DƯỠNG TÍNH

Editor: SQ 

_____________________ 

Nửa tiếng sau, Chử Trần nhận được tin nhắn của Carlos: “Tôi có một dự án sắp hoàn thành, chắc phải một tuần sau mới có thời gian đến Trung Quốc, lúc đó gặp!”

Chử Trần nhíu mày, dựa vào tính cách của Carlos, nếu dự án chưa kết thúc, dù có xảy ra chuyện động trời thì người này cũng sẽ không đi.

Chử Trần đành phải gọi cho lão Tần ở thành phố X.

“Ngày mai em đến thăm thầy, được không ạ?”

“Được chứ được chứ…..” Lão Tần cười híp mắt, “Lâu lắm rồi em chưa đến thăm ông già này đó!”

Chử Trần cười nói: “Làm gì có, trước khi đi em có đến thăm thầy mà.”

“Quên rồi.” Lão Tần giận dỗi, “Không nhớ gì hết.” Chuyện từ nửa tháng trước, ai mà nhớ?

Càng già càng giống trẻ con. Nhưng trong lòng Chử Trần còn có chuyện, không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Vậy thầy nghỉ ngơi sớm, sáng mai em đến.” 

“Ừ, đi đường chú ý an toàn.”

“Vâng, thầy ngủ sớm.”

Chử Trần đặt vé máy bay về thành phố X.

Bên này, Đường Thi khóc cả đêm, cộng thêm hai ba ngày mất ngủ, rạng sáng mới mơ màng thiếp đi, một giấc thẳng đến bảy giờ tối, mơ mơ màng màng thức dậy, mới nhận ra điện thoại đã tắt nguồn vì hết pin. Cô sạc pin điện thoại, khởi động máy, nhận được tin nhắn đình chỉ công việc tạm thời của phòng Nhân sự, cũng nhận được thông báo phạt từ nhà trường, nhưng nhận được nhiều hơn cả là những tin nhắn từ số lạ, đa số là của sinh viên, có mắng cô, có đòi xác nhận, có không tin, cũng có người tin.

Điện thoại của Đường Thi chưa từng ồn ào đến thế này.

Đường Thi mở máy tính, trong hòm thư cũng là tình huống tương tự.

Tiếng thông báo của điện thoại vẫn vang đều, Đường Thi không định đọc tất cả.

Trước hết là giải thích tình hình cho bố mẹ, báo bình an; rồi gọi điện cho nhà trường, nói rõ tình hình đồng thời cho biết mình đã nhận được tất cả thông báo; cuối cùng là lướt điện thoại, đọc tin nhắn có chọn lọc.

Lướt được giữa chừng, tay dừng lại.

“Đừng sợ, chờ anh về.”

Đôi mắt sưng húp của Đường Thi lại đau xót.

Bây giờ cô còn có thể sợ gì nữa chứ, hình phạt đã có, bản án đã định.

Cô gửi lại một tin nhắn: “Dạ.”

Đột nhiên Đường Thi cảm thấy cực kỳ áy náy. Hiện tại cô bị buộc tội đạo văn, còn bị phạt, Kỳ Bạch Nghiêm ở nước ngoài chẳng biết rõ được chuyện gì, cũng không biết lúc đọc được thông báo đã cảm thấy thế nào, chắc là không mấy dễ chịu lắm nhỉ? Anh đã kỳ vọng rất nhiều ở cô, bây giờ chỉ có thể hụt hẫng. 

Anh tin mình, Đường Thi biết.

Nhưng đạo văn rành rành trước mặt.

Khi đọc được thông báo của hệ thống, mới biết được Kỳ Bạch Nghiêm và Chử Trần đã gọi điện cho cô.

Đường Thi gọi lại cho Chử Trần.

“Cô Đường?”

“Em đây.” Giọng nói rất khàn.

Chử Trần thở phào nhẹ nhõm: “Trước đó anh lên núi làm tình nguyện viên, không có tín hiệu, nên không nhận được điện thoại của em. Bạch Nghiêm đã kể anh nghe chuyện của em rồi, Bạch Nghiêm đang trên máy bay về nước, anh cũng đang tính về thành phố X.” Dừng một lúc rồi nói, “Bạch Nghiêm hoàn toàn không tin em đạo văn, trước khi anh ấy về, em làm đơn xin thẩm tra trước đi.”

“Bằng chứng cần tìm em đã tìm hết rồi, nhưng không có.” Đường Thi chua xót nói, “Dù có nộp đơn xin thẩm tra, kết quả cuối cùng vẫn vậy thôi.”

“Khác chứ.” Chử Trần nói, “Anh đã gọi cho Carlos rồi, một tuần sau cậu ấy đến Trung Quốc, em có cơ hội khiếu nại trực tiếp.”

“……Vâng.”

Mười tiếng sau máy bay đáp ở sân bay quốc tế Seattle-Tacoma, Kỳ Bạch Nghiêm lên taxi, “University of Washington, please.”

Chiều nay Carlos có tiết, phát hiện một người không thể nào ở chỗ này ngay ở cuối lớp, ngập ngừng hỏi: “Bạch?” 

Kỳ Bạch Nghiêm bước tới, hai người bắt tay nhau.

“Sao anh đến Mỹ?”

Kỳ Bạch Nghiêm không đáp, chỉ hỏi: “Sắp tới anh có dự án nào không?”

“Cuối tuần này là xong rồi.”

“Không thể tốt hơn.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Tôi muốn mời anh đến Trung Quốc.”

Carlos lắc đầu, “Không, tôi có một dự án đang ở giai đoạn cuối, bây giờ không đi được.”

Chuông vào lớp vang lên.

“Anh đi dạy đi, dạy xong chúng ta nói chuyện.”

“Ok.”

Sau khi dạy xong.

Kỳ Bạch Nghiêm không nhắc đến chuyện đến Trung Quốc, mà nói sang chuyện khác: “Tôi đến Mỹ, là vì gần đây gặp vài vấn đề khi dịch một quyển kinh Phật.” 

“Vấn đề gì.”

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn anh ta, “Tôi nhận được một email của người bạn ở Mỹ, người này đã giới thiệu cho tôi một cuốn kinh Phật do một học giả nổi tiếng người Mỹ xuất bản gần đây, bản dịch cực kỳ xuất sắc.”

“Anh đến gặp người đó? Nếu được, đưa tôi theo.”

“Nếu được, tôi vô cùng muốn gặp người đó, tiếc là người đó không nhận lời mời gặp mặt của tôi.” 

“Tại sao?” Carlos nói, “Anh là một học giả Phật giáo nổi tiếng ở Trung Quốc, người đó cũng phải vô cùng muốn gặp anh mới đúng chứ?”

Kỳ Bạch Nghiêm lắc đầu, “Người ta không gặp tôi.”

“Tại sao thế? Tôi có giúp được không?”

“Cảm ơn.” Kỳ Bạch Nghiêm cười hiền lành, ngay sau đó nụ cười nhạt đi, hỏi thẳng, “Anh có nghĩ rằng tôi sẽ đạo văn không?”

Carlos kinh ngạc: “Sao có thể! Xảy ra chuyện gì rồi?!”

“Quyển kinh Phật mới xuất bản của học giả nổi tiếng này và quyển tôi mới biên soạn giống nhau tận 50%. Thế nên tôi rất bối rối khó hiểu, muốn nói chuyện trực tiếp với người đó, nhưng người ta từ chối gặp.”

“Anh có để ai đọc được bản thảo của anh không? Có khi nào bị ăn cắp bản thảo không? Nhà xuất bản và biên tập của ông ta là ai? Có khi nào quen biết ai đó có liên quan đến anh ở Trung Quốc không? Bạch, đây là chuyện lớn, anh có thể kiện ông ta!”

“Tôi kiện thế nào đây?” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Sách của người ta đã được xuất bản rồi, mà bản thảo của tôi vẫn đang được hiệu đính lần ba.”

Carlos im lặng hồi lâu, tức giận nói: “Bạch, chỉ cần là đạo văn thì chắc chắn có sơ hở! Tôi với anh cùng đi gặp ông ta, dạo này sao lắm chuyện đạo văn thế không biết!”

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn anh ta, “Bây giờ tôi không tìm được bất kỳ bằng chứng nào, có gặp thì cũng đơn phương nhục nhã.”

“Tại sao ông ta không gặp anh?!” Carlos giận không chịu được, “Xuất bản trước thì ghê gớm lắm hả! Xuất bản trước thì mặc định là thành quả của ông ta à! Hết sức vô lý! Mắc mớ gì anh ta không gặp anh?!” 

“Đúng vậy.” Kỳ Bạch Nghiêm trở nên nghiêm túc, hỏi ngược lại, “Tại sao anh không gặp cô ấy?”

“Hửm?” Carlos khựng lại, nhìn Kỳ Bạch Nghiêm.

“Cô Đường, nhà nghiên cứu khúc Nguyên ở Trung Quốc, trước đó cô ấy chưa từng đọc luận văn của anh, hơn nữa đã một mình hoàn thành luận văn của chính mình vào hơn nửa năm trước, vì hệ thống kiểm duyệt bị lỗi, không kịp thời tiến hành đối chiếu với luận văn của anh, sau khi đăng lên bị ông Hoàng đọc được, bị báo cáo và bị xử phạt. Mấy ngày qua cô ấy năm lần bảy lượt gửi email nhắn tin giải thích với anh, mời anh gặp mặt nói chuyện. Cho dù là vì phép lịch sự, anh Yuksel cũng nên trả lời lại, nhưng vì sao, đến tận khi chuyện này kết thúc, anh Yuksel cũng bặt vô âm tín?”

Sắc mặt của Carlos lập tức trở nên nghiêm nghị, “Nếu cô ta không đạo văn của tôi, không lẽ tôi đạo văn của cô ta?” Anh ta nhìn chằm chằm Kỳ Bạch Nghiêm, “Bạch, anh sỉ nhục tôi.”

“Không.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Tôi không có ý sỉ nhục anh. Tôi cố tình đến đây, chỉ để bày tỏ thái độ, rằng anh nên gặp cô ấy. Vì lịch sự, vì công bằng.” Kỳ Bạch Nghiêm cũng nhìn thẳng anh ta, “Một học giả trẻ với nhiệt huyết lớn dành cho nghiên cứu khúc Nguyên, không nên bị một chuyện đạo văn vô căn cứ hủy hoại cả một sự nghiệp học thuật, càng không nên phải hứng chịu mọi uất ức vì sự bảo thủ ích kỷ, kiêu ngạo tự phụ của anh.”

“Bảo thủ ích kỷ? Kiêu ngạo tự phụ?” Đây là lời thiếu thiện cảm nhất mà anh ta từng nghe từ Kỳ Bạch Nghiêm, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Tuy nhiên, tôi đăng bài trước.

“Đăng trước thì ghê gớm lắm à? Đăng trước thì mặc định là thành quả của anh?” Kỳ Bạch Nghiêm đáp trả không thương tiếc bằng chính những gì anh ta nói vào một phút trước, “Dù là ai sao chép ai, vì công bằng trong sạch, anh Yuksel cũng không nên làm ngơ trước chuyện này. Giáp mặt nhau, là sự xấu hổ nhất của kẻ đạo văn, cũng là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người bị oan.”

“Tôi không có thời gian.” Carlos mất kiên nhẫn nói, “Bạch, anh về đi, tuần sau chúng ta hẹn lại.”

Im lặng hồi lâu.

“Theo tôi biết, chu kỳ xét duyệt bản thảo các bài luận học thuật ở Mỹ giống với ở Trung Quốc, là ba tháng. Nhưng tôi đã xem lại bài luận văn được công bố vào tháng 4 năm ngoái và các cuộc phỏng vấn trong năm đó của anh, anh từng nhắc đến bài viết đó trong một bài phỏng vấn, nói rằng đến tháng 1 mới có được linh cảm cho bài viết đó, tức là bất kể thời gian hoàn thành là khi nào, thì thời gian anh nộp bài viết đó cũng ít hơn ba tháng. Có lẽ anh Yuksel cực kỳ thân thiết với một vài biên tập viên, chu kỳ kiểm duyệt bản thảo ngắn hơn một chút cũng không sao. Vậy thì ——” Kỳ Bạch Nghiêm bình tĩnh nói, “Không biết là chỉ có chu kỳ kiểm duyệt của bài luận vào tháng 4 năm ngoái ngắn hơn một chút, hay là mọi bài viết của anh Yuksel đều như thế?”

Carlos nhìn anh với vẻ không thể tin được, “Bạch?!”

“Chúng ta thường cho rằng bản thân là công dân tốt tuân thủ kỷ luật, nhưng không ai tuân thủ kỷ luật cả đời.” Kỳ Bạch Nghiêm nhìn anh ta, “Phải không, anh Yuksel?”

5 giờ chiều, Carlos và Kỳ Bạch Nghiêm lần lượt lên chuyến bay thẳng từ Seattle đến Bắc Kinh.

Mười hai tiếng sau, 8 giờ ở Trung Quốc, máy bay hạ cánh đúng giờ, hai người đổi chuyến bay đến thành phố C. Trong thời gian nghỉ ngơi để đổi chuyến, hai người chọn một quán cà phê gần sân bay để nghỉ chân.

“Bạch này.” Carlos đã suy nghĩ suốt về chuyện này trên máy bay, nhịn đến lúc này đã là giới hạn, “Cũng chỉ là một học giả bình thường thôi, đáng để anh cất công bay tới Mỹ?” Anh ta không quên trước đó Chử Trần cũng đã có ý nhắc đến học giả tên Đường Thi này với mình, hai người này không có ai là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng cùng nhắc đến cô gái này.

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Cô ấy là giáo viên trong trường chúng tôi.

“Anh tin cô ấy.”

“Một giáo viên của trường, cũng từng tiếp xúc nhiều, tất nhiên là hiểu tính cách của cô ấy. Vô duyên vô cớ bị oan, sao lại không giúp cô ấy?”

Carlos không tỏ ý kiến. Có bị oan hay không thì phải nói lại, tóm lại là bản thân mình đăng luận văn trước, dù ra sao thì cũng không có chuyện mình đạo văn của cô ta.

Chờ đợi chán chường, Carlos dùng wifi của quán, tiện tay tìm kiếm tin tức có liên quan đến Đường Thi, khi nhìn thấy ảnh của Đường Thi thì huýt sáo rõ kêu, “Wow, người đẹp Trung Quốc.”

Kỳ Bạch Nghiêm đang bận sắp xếp các tin tức liên quan đến việc đạo văn này, không hề biết Carlos đang tìm kiếm về Đường Thi, chỉ cho rằng người nước ngoài cao to giàu năng lượng này đang xem ảnh phụ nữ đẹp của Trung Quốc.

Hai người hòa hợp yên tĩnh trong hai tiếng, đến giờ đăng ký, Kỳ Bạch Nghiêm đóng máy tính lại, nói với Carlos: “Đi thôi.”

Nhìn thoáng qua, tab cuối cùng mà Carlos vừa đóng là hình ảnh Đường Thi trong buổi tọa đàm. Cô gái nhỏ trẻ trung xinh xắn, nụ cười say lòng người.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi