Mới vừa nghe Trụ Đầu Nhi nói Quắc Quốc phu nhân tới chơi, Bạch Linh Quân không hiểu ra sao, vị kia mắt cao hơn đầu hoàng thân quốc thích, sao tự dưng quá bộ đến thương nhân thế gia Bạch phủ nho nhỏ này?
Nhưng sau khi thấy Quắc Quốc phu nhân, lòng của nàng bỗng vừa nhảy, đột nhiên có một loại dự cảm bất an.
Quắc Quốc phu nhân trang phục phi thường xinh đẹp, bông tơ đỏ tươi quấn thành mẫu đơn nở, lộ ra nửa bộ ngực tròn trắng noãn như tuyết, áo khoác sa mỏng cùng màu. Tóc đen chải sơ thành búi tóc ngã ngựa (*), kết hợp với trâm cài vàng phượng hoàng ngậm minh châu, rơi ở bên tai một đóa tiên diễm ướt át, giống như mới từ nhánh hái xuống, vẫn mang theo giọt sương tươi mát trên mẫu đơn hồng, tương xứng cùng quần áo, xa hoa diễm lệ làm cho người đui mù.
Quắc Quốc phu nhân từ trước đến nay không thích trang điểm, ngay cả Lý Long Cơ cử hành ngự yến, nàng cũng chỉ điểm son bèn tố nhan lộ diện, nội thị nhỏ giọng nhắc nhở nàng, ngự yến này không phải chuyện đùa, phu nhân không thể vô lễ, nhưng nàng nói: không muốn son phấn làm ô uế nhan sắc.
Lý Long Cơ sau khi biết, mừng rỡ, đối với tiểu di tử (**) hành động đặc biệt này càng thân thiết thêm, mấy năm trước nghe nói còn bỏ ra hai trăm vạn cho nàng xây nhà cửa, ốc trạch dựng đến tráng lệ, có thể so với hoàng cung.
(**) em vợ
Nhưng ngày hôm nay, Quắc Quốc phu nhân không thích "Son phấn làm ô uế nhan sắc " lại bày ra da mặt đánh phấn mỏng, đôi mắt long lanh mờ mịt giống như sương mù khắp nơi, cả người thoạt nhìn giống như là… Phát xuân.
Nghe nói, nàng chỉ có khi nhìn trúng thiếu nam đàng hoàng nào đó, đại thần trong triều hoặc là nam nhân có thê, mới có thể xuất hiện loại trang phục này, mà nàng hôm nay dùng cái diện mục này xuất hiện ở Bạch phủ... Vì sao?
Bạch gia có ai lại không may như vậy, bị cái nữ nhân như hổ như sói, tâm như rắn rết này coi trọng?
Lão gia sao? Bạch Linh Quân suy nghĩ một chút, lắc đầu. Cha nàng có thể có phong độ, nhưng hiện tuổi đã già, không giống cái loại nam nhân trẻ tuổi dũng mãnh Quắc Quốc phu nhân thích.
Đó là... Trụ Đầu Nhi? Càng không có khả năng. Nàng mang theo Trụ Đầu Nhi cùng Quắc Quốc phu nhân qua lại quá vài lần, phu nhân nếu đối Trụ Đầu Nhi có hứng thú, sớm đã hạ thủ, sao chờ tới bây giờ?
Vậy là ai? Bạch gia không có nam tử khác xuất sắc hơn, trừ phi...
Bạch Linh Quân chưa bao giờ như hiện nay khẩn trương như vậy, hầu như vô pháp hô hấp.
Nàng muốn cười, cùng Quắc Quốc phu nhân lá mặt lá trái, xem có thể không đem nàng lừa đi, nếu có chuyện gì, ngày khác đợi nàng có chuẩn bị lại bàn.
Nhưng mặt của nàng lại cứng ngắc không thôi, chỉ lộ ra một biểu tình so với khóc còn khó coi.
" Khách ít đến, khách ít đến." Nàng vẫn là nói vài câu xã giao không đến nơi đến chốn. "Không biết phu nhân quá bộ đến, Bạch Linh Quân không có từ xa tiếp đón, thỉnh phu nhân thứ tội."
" Ta không có thông tri ngươi, ta muốn tới, ngươi sẽ biết sao?" Quắc Quốc phu nhân đem nàng kéo đến, còn nhéo nhéo tay nàng. "Chúng ta cái giao tình gì, còn nhiều thi lễ như vậy? Đứng lên, loạn thất bát tao, còn thứ tội, ngươi đừng chết cười ta."
Bạch Linh Quân vừa tiếp xúc nàng, nổi da gà toàn thân đều nổi lên.
Nàng biết, Quắc Quốc phu nhân vẻ mặt càng thân mật, trong lòng có chủ ý càng sâu, đây là chỉ tiêu chuẩn nham hiểm ăn tươi nuốt sống a!
" Ta đây không phải rất cao hứng sao? Phu nhân cái thân phận gì, người khác thỉnh cũng không đến, hôm nay lại quá bộ đến Bạch phủ, thảo nào chim hỉ thước (*) sáng sớm ở phía trước cửa sổ của ta kêu lớn, nguyên lai là vì cái việc vui này."
(*) Người xưa cho rằng chim hỉ thước báo tin vui
"Chim hỉ thước nhà ngươi kêu thật là vì ta?" Quắc Quốc phu nhân cười đến vạn phần mờ ám.
"Ngoại trừ phu nhân, ai có loại tư cách khiến chim hỉ thước kêu?"
"Đương nhiên là có." Quắc Quốc phu nhân cười xong, vậy răng sắc nhọn rốt cục lộ ra. "Nghe nói ngươi gần nhất thu một trai lơ không tệ, say mê đến ngay cả phường Nghê Thường cũng không đi, nói vậy... Đường làm quan vô cùng rộng mở đi?"
Bạch Linh Quân hai tay yên ắng ở trong tay áo nắm chặt. Chuyện nàng sợ nhất rốt cục xảy ra, Quắc Quốc phu nhân không biết từ nơi nào nghe nói chuyện Hoa Thiểu Dương, hơn nữa đối hắn sản sinh hứng thú.
Đáng chết, cái nữ nhân dâm tiện hạ lưu này, dù cho khắp nơi quyến rũ nam nhân, dù cho nàng đáp trên em rể nhà mình, cho dù vị hoàng thượng kia cùng nàng vừa lúc xứng đôi, đồng dạng phóng đãng.
Nhưng nàng ngàn không nên, vạn không nên nghĩ muốn Hoa Thiểu Dương, hắn là đồ của Bạch Linh Quân nàng... Sai, hắn không phải đồ vật... Cũng không đúng... Hắn hắn hắn...
Không hiểu, tâm tư Bạch Linh Quân bỗng nhiên hoảng sợ. Quắc Quốc phu nhân thích Hoa Thiểu Dương liên quan gì tới nàng, vì sao nàng phẫn nộ khẩn trương như vậy?
Hắn bị bệnh, nàng đau lòng.
Hắn cười, nàng cũng xuân về trên đất nước, toàn bộ thiên địa đều tràn ngập vui sướng.
Người trong phường Nghê Thường làm giả thu chi, cục diện rối rắm, nàng hẳn là tự mình xử lý, nhưng nàng lại nghĩ cách đem nói cho cha, để cha chiếu theo tính toán từng bước một giải quyết toàn bộ phiền phức.
Vì sao? Nàng hẳn là là đối với buôn bán có hứng thú nhất a, cái loại kích thích ở thương trường như chiến trường này, không phải thật đặt mình vào trong đó, thì vô pháp lĩnh hội vui sướng trong đó.
Nhưng hôm nay, phường Nghê Thường một tay nàng mở rộng đã vô pháp hấp dẫn tâm tư của nàng, còn hơn lấy chồng cùng người cạnh tranh, đấu trí, đấu lực, kiếm lấy thật nhiều của cải, nàng đối Hoa Thiểu Dương càng có hứng thú.
Thậm chí khi hắn sốt cao hôn mê, nàng một tấc cũng không rời mà chiếu cố hắn, không phải không muốn đi, nàng cũng mệt chết đi, rất muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Nhưng thân thể của nàng như là tự có ý thức, nghĩ muốn ở lại bên người hắn, chỉ chốc lát không nghỉ cách mặt đất chăm sóc hắn.
Nàng không hiểu, một cái thư sinh xa lạ, có thể nào khiến cuộc sống của nàng nổi lên đại chuyển biến?
Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Làm cho nàng rất mau không nhận ra chính mình.
Bạch Linh Quân trong lòng rất là hoang mang.
Bất quá có một việc chí ít nàng hiểu rõ -- nàng đối với Hoa Thiểu Dương có một loại dục vọng độc chiếm kỳ dị, chết sống nàng không cho phép người ở ngoài chạm vào hắn, hôm nay đừng nói là Quắc Quốc phu nhân, cho dù Ngọc Hoàng đại đế đích thân đến, cũng đừng hòng chạm một ngón tay của hắn.
"Phu nhân nói đùa, ta thế nào lại dưỡng trai lơ? Ta mấy ngày nay không đi phường Nghê Thường là ở nhà sửa sang sổ sách, những điêu nô kia, vài ngày không giáo huấn sẽ không biết thế nào là trời cao đất rộng, dám đem chủ ý đánh tới trên người ta, trong phường tham ô mấy vạn xâu tiền, ta tức giận đến ngay cả vài ngày ăn tới cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không được, thật không biết như thế nào cho phải."
"Ngươi đường đường ‘ Trường An thần bắn Tiết tiểu nương ’ cũng có chuyện làm không được?" Thấy nàng liều chết không đề cập tới chuyện người mới ở phòng thu chi, thanh âm của Quắc Quốc phu nhân không khỏi thấp xuống phía dưới.
Ngay từ đầu, nàng chỉ là đối với đồn đãi trên phố nổi lên hứng thú -- rốt cuộc là nam nhân thế nào, có thể chiếm được ưu ái như vậy của Bạch Linh Quân? Khiến nàng yêu đến ngay cả sự nghiệp cũng không để ý, mỗi ngày chỉ trông coi tình lang sinh sống.
Quắc Quốc phu nhân thật tò mò, Bạch Linh Quân mà nàng gặp qua, là nữ nhân có diện mạo, có tài năng, càng có tâm cơ, nhân vật lợi hại số một như vậy, thế nào có thể bị một người nam nhân mê hoặc?
Giống nàng, tựu tuyệt không cam lòng khuất phục ở dưới một cái nam tử, chỉ cần là nàng xem vừa ý, nàng sẽ được lấy trong tay, cho dù người nọ là hoàng thượng, cũng bị nàng đùa đến xoay tròn.
Mà Bạch Linh Quân nàng tán thưởng nhất vì một người nam nhân, thu liễm cánh chim bay cao trên bầu trời, vì cái gì? Nàng sao bằng lòng buông tha cho tương lai thốt đẹp thế này, chỉ vì một người rửa tay làm canh thang?
Trừ phi --
Cái nam nhân này độc nhất vô nhị, nổi bật, siêu phàm thoát tục.
Nếu đã có một gã vĩ nam tử như vậy, với tính tình của Quắc Quốc phu nhân, thế nào không muốn hưởng một chút?
Bởi vậy, nàng trực tiếp tìm tới Bạch Linh Quân. Một người nam nhân mà thôi, lẽ nào nàng dám không để cho mình mặt mũi?
Hết lần này tới lần khác Bạch Linh Quân chính là mọi cách thoái thác, lẽ nào nàng ta không biết nàng là cái thân phận gì? Chỉ bằng nàng một cái thương nhân chi nữ nho nhỏ, cũng muốn cùng Dương gia đấu? Nàng là bị ái tình làm mờ ý thức đi?
"Phu nhân chê cười, ta bất quá chỉ là một bình dân, có thể có cái bản lĩnh gì, một tay che trời?" Bạch Linh Quân lời này nói xong có điểm nặng, Quắc Quốc phu nhân không khỏi thay đổi sắc mặt.
"Bổn phu nhân cũng khong biết, ở trên Đại Đường quốc thổ, ngoại trừ bệ hạ, còn có ai có thể bản lĩnh như thế, một vai khiêng thiên hạ." Quắc Quốc phu nhân cũng ám chỉ cho nàng, hiện tại hoàng thượng là họ Lý không sai, nhưng Lý Long Cơ tối tin mù quáng cũng là người Dương gia.
Một câu nói của nàng hầu như có thể đại biểu khẩu dụ của bệ hạ, Bạch Linh Quân tốt nhất thức thời chút, bằng không... Hừ, đừng nói một cái phường Nghê Thường, một trăm phường Nghê Thường, nàng một chưởng chụp được, vẫn như cũ hôi phi yên diệt.
Bạch Linh Quân tức giận đến răng đều nhanh cắn xuất huyết. Chưa thấy qua nữ nhân không biết xấu hổ như thế, cư nhiên vì đoạt nam nhân, không từ thủ đoạn như vậy!
Mà hoàng thượng cũng quá ngu ngốc, vì sủng một cái Dương quý phi, để Dương gia hoành hành ngang ngược, khiến cho người người oán trách, quốc gia như vậy nếu không gặp chuyện không may, thật đúng là không có thiên lý.
Nàng đang tự phiền não nghĩ cách làm sao vừa đuổi Quắc Quốc phu nhân, vừa không đắc tội nàng, mặc dù nàng thực sự ngang ngược quá đáng đến cực điểm, nhưng mà hoàng thượng đối với sự hưng thịnh của Dương gia sủng ái không giảm, người nào trở ngại đường của nàng, liền thực sự muốn chết không có chỗ chôn.
Nàng một người chết không sợ, nhưng phía sau nàng có một đại gia tử, còn có... Hoa Thiểu Dương... Nàng làm sao có thể liên lụy bọn họ?
Giữa lúc nàng ưu sầu nan giải, ầm một tiếng nổ, đại môn lại bị đánh vỡ.
Bạch Linh Quân cố sức xoa bóp một chút thái dương. Trụ Đầu Nhi này... Rốt cuộc phải dạy hắn mấy lần, hắn mới có thể học được vào cửa, phải gõ cửa trước, mà không phải đem cửa xô hỏng.
Đặc biệt là nàng hiện tại đầy bụng ưu phiền, hắn vừa làm ra chuyện ngu xuẩn bực này, nàng thật là cáu đến một búng máu cũng muốn phun ra.
"Trụ Đầu Nhi --"Nàng rống giận, thanh âm vang đến ngay cả xà nhà đều lay động, đánh rơi xuống mấy phần bụi.
Quắc Quốc phu nhân sắc mặt khẽ biến. Nàng thế nào đã quên, Bạch Linh Quân còn có một thân hảo công phu, nàng hiện tại lẻ loi một mình nếu đem nàng ta bức nóng nảy, ai biết chó giận có thể hay không nhảy tường?
Quân tử không đứng dưới tường nguy. Quắc Quốc phu nhân tâm trạng quyết định, ngày hôm nay trước buông tha nàng, ngày khác sẽ cùng nàng tính nợ.
Trên đời này không ai có thể làm trái mệnh lệnh của nàng, cho dù là hoàng thượng muội phu cũng thế. Lý Long Cơ đều có thể bị nàng đùa bỡn trong bàn tay, một cái Bạch Linh Quân nho nhỏ như vậy... Hừ, sự tình hôm nay, nàng muốn nàng ta hoàn lại gấp trăm lần!
Mà Trụ Đầu Nhi lại bị quát sợ đến ngây người.
Bạch Linh Quân chưa bao giờ dùng khẩu khí nghiêm khắc như vậy nói với hắn, từ sau khi Hoa Thiểu Dương xuất hiện, nàng thực sự thay đổi thật nhiều, trở nên hắn hầu như nhanh chóng không nhận ra nàng.
Vì sao? Hơn mười năm tình cảm, lại vì mấy ngày duyên phận cũng bù không được? Hắn không hiểu, nhưng một tia tức giận này đã lặng lẽ ở trong lòng nguyên bản tuyết trắng như tờ giấy, ghim vào.
" Ta cùng ngươi đã nói bao nhiêu lần gõ cửa, ngươi thế nào vĩnh viễn đều không nhớ được? Đầu của ngươi rốt cuộc có những thứ gì?" Bạch Linh Quân mắng thao thao bất tuyệt, ý đồ dựa vào chuyện này dời đi chú ý của Quắc Quốc phu nhân.
"Xin lỗi, tiểu thư." Trụ Đầu Nhi cúi đầu, tâm tính thiện lương đau buốt, mà trong đau đớn, còn có một thứ gì đó lan tràn. Hắn suy nghĩ chậm xoay chuyển, vẫn không làm rõ được đó rốt cuộc là thứ gì?
Nhưng nếu Bạch Linh Quân có thể dùng nhiều tâm tư cẩn thận chú ý hắn một chút, sẽ nhìn ra, thứ ấy là -- hận.
Không biết bắt đầu lúc nào, Trụ Đầu Nhi cho tới bây giờ vẫn nhìn Bạch Linh Quân như nhìn trời, ái tình thuần túy cũng bởi vì nhiều lần thất vọng, từ ái tình chuyển thành hận.
" Người ngươi phải xin lỗi không phải ta, là phu nhân. "Bạch Linh Quân nói, nàng mắng Trụ Đầu Nhi kỳ thực cũng còn vài phần tư tâm, mong muốn nàng trước mắng, Quắc Quốc phu nhân là có thể giơ cao đánh khẽ, không hề cùng hắn so đo lỗ mãng lần này.
Bằng không -- nàng thật không biết phải như thế nào bảo trụ gã sai vặt trung thành chỉ lớn thân thể, lại không lớn cái đầu.
Thời điểm Quắc Quốc phu nhân muốn tìm một người gây phiền phức, ai cũng ngăn cản không được. Tựa như nàng công khai câu dẫn bệ hạ, ban ngày tuyên dâm, không cẩn thận bị Dương quý phi thấy, tức giận đến cắt tóc, nghĩ muốn xuất gia, đến nhắm mắt làm ngơ.
Làm hoàng thượng cùng Dương quý phi ầm ĩ đến hầu như không thể vãn hồi, người người đều cho rằng Quắc Quốc phu nhân phóng đãng bừa bãi này xong đời rồi.
Ai biết, hoàng thượng trăm phương nghìn kế hống Dương quý phi quay về, nhưng không bao lâu, hắn cùng Quắc Quốc phu nhân vẫn như thường yêu đương vụng trộm?
Ở trong lòng nam nhân đều là như thế này, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không.
Bạch Linh Quân đè nặng Trụ Đầu Nhi cấp Quắc Quốc phu nhân quỳ xuống dập đầu, phu nhân tâm tình rốt cục tốt một chút.
Nàng giương mắt tinh tế quan sát Trụ Đầu Nhi một phen, ngực bỗng nhiên có chút nóng lên. Nàng tự tin duyệt qua khắp nam tử nhất lưu ở Trường An, nhưng dạng mạnh mẽ uy vũ như Trụ Đầu Nhi, vẫn còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Kỳ quái, trước đây Bạch Linh Quân luôn mang theo hắn tới phủ bái phỏng qua, nàng thế nào lại không chú ý tới hắn?
Quắc Quốc phu nhân tâm tình tốt hơn một chút. Ngày hôm nay đến Bạch phủ một lần, nhìn chung cũng không uổng công.
" Đều đứng lên đi! Dù sao cũng không có chuyện gì, chỉ cần các ngươi không nên tìm ta bắt đền tiền ván cửa, làm gì cũng không sao cả. "Nói xong, nàng hướng mị nhãn về phía Trụ Đầu Nhi.
Nhưng Trụ Đầu Nhi một lòng đều ở trên người Bạch Linh Quân, đâu lại chú ý tới Quắc Quốc phu nhân, cho nên mị nhãn hắn xem như là bạch sử.
Quắc Quốc phu nhân không khỏi thầm giận, làm sao nam nhân Bạch gia tâm tình đều khó hiểu như thế?! Nàng ngầm hạ quyết định, một ngày nào đó, muốn đem cái đại ngốc này cấp trong tầm tay.
Bạch Linh Quân đè nặng Trụ Đầu Nhi cấp Quắc Quốc phu nhân tái gõ ba lạy thật vang, mới nói: "Đứng lên, cùng phu nhân nói lời cảm tạ, cảm tạ ân không trách tội của nàng."
Trụ Đầu Nhi mịt mờ, giống như một con rối giật dây tùy ý Bạch Linh Quân an bài.
" Tạ ơn ân phu nhân không trách phạt." Nói là nói như vậy, nhưng hắn đáy lòng căn bản không phục, mình rốt cuộc làm sai cái gì.
Hắn vẫn như cũ chìm đắm trong phẫn nộ đối với Bạch Linh Quân, vô pháp tự kềm chế.
Hắn càng muốn lại càng giận, càng muốn lại càng oán, sau cùng, toàn bộ phẫn nộ cùng oán giận đều tụ tập thành hận ý đáy lòng hắn, khiến cây non nho nhỏ cấp tốc lớn.
Không ai có thể biết, phần cừu hận này lúc nào sẽ bạo phát, bởi vì ai cũng nghĩ không ra, Trụ Đầu Nhi xưa nay trung hậu thành thật cư nhiên cũng có mặt này.
Quắc Quốc phu nhân cười phất tay, nàng mới không thèm để ý những việc nhỏ buồn chán này, nàng chỉ muốn biết, phải làm sao hấp dẫn cái tâm tư của người cao to uy vũ này.
Nhìn ngực hắn rộng vậy, cánh tay tráng kiện, tưởng tượng bị hắn gắt gao ôm trong ngực, tư vị kia nhất định rất đã nghiền đi?
Quắc Quốc phu nhân nghĩ nghĩ nghĩ kiều nhan hưng phấn đến đỏ rực lên.
"Không tạ ơn, không tạ ơn, một chút việc nhỏ, bằng giao tình của ta cùng tiểu thư nhà ngươi, chẳng lẽ còn trách tội ngươi?" Nàng vừa nói, thon thả chậm mở, nửa bơi nửa đi cọ đến bên người hắn, mới để sát vào, chóp mũi liền chui vào cổ tràn đầy vị nam nhân, kích thích đến hai chân nàng đều nhanh mềm yếu. "Nghe nói ngươi kêu Trụ Đầu Nhi?"
" Vâng!"" Trụ Đầu Nhi không biết Quắc Quốc phu nhân vì sao cần phải đến gần như thế, hắn từ nhỏ đã thích Bạch Linh Quân, cả đời không cùng nữ nhân thân mật qua, mà vị phu nhân này... Nghe nói thân thể của nàng rất cao quý, thủ đoạn lợi hại, nhất là... Nhìn kỹ, phu nhân thật xinh đẹp, đẹp đến tựa như một đào chín mọng.
Nàng phượng mỹ lệ tà liếc hắn, khiến hắn càng khẩn trương.
Kìm lòng không đậu, Trụ Đầu Nhi từng bước lui về phía sau.
Quắc Quốc phu nhân tựa như đùa giỡn một cái nam nhân ngây thơ đàng hoàng, từng tấc tiến sát, thẳng làm cho hắn cước bộ lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng vẫn cứ không buông tay, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, tiếu ý dịu dàng, mị nhãn như tơ mà hỏi thăm: "Trụ Đầu Nhi, ngươi là người ở nơi nào? Ánh mắt của ngươi... Không giống người Trung Nguyên a!"
"Ta... Ta ta ta... Ta không biết..." Trụ Đầu Nhi lắp bắp. Hắn không hiểu, tại sao hơi thở của Quắc Quốc phu nhân lại làm thân thể hắn nóng lên.
Bạch Linh Quân vừa nhìn tình hình bất thường, như gà mái che chở gà con vọt tới trước mặt hắn, mở hai cánh tay bảo vệ hắn.
"Phu nhân, Trụ Đầu Nhi khi rất nhỏ đã bị người từ Tây Vực lừa bán đến vùng Trung Nguyên, lúc đó, hắn bị một trận bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều quên, thỉnh phu nhân đừng trách móc, hắn xác thực cái gì cũng không biết. vả lại cánh cửa -- "
Quắc Quốc phu nhân phất tay cắt đứt lời của nàng, "Bất quá là hai phiến cánh cửa mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, lẽ nào Bạch phủ ngay cả tiền hai phiến cửa cũng trả không nổi, vậy... Như vậy được rồi, để Trụ Đầu Nhi giúp ta làm việc, cửa này nha... Ta thỉnh người thay các ngươi làm mới, ngươi nghĩ thế nào?"
Bạch Linh Quân nghĩ rất muốn bóp chết nàng. Cái nữ nhân hỗn trướng này, thế nào trông thấy nam nhân liền ngây người?! Nhất là còn chọn Bạch phủ của nàng, thế nào, đem nơi này làm nơi tìm hoan sao?
" Phu nhân chê cười, ngươi khoan hồng độ lượng, chúng ta cảm kích cũng không kịp, làm sao lại có ý kiến khác." Bạch Linh Quân len lén kéo ống tay áo của Trụ Đầu Nhi, ý bảo hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh, đồng thời, mở miệng nói rằng: "Trụ Đầu Nhi, ngươi còn không mau nhanh dập đầu, hướng phu nhân nói lời cảm tạ, quay về hối lỗi một chút, vì sao mình làm ra chuyện ngu xuẩn -- "
Quắc Quốc phu nhân lần thứ hai cắt ngang nàng. "Ta cũng nói, đánh vỡ hai phiến cánh cửa mà thôi, cũng không phải đại sự gì, ngươi cũng đừng tái mắng hắn." Vừa nói, vừa đánh cái mị nhãn cấp Trụ Đầu Nhi. "Ngươi nói có đúng hay không? Người cao to."
Nhanh như vậy đã giúp lấy tên hiệu cho Trụ Đầu Nhi! Bạch Linh Quân sắp tức chết. Quắc Quốc phu nhân rốt cuộc làm nhà nàng địa phương nào? Câu lan kỹ trại? Nàng tùy tiện nhìn trúng một người liền mang về tìm niềm vui một phen?
Nhưng Bạch Linh Quân cũng không dễ dàng thỏa hiệp, năm đó là nàng một tay đem Trụ Đầu Nhi từ trong tay Diêm vương gia cướp về, hiện tại nàng cũng có trách nhiệm bảo hộ trước ánh mắt nhìn chằm chằm không có hảo ý của sói cái.
"Trụ Đầu Nhi, nói một chút xem, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, khiến ngươi khẩn trương như vậy, quên gõ cửa, rõ ràng trước ta mới bảo qua ngươi một hồi a! Ngươi thế nào liền không hiểu chuyện như thế?"
"Cái này..." Trụ Đầu Nhi thấy hai nữ nhân đối chọi gay gắt khiến cho có điểm há hốc mồm, thật lâu sau, mới nói: "Là lão đại phu để cho ta tới, vị kia... Hoa tiên sinh bỗng nhiên thổ huyết không ngừng, sợ hãi cho tính mệnh..." Hắn nói đến phân nửa, mặt lộ vẻ chán ghét. Thực sự rất chán ghét nhắc tới tên Hoa Thiểu Dương. Nếu không có cái người này, cuộc sống tốt đẹp của hắn chính là thế nào lại đột nhiên thay đổi?
"Cái gì?!" Bạch Linh Quân vừa nghe Hoa Thiểu Dương gặp chuyện không may, liền cái gì lý trí, thủ đoạn, tất cả đều quên hết trơn.
Nàng nhảy dựng lên, liền kéo làn váy hướng khách phòng chạy.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thời điểm nàng đi, Hoa Thiểu Dương rõ ràng hoàn hảo, làm sao không lâu sau, hắn chuyển biến xấu đến lợi hại như vậy?
Quắc Quốc phu nhân thấy nàng chạy, tròng mắt vừa chuyển, cũng đi theo phía sau nàng chạy, bất quá trước khi đi, không quên lôi kéo Trụ Đầu Nhi cùng nhau.
Dù cho Bạch Linh Quân không muốn gã sai vặt uy vũ này cùng nàng làm tình? Chẳng lẽ còn cản trở được?
Đừng quên, nàng họ Dương, tại trên Đại Đường quốc thổ, còn không có người nào có thể vi phạm ý kiến của người Dương gia, dù cho người này là cao lực sĩ, tướng quốc Lý Lâm Phủ đã qua đời, thậm chí là Đông cung thái tử... Toàn bộ như nhau.
Bạch Linh Quân... Hừ! Nàng cũngkhông ngoại lệ.
Hiện tại nàng chính là nhìn trúng gã sai vặt này, muốn hắn hầu hạ mình vui sướng, nàng muốn nhìn, Bạch Linh Quân dựa vào cái gì, lại có bản lĩnh ngăn cản?
Thế nhưng, một Trụ Đầu Nhi thỏa mãn nàng không được, nếu vị Hoa tiên sinh kia thực sự là kinh tài tuyệt diễm, là loại nhân vật thần tiên hạ phàm, nàng cũng muốn đồng thời mang về nhà, sung sướng một phen.
Nàng nghĩ Bạch Linh Quân thật khờ, kỳ thực nàng chỉ thích đùa, cũng sẽ không thật đoạt của nàng, mượn chơi một chút sẽ thế nào? Mặc dù là Ngọc Hoàn, phát hiện nàng cùng bệ hạ ở trong ngự thư phòng ve vãn, cũng là mở con mắt nhắm con mắt, ngay qua sự tình đã qua.
Bạch Linh Quân chính là nhân vật nhạy bén như thế, tội gì vì mấy nam nhân cùng nàng trở mặt, cho dù chờ nàng chơi xong, sẽ còn của nàng nha! Nàng cũng không phải Lưu Bị mượn Kinh Châu, một mượn vĩnh viễn không trả.
Nam nữ chỉ cầu hài lòng, vả lại lễ giáo gì đó, để nó gặp quỷ đi thôi!
Nếu Hoa tiên sinh khi thực sự là một người tuyệt vời, Quắc Quốc phu nhân dự định sẽ cùng Bạch Linh Quân thảo luận một lần, cũng coi như cảm tạ nàng vì đội mã cầu của mình có sự đóng góp.
Nhưng Bạch Linh Quân nếu không thức thời, hừ... Đừng quên, thái tử Lý Hanh thấy bọn ta còn phải lách mép rìa mà đi, huống chi là nàng?
Bạch Linh Quân đi tới khách phòng, đập vào mắt chính là một giường máu, ánh sáng màu đỏ tươi như cây chủy thủ, thẳng tắp đâm vào tim nàng.
Hoa Thiểu Dương nằm ở trên giường, mặt như giấy trắng, trong miệng mũi còn không ngừng tràn ra máu bọt, rõ ràng mệnh không lâu sau vậy.
Nàng níu lấy ống tay áo lão đại phu lay động. "Vì sao lại như vậy? Ta trước khi đi ra ngoài hắn rõ ràng hoàn hảo tốt, bệnh tình sao đột nhiên chuyển biến xấu nhanh như vậy?"
"Cái này..." Lão đại phu bị dao động đến xương cốt gầy yếu toàn thân mau rời. "Tiểu lão nhi cũng không biết a... Khụ khụ khụ... Tiểu thư có thể hay không buông lão phu ra, lão phu nhất định tận lực cứu trị Hoa công tử..."
"Cứu hắn! Nhất định phải cứu về cho ta!"" Nàng tê tâm liệt phế kêu lên: "Ta mặc kệ phải trả giá chi phí, ta tuyệt không muốn hắn chết!"
Nàng không phát hiện, câu nói kia vừa ra khỏi miệng, thân thể Hoa Thiểu Dương trên giường hung hăng chấn động, nói không ra ngực cảm thụ cái gì mà đau đớn đến tận tim phổi như vậỵ
Bọn họ rõ ràng nhận thức không bao lâu, làm được nhiều nhất chính là tranh cãi, vì từng nét bút viết vào từng mục trên sổ sách thu chi mà ầm ỉ đến bận túi bụi.
Nhưng nàng bây giờ lại vì hắn, cái gì cũng không để ý, chỉ cầu hắn bình an vô sự.
Nàng rốt cuộc là vì cái gì mà quan tâm hắn như vậy?
Hắn cô độc, chẳng lẽ còn có chỗ giá trị để nàng mưu toan? Hoặc là, nàng là bề ngoài cường hãn, nội tâm nữ tử lại giống như sư phụ của hắn là người tốt? Nếu không nữa thì nàng... Bọn họ...
Cho dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn vẫn phải hoài nghi, một đôi nam nữ xa lạ có thể hay không có thể vì mấy ngày ở chung, sản sinh tình cảm thắm thiết?
Hắn không biết, nhưng hắn đã bắt đầu hối hận tiếp nhận vụ làm ăn này của Thôi đại thiếu, hắn đã trở nên không giống chính mình.
Mà tư vị "Hối hận" này, hắn chí ít cũng đã mười năm chưa từng nếm trải. Từ sau khi sư phụ chết, hắn một phần cũng theo đó chết đi, tìm nữa tâm thuần túy sạch sẽ cũng không trở về.
Nhưng lúc nhận thức Bạch Linh Quân, nàng hình như không lúc không nên tẩy rửa tâm của hắn, hắn nói không rõ, nhưng dưới đáy lòng đang nẩy mầm mọc rễ cảm tình cũng là chân chính trong sáng như dương chi bạch ngọc, sáng hơn ngọc lưu ly.
Loại cảm tình này làm cho hắn vừa vui sướng vừa sợ hãi, chẳng lẽ... Đây là thích, một loại đơn thuần, yêu say đắm không có bất luận mục đích gì?
Hắn không biết, trong đầu rất loạn, chốc lát là thân ảnh Thanh Phong sư phụ, chốc lát là Bạch Linh Quân ôn nhu cười duyên, bọn họ thỉnh thoảng trùng điệp cùng một chỗ, một chốc tách biệt.
Không bao lâu, thân ảnh Thanh Phong sư phụ dần dần nhạt đi, còn lại là Bạch Linh Quân hoan hỷ, của nàng phẫn nộ, của nàng ưu sầu, của nàng vui cười... Nàng hoàn toàn không có thông báo một tiếng, liền tiến vào trong lòng hắn, đầu tiên là chiếm một góc, dần dần lan tràn ra. Mà hắn ngăn cản không được, cũng không nghĩ muốn ngăn cản, mặc cho phần ôn nhu mềm mại này tiến vào trong tâm kiên cố nhiều năm của hắn, đồng thời cam tâm tình nguyện, vì nàng kính dâng bản thân từng chút từng chút, chỉ còn sót lại thành tâm đơn thuần.
Yêu có thể tới cấp tốc như vậy, cấp bách như vậy, không chút nào giảng đạo lý sao?
Hắn không hiểu, việc này sư phụ không dạy qua, hắn chỉ có thể ở giữa mê man chính mình tìm tòi.
Hôm nay, hắn không có nhiều ý nghĩ lắm, hắn chỉ biết là Quắc Quốc phu nhân tìm tới cửa, tất có mưu đồ. Nữ nhân rắn rết kia nghĩ muốn cái gì? Tiền tài? Quyền thế? Danh lợi?
Nói đùa, thân là người của Dương gia, vài thứ kia nàng có nhiều đến có thừa.
Như vậy, nàng tìm tới Bạch Linh Quân vì chuyện gì?
Hắn nghĩ đến lời bình như gió nói về Quắc Quốc phu nhân phóng đãng phong lưu, chẳng lẽ... Nàng là nghe thấy được lời đồn, Bạch Linh Quân nổi danh lừng lẫy đột nhiên vì một người nam nhân mà thần hồn điên đảo, ngay cả phường Nghê Thường cũng không để ý, liền nổi lên hiếu kỳ, nghĩ đến phân chén canh?
Như vậy, ý đồ đến của nàng đã rất rõ ràng. Nàng là vì hắn - Hoa Thiểu Dương mà đến.
Hoa Thiểu Dương rất có lòng tin -- tuy rằng hắn không biết phần lòng tin này từ nơi nào đến, nhưng hắn chính là hiểu được, Bạch Linh Quân sẽ không khuất phục uy hiếp của Quắc Quốc phu nhân đưa hắn giao ra.
Nhưng cùng Quắc Quốc phu nhân chống đối, có hại nhất định là Bạch Linh Quân.
Vì thế, hắn không tiếc vận công chấn thương tâm mạch của chính mình, làm cho bệnh thể vốn đã mau khỏi hẳn thêm nội thương nữa, mới có thể tạo thành tình huống hấp hối đáng sợ hiện nay.
Hắn vì nàng, không tiếc tự mình hại mình.
Thời điểm vận công, hắn không nghĩ đến nhiều như vậy, chỉ lo phải nhanh một chút vì Bạch Linh Quân giải vây, nhưng thực sự khiến ốm đau quấn lấy phía sau, hắn liền có chút hối hận, nàng chỉ là một mục tiêu nhiệm vụ của hắn, có cần phải vì nàng làm loại trình độ này sao?
Nhưng vừa nghe thấy nàng khóc lóc thảm thiết, hắn vừa vui lại hối hận, vui chính là, hoa rơi có ý định, nước chảy diệc hữu tình, ân hận chính là, đây vốn là nhiệm vụ đơn giản, hôm nay biến thành như vậy, tương lai nên như thế nào thu tay lại?
Hắn không biết, lòng vừa hoang mang vừa chua xót, một tia cười khổ ẩn nơi khóe môi. Nguyên lai mỹ vị ngọt ngào của ái tình muôn đời người tán dương, còn có hàng trăm vị, làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết làm thế nào.
Về phần Quắc Quốc phu nhân, vừa vào khách phòng, nhìn thấy máu tươi đầy giường, xoay người rời đi.
Dương gia ban đầu cũng không giàu có, nếu không có Dương Ngọc Hoàn nhận được quân vương sủng ái, người Dương gia sẽ không trong một đêm bay lên cành cao, khinh thường thiên hạ.
Mà mọi thứ trong khách phòng, lại khiến nàng nhớ tới đoạn thời gian không chịu nổi đã qua, sớm mất cha mẹ, chồng trước thân thể kém, cuộc sống chán ghét trứng chọi đá ấy.
Nàng chán chết những thứ kia, vĩnh viễn không muốn tái nhớ lại, cho nên ngay cả mặt Hoa Thiểu Dương cũng chưa xem, quay đầu liền ly khai.
Trước khi đi, nàng kéo Trụ Đầu Nhi, kiên quyết muốn hắn tiễn nàng đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, mị nhãn như hoa đem đại hán uy vũ mê đến ba hồn thiếu chút nữa đã đánh mất báy phách, nếu không có hắn đối với Bạch Linh Quân không muốn xa rời quá xa, thì sớm bất tri bất giác bị nàng bắt cóc.
Nhưng Quắc Quốc phu nhân vẫn là nhìn ra, nam tử này không phải đối với nàng vô ý, hắn đã tâm động, chỉ là tạm thời không dám hành động.
Nàng tuy rằng thích cái loại kích thích tình triều dục hỏa này, nhưng ngẫu nhiên mà nhấm nháp một chút loại tán tỉnh tiểu tình tiểu ái này, cũng có một phen tư vị.
Bởi vậy nàng cũng không thúc dục, dồn ép Trụ Đầu Nhi, chỉ ở trước khi kiệu được đỡ lên, vươn ngón tay mềm mại như tơ, ở lòng bàn tay hắn khẽ một chút.
Trụ Đầu Nhi thất kinh, mạnh nhảy, không cẩn thận đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Quắc Quốc phu nhân thấy cười duyên không ngớt.
"Tiểu oan gia, "Mị nhãn như tơ ném ra, lại thêm một cái hôn gió. "Lần tới bổn phu nhân trở lại, ngươi cũng đừng nói không nhận biết ta nga!" Sau đó, nàng lên kiệu rời đi.
Lưu lại Trụ Đầu Nhi ngồi yên trên mặt đất. Phu nhân thực sự đẹp quá đẹp quá, ý tứ kia của nàng... Là thích hắn sao?
Hắn yêu Bạch Linh Quân, yêu đến có thể vì nàng chết, nhưng nàng lại đối xử với tâm hắn như không biết, lòng tràn đầy, trong mắt chỉ có bệnh thư sinh lai lịch bất minh.
Hắn không biết Hoa Thiểu Dương rốt cuộc tốt chỗ nào, nhưng Bạch Linh Quân tuyệt tình lại thương tổn sâu nặng hắn.
Mà lúc này Quắc Quốc phu nhân nhu tình lại như thủy bàn từng giọt từng giọt rót vào tim hắn.
Biết đâu trong lúc nhất thời, hắn có lẽ yêu Bạch Linh Quân còn hơn Quắc Quốc phu nhân, nhưng sau này... Hắn lại nghĩ tới vừa rồi chịu qua quát mắng, tâm sinh một tia thù hận.
Có lẽ một ngày nào đó, tình yêu của hắn vẫn là biến mất hoàn toàn ở Bạch Linh Quân chẳng biết quý trọng, mà Quắc Quốc phu nhân lại chiếm giữ đáy lòng của hắn?
Loại sự tình này, ai biết được?
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới, với thân phận Quắc Quốc phu nhân, làm sao có thể thật tình yêu một gã sai vặt? Nàng thích chính là ngoạn, mà không phải loại thật tình thành ý này, thực tình một đời không thay đổi.