ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Miêu Nhiễm vội vàng đứng dậy, gọi một tiếng: “Thầy Đặng.”

Rồi sau đó lại nói với anh: “Anh ngồi đi.”

Đặng Ngự cũng không từ chối, ngồi xuống ghế đối diện cô.

Miêu Nhiễm lịch sự rót cho anh một ly nước ấm, hỏi: “Thầy Đặng đã ăn chưa?”

Đặng Ngự cười một cái, trả lời: “Đến đây chính là muốn ăn cơm, vừa vặn gặp được cô.”

“Nếu không ngại, thầy Đặng có thể vừa ăn vừa nói,” Thái độ Miêu Nhiễm khéo léo, tự nhiên hào phóng: “Nếu còn muốn ăn thêm cái gì anh cứ chọn, tôi mời.”

“Xem như xin lỗi, hôm nay tôi đã làm hỏng thiết kế của anh, thật sự xin lỗi.”

Đặng Ngự không từ chối lời mời của cô, điều này làm cho đáy lòng thấp thỏm của Miêu Nhiễm có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi tìm cô chính là muốn nói thêm một chút về chuyện này.” Vẻ mặt Đặng Ngự nghiêm túc hỏi Miêu Nhiễm: “Cô đã từng xảy ra xích mích với người khác chưa?”

“Tuy rằng nói như vậy có hơi bất lịch sự, nhưng tôi đã kiểm tra camera giám sát, từ đầu đến cuối có thể ra vào phòng trang điểm và phòng thay quần áo không phải nhân viên công tác thì chính là các người mẫu các cô, cho nên……”

Miêu Nhiễm không lập tức trả lời vấn đề anh hỏi, mà khẽ nhíu mày nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Quả nhiên là bị người khác cố ý phá hỏng sao?”

“Ừm,” Đặng Ngự không nhanh không chậm nói: “Vết móc rất chỉnh tề, giống như là cắt hỏng, hơn nữa nếu là không cẩn thận bị móc hỏng, cũng không có khả năng móc ra một đường dài như vậy.”

“Cho nên không phải là lúc Dương Kỳ Kỳ đi ngang qua phía sau tôi không cẩn thận làm hỏng, mà là đã bị hỏng từ trước rồi?”

“Đúng vậy.”

Miêu Nhiễm khẽ thở dài, có chút thờ ơ trả lời vấn đề ban đầu của anh: “Tôi đã từng xảy ra xích mích với người khác, còn rất nhiều, nếu không tính đã từng có xích mích, thì nhìn nhau không thuận mắt cũng rất nhiều.”

Đặng Ngự bất đắc dĩ bật cười, anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Từ camera giám sát tôi thấy cô đến tương đối trễ, chiếc váy đó trước khi cô chưa đến đã bị người khác động tay động chân.”

Miêu Nhiễm cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý, giương mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, trong lúc nhất thời chạm phải ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy của anh.

“Phòng trang điểm vốn dĩ không có camera giám sát, dù sao thì cũng ở một bên phòng thay quần áo.” Đặng Ngự thong thả ung dung nói: “Nhưng ban tổ chức vì để ghi lại chân thật hơn trạng thái của các cô ở phòng trang điểm, ở phòng trang điểm có một camera mini, dự định sau khi hoạt động kết thúc sẽ đem thói quen hàng ngày của các cô khi trang điểm như một tiểu hoa đăng lên trên Weibo.”

“Cũng may mắn có cái camera này, làm cho tôi biết được ai là người đi vào phòng thay đồ của cô.”

Miêu Nhiễm trầm mặc, một lúc sau, cô nhàn nhạt nói: “Là Mạnh Tiệp Nhiên đi.”

Đặng Ngự khẽ nhíu mày.

Anh còn tưởng rằng cái cô gái này sẽ đoán cô gái nói xấu mình trước mặt người quản lý. Không ngờ lại là người rất có đầu óc.

Không ngu ngốc.

“Vì sao cô biết được?” Đặng Ngự có chút bất ngờ.

Dù sao thì biểu hiện ngoài mặt của Mạnh Tiệp Nhiên vẫn rất thân thiết ôn hòa, hầu hết mọi người hẳn là sẽ không tin cô ta làm ra chuyện này.

Mầm Nhiễm “Ừ” một tiếng.

Lúc trước khi xác định muốn ai đảm nhận vai trò Vedette cũng chính là người mặc tác phẩm do Đặng Ngự thiết kế lên sân khấu, Mạnh Tiệp Nhiên vô cùng mong muốn mình là người cuối cùng lên sân khấu.

Nhưng cuối cùng công ty và ban tổ chức sắp xếp Miêu Nhiễm là người mặc chiếc váy bầu trời ngàn sao kia.

Miêu Nhiễm biết Mạnh Tiệp Nhiên vẫn luôn rất hâm mộ phong cách thiết kế của Đặng Ngự cũng rất thích Đặng Ngự, nằm mơ cũng muốn được mặc trang phục do Đặng Ngự thiết kế một lần.

Lần này vừa vặn có cơ hội, liền tranh thủ, kết quả cuối cùng lần này chuyện tốt lại rơi xuống trên đầu Miêu Nhiễm, đương nhiên trong lòng Mạnh Tiệp Nhiên sẽ thấy khó chịu.

Ai cũng đều biết có cái tên Đặng Ngự này dính vào, ngay cả tần suất báo chí đưa tin cũng sẽ tăng tỉ lệ xuất hiện, nhiếp ảnh gia chụp ảnh phần lớn cũng đều sẽ chụp ảnh lại tác phẩm của Đặng Ngự.

Tương đương với việc chỉ cần mặc chiếc váy bầu trời ngàn sao do Đặng Ngự thiết kế thì sẽ trở thành nhân vật chính, cơ hội lộ mặt sẽ nhiều hơn so với những người khác rất nhiều.

Mạnh Tiệp Nhiên chỉ thoạt nhìn nhu nhược vô hại tốt bụng hiền lành, nhưng thật ra lòng đố kỵ từ trong xương cốt rất nặng.

Nếu hôm nay người mặc chiếc váy bầu trời ngàn sao do Đặng Ngự thiết kế là người mẫu của một công ty khác Mạnh Tiệp Nhiên, thì ngược lại cô ta sẽ không làm như vậy.

Chỉ là bởi vì Miêu Nhiễm và cô ta cùng công ty, cho nên cô ta không thể chấp nhận được.

Điều này là một sự thật với một số người luôn luôn không thể nhìn thấy những người xung quanh tốt hơn mình.

“Về sau cẩn thận một chút đi.” Đặng Ngự nhắc nhở Miêu Nhiễm.

“Được,” Miêu Nhiễm lạnh nhạt đồng ý, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn thầy Đặng.”

Đặng Ngự nhếch môi nói, “Không cần khách sáo như vậy.”

Sau khi ăn xong bữa cơm, hai người còn thêm WeChat của nhau.

Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của Miêu Nhiễm.

Tuy rằng từ đáy lòng cô luôn muốn thêm WeChat của Đặng Ngự, nhưng luôn sợ nếu mình nói ra thì sẽ rất thô lỗ, cũng sợ bị từ chối, cho nên liền nhịn xuống không nói ra.

Ai biết cuối cùng Đặng Ngự đã mở miệng trước.

Miêu Nhiễm thụ sủng nhược kinh, lập tức thêm WeChat cùng anh.

Sau khi ăn xong Đặng Ngự đi đến trước quầy thu ngân muốn thanh toán, nhưng được nhân viên thu ngân thông báo cho bàn này là đặt trước trên mạng, tiền đã thanh toán rồi.

Lúc Miêu Nhiễm xách túi xách đi ra đây, Đặng Ngự quay đầu cười như không cười nhìn cô, trêu chọc nói: “Người Miêu tiểu thư hẹn không tới, cho nên thật ra tôi cũng chỉ là vị trí thế thân trong bữa ăn này?”

Miêu Nhiễm nhất thời có chút ngượng ngùng, trên má hơi ửng đỏ.

Đặng Ngự lại cười, nói: “Nói đùa thôi, có thể ăn cơm cùng ngươi cô rất vui vẻ, hy vọng về sau sẽ còn có cơ hội.”

Hai người đi ra ngoài, Đặng Ngự cầm chìa khóa xe ấn mở, bãi đậu xe có đèn của một chiếc xe sáng lên.

Anh xoay người hỏi Miêu Nhiễm: “Cô lái xe hay là muốn bắt bắt taxi?”

Miêu Nhiễm chớp chớp mắt, còn chưa kịp trả lời anh, phía sau đã truyền đến một tiếng gọi lớn: “Nhiễm Nhiễm!”

Miêu Nhiễm quay đầu lại, nhìn đến Đường Hiên bước từ trên xe xuống, vẫy vẫy tay với cô, rồi sau đó vội vàng chạy về phía này.

Đuôi lông mày Đặng Ngự khẽ nhướng lên, hỏi: “Vốn dĩ là đã hẹn người kia?”

Lại lần nữa bị anh nhắc tới bữa cơm xấu hổ này, Miêu Nhiễm lại có chút mất tự nhiên, cô gật đầu, “Ừm.”

Ngay sau đó lại vội vàng nói vời Đặng Ngự: “Lần này là chuyện ngoài ý muốn, lần sau tôi lại mời anh, đặc biệt mời anh.”

Đặng Ngự mỉm cười, đồng ý: “Được thôi, vậy hẹn hôm khác.”

“Ừm,” Miêu Nhiễm cũng hơi mỉm cười với anh, “Hôm nay cảm ơn thầy Đặng.”

Đặng Ngự có chút bất đắc dĩ: “Đủ rồi, không phải nói lời cảm ơn thì chính là xin lỗi, lỗ tai tôi nghe nhiều đến mức sắp mọc kén luôn rồi.”

“Vậy tôi đi trước,” Sau khi anh mở cửa xe lại quay đầu nhìn cô một cái, “Liên lạc sau.”

“Được.”

Ngay sau đó Đặng Ngự liền lên xe, khởi động xe chậm rãi rời đi.

Sau khi Đường Hiên đi tới thì ôm lấy cổ Đường Nhiễm, kẹp chặt lấy cổ cô.

Người đàn ông cà lơ phất phơ hỏi cô: “Người đàn ông đó là ai?”

“Đặng Ngự.” Ánh mắt Miêu Nhiễm vẫn còn dừng lại trên xe Đặng Ngự, cùng chưa thu lại.

“Đặng Ngự? Ai vậy?” Đường Hiên mờ mịt, “Người mẫu mới của công ty cậu à?”

Miêu Nhiễm trợn mắt, mở cánh tay đang khóa cô lại, tức giận nói: “Người ta là nhà thiết kế trang phục, không biết thì đừng ăn nói lung tung (*).”

(*) Nguyên gốc là “瞎BB” một phương ngữ Đông Bắc. Ý nghĩa chính là trách đối phương nói năng bừa bãi, thường tỏ thái độ không hài lòng. Hãy nghĩ rằng lời nói của người khác gây tổn thương cho bạn. (Zhidao)

Nói xong ngay lập tức xoay người trở về.

Đường Hiên kéo cô lại, vội vàng nói: “Ôi…… Đi đâu đi, tớ còn chưa ăn cơm đâu!”

“Tớ ăn rồi.” Miêu Nhiễm hất tay anh ta ra, “À đúng rồi, hôm nay còn muốn cảm ơn đồ ăn cậu đã chọn, tôi mượn hoa hiến phật, mời Đặng Ngự một bữa.”

Đường Hiên: “???”

Anh ta đuổi theo, vòng quanh Miêu Nhiễm hô to gọi nhỏ lên án cô, nói cô như vậy chính là tra nữ, thế mà lại dùng đồ ăn do trúc mã đặt mời người đàn ông khác.

Đặng Ngự thong thả chạy xe, trước khi rẽ nhìn thấy người đàn ông cho cô leo cây cô gái đưa lưng về phía anh càng đi càng xa vây quanh, cười nhạt một tiếng.

Miêu Nhiễm ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong, không nhanh không chậm dùng giọng điệu lạnh lùng phản bác lại Đường Hiên: “Cậu mới chính là tra nam, còn vì trò chơi mà vứt bỏ thanh mai, tôi nói cái gì?”

Đường Hiên bị dỗi á khẩu không trả lời được, nhất thời chột dạ.

Rồi sau đó lại nói những lời dễ nghe nhận lỗi: “Tớ sai rồi, tớ không nên để cho cậu chờ lâu như vậy, Nhiễm Nhiễm cậu đừng tức giận, lúc ấy đang đánh, tớ không thể dừng lại giữa đường được, sẽ bị người khác báo cáo……”

Miêu Nhiễm kỳ quái liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Tớ không tức giận, cậu giải thích nhiều với tớ như vậy làm gì? Loại này lời nói này giữ lại về sau giải thích cho bạn gái của cậu nghe.”

Đường Hiên há miệng, hừ nói: “Muốn bạn gái gì? Đời này tớ có trò chơi có cậu là đủ rồi.”

“Nhưng tớ không thể sẽ vẫn luôn cùng quậy phá cùng cậu được.” Miêu Nhiễm tìm vị trí thoải mái, ngửa đầu nhắm mắt lại chợp mắt, tiếp tục chậm rãi bình tĩnh nói: “Tớ luôn muốn tìm bạn trai.”

Đường Hiên nhíu mày lại, đang muốn khởi động xe thì anh ta dừng lại, nhạy bén hỏi một câu: “Cậu đừng nói với tớ là, cậu đã có người đàn ông mình thích rồi.”

Giọng điệu lời nói này anh ta nửa đùa nửa thật, không khác giọng điệu ngày thường là bao, lộ ra dáng vẻ thờ ơ.

Nhưng chỉ có bản thân Đường Hiên biết, giờ này khắc này anh ta có bao nhiêu căng thẳng và để ý.

Giây tiếp theo, cả người anh ta giống như đột nhiên rơi vào hầm băng.

Bởi vì Miêu Nhiễm nhàn nhạt đáp một tiếng, không chút che giấu thừa nhận với anh ta: “Ừm, chính là người vừa rồi.”

“Có cảm tình với anh ấy.”

Đường Hiên sững sờ trên chỗ ngồi, tay cầm vô lăng siết chặt lại, bởi vì dùng quá nhiều sức, đốt ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch.

Sau một lúc lâu, Miêu Nhiễm mở mắt ra, hơi nhíu mày nhìn về phía anh ta: “Sững sờ cái gì, còn không lái xe à?”

Lúc này Đường Hiên mới miễn cưỡng khôi phục tinh thần lại một chút, anh ta giả vờ bình tĩnh tự nhiên, tiếp tục nói đùa với Miêu Nhiễm: “Chỉ là có hảo cảm mà thôi, có thể chỉ vài ngày nữa sẽ không còn.”

“Hảo cảm của cậu đối với anh ta làm sao có thể so sánh được với quan hệ kiên định như bàn đá này của hai chúng ta.”

Mầm nhiễm thực ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, mặc kệ hắn, một lần nữa nhắm lại mắt.

“Tớ chợp mắt một chút, tới nhà tớ đánh thức tớ dậy.” Cô lười biếng lạnh lùng nói.

Đường Hiên đáp lại, quay đầu nhìn cô gái nhắm mắt nghiêng đầu ngủ ở ghế phụ, mái tóc dài mềm mại rũ xuống dưới, che khuất một phần khuôn mặt cô, nhưng lại không ngăn được khí chất thanh nhã lạnh lùng quanh người cô.

Anh ta cho rằng với kiểu tính cách này của Nhiễm Nhiễm, sẽ không chủ động đi thích ai Anh ta ở bên cạnh cô hơn hai mươi năm qua, cũng chưa từng nhìn thấy cô hứng thú với một người đàn ông nào, nhưng đã từng nhìn thấy vô số trường hợp cô cự tuyệt người theo đuổi mình.

Anh ta cảm thấy mình trông chừng cô như vậy, một ngày nào đó cô có thể nhìn thấy mình.

Vì để làm cho cô chú ý, anh ta không tiếc lấy chuyện chơi game làm lý do, cố ý thả cho cô leo cây đến muộn để cho cô chờ, chỉ muốn nhìn xem cô có tức giận chút nào hay không.

Nhưng hình như cô không thèm để ý đến dù chỉ là một chút.

Từ trước đến nay chưa từng để ý đến anh ta.

Xe đang đi được nửa đường dừng lại, Miêu Nhiễm nghe thấy tiếng mở cửa xe, mơ màng mở mắt ra, hỏi Đường Hiên: “Đến rồi à?”

“Không, tớ xuống xe mua một chút về ăn, cậu ngủ đi, một lát nữa tớ sẽ trở về.” Đường Hiên không để lộ cảm xúc nói.

Miêu Nhiễm không để ý, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Sau khi Đường Hiên xuống xe cũng không rời đi, anh ta chỉ đứng ở ngoài xe hút một điếu thuốc, xuyên qua kính chắn gió phía trước nhìn thấy cô gái đang ngồi ở ghế lái phụ mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh ta không nhịn được suy nghĩ, có phải những năm gần đây anh ta dùng sai phương pháp rồi không?

Anh ta lặng lẽ ở bên cạnh cô lâu như vậy, đợi cô lâu như vậy, kết quả lại muốn trơ mắt nhìn cô đi thích người khác sao?

Ngay lúc anh ta đang thất thần, chuông điện thoại di động của Miêu Nhiễm đột nhiên vang lên, Miêu Nhiễm nhíu mày lại, cứ nhắm mắt như vậy có chút bực bội sờ lấy túi xách, muốn lấy điện thoại di động ra.

Đường Hiên nhìn không nổi, mở cửa ra lên xe, giúp cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, kết quả lại nhìn thấy tên người gọi đến là ——

Đặng Ngự.

“Ai vậy?” Miêu Nhiễm lẩm bẩm hỏi một câu.

Đường Hiên không nói gì, Miêu Nhiễm chờ một lúc không thấy trả lời, chuông điện thoại di động vẫn luôn vang lên, cô đành phải mở mắt ra, kết quả lại nhìn thấy là Đặng Ngự gọi đến.

Cô gái ngay lập tức lấy điện thoại di động từ trong tay Đường Hiên, trong khoảnh khắc cô rút tay lại thì Đường Hiên nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô.

Như bị trúng tà, anh ta không giống như bình thường nói với cô: “Đừng nhận, Nhiễm Nhiễm.”

Miêu Nhiễm nhìn anh ta bằng vẻ mặt khó hiểu, rồi sau đó mở tay anh ta ra, nhấn vào nút nghe máy.

Cô lên tiếng, giọng nói không có chút gì bực bội vì bị đánh thức, ngược lại còn mang theo một chút dịu dàng ngay cả Đường Hiên cũng cảm thấy xa lạ, khẽ gọi: “Thầy Đặng.”

Đường Hiên rũ mắt nhìn mu bàn tay đỏ bừng của mình vì bị cô đánh, có chút châm chọc tự giễu khóe miệng nhếch lên.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi