DƯỠNG TÍNH

Editor: SQ 

_____________________ 

Bởi vì giữa Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm đã có thêm một mối quan hệ là người yêu, bà Đường cảm thấy bây giờ hẹn Kỳ Bạch Nghiêm dùng bữa càng không thích hợp, vậy là không nhắc đến nữa. Bố mẹ Đường họp xong, dặn dò Đường Thi vài câu rồi về nhà.

Giữa tháng 11, Tuyên bố chung cuối cùng cũng được đăng lên, đồng thời có cả lời thanh minh xin lỗi của tạp chí quốc gia và của ông Hoàng, ông Tần cũng lên tiếng bình luận về vụ việc này.

Thế là diễn đàn khoa tiếng Trung lại rúng động lần nữa.

“Kính thưa chư vị —— sinh thường có những cố chấp khác nhau về hư vọng, đó gọi là vọng niệm, tức là suy nghĩ xuất phát từ vọng tưởng; hoặc khó biết thật giả, không ngừng nghĩ như thế, khiến vọng tưởng xáo trộn tâm trí, đó gọi là vọng niệm, tức là suy nghĩ xuất phát từ vọng tưởng.”

” Kính thưa chư vị —— Phàm những gì có tướng đều là hư vọng. Hư vọng này, tức là không có thật, không phải hoàn toàn không có.”

“Nói chứ chuyện này cũng trùng hợp quá, cũng không nên trách mấy người nghĩ rằng cô Đường đạo văn.”

“Ờ, *mặt thờ ơ*, tụi mình cứ việc nào ra việc đó, lúc đó trường đăng thông báo, nhiều người nghĩ cô Đường đạo văn, cho nên bình luận vài câu liên quan, bình thường thôi mà. Nhưng mà mấy người lướt về 100 trang trước đọc lại đi, những bài viết công kích cá nhân ác ý xúc phạm, nói gì mà cô Đường nhờ cái mặt vào đại học C, rồi nhờ cơ thể để tẩy trắng, có thấy độc miệng quá không? Tâm lý biến thái đến mức nào rồi vậy? Vì là trên mạng nên có thể sỉ nhục vô tội vạ? Người ta có nợ nần gì mấy người không? Có nhiều người chỉ muốn mượn Internet để trút bỏ những bất mãn của họ trong cuộc sống mà thôi, điều họ muốn không phải sự thật, mà là sự khoái chí kia kìa.” 

“Điều đáng sợ nhất là, tại sao có một số lượng đáng kể người nghĩ rằng cơ thể, tiền bạc và quyền lực có thể giải quyết hầu hết mọi thứ?”

“Lầu trên nói thâm sâu quá, tui thấy hơi sợ.”

“May là cô Đường không lướt diễn đàn, lỡ mà biết mấy sinh viên mà cô đã tận tâm dạy dỗ nói thế này thì chắc buồn lắm luôn.”

“Đừng vạ miệng, đừng đoán mò, nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiều. Bây giờ Internet phát triển, đủ kiểu tin tức tràn lan, nói thật là chúng ta chưa có đủ tầm nhìn và kiến thức dự trữ để có thể lựa chọn và phân biệt trong bàn tiệc thông tin thịnh soạn này. Khi con người không có khả năng đó, tất cả sự thật chỉ là tin rác mà thôi. Mong mọi người ngẫm nghĩ nhiều hơn.”

“Bây giờ mị cũng không biết kết quả này là thật hay giả, vậy coi như là tin rác thui đúng hơm? Hì hì, nói chung là không thích cô này đó.”

“Nhiều khi tôi lười lên mạng phát ngôn là tại vì thường xuyên thấy mấy người như lầu trên á, tức không thở nổi.”

…………

Chuyện có ồn ào đến đâu đi nữa rồi cũng sẽ qua. Đến tháng 12, thành phố C càng lúc càng lạnh. Đường Thi là người cực kỳ sợ lạnh, trời đã mưa mấy ngày liên tiếp, không khí vừa ẩm vừa lạnh, lạnh đến mức xương cốt đau nhức, Đường Thi mặc chiếc áo phao dài cực dày, quấn khăn choàng cổ len cashmere khổ lớn cực ấm và đội mũ len, chỉ để lộ ra đôi mắt đen nhánh. Bước vào văn phòng, Hạ Minh Nguyệt nhìn vẻ ngoài của cô, trêu ghẹo như thường ngày: “Cô nàng bánh ú của chúng ta tới rồi.” Đường Thi mặc áo khoác dài màu xanh quân đội, thoạt nhìn thì đúng là giống bánh ú thật. 

Thành phố C ở phía nam, hầu hết trong nhà không có máy sưởi, tất nhiên đại học C cũng vậy, trong phòng hay ở ngoài cũng lạnh như nhau, Đường Thi rụt người lại, tò mò hỏi: “Chị đang đan khăn choàng cổ?” 

Hạ Minh Nguyệt cười tủm tỉm, “Đúng đó.”

Bình thường con gái sẽ không tự đan khăn choàng cho mình, mấy cô thích mua khăn choàng cổ đẹp hơn.

Đường Thi cười hỏi: “Đan cho ai?” Nhìn màu khăn, có cảm giác như không phải đan cho nam.

“Một công trúa [1] nhỏ thích màu hồng.”

[1] nguyên văn là “公举” (gōng jǔ), nói trại của từ công chúa 公主 (gōng zhǔ). Từ này được dùng theo hai cách: một là nói chữ “công chúa” sai chính tả xíu như đang thịnh hành bây giờ, hai là để chỉ đàn ông có tính cách hoặc có sở thích giống phụ nữ. Vì nói trại vậy nên mình dịch là “công trúa”.

Đường Thi cười: “Mấy tuổi?” Đường Thi nghĩ rằng chị ấy đan cho đứa trẻ nào đó trong nhà, nhưng nhìn độ rộng và độ dày này, lại cảm thấy đan vậy không hợp với trẻ con.

“Ò, bốn chục.”

Đường Thi: “!!!”

Hạ Minh Nguyệt cười híp mắt: “Hôm qua mới tròn bốn mươi.” Rồi kề sát bên tai cô, thì thầm: “Chồng chị.”

Đường Thi: “!!!”

“Tụi chị đám cưới bí mật, đừng đồn ra ngoài nha.” Vẫn cười tủm tỉm.

Đường Thi cực kỳ ngạc nhiên, thật sự không thể ngờ được rằng Hạ Minh Nguyệt đã có gia đình, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, Hạ Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Tụi chị lấy nhau mười năm rồi.”  

Đường Thi lắp bắp: “Chị, chị lấy chồng lúc mười chín tuổi?”

Hạ Minh Nguyệt lườm cô một cái: “Dạ trong nước mười chín chưa đủ tuổi kết hôn ạ. Lấy nhau vào hôm chị hai mươi.” Cô nàng cười nói, “Sinh nhật chị vào đông chí.” Cũng chỉ mấy ngày nữa thôi.

Lượng tin tức quá lớn, Đường Thi có hơi không tiếp thu nổi. Nhưng mà Đường Thi không phải là một người nói nhiều, Hạ Minh Nguyệt bảo cô giấu, cô cũng không nói gì cả.

Dạy xong, Kỳ Bạch Nghiêm đến đón Đường Thi, thấy cô bọc thành một cục tròn quay, ánh mắt vô thức dịu dàng hơn. Khi Đường Thi đi đến trước mặt anh, cô gái nhỏ nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh duy nhất lộ ra ngoài, cong cong.

Kỳ Bạch Nghiêm nắm tay cô, phát hiện mình chạm vào làn da mềm mại, anh ngạc nhiên, “Hôm nay quên mang bao tay?”

Cô nàng  không đáp lại, bàn tay nhỏ đút vào túi áo khoác của anh, ấm áp cọ cọ. Đường Thi thầm nghĩ: Vì muốn anh nắm tay em đó. Cho nên không nói anh biết rằng lúc dạy xong đeo găng tay vào chợt nhớ tới Kỳ Bạch Nghiêm sẽ nắm tay mình nên đã tháo bao tay ra.

Hôm nay Kỳ Bạch Nghiêm phải về chùa Pháp Định, anh chở Đường Thi về chung cư rồi lái thẳng đến chùa.

Đã lâu rồi đại sư Diệu Giác và Kỳ Bạch Nghiêm không tranh luận kinh Phật, vừa gặp nhau thì tranh luận một trận. Sau khi kết thúc, đại sư Diệu Giác nói: “Hình như con đang rất hoang mang.” 

Kỳ Bạch Nghiêm im lặng hồi lâu mới nói, “Liên quan nhiều đến tình cảm nam nữ.”

Đại sư Diệu Giác mỉm cười từ bi, “Cuối cùng cũng có rồi.”

“Tại sao lại khác nhau?” Đại sư Diệu Giác như thầy như cha, Chử Trần như người thân như bạn bè, được nhiều sinh viên quý mến và ngưỡng mộ, cuộc đời này của anh, có danh có lợi, trừ tình cảm nam nữ, anh gần như đã có tất cả. Thế nhưng, một Đường Thi đã phá vỡ hết thảy điềm tĩnh ung dung  của anh. Tham, sân, si, mạn, nghi [2], ngũ độc của nhà Phật, anh có đủ.

[2] Tham: tham lam; Sân: giận dữ, thù hận; Si: si mê, không sáng suốt; Mạn: ngạo mạn; Nghi; hoài nghi, ngờ vực.

“Trước đây con nhìn núi là núi, nhìn nước là nước, không ngoài bản chất thật thụ, vạn vật trong lòng con không có sự sống. Những trải nghiệm sống của con, làm con không có ràng buộc với thế giới, trước giờ trái tim thoát khỏi thế giới này.” Đại sư Diệu Giác cân nhắc một lúc lâu, “Nhưng bây giờ, có lẽ con đã biết mọi chuyện đã khác.”

Bây giờ Kỳ Bạch Nghiêm đang ở trong trạng thái mà nhìn núi không thấy núi, nhìn nước không thấy nước, lòng anh dao động dữ dội.

“Trái tim của con có ràng buộc rồi đó.” Đại sư Diệu Giác thở dài.

“Nhưng giữa người và người, dù có ràng buộc thế nào, cũng phải là những cá thể độc lập.” Kỳ Bạch Nghiêm nói ra sự thay đổi ở bản thân mà anh không hài lòng nhất, “Một người cố gắng kiểm soát người khác, ra lệnh cho người khác, càng thêm trói buộc người khác vì dục vọng của bản thân, tổn hại đến quyền lựa chọn của đối phương, tình yêu như vậy là xấu xa.”

Đại sư Diệu Giác mỉm cười, “Nếu con người thực sự là những cá thể độc lập, vậy gia đình, đất nước, xã hội được hình thành thế nào?”

“Nếu con người thực sự khát vọng độc lập và tự do, muốn trở thành một cá thể không bị ràng buộc, thì sẽ không có vợ chồng, người thân, bạn bè. Suy cho cùng, con người là động vật khao khát ràng buộc.” Đại sư Diệu Giác nói, “Con người khao khát sự ràng buộc sâu thẳm nhất, chính vì nhận thức kỳ diệu của họ. Xét cho cùng, tính xã hội, mới bản chất của con người.”

“Tại sao con người lại muốn kiểm soát người khác?” Điều này khiêu chiến với tín ngưỡng của Kỳ Bạch Nghiêm, “Phá hủy nhân cách độc lập của người khác vui sướng lắm hay sao?”

Đại sư Diệu Giác hiểu rất rõ điều mà Kỳ Bạch Nghiêm đang thấy khó hiểu, “kiểm soát” mà anh nói không phải là sự kiểm soát trong một phạm vi hợp lý, mà là sự kiểm soát vượt quá mức tốt, có xu hướng thiên về tính chiếm hữu cá nhân.

“Được, chúng ta suy nghĩ theo một góc độ khác.” Đại sư Diệu Giác nói, “Nếu bây giờ con và một nữ tín đồ trò chuyện quá nhiều, người yêu của con giận dỗi không muốn con nói chuyện với nữ tín đồ đó nữa, con đồng ý hay không đồng ý?”

“Đồng ý.”

Đại sư Diệu Giác mỉm cười, hỏi tiếp: “Hôm nay con đến gặp thầy, nhưng người yêu con không cho phép, muốn con ở bên cạnh cô ấy làm chuyện khác, con chấp nhận không?”

“Chấp nhận.”

“Vậy con đã hiểu chưa?” Đại sư Diệu Giác nói, “Ràng buộc lẫn nhau cơ mà.”

Con người muốn được kiểm soát, cũng khao khát kiểm soát người khác, nếu mong muốn kiểm soát của một bên vượt quá mong muốn được kiểm soát của bên kia, mâu thuẫn sẽ xảy ra. Bây giờ Kỳ Bạch Nghiêm vẫn chưa đến giai đoạn đó, nhưng một khi có kiểm soát, thì sớm muộn gì cũng sẽ có điều khác thường. Kỳ Bạch Nghiêm đã phát hiện ra.

Anh biết rất rõ tất cả những thay đổi của mình, nhưng không thể kiểm soát. Tính chiếm hữu của anh đối với Đường Thi còn mãnh liệt hơn nhiều so với những gì anh thể hiện ra ngoài.

“Đến mức độ nào?”

“Con biết.”

“Con không biết.”

Hai người nhìn nhau, lòng dâng trào cảm xúc. Người tu hành cả đời, chuyện khó phá vỡ nhất luôn là tình yêu.

“Khi dục vọng của con làm cô ấy tổn thương, khó xử, đau khổ, đã đến lúc phải dừng lại.”

Phòng thiền rơi vào yên tĩnh hồi lâu, Kỳ Bạch Nghiêm đứng dậy, “Cảm ơn đại sư.”

Đại sư Diệu Giác nở nụ cười hiền từ, “Hiếm khi con hoang mang.”

Không còn sớm nữa, Kỳ Bạch Nghiêm phải về. Hai người nói về việc dịch kinh Phật, cuối cùng đại sư Diệu Giác hỏi: “Chừng nào dẫn về đây?”

“Nhanh thôi ạ.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Thầy gặp rồi.”

“Cô Đường?”

Kỳ Bạch Nghiêm cười, “Rõ ràng vậy ạ?”

Đại sư Diệu Giác cười, “Không phải con.” Không ít phụ nữ có tình cảm với Kỳ Bạch Nghiêm, nhưng người biểu hiện ra ngoài thì chỉ có một mình Đường Thi. Có lẽ những người khác đã khéo léo giấu đi, còn cô gái nhỏ này thì không thể che giấu được. Vẻ mặt mỗi khi nghe hai người tranh luận kinh Phật, chậc, bình thanh tịnh cũng phải nở hoa.

Đại sư Diệu Giác đưa Kỳ Bạch Nghiêm đến cổng chùa, thấy Kỳ Bạch Nghiêm dần khuất trong bóng tối, ông gọi lại: “Bạch Nghiêm.”  

Kỳ Bạch Nghiêm xoay người lại, “Sao ạ?”

“Con không phải là một người hoàn mỹ.” Ông là người nhà Phật, khuyên con người tu hành [3], luôn khuyên nhủ điều tốt, nhưng giờ phút này, đối mặt với đứa con mà mình đã nuôi nấng ngần ấy năm, ông chỉ muốn khuyên điều xấu. Con người không ai hoàn hảo, mọi chuyện không thể nào luôn như ý muốn, trông Kỳ Bạch Nghiêm hiền lành và khoan dung là thế, nhưng lại cực kỳ khắt khe với bản thân. Bản chất thật của con người, vốn nửa thiện nửa ác. Kỳ Bạch Nghiêm dành sự khoan dung cho người khác, chỉ không khoan dung với chính mình.

[3] tu hành ở đây hiểu theo nghĩa rộng là sửa chữa (tu) thay đổi những điều tiêu cực, thêm vào những tính cách tốt đẹp. 

“Con biết.” Lòng Kỳ Bạch Nghiêm rộng mở, “Kể từ khi trong lòng con có tình yêu nam nữ, thì đã không thể làm một người hoàn hảo được nữa.”

….

Hôm sau hai người gặp nhau, ăn uống tản bộ trò chuyện. Có rất nhiều sinh viên trong khuôn viên trường vào buổi chiều, hai người hiếm khi có những hành vi thân mật trong trường, thân mật nhất cũng chỉ là đi cạnh nhau, dù chỉ có vậy, khi gặp được sinh viên của lớp mình, cũng vẫn thu hút được sự chú ý. Hai người sánh bước với nhau đi dạo trên đường cây bạch quả, du khách đến nhiều, Kỳ Bạch Nghiêm giơ tay nắm tay cô. Đằng sau có sinh viên thì thâm kêu “Á á á”, Đường Thi vùi mặt vào khăn choàng —— Kỳ tiên sinh này, anh quên tụi mình đang ở trong trường hả. Nhưng lại không rút tay ra.

Đi hết đường cây bạch quả, Đường Thi nghĩ Kỳ Bạch Nghiêm nên buông tay cô rồi, nhưng Kỳ Bạch Nghiêm không có ý định buông tay. Hai người bị sinh viên nhìn theo suốt quãng đường, Đường Thi nóng đến mức trán đổ mồ hôi.

Khi rẽ sang khu vực yên tĩnh hơn, Kỳ Bạch Nghiêm đột nhiên lên tiếng: “Em muốn gặp đại sư Diệu Giác không?”

Đường Thi quay sang nhìn anh, Kỳ Bạch Nghiêm có hơi mất tự nhiên, nhưng cũng nhìn lại cô.

Đường Thi mím môi: “Là, là đi gặp người lớn…. hả?”

Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu.

“Dạ, dạ được.” Đường Thi trả lời xong thì quay đầu đi ngay.

“Vậy……” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Chừng nào đến gặp bác trai bác gái?”

Đường Thi có hơi bất ngờ, nhìn anh, lắp bắp: “Muốn, muốn gặp bố mẹ em hả?”

“Ừm.” Rốt cuộc cũng nói ra, cũng không khó như trong tưởng tượng, Kỳ Bạch Nghiêm sửa lại khăn choàng bị tuột xuống cho cô, “Càng sớm càng tốt.”

Đường Thi đỏ mặt, cúi đầu nói, “Để em hỏi bố mẹ.”

“Ông Đường nói, cuối tuần này bác ấy không bận gì.”

Đường Thi nhìn anh.

“Bà Đường nói, bác ấy cũng không bận gì.”

Đường Thi vô thức cử động ngón tay, bị một bàn tay to lớn nắm chặt lại. Cô vùi mặt vào khăn choàng, giọng ồm ồm, “Dạ được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi