ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

“Hình niệm, em có đồng ý không?”

Anh giống như là một người đàn ông lịch thiệp thâm tình và chân thành, vừa dịu dàng vừa lịch sự dò hỏi cô.

Cô không trả lời, anh cũng không vội, rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô, tính tình vô cùng tốt.

Kỳ thật trải qua gần nửa năm quen biết, Hình Niệm cũng đủ hiểu biết về anh.

Dù sao cũng là người mình từng hoàn toàn tin tưởng.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi mới gặp, cô chỉ cảm thấy anh lớn lên rất tuấn tú.

Sau đó ở chung với nhau, Hình Niệm mới dần dần cảm nhận được trên người anh ngoài phát ra sự dịu dàng đã sẵn có trên người anh mà còn có cảm giác lịch thiệp của một người đàn ông từ trong xương cốt.

Sự dịu dàng của anh, sự lịch thiệp của anh, sự văn nhã của anh, sự rõ ràng của anh…… Tất cả những gì anh có.

Những khí chất trên người anh, tất cả đều làm cô hãm sâu trầm luân vào đó, không có cách nào tự kiềm chế, cũng không có thuốc chữa.

Đương nhiên là cô thích anh.

Con mèo con câu chuyện mà cô đã bổ sung kia, chính là sự dịu dàng và lịch thiệp của anh.

Hình Niệm im lặng một lát, vừa muốn mở miệng trả lời anh, cửa sổ xe lại đột nhiên bị người ở bên ngoài gõ.

Hình Niệm quay đầu lại, nhìn thấy là Tiếu Hứa đứng ở ngoài xe.

Không biết vì sao, cô gái lại đột nhiên hoảng loạn, tay chân cô luống cuống mở cửa xe ra nhảy xuống, đối diện với sắc mặt lạnh lùng trước sau như một của Tiếu Hứa là dáng vẻ không biết làm sao của Hình Niệm.

Tiếu Hứa nhìn thấy dáng vẻ này của Hình Niệm, hơi nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Căng thẳng thế.”

Hình Niệm vội vàng lắc đầu theo bản năng, thật ra Tiếu Hứa hoàn thành công việc trở về vừa vặn nhìn thấy xe của Tiếu Nặc đỗ ở trước cổng quân doanh, cho nên đi lên trước gõ cửa sổ xe.

Ai biết Hình Niệm thế mà cũng ở đây.

Sau khi Hình Niệm xuống xe, Tiếu Nặc hơi bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm mắng người chị gái rất biết quấy rầy chuyện quan trọng của mình, cũng xuống xe theo.

Bắt đầu từ lúc Tiếu Nặc nhờ cô ấy đưa đồ ăn vặt cho Hình Niệm, Tiếu Hứa đã nhận ra manh mối, lúc này quay đầu lại, hạ thấp giọng hỏi anh: “Làm phiền em rồi à?”

Tiếu Nặc lườm chị gái ruột của mình, vẻ mặt “Chị biết rõ rồi còn cố hỏi”.

Sau đó, anh không nhanh không chậm nói: “Chị nói gì?”

Ngữ điệu nghe có chút u oán.

Tiếu Hứa nhíu mày, hừ cười.

Sau đó, cô ấy không bám lấy Tiếu Nặc nữa, xoay người nói với Hình Niệm: “Còn ngẩn người gì nữa, đi thôi.”

Hình Niệm cắn mô.i dưới, lúc đi theo đội trưởng vào trong quân doanh còn không kìm được quay đầu lại nhìn Tiếu Nặc vẫn còn đứng bên cạnh xe.

Ngay khoảnh khắc gần đi vào cổng, Hình Niệm chợt lấy hết can đảm nói thật nhanh với Tiếu Hứa: “Đội trưởng, chị về trước đi, em có câu nhất định phải nói với Tiếu đại ca!”

Nói xong cô đột nhiên xoay người chạy về.

Dáng người cô gái uyển chuyển, nhẹ nhàng và thoăn thoắt, trong chớp mắt đã chạy đến trước mặt anh.

Sau đó khi Tiếu Nặc còn chưa kịp phản ứng lại, cô đột nhiên nắm lấy quần áo trước ngực anh, nhón chân ngửa đầu in một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của anh.

Đơn giản mà thô bạo, trực tiếp làm rõ ràng.

Tiếu Nặc ngơ ngẩn, anh ngước mắt lên nhìn về phía bóng dáng của cô gái lại nhanh chóng chạy vào trong quân doanh, bên tai chỉ còn lại câu nói cô để lại cho anh trước khi chạy đi, nói: “Câu trả lời của em.”

Tiếu Nặc chậm lại vài giây, anh tận mắt nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Hứa đứng cách đó không xa phóng đến đây, nhìn Hình Niệm sau khi chạy tới bị Tiếu Hứa đuổi theo vừa đi vừa hỏi chuyện này là như thế nào, nhìn bóng lưng của hai người xa dần, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Người đàn ông nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào nơi vừa mới được cô hôn lên.

Xúc cảm mềm mại và ấm áp kia, rất lâu sau vẫn chưa tan biến.

Làm cho anh nếm được vị ngọt, rồi bị mê hoặc.

Lúc Hình Niệm trở về bị Tiếu Hứa kéo cánh tay, “Hình Niệm, chuyện này là thế nào?”

Tiếu Hứa hơi híp mắt hỏi.

Hình Niệm xấu hổ che che khuôn mặt nóng lên, vẫn thành thật nói với Tiếu Hứa, “Là…… Đội trưởng, như những gì chị nhìn thấy đó.”

“Ý của chị là, hai người từ khi nào……”

“Chỉ mới vừa rồi……” Hình Niệm đỏ mặt nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tiếu Hứa thấy vẻ mặt ngượng ngùng này của cô, bật cười: “Không phải vừa rồi rất to gan sao? Sao lúc này lại thẹn thùng vậy?”

Hình Niệm nói: “Bởi vì đột nhiên cảm thấy giống như gặp ba mẹ.”

Tiếu Hứa: “……”

“Ôi,” Cô ấy thở dài, nói với Hình Niệm: “Nếu như nó bắt nạt em, thì em cứ vận dụng những kỹ năng chiến đấu mà em đã học được trong quân đội, tùy tiện ra hai chiêu là chắc chắn sẽ dễ bảo.”

Hình Niệm “Xì” cười thành tiếng, cũng không còn căng thẳng, đuổi theo Tiếu Hứa đi ở phía trước tò mò hỏi: “Thật vậy sao đội trưởng? Tiếu đại ca dễ trị như vậy sao?”

Tiếu Hứa khẽ cười, “Em xem nó như vậy, có giống như khiêng đánh không?”

Hình Niệm rất nghiêm túc lắc đầu, nói rất đúng trọng tâm: “Không giống.”

“Được rồi,” Khóe miệng Tiếu Hứa hơi cong lên cảm thán: “Lần này trong nhà lại có thêm một quân nhân.”

“Ba chị chắc chắn sẽ thích em.”

Hình Niệm cười hì hì, “Thật sao ạ?”

“Ừm,” Tiếu Hứa gật đầu, “Ông ấy cũng xuất thân từ quân nhân, rất thích quân nhân.”

Hình Niệm bất tri bất giác âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hơn mười giờ tối hôm đó, Hình Niệm nhận được WeChat của Tiếu Nặc.

【Tiếu đại ca: Lần sau khi nào tiểu thư hoa hồng được nghỉ phép vậy?】

Hình Niệm ngồi ở mép giường cười trộm, trả lời anh:【Chắc là một tháng sau.】

Cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ phải nghỉ ngơi, gửi thêm một tin nhắn nữa:【Quý ông mèo ngủ ngon.】

Sau khi gửi tin nhắn này Hình Niệm lập tức đổi ghi chú của anh thành “Quý ông mèo”.

Mà bên kia, Tiếu Nặc nhìn thấy trên màn hình thoại có một tin nhắn mới cũng khẽ cười, cũng trả lời lại một câu:【Tiểu thư hoa hồng ngủ ngon.】

Ngay sau đó cũng đổi ghi chú của cô thành “Tiểu thư hoa hồng”.

Hôm nay Hình Niệm được nghỉ phép, vừa ra khỏi quân doanh đã thẳng đến nhà Tiếu Nặc.

Hai ngày trước Tiếu Nặc đã nói cho cô biết mật mã cửa nhà anh, lần này Hình Niệm không cần ấn chuông cửa nữa, mà là trực tiếp nhập mật mã, lén lút vào nhà anh.

Phòng khách rất quạnh quẽ và yên tĩnh, Hình Niệm rón rén thay dép ở huyền quan, sau đó thật cẩn thận đi vài bước, ý thức được chắc là Tiếu Nặc còn đang ngủ, cô lập tức chạy tới phòng bếp.

Trước kia Hình Niệm đã nhìn thấy anh ăn sáng, thiên về kiểu Tây nhiều hơn, cho nên dựa theo khẩu vị của anh, chuẩn bị bánh mì lát nướng cho anh, còn cố ý cho mứt trái cây, còn làm bánh sandwich, rồi lại chiên trứng gà, cuối cùng là làm ấm sữa bò.

Cô chăm chỉ làm xong hết tất cả, kéo cửa phòng bếp đi ra ngoài, phát hiện Tiếu Nặc còn chưa dậy.

Hình Niệm bắt đầu dọn dẹp nhà cho anh.

Thật ra trong nhà Tiếu Nặc rất sạch sẽ, nhưng Hình Niệm không có việc gì làm, vẫn giúp anh lau sàn nhà một lần, lau chùi bàn.

Ở trong quân đội siêng năng thành thói quen, đến chỗ nào cũng không chịu ngồi yên.

Lúc Tiếu Nặc tỉnh dậy còn nằm ở trên giường một lát, rồi mới chậm chạp bò dậy đi vào phòng tắm rửa mặt tắm rửa.

Chờ anh mặc quần áo xong mở cửa phòng ngủ đi ra, bỗng nhiên trào ra một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Chính anh cũng không nói ra được, nhưng có một loại trực giác, làm cho anh cảm thấy không thích hợp.

Người đàn ông chậm rãi đi đến phòng khách, phát hiện trên ghế sô pha trong phòng khách lộ ra một cái đầu.

Tiếu Nặc sửng sốt, rồi sau đó không dám chắc gọi: “Hình Niệm?”

Giọng nói yếu ớt của Hình Niệm truyền đến: “Mặt trời chiếu đến mông rồi……”

Ngay sau đó cô lập tức đứng lên, xoay người nhìn anh, chế nhạo nói: “Quả nhiên anh là một con mèo lười.”

Tiếu Nặc nhẹ nhàng mỉm cười, đi đến trước mặt cô, lời nói có chút cưng chiều, có hơi khàn khàn vì vừa mới tỉnh ngủ không lâu, dịu dàng lẩm bẩm: “Nhưng anh có một cái tiểu thư hoa hồng rất chăm chỉ.”

Hình Niệm không ngờ được người này lúc yêu đương lại là như thế này, mặt chợt ửng đỏ.

Cô lùi lại phía sau một bước, xoay người trốn vào trong phòng bếp, trong miệng nói: “Em đã làm xong bữa sáng rồi, đi bưng ra cho anh.”

Tiếu Nặc không nhanh không chậm bước đi theo.

Khi Hình Niệm bưng đồ ăn còn ấm đi ra, người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau.

Cô gái trợn tròn mắt trong chốc lát, hàng mi dài run rẩy, trái tim cũng không thể khống chế được mà điên cuồng đập thình thịch.

Tiếu Nặc hơi khom lưng, nghiêng đầu dịu dàng hỏi: “Tối hôm qua hỏi em em nói ngày mai sẽ tới, thì ra là muốn tạo bất ngờ sao?”

Hình Niệm bĩu môi, hừ nhẹ, “Không được sao?”

“Em muốn xem anh lười đến mức nào rồi, không ngờ là anh còn lười hơn so với tưởng tượng của em.”

Tiếu Nặc khẽ cười, chậm rãi nói: “Thứ bảy mà, nên thư giãn nghỉ ngơi, dậy sớm như vậy làm gì?”

Hình Niệm nói: “Ở trong quân doanh mỗi ngày đều giống nhau, chẳng phân biệt thứ bảy, chủ nhật hay là thứ hai đến thứ sáu.”

“Anh biết,” Anh thở dài, sau đó lẩm bẩm: “Cho nên anh mới không gia nhập quân ngũ.”

Hình Niệm chọc thủng anh: “Anh lười biếng thì có.”

“Ừm, anh lười,” Tiếu Nặc cười, trả lời: “Anh lười nhất.”

“Niệm Niệm,” Anh gọi tên cô, bỗng nhiên dùng tay nhẹ nhàng quay mặt cô lại, làm cho cô nghiêng đầu.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, khuôn mặt Tiếu Nặc dịu dàng khẽ mỉm cười, từ từ tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.

Hai má Hình Niệm hiện lên màu đỏ ửng mắt thường cũng có thể thấy được, cô chớp chớp mắt lung tung, quả nhiên dĩa trong tay suýt chút nữa rơi.

Tiếu Nặc lấy cái đĩa trong tay cô đi, đặt sang bên cạnh, sau đó xoay người cô lại, một lần nữa nâng mặt cô lên hôn xuống.

Người đàn ông vốn cao lớn, Hình Niệm đang ngửa đầu, nên anh cũng phải khom lưng xuống thấp hơn.

Hình Niệm phát hiện, người đàn ông dịu dàng nên nụ hôn cũng dịu dàng.

Gần như muốn  làm cho cô chìm vào trong sự dịu dàng của anh.

Tiếu Nặc hôn môi không gấp gáp, anh dùng hết sự kiên nhẫn của mình, gia tăng từng chút từng chút một, vừa dịu dàng vừa triền miên, suýt chút nữa làm cho Hình Niệm đắm chìm đến ý lo/ạn tìn/h mê.

Sau khi hai người chậm rãi tách ra, Tiếu Nặc còn thân thiết dùng lòng bàn tay lau đi sự ướt át ở trên miệng cô, in lên trán cô một nụ hôn, lúc này mới xem như là kết thúc.

Mấy năm nay yêu đương với Tiếu Nặc, Hình Niệm và anh chưa từng cãi nhau.

Không biết là bởi vì tính tình anh dịu dàng, luôn luôn nhường nhịn bao dung cô, hay là bởi vì nghề nghiệp của anh, có thể nhìn thấu tâm tư của cô.

Có lẽ hai người đều có.

Tóm lại, tình cảm của hai người bọn họ phát triển rất vững vàng, vô cùng thuận lợi.

Đến năm thứ tư, Hình Niệm rời xa tổ quốc, như lời anh đã từng nói, cô đã đứng trên sân thi đấu của một cuộc thi quân sự quốc tế.

Sau khi trải qua những bài tuyển chọn và thi đấu khắc nghiệt, vượt qua mọi chông gai Hình Niệm không phụ sự mong đợi của mọi người, là đại diện đầu tiên của Trung Quốc giành được cúp và huy chương.

Mà lúc này Tiếu Nặc cũng đan ở nhà theo dõi phát sóng trực tiếp trên TV, ánh mắt cưng chiều nhìn chăm chú vào cô gái với tư thế oai hùng và tràn đầy tự tin trên TV, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng.

Sau khi Hình Niệm đi xuống sân khấu nhận thưởng đã bị phóng viên giữ chặt lại, chờ phỏng vấn xong, cô vừa cầm được điện thoại của mình là lập tức liên lạc với Tiếu Nặc.

“Nặc ca!” Hình Niệm kích động ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “Em lấy được cúp rồi!”

Tiếu Nặc khẽ cười, giọng của cô qua ống nghe, càng dịu dàng hơn.

Người đàn ông chậm rãi nói với cô: “Anh nhìn thấy rồi.”

“Niệm Niệm, em thật sự rất tuyệt vời.”

Bỗng nhiên Hình Niệm ngẩn ra, ngay sau đó mắt long lanh nước sáng ngời cười rộ lên, cô nghẹn ngào, hít hít mũi, ổn định giọng nói, nói với anh: “Nặc ca, những lời này của anh, em đã từng được nghe rồi.”

Tiếu Nặc hỏi: “Hửm?”

Sau đó Hình Niệm tiếp tục cười nói với anh: “Ở trong giấc mơ của em. Anh đã từng ở trong giấc mơ của em, nói với em những lời này.”

“Nặc ca,” có nước mắt chảy xuống dọc theo khóe mắt, Hình Niệm chậm rãi mà trịnh trọng nói với anh: “Em rất yêu anh.”

Dường như Tiếu Nặc có thở dài, anh bất đắc dĩ nói: “Niệm Niệm, em như vậy…… Làm anh rất muốn gặp em ngay bây giờ.”

Tiếu Nặc cúi đầu nhìn hộp nhẫn mình cầm trong tay, giọng nói hết sức dịu dàng dỗ dành Hình Niệm: “Anh chờ em về nhà.”

“Vâng.” Hình Niệm không kìm được cười ra tiếng.

——

Tôi gặp được một đóa hoa hồng bị thương.

Cô ấy cần sự giúp đỡ, nhưng lại không chịu dễ dàng tin tưởng người khác.

Tôi biết vì sao cô ấy bị thương, cho nên đau lòng vì cô ấy, thương tiếc cô ấy, cũng muốn dẫn cô ấy bước ra khỏi vết thương, chữa khỏi miệng vết thương cho cô ấy.

Kỳ thật tôi rất muốn nói, tôi tình nguyện ý dành cả đời này để bảo vệ cô gái anh dũng và hiên ngang kia.

Bởi vì dáng vẻ mặc quân trang của cô ấy, thật sự rất đẹp.

Tôi yêu một quý ông lịch thiệp.

Anh ấy giống như một mèo con lười biếng mà tao nhã, nói chuyện không nhanh không chậm, làm việc cũng chậm rãi, giống như không theo kịp tiết tấu nhanh của xã hội này, làm cái gì cũng chậm hơn nửa nhịp.

Nhưng mà, khi yêu đương với tôi, anh ấy lại không chậm, thậm chí còn nhanh hơn tôi một bước.

Bởi vì khi tôi còn chưa yêu anh ấy, anh ấy đã yêu tôi từ lâu rồi.

——

Vài năm sau, Hình Niệm và Tiếu Nặc có một cô con gái đáng yêu.

Khi cô bé khoảng ba bốn tuổi, mỗi đêm phải kể những câu chuyện cho cô bé trước khi đi ngủ để dỗ đi ngủ.

Một buổi tối nọ, nhiệt huyết Tiếu Nặc dâng trào, chậm rãi kể cho con gái nghe một câu chuyện gốc do chính anh biên soạn, gọi là “Quý ông mèo và tiểu thư hoa hồng”.

Không đợi anh kể đến kết cục, cô bé đã tò mò không chịu nổi muốn nghe kết cục.

Cô bé chớp chớp mắt, giọng nói non nớt và ngọt ngào hỏi: “Ba ơi, kết cục của câu chuyện là thế nào ạ?”

“Kết cục của câu chuyện, kết cục là, quý ông mèo và tiểu thư hoa hồng đã kết hôn và sống hạnh phúc với nhau. Sau đó, bọn họ có một em bé rất đáng yêu, được gọi là Tiểu Tinh Tinh.”

“Tiểu Tinh Tinh? Vậy thì tên cũng giống của con rồi ạ!”

- -----oOo------

Vũ công ba lê × Nam nghệ sĩ dương cầm

(Khúc mắc)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi