết là vì trời râm hay là vẫn còn sớm, căn nhà vốn đã nghèo túng, đồ đạc lẫn lộn lung tung, trông càng giống nhà ma bóng trắng vật vờ, mang thứ mùi mốc meo cũ kỹ, trong phòng có một cậu bé con đang mím cái miệng nhỏ, mở đôi mắt to nhìn chăm chăm vào Phương Mục phờ phạc, vạt áo vẫn còn đang nhễu nước tí tách, dưới chân là một chiếc chậu rửa mặt bằng inox đổ úp.

Phương Mục giờ mới hiểu được, vỗ đầu một cái rồi nhặt ra chút ký ức hữu dụng từ trong cái đầu toàn là sắt vụn – từ hôm nay trở đi, gã không còn là một thằng đàn ông ngang ngược phóng túng nữa, nuôi một đứa trẻ ranh bảy tuổi còn muốn tự do gì nữa? Muốn thì phải lắp thêm hai đôi cánh nữa.

Sự thật này khiến người ta khá là buồn.

Phương Mục lẹt xẹt đi ra ngồi xuống rìa sofa, ngáp một cái rồi lười nhác hỏi: “Làm cái gì đấy?”

Đứa trẻ sợ hãi, ngón tay xoắn chặt góc áo không dám lên tiếng.

Phương Mục day đầu mày, lại ngáp một cái thật lớn rồi vật vã bò dậy khỏi sofa, đi vào bếp, vừa mở tủ lạnh vừa nói mà chẳng quay đầu lại: “Đói chưa?”

Vẫn không được đáp lại như trước. Phương Mục không tìm được bất cứ thứ gì có thể lấp bụng trong tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh đánh rầm một cái, quay đầu nhìn thằng bé con, quần áo thằng bé đã không nhễu nước nữa mà ướt sũng dính chặt vào cơ thể gầy trơ xương, Phương Mục cau mày nhìn, “Cởi quần áo ra.”

Lần này thì thằng bé nghe lời, tự mình vụng về xoắn vạt áo phông lên, dù bị áo trùm lên đầu cũng không lên tiếng, cứ thế cầm áo lột ra, để lộ cơ thể gầy lộ cả xương sườn, đôi mắt đen mực xoay quanh Phương Mục. Phương Mục cầm áo ướt lên giũ giũ rồi lau lung tung lên người thằng bé, sau đó gã quăng bừa đi, trùm lên một con gián đang bò từ góc sofa ra, sau đó quay lại vứt cho thằng bé một chiếc áo phông của mình, bảo, “Mặc vào.”

Nói xong cũng chẳng để ý đến thằng bé nữa, gã nhặt cái chậu inox dưới đất lên, đi ra chỗ vòi nước rửa một lúc, hứng nửa chậu nước rồi cho cái khăn mặt vào, gọi thằng bé sang. Áo rộng quá, vạt áo dài đến gần cẳng chân thằng bé, thằng bé cúi đầu im lặng xách lên, nghe thấy tiếng Phương Mục, nó bỏ tay xuống, ngoan ngoãn đi sang.

Phương Mục vắt cái khăn rồi xách thằng bé lên như xách mèo con, lau mặt thằng bé một cái như lau tường, lau đến mức mũi thằng bé đỏ nhừ lên. Sau đó gã tự rửa qua cái mặt mình bằng nước rửa mặt của thằng bé, vứt cái khăn đi, tìm hai gói mỳ tôm vẫn chưa hết hạn, đổ nước vào nồi rồi bật bếp ga lên.

Thằng bé thấy Phương Mục không để ý đến mình, lặng lẽ vuốt lại lọn tóc mái bù xù. Thằng bé tên là Phương Thố, xét về mặt di truyền thì chẳng có liên quan quái gì với Phương Mục. Lần đầu tiên Phương Mục gặp Phương Thố, thằng bé đang ngồi trên cầu thang lên gác, móng tay trên mười đầu ngón tay bị cắn trụi lủi, gần như không biết nói chuyện. Phương Mục nhìn thằng bé con tong teo chẳng có mấy lạng thịt, động một thứ gọi là lòng trắc ẩn trong truyền thuyết.

Nồi bắt đầu lục ục sủi lên, Phương Mục bỏ tâm trạng lơ đãng sang một bên, ngậm thuốc lá, tắt bếp ga. Gã múc cho thằng bé một bát, gạt bừa đống lộn xộn báo chí với hộp thuốc lá trên bàn, gạt ra một khoảng trống rồi đặt bát mỳ đánh cốp một cái lên, nói với thằng bé, “Mau ăn đi, ăn xong đưa mày đi mua quần áo.”

Hai người một lớn một nhỏ, mỗi người bưng một bát mỳ xì xụp ăn, ăn xong vứt cả bát lẫn đũa vào bồn rửa, gã cầm chìa khóa lên, dẫn Phương Thố ra ngoài.

Nơi này là một khu chung cư cũ, chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi, trên bức tường loang lổ vẽ một vòng tròn, bên trong là một chữ “dỡ” ngay ngắn, bây giờ ở đây trừ Phương Mục ra thì còn hai nhà nữa, một nhà là bà cụ đã hơn tám chục tuổi sống một mình, Phương Mục đã ở đây hơn một năm rồi mà chưa thấy ai đến thăm bà bao giờ, bà cụ tính tình kỳ cục ngoa ngoắt, chẳng bao giờ qua lại với ai, lần nào nhìn thấy Phương Mục du thủ du thực lôi thôi nhếch nhác là lại như nhìn thấy thành phần bất hảo, cảnh giác đóng sầm cửa lại. Nhà còn lại là một đôi vợ chồng mở cửa hàng ăn sáng, có một đứa con trai bụ bẫm vượt mức nghiêm trọng.

Đi ra khỏi cửa là đến công trường ầm ĩ bụi bay khắp trời. Trên con xe Hummer của Phương Mục đóng một lớp bụi dày cộp, mở cửa ra một cái là bụi rơi lả tả, Phương Mục xách thằng bé con vào ghế phụ, thắt dây an toàn, còn mình thì ngồi vào ghế lái, đạp chân ga.

Hắn cũng chẳng biết phải nuôi trẻ con như nào, vào trung tâm thương mại xong cứ mù mờ xoay một vòng, cuối cùng gói một tá áo phông, một tá quần lót và vài cái quần ngoài, lại vào siêu thị nhặt đủ các thể loại đồ dùng hàng ngày linh tinh lặt vặt.

Cơm tối là đồ ăn nhanh, Phương Mục không có yêu cầu gì về việc ăn uống, chẳng biết từ khi nào, ngon hay không ngon đã không còn ý nghĩa gì với gã nữa, ăn uống với gã chỉ là một công việc quan trọng để duy trì tính mạng, một cái hamburger chỉ cần hai ba miếng là giải quyết xong, ăn xong rồi cũng chẳng biết mùi vị như nào. Nhưng đứa trẻ đối diện lại ăn một cách vô cùng hung tàn, tập trung vô cùng chẳng chút để tâm đến xung quanh, như trong sinh mệnh của nó chỉ còn lại mỗi chuyện ăn. Phương Mục nhìn thằng bé tập trung ngốn đồ, gã nhếch khóe môi, cười phì một tiếng, trong vẻ mặt hòa lẫn nét vui vẻ mà chính gã cũng chẳng phát hiện ra.

Không ăn hết đồ đã gọi, Phương Mục xin một cái túi nilon gói lại.

Về đến chung cư, Phương Mục đuổi thằng bé đi tắm trước, còn mình thì đi nhặt đồ thằng bé thay ra, hứng nước vào trong chậu, đổ bột giặt rồi vò bừa mấy cái, sau đó cầm vòi nước dội, còn chẳng thèm vắt khô mà cứ thế vắt lên ban công. Quần áo nhỏ nước tí tách, trong không khí thoảng mùi bột giặt. Phương Mục châm điếu thuốc, ngẩn ngơ nhìn, cảm thấy cuộc sống của mình cũng như mớ quần áo ướt sũng kia, dặt dẹo ướt đẫm, chẳng còn sức lực gì.

Thằng bé tắm xong tự đi ra, đứng trong căn phòng tối lờ mờ chẳng biết phải làm gì.

Đứa trẻ này rất xinh xắn, trắng nõn, thanh tú, đôi mắt đen long lanh, trông như hai hạt pha lê rửa qua nước lạnh, rất tinh khiết—nói chung là không giống bố của nó, Phương Mục chưa từng gặp mẹ nó, không biết thằng bé có giống người đàn bà đó không.

Phương Mục vứt tàn thuốc, đi sang vuốt đầu thằng bé một cái rồi cầm chìa khóa xe lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đi, hôm nay dẫn mày đi mở mang tầm mắt.”

Thằng bé bị bàn tay to của Phương Mục đẩy xoay như con quay, xây xẩm mặt mày theo Phương Mục đi ra ngoài.

Nơi đến là một quán bar, tường ngoài của quán bar sơn màu xanh lam, tên rất đơn giản, gọi luôn là “Blue House”. Quán bar bài trí rất kỳ cục, ngoắt ngoéo như động bàn tơ. Phương Mục dẫn thằng bé con đi mãi, cuối cùng đến trước một cánh cửa hoàn toàn bình thường, trước cửa có một chiếc đèn tường màu vàng tối, một thanh niên trẻ mặc đồ phục vụ nhìn thấy Phương Mục, lộ nụ cười quen thuộc rồi gọi một tiếng anh Mục, ánh mắt tò mò liếc nhìn thằng bé theo sau lưng Phương Mục một cái.

Trong cửa là một vùng trời khác, đó là một sòng bạc cỡ nhỏ, tuy nhỏ nhưng máy đánh bạc, bài cửu, bài tây, súc sắc đủ hết. Đóng cửa lại cái, lập tức sẽ tách thành hai thế giới, tiếng nhạc ồn ào bên ngoài xa hẳn, thay vào đó là một thế giới kỳ lạ được tạo nên từ tiền bạc và quyền lực đan nên.

Liên tục có người sang chào hỏi Phương Mục, liên tục có người hướng ánh mắt tò mò về phía Phương Thố. Phương Mục đi thẳng, đến một bàn đang chơi bài tây, cơ thể Phương Thố bỗng bay lên, bên tai vọng đến một giọng nói trêu cợt: “Ô, con nít nhà ai đây, xinh thế?”

Tứ chi thằng bé con chòi đạp lung tung như con rùa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Phương Mục đút hai tay vào túi quần, nghe vậy bèn liếc thằng bé một cái, giọng nói không giấu được vẻ khoe khoang, “Nhà tôi!”

Nghe vậy, mọi người đang có mặt đều trở nên hứng thú, ai cũng quan sát chú bé trông như linh vật may mắn, thích lắm, miệng không ngừng tấm tắc khen.

Phương Mục kéo một cái ghế ra ngang nhiên ngồi xuống, hỏi: “Hôm nay chơi gì thế?”

Có người cười đáp, “Phương lão Nhị, mày vẫn dám chơi à, mày còn có gì gán cược không?”

Phương Mục ngả ngớn vỗ vỗ vào mặt cậu bé con, trêu: “Không phải có một món sống nguyên đây à?”

Mọi người cười ồ lên.

Ánh mắt thằng bé thoáng vẻ sợ hãi, khóe miệng mím chặt buông ra, nó nhìn Phương Mục vẻ cầu xin, nói nhỏ: “Con muốn về nhà.”

Phương Mục hơi bất ngờ, từ sau khi thằng bé này đến nhà gã, nó ngoan như một con mèo con, bảo làm gì là làm nấy, chỉ tội không nói năng gì, đây là lần đầu tiên nó thể hiện ý muốn của mình. Sau đó, Phương Mục nở nụ cười độc địa, gã tiện tay túm tai thằng bé xách lên, cười trêu: “Về nhà? Về nhà nào? Mày thì có nhà gì? Chú thím mày đã bán đứt mày cho tao rồi.”

Thằng bé lập tức đỏ hoe mắt, nó giãy giụa một lúc lâu nhưng vẫn không giãy ra khỏi tay Phương Mục, nó đột ngột túm lấy tay Phương Mục, há miệng ra cắn. Một giây sau, Phương Mục liền giơ tay tát một cái. Cái tát này đến quá đột ngột, không chỉ khiến tất cả mọi người có mặt đều giật bắn lên, đến bản thân Phương Mục cũng bị phản ứng quá khích của mình làm hết hồn, tâm trạng không khỏi trở nên ủ rũ, nhưng gã không thể hiện ra, gã cúi đầu nhìn vết răng ngay ngắn trên vết thương của mình, nhếch khóe miệng, cúi đầu nhìn thằng bé con, giọng điệu vẫn hờ hững, “Hô, suýt nữa là nhìn nhầm đấy, hóa ra là một con sói con à.”

Phương Thố bị ăn tát nhưng không hề khóc, nắm đấm đặt bên cạnh người siết lại thật chặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chăm chăm vào Phương Mục, cánh mũi hấp háy, thở hổn hển.

Lão Ngũ ra can, miệng trách, “Phương Mục mày cũng thật là, nói chuyện bình thường không được hay sao mà cứ phải động tay động chân thế hả?”

Phương Mục mặc kệ, cúi người xuống gần Phương Thố, khi thằng bé không nhịn được mà lùi lại, gã giơ tay nắm cằm thằng bé, lạnh lùng nói, “Phương Thố, dạy mày một điều nhé, trước mặt người mạnh hơn mày thì tuyệt đối đừng có giương nanh múa vuốt nghe chưa!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi