ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Sau khi Hứa Khiên bế Cung Tình chạy đi, trong tổ tiết mục có một phó đạo diễn đã nhẹ nhàng nói với tổng đạo diễn: “Đạo diễn Lưu, để tôi qua đi nhìn xem một chút.”

Đạo diễn Lưu gật đầu, “Đi theo xem rốt cuộc là tình huống như thế nào, đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Vâng.” Nguyễn Lê đáp một tiếng rồi lập tức chạy đi theo bóng dáng Hứa Khiên vừa rời đi.

Hứa Khiên bế Cung Tình chạy vào phòng y tế, giọng điệu rõ ràng vô cùng lo lắng: “Bác sĩ Dương, nhanh lên đến xem một chút.”

Sườn mặt người đàn ông lạnh lùng, lông mày nhíu chặt lại, trong lúc nói chuyện đã kéo tấm rèm ngăn cách xung quanh giường bệnh lại.

Đi theo Hứa Khiên đến đây không chỉ có phó đạo diễn Nguyễn Lê, còn có cả một người quay phim nữa.

Người quay phim tận tâm với công việc quay chụp lại, nhưng bị Hứa Khiên mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn.

Khí thế trên người vị đội trưởng Hứa này thật sự quá mạnh mẽ, vừa sắc bén vừa cực kỳ áp bách, khiến cho người các chỉ hận không thể ngay lập tức chạy đi.

Nhưng anh ta là người quay phim cho nên không thể đi, bởi vì sẽ bị đạo diễn mắng, nếu làm việc không đủ tiêu chuẩn còn có khả năng sẽ bị trừ lương.

Anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh quay chụp.

Bác sĩ Dương kiểm tra cơ thể của Cung Tình một chút, kéo tấm rèm ra, rồi lại tri kỷ mà kéo lại, lúc này mới xoay người lại không nhanh không chậm nói với Hứa Khiên: “Không có gì đáng ngại, chỉ là kỳ si.nh lý đến, cơ thể suy yếu.”

“Vừa rồi cậu bắt người ta phơi nắng dưới ánh mặt trời?” Bác sĩ Dương hỏi.

Hứa Khiên: “……”

“Minh tinh cũng không thể so sánh với chúng ta được, hơn nữa người ta còn là con gái, da thịt non mịn, thể chất yếu ớt, hơn nữa còn bị kỳ si.nh lý tra tấn, phơi nắng dưới nhiệt độ bốn mươi độ không ngất xỉu mới là lạ.”

“Sao cậu lại lo lắng như vậy?” Bác sĩ Dương trêu ghẹo hỏi.

Hứa Khiên thản nhiên nói: “Cấp trên cố ý dặn dò không được để để xảy ra sai lầm gì, tôi có thể không lo lắng được sao? Chỉ mới bắt đầu ghi hình đã xảy ra chuyện như vậy, tôi không thể đảm đương nổi đâu.”

Bác sĩ Dương mỉm cười lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, từ bên ngoài có một người chiến sĩ chạy tới, vội vã nói: “Bác sĩ Dương, một chiến sĩ trong lớp chúng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi huấn luyện, anh đi cùng tôi đến xem thế nào.”

Bác sĩ Dương vội vàng xách theo hộp thuốc đi theo người chiến sĩ này rời khỏi phòng y tế.

Nguyễn Lê ở bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện nhìn Hứa Khiên, sau đó nói với người quay phim bên cạnh: “Đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, không biết khi nào mới tỉnh lại, về trước đi.”

Phó đạo diễn cũng đã lên tiếng, người quay phim giống như được đại xá xách theo máy quay trở về đại đội.

Nguyễn Lê nhìn qua cửa sổ, xác định lúc này không có những người khác, nói với Hứa Khiên: “Anh ở cùng Tình Tình một lúc đi, sau khi tôi trở về tôi sẽ nói anh có việc khác bị gọi đi rồi.”

“Cảm ơn, chị dâu.” Hứa Khiên thấp giọng nói một câu.

Mặt Nguyễn Lê ửng đỏ, vội vàng xua tay, lập tức đi ra khỏi phòng y tế, giúp bọn họ đóng cửa lại.

Sở dĩ Hứa Khiên gọi Nguyễn Lê là chị dâu là bởi vì chồng của Nguyễn Lê là Hoắc Nghị là anh em của anh, đảm nhận chức vụ đội trưởng ở lực lượng Không quân, lớn hơn anh một hai tuổi.

Anh và Cung Tình quen biết với Nguyễn Lê là bởi vì hai người đã tham gia hôn lễ của Nguyễn Lê và Hoắc Nghị khi bọn họ kết hôn, sau đó mọi người hẹn nhau cùng ăn bữa cơm, dần dần trở nên quen thuộc với nhau.

Nguyễn Lê vừa đi, không còn người thứ ba nào ở nữa.

Hứa Khiên vén rèm lên đi vào, phát hiện ra Cung Tình cũng đã tỉnh lại.

Bởi vì cô gái đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời cho nên gương mặt rất đỏ, những sợi tóc ướt đẫm dám vào làn da trên trán, mũ huấn luyện được anh đặt ở bên cạnh, cô quay đầu nhìn thấy là anh, mím môi, xoay người, đưa lưng về phía anh.

“Tình Tình.” Hứa Khiên thấp giọng gọi cô.

Cung Tình không để ý tới anh.

Anh tiến đến gần, khom lưng, cách cô rất gần, thấp giọng vừa dịu dàng vừa đau lòng hỏi ngay bên tai cô: “Vẫn còn cảm thấy khó chịu sao?”

Từ một giây Cung Tình ngất xỉu kia thật ra trong lòng Hứa Khiên cũng đã đoán ra được.

Bởi vì anh không tin câu nói mà cô đã nói.

Bởi vì chỉ có ngày đầu tiên cô sẽ đau rất dữ dội, cơ thể sẽ suy nhược, vượt qua ngày đầu tiên thì sẽ không có gì khác với bình thường.

Ban đầu Cung Tình cảm thấy không sao, nhưng khi nghe thấy anh dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, cô lập tức cảm thấy có hơi mất khống chế.

Toàn bộ sự tủi thân từ tận đáy lòng như muốn tuôn hết ra bên ngoài.

Từ trước đến nay cô đều như vậy, nếu giờ này phút này Hứa Khiên vân còn làm mặt lạnh tức giận với cô, cô ngược lại sẽ không cảm thấy kích động muốn khóc như vậy, thậm chí sẽ kiêu ngạo hơn với anh, chỉ vào mũi anh mắng cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng lời nói của anh lộ ra sự dịu dàng và quan tâm, cô lập tức không chịu đựng nổi.

Nói trắng ra là chính là ăn mềm không ăn cứng.

Chỉ cần anh gật đầu một cái, cô sẽ lập tức mềm lòng.

Cung Tình bực bội vùi đầu vào gối, nhắm mắt lại, muốn nuốt nước mắt vào ngược lại, kết quả lại chảy ra.

Cô giả vờ lơ đãng mà dùng tay xoa xoa, lau sạch nước mắt.

Bụng vẫn còn đau, Cung Tình luồn một bàn tay xuống ấn vào bụng dưới để giữ ấm.

Hứa Khiên đưa tay ra giúp cô vuốt tóc xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng, trầm giọng hỏi: “Anh xoa cho em?”

Cung Tình vẫn không thèm để ý đến anh.

Nàng cũng không biết có phải là dì cả quấy phá cảm xúc của mình hay không, cảm xúc có hơi mất khống chế.

Hứa Khiên thật sự ngồi xuống ở mép giường bệnh, anh cứ như vậy cách lớp quần áo, dùng bàn tay của mình phủ lên cái bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoa xoa rồi ấn từng chút từng chút một, sức lực không nhẹ không nặng, vừa vặn đủ.

“Đừng giận anh nữa.” Hứa Khiên bắt đầu dỗ dành cô, “Là anh sai rồi, anh không nên nói như vậy.” 

“Tình Tình, em nhìn anh một chút đi, đã vài tháng không gặp em rồi em không cảm thấy nhớ anh chút nào sao?” Thái độ của Hứa Khiên lúc đối mặt với Cung Tình hoàn toàn khác biệt với khi đối mặt với đội viên của mình, tựa như hai người.

Cung Tình bị anh làm phiền không còn cách nào khác, kéo tay anh ra, lập tức ngồi dậy, đôi mắt hung dữ trừng mắt nhìn anh.

Nhưng bởi vì vừa mới lén trốn khóc cho nên khóe mắt của cô cũng đỏ cả lên.

Thậm chí ngay cả trên lông mi vẫn còn đọng lại một vài giọt nước mắt trong suốt.

Hứa Khiên thở dài, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt xinh đẹp kia, “Cố ý làm cho anh đau lòng?”

Cung Tình mím chặt môi, chỉ là nhìn chằm chằm anh, Hứa Khiên sờ sờ mũi, giải thích: “Thật ra anh, không phải là không thích, chỉ là vừa nghĩ đến cảnh tượng dáng vẻ quyến rũ của em bị người đàn ông khác nhìn thấy, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu.”

“Người ta là nhiếp ảnh gia, chính là chuyên môn làm chuyện này.” Cung Tình tức giận nói.

“Anh biết,” Hứa Khiên nhíu mày, “Nhưng vẫn thấy khó chịu.”

“Nếu anh cởi quần áo bị người phụ nữ khác nhìn thấy được, em có thấy vui vẻ không?”

Cung Tình: “……”

Cô càng tức giận hơn, “Anh đang kiếm chuyện với em phải không Hứa Khiên!”

“Em vì anh cho nên mới đi chụp chân dung! Lúc trước chính miệng anh đã nói với em thích em như vậy, em thấy anh phải ở lại trong quân đội quá lâu không được gặp em, muốn tặng cho anh một vài món đồ có tác dụng với anh, gãi đúng chỗ ngứa……”

“Vậy thì em hoàn toàn có thể tìm nữ nhiếp ảnh gia.”

Cung Tình càng tức giận gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh ta chụp đẹp! Anh ta chụp đẹp hơn người khác nhiều! Anh ta là người nổi tiếng nhất trong việc chụp ảnh chân dung, nếu không thì em tìm anh ta chụp làm gì, con mẹ nó em có bệnh có phải hay không?”

Hứa Khiên hơi đứng lên, anh bóp eo, dùng tốc độ rất nhanh nói: “Em không bị bệnh, là anh có bệnh, anh chỉ là không muốn để cho người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào cơ thể của em, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng không được, em là của một mình anh, con mẹ nó những người đàn ông khác đều cút đi ngay lập tức cho ông!”

Sau khi điều chỉnh lại hô hấp, dừng một chút, Hứa Khiên lại tự giễu: “Bệnh nan y, không chữa được. Em có đã hài lòng chưa?”

Lời nói của người đàn ông cũng mang theo cảm xúc, mang theo dụ.c vọng chiếm hữu sâu sắc của anh đối với cô.

Cung Tình vốn dĩ rất tức giận nhìn chằm chằm hắn anh trong hai giây, lại bị những lời nói này của anh chọc cho bật cười.

“Xem ra là hài lòng rồi.” Hứa Khiên nhíu mày.

Cung Tình cười mắng anh: “Miệng lưỡi ngọt xót!”

“Không phải miệng lưỡi có ngọt xớt hay không trong lòng em rõ ràng nhất hay sao.” Người đàn ngồi ở mép giường bệnh, đôi chân chân, hai tay chống ra phía sau, có hơi tùy hứng.

Trên đầu anh vẫn còn đội mũ huấn luyện, lúc này trên mặt hoàn toàn không vẻ lạnh lùng như khi đứng trước mặt mọi người nữa, chỉ lộ ra một chút thờ ơ.

Cung Tình dùng chân chạm vào anh, “Anh không quay về dẫn bọn họ đi huấn luyện sao? Còn là đại đội trưởng nữa đó, không thấy bóng dáng anh lâu như vậy, không sợ người khác nghi ngờ sao?”

“Chị dâu đã đi chào hỏi bên phía tổng đạo diễn rồi, nói anh tạm thời có việc bị gọi đi rồi, bên kia có Trương Duy hướng dẫn, không có chuyện gì hết.”

Nếu biết Cung Tình cũng tham gia vào chương trình này, Hứa Khiên sẽ không có ý định xuất hiện.

Bụng nhỏ vẫn kéo đến từng đợt đau đớn, Cung Tình dùng tay ấn ấn bụng, nhíu mày trách anh: “Đều là tại anh!”

“Nếu không phải anh chọc em tức giận, cũng sẽ không bị trễ, hôm nay cũng sẽ không phải là ngày đầu tiên của em, vừa đến đã ngất xỉu, chắc chắn đã bị tất cả mọi người trong tổ tiết mục cười đến chết.”

“Ừm, là lỗi của anh.” Hứa Khiên nhận tội danh này, đưa tay ra.

Cung Tình khó hiểu nhìn anh: “Làm gì?”

“Quà sinh nhật.”

Lúc này khuôn mặt đỏ ửng của Cung Tình bị phơi nắng dưới ánh mặt trời phơi đang ở chậm rãi biến mất, nhưng trên mặt lại mất đi huyết sắc có lẽ là vì bị dì cả của kỳ sinh ký tra tấn cho nên có hơi tái nhợt.

“Ồ,” Cô chế nhạo nói: “Không phải là anh không thích sao?”

“Thích.” Hứa Khiên vẫn đưa tay ra không chịu thu lại, “Cho anh.”

“Không có!” Cung Tình tức giận nâng tay lên đánh vào lòng bàn tay anh, nhưng không ngờ bàn tay lại bị anh bắt lại.

Người đàn ông đột nhiên tiến đến gần, cọ vào chóp mũi cô, “Có hay không?”

Giọng nói của anh cố tình đè thấp xuống, âm thanh rất gợi cảm.

“Có ai lại mang theo ở trên người chứ.” Cung Tình lặng lẽ liếc anh một cái.

Hô hấp của Hứa Khiên bắt đầu trầm xuống, giọng nói khàn khàn: “Vậy thì buổi tối đưa cho anh.”

“Bây giờ đền bù thứ khác trước cho anh……” Lời của người đàn ông còn chưa dứt, Cung Tình đã nhẹ nhàng nâng cằm lên, chủ động chạm vào đôi môi mỏng của anh.

Người phụ nữ nhếch lên môi, đuôi mắt hồ ly xinh đẹp kia nhướng lên, lộ ra một đường cong vô cùng quyến rũ.

Ánh sáng trong mắt cô chuyển động, phản chiếu hình dáng của anh.

“Muốn thì cứ trực tiếp làm đi,” Cô cố ý kéo dài âm cuối, lại thấp xuống, nghe giống như cào mạnh vào người khác, “Cho anh.”

Nói xong, cô lại hôn một cái lên môi anh.

“Không đủ.” Hứa Khiên ôm lấy khuôn mặt của cô, một bàn tay khác siết chặt vòng eo mềm mại của cô, ấn vả người vào trong lòng, nụ hôn dày đặc che trời lấp đất lập tức kéo đến.

Ước chừng trong ba tháng hai người không gặp nhau vừa hôn nhau thì không thể dễ dàng dừng lại được.

Trong không gian nhỏ hẹp và yên tĩnh chỉ có âm thanh của quần áo cọ xát vào nhau, cũng với âm thanh nước miếng rất nhỏ của nụ hôn, cùng với hô hấp của hai người bọn họ.

Những âm thanh trầm ổn của các chiến sĩ đang huấn luyện bên ngoài nghiêm túc chạy bộ, tiếng hô khẩu hiệu vang vọng khắp bầu trời, truyền từ xa xa đến, không rõ ràng lắm.

Cung Tình dùng ngón tay nâng cằm Hứa Khiên, người đàn ông ngẩng đầu lên, tận mắt nhìn thấy thấy cô cúi đầu.

Ngay sau đó, yết hầu của anh không thể kiềm chế được trượt lên xuống dưới nụ hôn dịu dàng của cô.

Lúc bác sĩ Dương trở về nhìn thấy Cung Tình nằm ở trên giường, Hứa Khiên ngồi ở mép giường, hai người đang trợn mắt to trừng mắt nhỏ.

Chẳng qua cái nhìn trực diện làm cho anh ra cảm thấy hơi kỳ quái, giống như là…… Có cảm giác như đang liếc mắt đưa tình.

Giây tiếp theo, người đàn ông nói với Cung Tình đang nằm: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Rồi sau đó lập tức cất bước rời đi.

Nhưng mà…… Lúc đại đội trưởng Hứa đi ra ngoài còn thưởng cho bác sĩ Dương một cái liếc mắt làm cho bác sĩ Dương không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.

Anh không trêu chọc Hứa đội gì đâu đúng không?

Bác sĩ Dương vốn dĩ đã cảm thấy bất ngờ khi Hứa Khiên vẫn luôn túc trực ở chỗ này trong lòng có thắc mắc nhưng không tìm ra được câu trả lời, quay đầu nhìn Hứa Khiên đi ra ngoài, rồi lại quay đầu nhìn trên khuôn mặt Cung Tình hơi đỏ ửng có gì đó không thường, bỗng nhiên cảm thấy hình như là mình đã phát hiện ra bí mật gì đó không thể tưởng tượng được.

“Bác sĩ,” Cung Tình vừa mở miệng gọi đã bại lộ ngay vừa rồi cô làm cái gì, nhưng biểu cảm và ánh mắt của cô vẫn thản nhiên như trước, hoàn toàn không cảm thấy có điểm gì là xấu hổ của, chỉ là rất tự nhiên cười nói: “Có thể kể một chút thuốc giảm đau cho tôi không?”

Dương bác sĩ “A” một tiếng, lập tức đi lấy thuốc giảm đau cho Cung Tình.

Anh ta vừa lấy thuốc vừa suy nghĩ, hình như đã từng nghe trong đội nói Hứa đội có một cô bạn gái là thanh mai, chẳng qua ngoài thông tin đó ra mọi người cũng không biết gì khác.

Bác sĩ Dương cầm thuốc giảm đau đi đến bên cạnh giường bệnh, lúc tự mình rót nước cho Cung Tình, vẫn không thể đè nén được, hỏi cô: “Cô chính là cô bạn gái thanh mai kia của Hứa đội sao?”

Cung Tình chớp chớp mắt, đột nhiên nhíu mày, lộ ra bộ dáng khiếp sợ, giống như thể bị ông trời lừa gạt, ngay cả giọng nói cũng cao hơn mấy độ, rất không thể tin được nói: “Tên khốn này thế mà còn giấu tôi có bạn gái thanh mai?!”

Bác sĩ Dương: “?”

Không phải, anh ta đã nói gì đó rồi không……

Hứa đội mẹ nói không phải là tôi cố ý đâu!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi