DƯỠNG THÀNH

Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Ba năm sau.

Bữa tiệc diễn ra tại “chốn hào hoa” lớn nhất thành phố, Phương Thố dừng lại ở cửa ghi tên mình lên sổ khách mời rồi đưa tiền mừng. Khách sạn năm sao phục vụ rất chu đáo, có người phục vụ dáng chuẩn mặt cười đến dẫn Phương Thố về ghế của mình. Bữa tiệc có hơn ba mươi bàn, trừ người thân bạn bè của hai bên nam nữ ra còn có cả đối tác làm ăn và nhân viên trong công ty nữa, mỗi người đều đã được xếp vào vị trí cố định, tránh chuyện phải ngồi chung với người không quen để rồi cả hai bên đều lúng túng. Liếc mắt nhìn một vòng, tất cả đều là vẻ mặt tươi cười như sản xuất từ dây chuyền công nghiệp.

Lão Ngũ đang hớn hở đứng giữa một đám bạn bè thân thiết đằng xa, trên cái mặt phính chỉ thấy răng chẳng thấy mắt, điều hòa trong sảnh để nhiệt độ rất thấp mà hắn vẫn toát mồ hôi đầy đầu, không ngừng kéo lỏng cà vạt đang thít lấy cổ mình.

Phương Thố được xếp vào bàn bạn của nhà trai, cậu không quen một ai cùng bàn, người ta thấy cậu nhỏ tuổi cũng chỉ tưởng là con nhà họ hàng nào đó. Bữa tiệc bắt đầu, sơn hào hải vị được mang lên bàn như nước chảy, mỗi bàn còn mở một chai rượu mười nghìn tệ, trông ai cũng rất vui mừng.

Lão Ngũ đi chúc rượu một lượt, chúc đến bàn này bèn vỗ vai Phương Thố, nói với mọi người cùng bàn: “Này, đây là thằng cháu tôi, cháu ruột đấy, các ông không chăm sóc chút được à?”

Mọi người trên bàn tất nhiên là liên tục vâng dạ. Phương Thố tự rót một chén rượu rồi chúc mừng lão Ngũ, “Chú Tôn, chúc mừng chú!” Nói xong, cậu tự uống một hơi cạn chén, cả bàn khen ầm ầm. Lão Ngũ nhìn cậu thiếu niên đã cao hơn mình gần nửa cái đầu, không biết làm sao mà mũi cay xè, thế là hắn vội vàng cúi đầu che đi, rót ào ào rượu vào đầy chén của mình rồi gật đầu vui vẻ nói, “Được, hôm nay chú Tôn sẽ cạn chén này.” nói xong, hắn cũng uống một hơi cạn chén.

Nhân vật chính của bữa tiệc đầy tháng hôm nay đã được bế ra, chút cảm xúc đau thương của lão Ngũ không cánh mà bay, hắn lại đỏ rực mặt lên, “Tiểu Thố, đã xem em gái chưa?”

Phương Thố cười khen, “Xem rồi ạ, giống hệt chú Tôn luôn.”

Lão Ngũ lại càng đắc ý, bên kia có vị khách nặng đô đến, lão Ngũ bèn vỗ vai Phương Thố, “Tiểu Thố, hôm nay chú Tôn không lo cho con được, con ăn nhiều vào nhé.”

Phương Thố gật đầu, nhìn lão Ngũ đi ra cửa với tốc độ hoàn toàn không liên quan đến vóc dáng, hắn đeo nụ cười tiêu chuẩn lên mặt rồi nói chuyện với người ta. Phương Thố ngồi lại chỗ cũ, người cùng bàn nhiệt tình hơn ban nãy rất nhiều, họ không ngừng bảo Phương Thố ăn cái này cái kia.

Đứa trẻ mới tròn tháng được bọc trong tã lót màu đỏ, người đeo đầy vòng tay vàng, lắc chân vàng, khóa vàng, giữa đầu mày còn chấm một chấm chu sa đỏ, bé được bà ngoại ôm ra cho bạn bè người thân ngắm nghía như vật triển lãm, thuận tiện nhận về đủ thể loại khen ngợi và chúc mừng. Phương Thố liếc nhìn, đứa bé trông không xinh xắn gì, da đen mũi tẹt mắt nhỏ. Nhưng có xấu đến mấy thì cũng là cục cưng của bố mẹ, là bảo bối nâng niu trên tay.

Phương Thố ra về trước khi bữa tiệc kết thúc, thấy lão Ngũ bận đến mức không thể rời ra được, cậu cũng chẳng chào hắn nữa. Ra khỏi đại sảnh bữa tiệc đang ăn uống linh đình, tai lập tức yên tĩnh hẳn, cậu ôm cái bụng đang đau lâm râm – tối qua vẽ bản vẽ đến tận ba giờ sáng mới ngủ, sáng dậy còn chưa ăn gì đã sang dự tiệc mừng, ban nãy mới uống một chén rượu thôi mà bụng cậu đã bắt đầu làm phản rồi.

Mới ra đến cửa nhà hàng chuẩn bị bắt taxi về, lão Ngũ vội vàng đuổi theo từ bên trong ra, vừa chạy bước nhỏ vừa gọi với theo: “Tiểu Thố, Tiểu Thố, chờ đã.”

Phương Thố dừng chân chờ lão Ngũ, “Sao thế chú Tôn?”

“Cái này, con cầm về đi.” Lão Ngũ đang cầm một phong lì xì, chính là tiền mừng ban nãy Phương Thố đưa, hắn nhét lại cho Phương Thố, miệng thì ca cẩm, “Con xem con đưa cái này làm gì, sao chú Tôn có thể nhận của con được?”

Phương Thố lập tức đẩy lại, “Đừng, chú Tôn, chỉ là chút tấm lòng của cháu thôi mà.”

“Được rồi được rồi, lòng con chú hiểu, cái này thì con cầm về đi, nhóc con tí tuổi còn tặng quà cái gì nữa? Làm gì có chuyện thế.”

Phương Thố có nói gì cũng không chịu nhận lại, “Thế thì coi như cháu tặng thay chú cháu vậy.”

Lão Ngũ ngớ ra, vừa nhắc đến Phương Mục cái là hắn bắt đầu bối rối, hành động cũng chậm chạp hẳn. Phương Thố bèn nhân cơ hội đó mà ngăn một chiếc taxi lại rồi vẫy tay với lão Ngũ, “Chú Tôn, cháu về nhé.”

Nhìn cậu nhóc chui vào trong xe rồi biến mất khỏi tầm nhìn của mình, hắn cúi đầu nhìn phong lì xì vẫn chưa trả về được, thở dài một hơi.

Phương Thố xuống xe taxi, đi qua con hẻm nhỏ gần nhà mình, cậu trông thấy một đôi nam nữ trẻ đang trốn ở trong đó để hôn nhau, cô gái đứng tựa vào tường, mái tóc thẳng uốn xoăn lọn to sáng bóng lên dưới ánh nắng trời, cô có nước da trắng, khuôn mặt thanh tú, trên người là bộ đồng phục cấp ba đã được chỉnh sửa lại. Cậu trai thì mặc sơ mi trắng, cúc áo sơ mi không cài hết lại, vạt dưới nửa thì nhét trong quần, nửa thì thò ra ngoài, một tay xách cặp hất qua vai, một tay thì chống lên tường của con hẻm bao vây cô gái lại, trông rất ra dáng lão luyện tình trường phóng khoáng mà ngỗ ngược.

Phương Thố chỉ liếc nhìn rồi bỏ đi luôn.

Bánh Ú vừa vẫy đuôi vừa vui vẻ chạy ra quấn quanh chân cậu mà kêu ư ử đòi ăn. Phương Thố đi vào nhà mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh còn ít cơm nguội, cậu đem ra hâm nóng lại, chan thêm nước canh sườn hôm qua ăn còn thừa rồi đổ vào bát của Bánh Ú. Bánh Ú hăng hái vục đầu vào ăn, cái mũi đen cứ hếch lên.

Phương Thố ngồi xổm dưới đất lặng lẽ nhìn con súc sinh đã bầu bạn bên mình ba năm nay chẳng hề rời xa, hơi mất tập trung. Ánh nắng chói chang của ban trưa rọi thẳng xuống, cỏ cây trong vườn đang xanh rộ, tán lá rộng xanh ngắt của cây bưởi tỏa ra một khoảng trời râm, cây thạch lựu đã kết từng quả nặng trĩu, khung cảnh rất đẹp, nhưng chiếc bóng của một người và một chó từ mái hiên phản chiếu xuống đất bỗng có chút gì đó cô đơn.

Một cậu thiếu niên xách cặp trên vai nghênh ngang đi vào sân, sơ mi trắng, quần đen, đôi mắt hoa đào long lanh mang ý cười bỡn cợt, chính là một trong hai nhân vật chính vừa trình diễn màn “sự quyến rũ của thanh xuân” trong con hẻm ban nãy – Phương Tử Ngu.

Phương Thố đứng dậy liếc nhìn nó, chẳng hề kinh ngạc, “Mày không về nhà à?”

Phương Tử Ngu quen mui vứt cặp sách lên ghế rồi hỏi: “Có gì ăn không?”

“Không có đâu.” Phương Thố lạnh tanh đi vào nhà, cậu vào bếp mở vòi nước ra rửa bát.

Phương Tử Ngu cũng chẳng thèm để ý đến sự lạnh nhạt của cậu, nó tự đi vào bếp tìm được chút cơm nguội chan canh sườn cuối cùng, nó cũng chẳng chê mà bưng ra ngoài hiên, ngồi xổm xuống bầu bạn với con chó. Một lúc sau nó lại bắt đầu phát biểu màn lảm nhảm không hề có chút tác dụng nào của mình, “Bảo này, Bánh Ú nhà mày thực sự xấu đến một cảnh giới nhất định rồi đấy.”

Trong nhà vọng ra tiếng nước chảy ào ào, tất nhiên là chẳng ai thèm để ý đến nó.

Phương Tử Ngu và một miếng cơm nguội to rồi tiếp tục lải nhải một cách vô dụng, “Này, không phải lần trước con chó nhà mày đang dụ dỗ con Shih Tzu bên tiệm may à? Dụ dỗ được chưa?” Nó dừng lại rồi tự tiếp lời chính mình, “Thôi, coi như tao chưa hỏi, với cái ngoại hình xấu tai xấu hại như này, Shih Tzu nhà người ta phải có dũng khí lớn bằng nào mới có thể chấp nhận được chứ.” nói xong còn vờ vịt thở dài, “Ôi, Bánh Ú đáng thương không tìm được bà xã của tao ơi.”

Chẳng biết tiếng nước trong nhà đã ngừng từ lúc nào, Phương Tử Ngu cũng thôi lải nhải, nó vừa ôm bát ăn cơm vừa ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang đâm thẳng vào mí mắt nó, mắt cay xè như sắp rơi nước mắt. Một lúc sau nó lại cúi xuống, vùi đầu và từng miếng cơm to vào miệng, tựa như muốn đẩy hết những đau thương và yếu đuối không đúng lúc kia ra ngoài.

Phòng vệ sinh vọng ra tiếng nôn mửa, Phương Tử Ngu định thần lại rồi đứng dậy ngó vào trong nhà. Cửa phòng vệ sinh đang đóng, nó đứng ngoài cửa lo lắng, “Này, mày sao thế, có làm sao không?”

Phương Thố nôn sạch chút đồ ăn được trong bữa tiệc ban trưa, nôn đến mức dạ dày đau như bị lửa thiêu, cậu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, người vô lực. Phương Thố trượt xuống nền gạch sứ, nhiệt độ lạnh lẽo của gạch sứ thấm vào tận xương cốt cậu qua lớp vải mỏng tanh, rất lạnh. Nghe thấy tiếng Phương Tử Ngu hỏi bên ngoài, cậu gượng dậy đáp một tiếng không sao rồi ấn nút xả nước.

Trong tiếng bồn cầu xả nước ào ào, cậu gập hai chân lại rồi vùi đầu thật sâu vào hai cánh tay, cậu không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của cậu.

Không biết bao lâu sau, cậu cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút rồi, sức lực dần trở về cơ thể, cậu chống người đứng dậy đi rửa mặt bằng nước lạnh rồi mở cửa đi ra ngoài. Cậu cũng chẳng buồn quan tâm xem Phương Tử Ngu đang làm gì, đi thẳng lên lầu vào phòng. Cậu không vào phòng của mình mà vào phòng Phương Mộ. Sau khi Phương Mộ đi, buổi tối cậu luôn ngủ trong phòng của gã.

Đồ đạc trong phòng được bài trí rất đơn giản, ngay ngắn và gọn gàng, hoàn toàn không có một dấu ấn cá nhân nào. Tuy Phương Thố ngủ ở đây nhưng không hề thay đổi bài trí đồ đạc của phòng, cũng không mang đồ của mình vào đây, dường như chỉ có vậy mới có thể giữ lại được chút hơi thở của Phương Mộ đã từng ở lại chốn này.

Cậu cúi đầu ủ rũ nằm nhoài trên chiếc giường cứng đanh rồi hít một hơi thật sâu, lần tay xuống dưới gối theo thói quen, đến tận khi tìm thấy vỏ dao cứng lạnh, trái tim mới yên bình trở lại, cậu mơ màng ngủ thiếp đi.

Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, dưới sân bỗng vọng đến tiếng ai gọi cậu, cậu bừng tỉnh lại, sự hoảng loạn và mừng rỡ bừng lên trong thoáng chốc, nhưng rồi cậu tỉnh táo lại rất nhanh, cũng chẳng thể coi là thất vọng được, bởi cậu đã quen lắm rồi. Dưới nhà đúng là có người đang gọi cậu thật, không ngờ là con gái của chủ nhà rất ít khi xuất hiện.

Phương Thố đáp một tiếng rồi đi xuống. Con gái chủ nhà gần bốn mươi tuổi, mang ngoại hình của phụ nữ phương nam điển hình, mặt khá mỏng, đặc biệt là chỗ mũi, làn da căng đến mức như có thể nhìn thấy được mạch máu nhỏ như tơ bên dưới, cô trông thấy Phương Thố bèn mỉm cười, “Cháu ở nhà à.”, rất thân thiện.

Phương Thố đã ở đây nhiều năm, tuy không mấy khi qua lại nhưng ra ra vào vào cúi đầu ngẩng đầu, cái gì nên biết thì vẫn biết, Phương Thố xinh xắn, lại là kiểu học sinh giỏi truyền thống, cô biết thằng bé giờ đang ở một mình, trước còn có ông chú nữa, nhưng chẳng biết sau này ông chú đi đâu mất, thế nên cô thường không nhịn được mà thở dài.

“Cô Kiều ạ, có chuyện gì không cô?”

Cô Kiều tỏ vẻ khó xử, “Là thế này, cháu cũng biết là nhà cô không ở phố này từ lâu rồi, mẹ cô tuổi cao, mới vừa rồi đây, đi khám ra mạch máu có vấn đề, cả nhà cô quyết định đưa bà đi Thượng Hải chữa bệnh, bên đó chi phí đắt đỏ, bên nhà cô tính là, nhà bên này đằng nào cũng chẳng ai về ở nữa, thế nên đành đem bán.”

Phương Thố sững sờ, “Phải… bán nhà ạ.”

“Ừ, cũng hết cách rồi. Cháu xem cháu đã ở đây bao nhiêu năm rồi, nếu không phải thực sự không còn cách nào khác, nhà cô cũng chẳng muốn bán cái nhà này đi. Cháu xem hay là cháu nói lại với người nhà cháu xem sao rồi chuẩn bị sớm, không thì đến lúc ấy lại vội vội vàng vàng, nhà cô cũng ngại, thực sự rất có lỗi với nhà cháu…”

Những lời sau đó, Phương Thố đều không nghe lọt nữa. Cậu ngơ ngẩn ngoái đầu lại nhìn căn nhà gỗ đã chịu đủ những gió táp mưa sa, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: ngôi nhà của cậu và Phương Mộ, sắp không còn nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi