ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Cả tuần này, hằng ngày Thư Vãn đều bận rộn ở đoàn múa Trung Ba huấn luyện, đồng thời còn phải tập luyện cho bài múa độc diễn phải ghi hình cho chương trình giải trí cuối tuần.

Du Cẩn Niên cũng bận rộn việc của mình, hai người ngoại trừ thỉnh thoảng gặp mặt cùng nhau ăn bữa cơm, thì bình thường đều dùng WeChat và điện thoại liên lạc với nhau.

Thời gian ghi hình cho chương trình giải trí là chủ nhật ngày 12 tháng 8.

Thư Vãn làm khách mời bí mật, ngay cả phòng trang điểm và thay quần áo đều là phòng riêng, trang phục sân khấu các loại cũng không công khai để cho các khách mời khác chuẩn bị hậu trường nhìn thấy.

Chương trình giải trí này bình thường sẽ mời bốn vị khách quý, hôm nay ngoài cô và Du Cẩn Niên ra, còn mời nam nữ chính của một bộ phim cổ trang hiếm thấy ở Trung Quốc còn chưa quay xong đã bắt đầu phát sóng《Nửa đời linh》là Tưởng Phóng và Cung Tình.

Nghe nói bộ phim này vừa mới quay xong tuần đầu tiên, lúc này phim cũng đang được phát sóng, độ hot của phim rất cao, sau mỗi tuần cập nhật đều sẽ gây ra một bài thảo luận sôi nổi, cho nên tổ tiết mục đã mời nam nữ chính của bộ phim mới đóng máy này tới tham gia chương trình, thuận tiện tuyên truyền cho bộ phim của bọn họ một chút.

Sau khi chính thức bắt đầu ghi hình, đầu tiên là người dẫn chương trình lên sân khấu sân, rồi sau đó là vài vị khách mời lên sân khấu theo thứ tự.

Cung Tình và Tưởng Phóng hát một bài hát cuối bộ phim truyền hình, sau khi hai người biểu diễn xong chính là màn độc tấu dương cầm của Du Cẩn Niên.

Người đàn ông ngồi trước cây đàn dương cầm chính giữa sân khấu, ngón tay thon dài rơi trên những phím đen trắng của đàn dương cầm, linh hoạt như là đang ở múa ba lê.

Đèn trên sân khấu tụ thành một chùm, chiếu vào trên người anh, Thư Vãn đã thay trang phục múa ba lê và giày múa đứng ở trong góc tối, nhìn anh không chớp mắt.

Dựa vào vị trí máy quay không thể quay được mình, cô lại càng không che giấu ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái, thản nhiên thể hiện toàn bộ tình cảm của mình.

Khúc nhạc kết thúc, Du Cẩn Niên đứng dậy, cúi người thật sâu chào khán giả.

Rồi sau đó ánh đèn chợt tắt, một mảnh đen nhánh.

Sau khi xác định nhân viên đã đưa đàn dương cầm và ghế mà Du Cẩn Niên vừa ngồi xuống, giọng nói của người dẫn chương trình đột nhiên vang lên: “Kỳ thật hôm nay chúng ta còn mời một vị khách mời bí mật tới tham gia chương trình của chúng ta, kế tiếp chính là màn biểu diễn vị khách mời bí mật này muốn mang cho chúng ta.”

“Nào, xin mời người bạn bí ẩn của chúng ta lên sân khấu!”

Người dẫn chương trình nói xong, giữa sân lập tức có tiếng nhạc vang lên.

Du Cẩn Niên vừa mới đi đến rìa sân khấu thì dừng chân, bỗng dưng xoay người lại, sau đó nhìn thấy có một cô gái mặc trang phục múa ba lê xinh đẹp, búi tóc gọn gàng nhảy nhót bước ra ngoài sân khấu.

Tiếng nhạc phát chính là bản《Paquita》biến tấu nữ trung, Thư Vãn đi theo tiếng nhạc nhẹ nhàng nhảy múa, động tác dứt khoát tiêu chuẩn, mỗi bước chân đều chuẩn xác, mỗi một động tác nhỏ đều khéo léo, thoạt nhìn vô cùng thanh thoát và linh động.

Đến đoạn giữa có một động tác dừng trên không, chính là sau khi cô nhảy lên giống như có thể dừng lại ở trên không trung.

Người hiểu về ba lê một chút đều biết điểm dừng trên không trung này học tốn rất nhiều công sức, muốn đạt tới hoàn mỹ lại càng không dễ dàng gì.

Nhưng Thư Vãn lại làm vô cùng xinh đẹp, ở trong nháy mắt đó, giống như lực hấp dẫn đều mất đi hiệu lực ở trên người cô.

Du Cẩn Niên ngơ ngẩn nhìn cô gái đang nhiệt tình múa độc diễn nở rộ trên sân khấu, đây là lần đầu tiên mấy năm nay anh xem cô múa ba lê ở khoảng cách gần như vậy.

Trong mắt anh, cô giống như một tinh linh, không cẩn thận rơi xuống thế gian.

Mà anh lại may mắn gặp được, không biết nên đưa trở về như thế nào, chỉ nguyện có thể để cho cô ở lại bên cạnh mình, dùng cả đời này ở cùng cô.

Trong đời thường, tính cách của cô trở nên lạnh lùng và cẩn thận, nhưng mà khi ở trên sân khấu thì càng ngày càng có loại khí chất cao quý của nữ vương.

Là Vãn Vãn của anh.

Ánh mắt Du Cẩn Niên tham lam, toàn bộ quá trình đều nhìn chăm chú vào cô, một phút một giây cũng không dời tầm mắt ra khỏi người cô.

Chờ Thư Vãn nhảy xong, kết thúc hoàn mỹ, ánh đèn trên sân khấu mới khôi phục lại ánh sáng, người dẫn chương trình và khách mời vừa rồi lên biểu diễn trên sân khấu lần lượt đi ra.

Người dẫn chương trình mời bốn vị khách mời tự giới thiệu theo thứ tự, Thư Vãn đứng giữa Cung Tình và Du Cẩn Niên là vị trí thứ ba.

Sau khi Cung Tình tự giới thiệu xong, Thư Vãn lập tức cầm micro lên đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng mỉm cười, chào hỏi khán giả dưới sân khấu: “Chào mọi người, tôi là Thư Vãn, hiện tại là diễn viên múa ba lê độc diễn của đoàn múa ba lê trung ương.”

“Tôi nghe nói trước kia Thư Vã là diễn viên múa ba lê của nhà hát Mỹ, sau đó từ bỏ điều kiện ưu đãi để cô làm diễn viên múa độc diễn của nhà hát bên kia, dứt khoát quyết định về nước phát triển, có đúng không?” Người dẫn chưởng trình hỏi.

“À đúng,” Thư Vãn hơi ngượng ngùng mỉm cười, tuy rằng đã từng bước lên sân khấu quốc tế rất nhiều lần, nhưng cô vẫn là lần đầu tiên tham gia chương trình giải trí như vậy, không khỏi hơi căng thẳng, ngay cả giọng khi nói chuyện cũng hơi rung: “Là như vậy.”

“Cô đã học múa ba lê đã bao nhiêu năm?” Người dẫn chương trình lại hỏi.

“Tôi bắt đầu học từ năm năm tuổi, đến bây giờ…… Mười sáu năm.” Thư Vãn thành thật nói.

Người dẫn chương trình cười cười, nói: “Thật ra chúng tôi có lén tìm hiểu về Thư Vãn, xem màn hình lớn một chút, nhìn xem em gái Thư Vãn chỉ mới 21 tuổi của chúng ta đến bây giờ đã lấy giành được bao nhiêu huy chương và cúp.”

Mọi người nhìn về phía màn hình phía sau bọn họ, trong đoạn video ngắn từng tấm ảnh cô đoạt giải đứng trên sân khấu cười má lúm đồng tiền như hoa bị công bố ra, Thư Vãn nhìn cô gái trong ảnh, bất tri bất giác hơi đỏ mắt. Nếu không phải đoạn video này ngắn, cô cũng chưa ý thức được, cô đã từng tham gia nhiều cuộc thi như vậy, đã giành được rất nhiều huy chương và cúp.

Sau khi khán giả dưới khán giả có một sự hiểu biết sơ qua về Thư Vãn, đến lượt khách mời cuối cùng từ giới thiệu bản thân.

Du Cẩn Niên đứng bên cạnh Thư Vãn, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, khí chất lạnh lùng quý phái, anh vừa lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt trầm tĩnh, nói: “Chào mọi người, tôi là Du Cẩn Niên.”

Không còn sau đó nữa.

Chính là Du Cẩn Niên lạnh lùng trong nhận thức của mọi người.

Sau khi tự giới thiệu xong, buổi ghi hình tạm dừng bởi vì mọi người cần phải trở về phòng thay trang điểm để thay quần áo.

Phòng trang điểm của Thư Vãn ở cuối hành lang, cách phòng vệ sinh gần nhất.

Những người khác lục tục trở về phòng trang điểm để thay quần áo, Du Cẩn Niên lại không trở về phòng của anh thay quần áo.

Trợ lý ở cửa chờ anh, anh chỉ ném lại một câu: “Đi vệ sinh.”

Thư Vãn đi trước anh, nhưng cô hoàn toàn không dám quay đầu lại.

Dù sao nơi này cũng không phải ở trong nhà, người nhiều mắt tạp, lỡ như bị người khác nhìn ra quan hệ giữa bọn họ…… Có thể sẽ tạo ra một trận mưa máu.

Cô và Du Cẩn Nhiên cứ như vậy một trước một sau đi về phía trước, cách phòng trang điểm của cô càng gần, người càng ít, đến cuối cùng không có những người khác, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người bọn họ.

Trái tim của Thư Vãn cũng bất an theo tiếng bước chân giẫm lên trên sàn nhà.

Cô đi đến cửa phòng trang điểm, đẩy cửa ra, vừa mới đi vào muốn thuận tay đóng cửa lại, đột nhiên bị người khác đẩy ra.

Thư Vãn trợn to mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, Du Cẩn Niên lập tức đóng cửa phòng trang điểm của cô lại, ép cô vào trên cánh cửa.

Anh không nói một câu nào, lập tức hôn xuống.

Trên mặt Thư Vãn vẫn còn lớp trang điểm sân khấu, môi bôi son môi, bị anh ăn một miệng.

Cơ thể cô gái mảnh khảnh, bị anh ôm vào trong lòng, chính là một cô gái nhỏ bé, một cánh tay hoàn toàn có thể ôm hết, cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông siết chặt vòng eo của cô, gần như muốn ép cô vào trong cơ thể của mình.

Thư Vãn bị anh nhéo cằm, bắt ngửa mặt lên đón nhận nụ hôn dày đặc của anh.

Rất nhanh cô đã không chịu nổi, muốn nghiêng đầu lại trốn không xong, chỉ có thể dựa vào không khí anh truyền đến mới có thể tiếp tục hô hấp.

Ngay trước khi Du Cẩn Niên định buông cô ra, cánh cửa phía sau Thư Vãn đột nhiên bị người từ bên ngoài gõ.

“Cô Thư? Bây giờ có tiện không? Tôi là chuyên viên trang điểm của chương trình, phải dặm lại lớp trang điểm lại cho cô.”

Thư Vãn bị dọa sợ cả người cứng đờ, hai má cô đỏ bừng, hoảng loạn dùng tay chống bờ vai của anh, đẩy anh ra một chút, cố gắng hít sâu vài cái, mới miễn cưỡng tìm về giọng nói của mình, trả lời: “Tôi…… Còn đang thay quần áo, nếu không cô đến dặm lại lớp trang điểm cho những người khác trước đi, cuối cùng lại đến chỗ tôi?”

Chuyên viên trang điểm hiền hoà trả lời: “Được.”

Thư Vãn chính tai nghe được tiếng bước của đối phương chân xa dần, gõ cửa phòng của nữ diễn viên Cung Tình bên cạnh thì cô lập tức giãy giụa khai, đẩy Du Cẩn Niên muốn bảo anh rời đi.

Cô đỏ mặt vô cùng xấu hổ lẩm bẩm: “Anh nhanh đi đi, một lát nữa sẽ bị người khác phát hiện.”

“Bị phát hiện thì làm sao?” Du Cẩn Niên nhíu mày, “Em không muốn để cho người khác biết quan hệ của chúng ta?”

“Em sợ ảnh hưởng đến anh!” Thư Vãn hơi sốt ruột, đỏ mặt giải thích.

Du Cẩn Niên khẽ cười, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Có thể có ảnh hưởng gì đến anh, thật sự thích anh, cũng là thật tâm thật ý thích anh chơi đàn dương cầm, cuộc sống riêng tư của anh không liên quan đến bọn họ.”

Thư Vãn vẫn là rất bất an, “Anh đi ra ngoài trước đi, chúng ta ghi hình chương trình xong về nhà lại nói.”

Du Cẩn Niên chưa bao giờ biết mình không được yêu thích như vậy, không khỏi bật cười.

Cô càng sốt ruột thấp thỏm, anh lại càng cảm thấy thú vị, không nhịn được muốn trêu chọc cô.

“Vãn Vãn hôn anh, anh sẽ đi ra ngoài ngay.”

Thư Vãn không kịp suy nghĩ nhiều, nhón chân hôn lên sườn mặt anh một cái.

Chọc cho Du Cẩn Niên nặng nề thở ra một hơi, cảm thấy anh đúng là tự tìm phiến toái cho mình.

Rảnh rỗi không có việc gì làm lại bảo cô hôn mình làm cái gì, làm cho anh càng mất tập trung hơn.

……

Sau khi kết thúc buổi ghi hình tối nay cho chương trình, Thư Vãn đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị mời cô cùng về xe của Du Cẩn Niên, kiên quyết tự mình bắt taxi về nhà.

Du Cẩn Niên bất đắc dĩ chỉ có thể bảo tài xế lái xe đuổi theo chiếc xe taxi Thư Vãn ngồi, đi theo cô cả đường.

Thư Vãn thì ngược lại không biết anh vẫn luôn đi theo mình, sau khi cô xuống xe đi vào nhà lập tức thêm thức ăn mèo cho chú mèo co Ragdoll, kết quả chuông cửa lại vang lên.

Cô đi đến huyền quan bật màn hình ở chỗ mở cửa lên vừa thấy, sửng sốt vội vàng mở cửa ra, kéo anh vào.

“Du Cẩn Niên!” Trong lời nói của cô có sự trách cứ: “Anh không sợ bị chụp sao?”

“Không sợ,” Anh thẳng thắn trả lời cô: “Bị chụp thì anh thừa nhận, em là bạn gái của anh, tương lai còn sẽ là vị hôn thê của anh, vợ của anh, là mẹ của con anh.”

Vẻ mặt Thư Vãn ngẩn ra, cô rất thẹn thùng xoay người đi vào trong phòng khách, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ai muốn sinh con cho anh chứ.”

“Không muốn sinh thì không sinh.” Du Cẩn Niên phụ họa.

Thư Vãn cảm thấy đề tài này rất lệch hướng, hơn nữa…… Rõ ràng là cô không có ý đó mà.

Cô ngồi xuống trên sô pha, con mèo Ragdoll ăn chút thức ăn mèo rồi chạy tới cọ cọ vào người cô, cô gái cụp mắt cười khanh khách nói chuyện với mèo con Ragdoll: “Ăn no rồi?”

“Anh còn  đói.” Du Cẩn Niên nói chen vào.

Thư Vãn ngẩng đầu lên, rồi sau đó đứng dậy, “Vậy em đi làm chút gì đó cho anh……”

Còn chưa dứt lời, người đã bị anh kéo vào trong lòng.

“Làm gì?” Lời nói người đàn ông mang theo sự mê hoặc, “Không bằng làm chút chuyện khác?”

Nụ hôn của anh lần lượt rơi xuống, cơ thể Thư Vãn rất mẫn cảm khẽ run lên, cô cắn môi, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, ngón tay hơi cuộn lại, nắm chặt quần áo anh.

Du Cẩn Niên bế cô lên, ngồi trên sô pha, để hai người mặt đối mặt, đổi tư thế thoải mái và tự nhiên ôm sát hôn lên môi cô.

Quần áo trên người giảm bớt từng cái một, khi chỉ còn lại một chiếc áo len, Thư Vãn nhún vai khi anh kéo cổ áo cô, đầu vai trắng nõn lộ ra, rồi sau đó truyền đến một trận đau đớn.

Cô không kìm nén được phát ra tiếng rên rỉ.

Du Cẩn Niên nắm chặt tay cô, đặt trên thắt lưng anh, lời nói dịu dàng dụ dỗ cô: “Vãn Vãn ngoan, giúp chú út một chút.”

Ý thức đều đã tan rã, Thư Vãn vô cùng nghe lời, rất ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của anh, chỉ nghe “lạch cạch” một tiếng……

Nhưng, theo sau đó, là tiếng nhập mật mã mở cửa.

“Vãn Vãn, đang ở nhà sao? Mẹ đến đây.” Giọng nói của Vạn Tĩnh từ cửa truyền đến.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi