Editor: SQ
_____________________
Kỳ nghiên cứu kết thúc, chẳng mấy chốc đã vào học kỳ mới.
Diễn đàn khoa tiếng Trung bùng nổ.
Trên trang đầu ——
“Có người nói với tôi là nam thần của tôi có người yêu rồi, ủa là sao, thật không mọi người ơi!”
“Tin do thầy hướng dẫn của tôi tung ra, bảo đảm thật hơn vàng! Cô Đường mới tới khoa Trung và Kỳ tiên sinh là một đôi! U là trời!”
“Nghe nói nam thần Kỳ bị bỏ túi rồi??? Cả phòng ngủ khóc ầm trời, thảm thôi rồi, ngồi chờ bác bỏ tin đồn, ngay là luôn!!!”
“Em không tin! Em không tin!! Em không tin!!! Tin trên trang đầu là giả!!!!”
“Nữ thần của tôi! Vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, thất tình rồi mấy ba ơi.”
“Nói một cách khách quan và công bằng, trai tài gái sắc, xứng mà!”
“Lầu trên đi thong thả không tiễn, khách quan công bằng cái lông í, cô Đường của bọn này mới 26, anh trai họ Kỳ kia 30 thêm 5 rồi đấy ạ! Khổ tâm, chồng già vợ trẻ, đời sống tình dục của cô Đường trong mấy năm xế chiều phải làm sao đây!”
“Không biết thật không nữa, mấy ngày nay có thấy hai người này đi với nhau đâu ta? Ai đồn thế! Nói vớ vẩn vui không?”
“Chờ quản trị viên xóa bài, quản trị viên xóa, là giả; quản trị viên không xóa, là thật.”
“Thôi khỏi đợi, mị mới tới văn phòng trưởng khoa Đoạn lấy tài liệu, trưởng khoa Đoạn gọi cho trưởng khoa Phan để xác nhận, đáp án là ‘Phải’.”
“Muốn gửi tin nhắn cho nam thần hỏi thiệt hay không quá aaaaaa!!!”
“Mấy người tin hay không tôi chả quan tâm, tôi không tin. Hôm nay nam thần có lớp, cô Đường cũng có lớp, cùng một tầng, không thấy hai người có bất kỳ chỗ nào mờ ám hết, bớt tung tin vớ vẩn đê, phòng giáo vụ sờ gáy bây giờ.”
“Tui mới không lên mạng một ngày mà cả thế giới thay đổi luôn.”
Trong giờ cơm trưa, Đường Thi bại trận trước ánh mắt tấn công của Hạ Minh Nguyệt, bất đắc dĩ nói: “Là thật đó.”
Hạ Minh Nguyệt nhìn cô: “Đừng có dùng giọng điệu bất đắc dĩ để nói một chuyện vui thế này được không hả? Em câu được Kỳ Bạch Nghiêm, đỉnh cao cuộc đời, cho dù sau này có đi tiếp với anh ấy hay không, cũng vẫn có thể chỉ vào cái tên đó trên sách giáo khoa nói với con cháu là ‘Bà từng hẹn hò với người này.’ Chu choa, vĩ đại.”
Đường Thi dở khóc dở cười.
Cơm nước xong, hôm nay cả hai cô đều có lớp buổi chiều, vậy là đi dạo trong sân trường.
Hạ Minh Nguyệt nhìn cô, nghía cô, ngó cô.
“Nữ sĩ Hạ à, rốt cuộc chị muốn làm gì?”
Hạ Minh Nguyệt nhìn cô: “Hỏi một câu nhé?”
“Ừm.”
“Kỳ tiên sinh có bị lãnh cảm không?” Mắt lấp la lấp lánh.
Đường Thi: “……”
“Chị tò mò lâu lắm rồi.” Hạ Minh Nguyệt cười hì hì, “Người như Kỳ Bạch Nghiêm ấy, vừa nhìn là biết ngay bị lãnh cảm, chị lo lắng cho tương lai của hai người quá.”
Đường Thi: “Cảm ơn.”
“Nhưng mà hợp với em.” Hạ Minh Nguyệt lại “Chậc” một tiếng, “Lãnh cảm hợp với lãnh cảm.”
Đường Thi: “………”
“Mong hai người có thể lấy nhau.” Hạ Minh Nguyệt nói, “Chị nghĩ ra quà cưới là gì luôn rồi.”
Đường Thi rất không hề muốn biết.
“Một bộ phim hành động tình cảm giới hạn độ tuổi.” Hạ Minh Nguyệt nhìn cô nói, “Tất nhiên, em muốn phòng ngừa chu đáo cũng được, lát nữa chị gửi cho em, 108 chiêu, bao đủ.”
“Mấy đôi yêu nhau có một thú vui là xem phim với nhau. Chị không tưởng tượng ra được cảnh Kỳ Bạch Nghiêm xem phim, nhưng em có thể cảm nhận được ngay tại chỗ luôn.”
“Em đừng có ngại, chuyện này trước sau gì cũng phải biết thôi, nếu không sau này hai người qua đêm với nhau mắt to nhìn mắt nhỏ? Hay là Kỳ Bạch Nghiêm giảng «Bát Nhã Ba La Mật Tâm Kinh» cho em nghe? Ha ha ha ha ha ha, tự dưng mắc cười quá……”
“Kể nghe sao hai người thành đôi với nhau vậy? Em cua anh ấy, hay anh ấy cua em? Nắm tay chưa? Hôn chưa? Ê, hôn nhẹ hôn lưỡi? Ui, nhìn biểu cảm này của em chắc là chưa đi sâu hơn rồi…. Có khi nào nam thần Kỳ tưởng vậy là hôn rồi không?”
“Lát về gửi phim liền luôn! Em chăm chỉ học tập, đa dạng nhưng không xa rời trọng tâm, ba kiểu cơ bản là quan trọng nhất.”
Tài xế Hạ, chậm lại giùm, say xe.
Đã tiễn được một cô Dương, đón về một Hạ Minh Nguyệt công phu cao cấp hơn hẳn. Đường Thi theo lề theo lối yên tĩnh ngoan ngoãn hơn hai mươi năm, xung quanh đều là phụ nữ cùng tính cách, sau khi đến đại học C, không biết đã nhầm lẫn chỗ nào mà lại có tình nghĩa keo sơn gắn bó với hai cô nàng này. Cô như con thỏ trắng nhỏ, bị hai người này nhấc lên, lắc qua lắc lại, lúc nào cũng choáng váng chóng mặt.
Chỉ trong một buổi tản bộ, Đường Thi đã khai thật tất cả, không giấu giếm bất kỳ điều gì. Tài xế Hạ thực sự quá xuất sắc.
“Không ngờ nam thần của chị lại là kiểu nam thần giống vậy.” Hạ Minh Nguyệt thở dài, “Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, chậc.”
“Thôi được rồi.” Đường Thi kéo cô nàng đi về phía khu lớp học, “Sắp đến giờ rồi, đi dạy thôi.”
Dạy xong, Đường Thi ra ngoài, nhận được tin nhắn của Kỳ Bạch Nghiêm: “Bãi giữ xe.”
Đường Thi tìm được xe của Kỳ Bạch Nghiêm, vào ngồi, nói nhỏ: “Thầy không cần đến đón em đâu.” Cô đi xe còn chậm hơn đi bộ, phải vòng hai con đường.
Kỳ Bạch Nghiêm không đáp lại.
Khi đến dưới lầu chung cư của Đường Thi, Đường Thi không muốn lần nào anh cũng phải vất vả phiền phức thế này, lại nói lần nữa: “Sau này thầy không cần….”
“Đừng tước quyền lợi làm bạn trai của anh.” Kỳ Bạch Nghiêm ngắt lời cô, “Được không em?”
Hai người nhìn nhau.
Đường Thi đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh: “Dạ, dạ.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đường Thi mơ màng lên lầu. Với người khác, đón đưa bạn gái đi làm tan làm là nghĩa vụ, nhưng với anh thì lại là quyền lợi.
Trời ơi! Đường Thi chui vào chăn, muốn tự thiêu quá.
Cuối tháng chín, phái đoàn khoa Triết phải tham gia một buổi hội thảo ở nước ngoài, Kỳ Bạch Nghiêm không từ chối được, phải sang Anh. Sau khi tiễn Kỳ Bạch Nghiêm ở sân bay, Đường Thi nhận được điện thoại của trưởng khoa Đoạn, bảo cô về trường ngay lập tức. Giọng điệu của trưởng khoa Đoạn rất kỳ lạ, Đường Thi hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Cô về trước đi, chúng ta nói sau.”
“Dạ.”
Về đến trường, trưởng khoa Đoạn nghiêm nghị đưa một tờ giấy cho cô, “Cô đọc trước đi.”
Đường Thi không hiểu gì, nhận lấy, đọc đoạn mở đầu của tài liệu, tập tài liệu rơi “bộp” xuống đất, mặt cô trắng bệch, “Em….”
Vẻ mặt của trưởng khoa Đoạn phức tạp, ông nhìn Đường Thi, cho cô cơ hội để nói.
Trong lòng Đường Thi đã rối thành mớ bòng bong, kinh ngạc không thốt ra được câu nào.
Hai người im lặng hồi lâu, trưởng khoa Đoạn thở dài một hơi: “Cô…….”
“Em không có làm!” Đường Thi cắn chặt môi, lòng hoảng loạn, tại sao lại thế này! Tại sao lại thế này! Không thể nào! Rõ ràng….
“Trưởng khoa Đoạn, em thật sự không có làm!”
“Nhưng——” Trưởng khoa Đoạn nhìn cô, “Vậy phải giải thích chuyện này thế nào đây?
“Em không biết!” Đường Thi hoảng hốt đến độ mắt đỏ hoe, “Em không biết vì sao lại có chuyện này!”
Trưởng khoa Đoạn không nói gì.
Đường Thi lượm tài liệu lên, ép mình bình tĩnh, nhanh chóng đọc lại nội dung, càng đọc thì tim càng lạnh buốt —— Xong đời! Tiêu rồi! Cả đời này của cô, kết thúc rồi!
Trưởng khoa Đoạn nhìn cô đọc xong cũng không nói gì, mặt mũi xám ngắt, lòng vừa giận vừa đau, “Cô nói cô đấy! Đi học biết bao nhiêu năm nay, ngay cả thứ cơ bản nhất mà cũng không nhớ!”
Tim Đường Thi như bị dao cắt, cô mấp máy môi, nước mắt trào ra, “Em không có làm, em thật sự không có làm!”
Thế nhưng giấy trắng mực đen, tất cả là bằng chứng đạo văn của cô!
Trong luận văn về khúc Nguyên mà cô đã nộp vào học kỳ trước có trình bày và phân tích ba phần lớn, có năm quan điểm cốt lõi, nhưng ba trong số đó lại giống với luận văn của một học giả nước ngoài!
Trong giới học thuật, một khi chuyện đạo văn được chứng thực, thì sẽ trở thành vết nhơ nhục nhã cả đời, cô không thể trở lại được nữa! Thậm chí, ở một đại học C luôn chú trọng đến phẩm cách của học giả, có thể cô sẽ bị cách chức.
Đường Thi không biết mình đã rời khỏi trường thế nào, bên tai là câu nói cuối cùng của trưởng khoa Đoạn: “Chuyện này không thể giấu được, đã báo cáo lên trường học rồi, vẫn chưa có kết quả xử lý, cô chờ thông báo đi.”
Đường Thi quay về chung cư, lòng rối như tơ vò. Tại sao biến thành đạo văn thế này? Rõ ràng là tất cả những luận điểm đó do chính cô phát hiện ra, toàn bộ bài luận văn cũng do một mình cô viết từng chữ một, Đường Thi vẫn còn nhớ mình đã mừng như điên khi phát hiện ra quan điểm mới này, nhưng bây giờ, chỉ trong chớp mắt, đã trở thành quan điểm của người khác, đăng lên sớm hơn cô một tuần! Còn là đăng trên tạp chí quốc tế!
Thời gian đăng lên sớm hơn cô, đăng trên tạp chí uy tín hơn của cô, thỏa đáng chứng thực sự thật đạo văn, Đường Thi hết đường chối cãi.
Cô mở máy tính, gõ tên trang web, vào trang chia sẻ học thuật quốc tế, tìm được bài viết, Đường Thi đọc từng chữ một, nhìn thời gian, nhìn đề tài, nhìn lập luận, nhìn tác giả, Đường Thi tuyệt vọng nhắm mắt lại —— thời gian thực sự sớm hơn cô, tác giả là trò hay của thầy giỏi, tác phong nghiêm khắc, cũng không phải là người sao chép; luận điểm, giống nhau đến 70%.
Cô phải làm gì đây?
Đường Thi bất lực nằm dài ra bàn ——phải làm gì đây, nếu như trường phán quyết cô đạo văn? Bài viết của cô đã được xuất bản trên tạp chí quốc gia, vấn đề chỉ có nghiêm trọng hơn. Chuyện này chắc chắn sẽ bị ghi lại trong hồ sơ, không có một ngôi trường nào sẽ tuyển một học giả đạo văn, các tạp chí nổi tiếng sẽ không đăng bất cứ thứ gì của cô nữa. Một lần đạo văn, sẽ hủy hoại tương lai nửa đời sau của một học giả.
Nhưng cô có thể làm được gì đây chứ! Ngoài chuyện cô không thừa nhận, nhưng bất kỳ ai xem thời gian đăng lên của hai bài luận văn này cũng đều có thể xác định ai đạo văn của ai!
Đường Thi tủi thân khóc nấc lên, nên làm cái gì bây giờ! Làm gì đây! Rốt cuộc có thể làm được gì đây! Phải làm thế nào mới chứng minh được cô không đạo văn!
Khi Đường Thi đang hoang mang lo sợ, bà Đường gọi đến. Đường Thi bình tĩnh lại, khàn giọng nhận điện thoại: “Alo, mẹ ạ.”
“Chuyện gì vậy con?” Bà Đường nghiêm nghị nói, “Trưởng khoa Đoạn gọi điện cho mẹ, nói luận văn học kỳ trước của con là đạo văn.”
Mắt Đường Thi nóng lên, nước mắt chảy xuống, cô há miệng, nhưng không nói được câu nào.
“Con đừng lo, mẹ đã nói với bố con rồi, bố mẹ tin con.”
Đường Thi che miệng lại, khóc dữ dội hơn.
“Thi Thi à.” Nghe thấy tiếng khóc bên đó, bà Đường dịu giọng lại, “Đừng lo, bây giờ lo lắng cũng không làm được gì, chúng ta phải tìm cách, tìm bằng chứng, con đường của con vẫn còn dài, dù là học thuật hay chuyện khác, chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều điều khó khăn. Lần đầu con gặp phải chuyện này, không thể không luống cuống tay chân, nhưng mẹ và bố con ở đây mà, bố mẹ sẽ giúp con, ngoan nhé.”
“…..Dạ.” Mặt Đường Thi đẫm nước mắt, trong lòng khó chịu, chua xót lẫn đau đớn, “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi. Chuyện con không làm, không phải xin lỗi.” Bà Đường đau lòng khôn xiết, “Dũng cảm lên, đối mặt với nó, được không con?”
“Dạ.” Đường Thi hít mũi, “Con không xin lỗi vì chuyện này, mà là thấy con đã lớn từng này, còn….”
“Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, nói linh tinh gì thế!” Bà Đường chỉ muốn lập tức bay đến cạnh công chúa nhỏ của mình, ôm con gái vào lòng, “Bình tĩnh lại, sắp xếp chi tiết những tài liệu đã dùng trong bài luận học kỳ trước của con, gửi một bản cho mẹ, được không?”
“Dạ.”
“Bây giờ trễ lắm rồi, ngủ một giấc đã, ngày mai hãy làm, nha con?”
“Dạ.”
Đường Thi mất ngủ cả đêm.