ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Tống Kỳ Hạc sống hơn hai mươi năm nay cũng không biết mình có anh trai cùng mẹ khác cha.

Sau khi mẹ anh qua đời, nghe từ chính miệng thủ phạm giết người.

Hơn nữa cảnh sát đã dùng các phương tiện y tế để kiểm tra, chứng thực lời người kia nói chính là sự thật.

Nhưng anh căn bản không hiểu, thậm chí còn rất hoang mang.

Cảm thấy này tất cả tựa như một cơn ác mộng, vô lý và buồn cười.

Cho đến khi anh thu dọn di vật của ba mẹ, phát hiện sổ nhật ký của mẹ, lúc này mới làm rõ ràng được nguyên nhân và hậu quả của sự  việc.

Mẹ anh là Tống Giai Linh, năm hai mươi tuổi bị một người đàn ông xa lạ cưỡng ép đưa ra khỏi nhà.

Đơn giản là, ông ngoại vay nợ lãi suất cao, không có tiền trả nợ, cho nên đối phương lập tức bắt Tống Giai Linh đi.

Tống Giai Linh có ngoại hình xinh đẹp, trắng nõn, thoạt nhìn rất yếu đuối, sẽ làm cho người ta không kìm được thương tiếc, người đàn ông đó để ý đến bà, cho nên  đã nhốt người ở trong nhà.

Ở trong nhật ký của Tống Giai Linh có nói người đàn ông kia là một con quỷ có khuôn mặt của thiên thần, bởi vì ngoại hình của hắn ta  cực kỳ có tính lừa gạt, đi đến nơi nào cũng sẽ được đánh giá là thiếu gia có giáo dưỡng có phong độ, nhẹ nhàng, nhưng lúc không có ai, hắn ta chính là một tên biế,n thái.

Không chỉ có riêng một phòng thí nghiệm bí mật để phát triển thuốc, hắn ta còn có sở thích giam cầm con người.

Đây không phải là điều quá đáng nhất, điều đáng sợ nhất chính là, hắn ta thích ngược đãi tìn,h dục.

Mà Tống Giai Linh được hắn ta để ý chính là nạn nhân.

Tống Giai Linh bị hắn ta cưỡng ép, bị hắn ta cưỡn,g bức, không lâu sau đã có thai.

Vì cứu mình tránh phải chịu khổ, Tống Giai Linh chỉ có thể cố gắng giữ được đứa trẻ trong bụng.

Bà cũng không yêu đứa trẻ này, thậm chí ngẫm lại còn  cảm thấy ghê tởm, rồi lại không có lựa chọn nào khác, muốn người đàn ông này không chạm vào mình, mang thai là lý do tốt nhất.

Dường như người đàn ông cũng rất mong chờ về sự xuất hiện của đứa trẻ này, bình thường đối với Tống Giai Linh săn sóc tỉ mỉ, nhưng điều này cũng không thể loại bỏ sự phản cảm của Tống Giai Linh đối với hắn ta.

Mỗi một ngày Tống Giai Linh đều dùng sự thù hận của mình với người đàn ông kia để chống đỡ tiếp tục sống sót.

Đồng thời cũng đang tìm kiếm cơ hội thích hợp và đáng tin cậy để trốn thoát.

Lần giam cầm này kéo dài trong một năm.

Sau khi Tống Giai Linh sinh con, nhân lúc người đàn ông buông lỏng cảnh giác, bà cải trang, từ giống như trốn thoát khỏi địa ngục ma quỷ.

Sau đó thay tên đổi họ, cắt đứt tất cả liên lạc với người nhà và bạn bè, đi đến một thành phố khác quyết định làm lại từ đầu.

Vài năm sau Tống Giai Linh gặp ba của Tống Kỳ Hạc là Thường Kiệt, Thường Kiệt là người khiêm tốn, cách nói chuyện phong nhã, dùng một khoảng thời gian rất dài mới làm Tống Giai Linh hoàn toàn dỡ xuống sự phòng bị với ông.

Hai người yêu nhau, kết hôn rồi sinh con.

Ra nước ngoài định cư.

Mà chuyện Tống Giai Linh gặp phải trước kia, bà đã tự mình nói với Thường Kiệt ngay trước đêm ngày cưới của hai người, người đàn ông không hề thấy chán ghét, ngược lại càng thêm đau lòng về người phụ nữ từ ban đầu đã rất cảnh giác với ông.

Trong những năm đó, một nhà ba người bọn họ sống hoà thuận, vui vẻ, trải qua cuộc sống hạnh phúc và hài hòa.

Từ nhỏ Tống Kỳ Hạc lớn lên trong sự bao dung và cưng chiều của ba mẹ.

Lúc anh còn rất nhỏ cực kỳ thích vẽ tranh, cho nên cha mẹ đã cố gắng hết sức để mờ thầy cho anh, để cho anh tiếp thu được học tập chuyên nghiệp.

Sau đó, Tống Kỳ Hạc nổi tiếng từ khi còn trẻ.

Năm Tống Kỳ Hạc hai mươi tuổi, một nhà ba người chuyển từ nước ngoài về nước, vì công việc, ba mẹ có ý định định cư lâu dài ở trong nước, bọn họ mua nhà mới, để kiến trúc sư trang hoàng một cách tỉ mỉ, sau đó mua thêm đồ đạc, cả nhà dọn vào sống.

Chẳng qua ở trong căn nhà mới được một năm.

Đã xảy ra chuyện kia.

Người đàn ông đã gi,ết chết ba mẹ anh 26 tuổi, là đứa con Tống Giai Linh đã sinh trong khoảng thời gian từng bị nhốt lại kia.

Người này từ nhỏ có nhân cách phản xã hội, từ tận đáy lòng hắn ta đã có sự hận thù đối với mẹ mình.

Hơn nữa bởi vì hắn bị người cha bi.ến thái kia hun đúc và ảnh hưởng trong thời gian dài, thủ đoạn tra tấn người cực kỳ tàn nhẫn.

Nếu không cũng sẽ không, giết người rồi còn phải làm đến mức đó để trút hận.

Sau đó Tống Kỳ Hạc đến cục cảnh sát, nghe được chính miệng tội phạm giết người nói với cảnh sát, ban đầu hắn ta muốn giải quyết ba người, nhưng ngày đó Tống Kỳ Hạc không về nhà đúng giờ, cho nên mới thoát được một kiếp.

Ngày đó…… Trên đường Tống Kỳ Hạc về nhà xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, bị một người người phụ nữ đâm vào xe từ phía sau.

Tống Kỳ Hạc vốn dĩ không muốn đối phương phải chịu trách nhiệm, anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà ăn cơm cùng ba mẹ, cho nên nói không cần bồi thường.

Nhưng người phụ nữ đâm vào xe anh nhật định phải lôi kéo anh chờ cảnh sát giao thông đến xử lý rồi cô ta sẽ bồi thường theo quy định, vô cùng kiên trì.

Tống Kỳ Hạc bất lực, chỉ có thể xử lý xong chuyện này theo quy trình mới về nhà.

Kết quả còn chưa về đến nhà đã bị cảnh sát được hàng xóm báo án chặn lại.

Tất cả mọi người đều khuyên anh không nên đi vào hiện trường nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, nhưng anh vẫn là không màng đến sự ngăn trở vọt vào.

Cuối cùng dẫm lên mặt đất đầy máu tươi, ngã xuống trong vũng máu.

Sau đó, Tống Kỳ Hạc trở nên trầm mặc ít nói, cả ngày ngẩn người, mỗi đêm gặp phải ác mộng.

Cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ không phải là hình ảnh cha mẹ chết ở nhà, mà chính là bộ dạng mỉm cười gầm gừ của tên giết người với anh ở cục cảnh sát giống ác ma.

“Mày đáng chết nhất! Không, các người đều đáng chết! Dựa vào cái gì mà mày có thể được bao dung được cưng chiều, tao lại chỉ có thể bị vứt bỏ bị phỉ nhổ? Dựa vào cái gì mà một nhà ba người các người hoà thuận, vui vẻ, còn tao chỉ có thể bị ba dạy dỗ, kiểm soát?!”

“Ha ha ha ha……” Khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông phát ra tiếng cười to rất kinh khủng, “Lúc ba ta chết nhất định là rất hối hận, hối hận vì trước kia đã sinh ra tao ha ha ha ha ha ha!”

“Bà ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ về tao, mẹ của tao, sẽ nhớ kỹ tao.”

……

Những hình ảnh đó, những lời này, không chỉ lặp đi lặp lại, Tống Kỳ Hạc gần như không có cách nào xóa sạch khỏi trí nhớ.

Hậu quả của chịu áp lực trong thời gian dài chính là, anh xuất hiện vấn đề tâm lý.

Tống Kỳ Hạc luôn tìm kiếm các loại cơ hội muốn giải thoát, rồi lại mâu thuẫn cảm thấy mình chết là giúp cho tên  giết người thực hiện được điều hắn muốn.

Cho nên lại không kìm nổi giãy giụa ở bờ vực của cái chết, hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng trở thành không ngừng tự tra tấn bản thân.

Anh không thể buông bỏ quá khứ, cũng không nhìn thấy tương lai.

Bị những chuyện đó trói buộc, anh gần như không  di chuyển được một chút nào.

Thậm chí dường như không có vui, buồn, yêu, giận, đã không có bất kỳ cảm xúc gì, sẽ không cười, cũng sẽ không khóc.

Chết lặng, trống rỗng, giống như cái xác không hồn, hít thở.

Chỉ cảm giác được mình đang hô hấp, nhưng hoàn toàn không ý thức được mình đang sống.

Từ sau nửa đêm Tống Kỳ Hạc vẫn luôn thức, đều không hề buồn ngủ.

Tần Họa nằm ngủ bên cạnh anh, người đàn ông ngồi dựa vào đầu giường cúi đầu nhìn về phía cô gái đang nằm bên cạnh mình, trái tim hờ hững kia giống như bị cái gì đó ảnh hưởng, bắt đầu trở nên có nhận thức về cảm giác.

Anh muốn xuống giường đi rót ly nước, trở về uống mấy viên thuốc ngủ, kết quả hai chân mới vừa đặt xuống chạm đất, cô gái đang ngủ say phía sau bỗng nhiên bị anh đánh thức.

Tần Họa đột nhiên rất căng thẳng ngồi dậy, giọng nói còn hơi khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ: “Anh đi đâu vậy?”

Cô hơi bất an hỏi.

Tống Kỳ Hạc quay đầu, bình tĩnh trả lời: “Đi rót nước.”

“Đánh thức em rồi, xin lỗi.”

Tần Họa lắc đầu, cô gái tiến lại gần, ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Em cũng muốn uống.”

“Được.”

Tần Họa từ từ buông anh ra, người đàn ông đi dép lê, ra ngoài phòng ngủ rót nước.

Rất nhanh, bóng dáng của anh lại xuất hiện ở trước mắt cô, sau khi Tống Kỳ Hạc trở về thuận tay bật một ngọn đèn tường, anh bưng ly nước, đưa nước đến bên miệng Tần Họa.

Cô gái ngửa đầu chỉ uống mấy ngụm, nhuận họng và môi.

Sau đó cô nhìn thấy Tống Kỳ Hạc cầm một lọ thuốc từ trong ngăn kéo bên cạnh ra, Tần Họa nhạy bén đọc được tên trên lọ thuốc.

Là một loại thuốc ngủ.

Cô lại nhìn thời gian.

Mấy nữa là trời đã sáng rồi, chẳng lẽ cả đêm nay anh chưa ngủ sao?

Tống Kỳ Hạc dùng nước vừa rồi Tần Họa uống còn dư uống thuốc, quay người lại, nhìn thấy Tần Họa đang nhìn mình.

Anh ngồi ở mép giường, mới vừa vén chăn lên, cô gái lập tức ôm lấy anh, đau lòng hỏi: “Không ngủ sao?”

Yết hầu Tống Kỳ Hạc khẽ trượt lên xuống, phát hiện mình không nói dối được, chỉ “Ừm” một tiếng.

“Thì ra  mỗi đêm đều phải như vậy sao?”

“Ừm.”

Cô ôm anh càng chặt hơn, mím môi không nói gì.

Bỗng nhiên Tần Họa cảm thấy mình rất vô dụng, một cảm giác bất lực từ đáy lòng tràn ra bắt đầu lan tràn trong cơ thể cô.

Cô hít hít mũi, giọng nói rất nhẹ lẩm bẩm nói: “Em nên làm như thế nào?”

Em nên làm như thế nào, anh mới có thể dễ chịu hơn một chút.

Vì sao trên thế giới này này có thể chia sẻ niềm vui, còn đau khổ thì lại không thể chia sẻ?

Tống Kỳ Hạc vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng nói: “Ở bên cạnh anh.”

Ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi.

Anh sẽ làm cho mình nhanh chóng tốt lên.

Không để cho em khổ sở và lo lắng cho anh nữa.

Tần Họa, tin tưởng anh.

Tần Họa là sinh viên năm cuối chuẩn bị tốt nghiệp, thỉnh thoảng sẽ chỉ  trở về trường học khi có việc, bình thường đều chạy qua chạy lại giữa hai nơi là nhà mình và nhà Tống Kỳ Hạc.

Thậm chí có đôi khi buổi tối cũng sẽ không về nhà, cứ như vậy ở lại nhà anh.

Tình hình của Tống Kỳ Hạc rất ổn định, nhưng hiệu quả trị liệu cũng rất chậm.

Người biết tình huống của anh rõ ràng đều biết anh sẽ mất một khoảng thời gian rất dài hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma này.

Chuyện này không thể vội vàng được.

Tần Họa đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn cũng anh đi qua hành trình gian nan này.

Từng ngày trôi qua, bình thản nhưng cũng xem như là ấm áp.

Đối với Tống Kỳ Hạc mà nói, có thêm Tần Họa trong cuộc sống, không hề buồn tẻ, vô vị, ít nhất mỗi ngày anh đều nhìn thấy cô, đáy lòng đều sẽ sinh ra hạnh phúc.

Gần đến Giao thừa, Tần Họa liên tiếp bị người nhà thúc giục về nhà ăn tết, nhưng cô không yên tâm về Tống Kỳ Hạc, cho nên tìm đủ các loại lý do và lấy cớ, kéo dài thời gian về nhà.

Chạng vạng hôm nay Tần Họa và Tống Kỳ Hạc định ra ngoài chơi, Tống Kỳ Hạc đi theo Tần Họa vào nhà cô, cô gái về phòng thay quần áo, anh ở phòng khách chờ cô.

Tống Kỳ Hạc nhìn thấy bên cạnh tủ TV đặt một tấm ảnh chụp một mình của cô, đi qua đi cầm lấy nhìn vài lần.

Cô gái trong ảnh ngồi trên một con thuyền nhỏ, mi mắt cong cong nhìn về phía xa, trên đầu cô đội vòng hoa, đường cong sườn mặt vô cùng thon gọn, cực kỳ xinh đẹp.

Hình như chụp trong lúc đi nơi nào đó du lịch.

Khi anh xem vô cùng tập trung, Tần Họa đã đi từ phía sau anh tới.

Cô nhìn thấy bức ảnh trong tay anh, cười nói: “Cái này là  em chụp khi đi Vân Nam chơi vào đại học năm nhất.”

“Đẹp.” Anh nói.

“So với hiện tại thì sao?” Tần Họa không nhịn được trêu chọc anh.

Tống Kỳ Hạc lại không mắc lừa, “Đều đẹp.”

Anh bỏ ảnh chụp xuống, xoay người ôm eo cô gái trước mặt, Tần Họa ngửa mặt mỉm cười với anh, tiếp tục trêu chọc anh: “Phải chọn một cái.”

“Tần Họa.”

Tần Họa: “Ừm?”

Tống Kỳ Hạc thấy cô không hiểu ý của mình, mới giải thích: “Nhất định phải chọn một người, anh chọn Tần Họa.”

Tần Họa dở khóc dở cười, không biết nên nói anh thông minh hay là nên nói anh chơi xấu.

Cô vòng tay ôm lấy eo anh, dựa vào trong lòng anh, trong lời nói có sự mong chờ và một chút ngọt ngào: “Chúng ta có thời gian đi chụp ảnh đôi đi? Em muốn có thật nhiều ảnh chụp chung với anh, đặt chúng ở khắp mọi nơi trong nhà.”

“Được.” Người đàn ông đồng ý.

Cô ngẩng đầu lên, cười với anh, “Vậy một lời đã định rồi!”

“Ừm.”

Người đàn ông cụp mắt, chăm chú nhìn cô gái vài giây, từ từ cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô.

Hai người đang âu yếm, mật mã cửa nhà Tần Họa bỗng nhiên vang lên, trong lúc bọn họ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cửa nhà đã bị người ta mở ra, cảnh tượng Tần Họa và Tống Kỳ Hạc hôn môi, đập vào trong mắt bà Đỗ. 

Tần Họa quay đầu nhìn mẹ khiếp sợ đứng ở cửa, hơi ngượng ngùng, đỏ mặt rời khỏi trong lòng Tống Kỳ Hạc, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến đây?”

Lúc này bà Đỗ mới lấy lại tinh thần, hừ một tiếng, “Ta chỉ muốn xem rốt cuộc con nghĩ mọi cách không trở về nhà là vì đang làm gì, không ngờ con gái của ta giấu ta có đàn ông ở bên ngoài.”

Bà Đỗ nói, ánh mắt dừng lại trên người Tống Kỳ Hạc.

Sau đó hơi nhíu mày, đi về phía trước vài bước, càng ngày càng cảm thấy khuôn mặt này hơi quen thuộc.

“Có phải tôi đã từng gặp cậu ở đâu rồi không?” Bà Đỗ hỏi Tống Kỳ Hạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi