ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Sáng ngày hôm sau, sau khi tập thể dục buổi sáng xong thì lớp trưởng Lý Quang Minh dẫn đội đến nhà ăn ăn bữa cơm.

Tưởng Phóng đi phía trước Cung Tình, Cung Tình tận mắt nhìn thấy anh ta chỉ múc một chút đồ ăn rồi lại đến chỗ ngồi, nhíu mày.

Một người đàn ông cao lớn như thế, làm sao có thể ăn ít hơn các cô gái như bọn họ được.

Hơn nữa đây còn là ở trong quân đội, mỗi ngày đều phải tiêu hao rất nhiều thể lực và sức lực, cơ thể có thể có thể chịu đựng được sao?

Thật ra từ hai ngày trước Cung Tình đã cảm thấy Tưởng Phóng ăn hơi ít, nhưng cũng không ít như sáng hôm nay vậy.

Cung Tình lấy thêm một miếng bánh, lúc đi ngang qua khay đồ ăn của Tưởng Phóng thì đặt vào.

Tưởng Phóng hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cung Tình đang ngồi xuống bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Tôi ăn không nổi……”

“Cơ thể không thoải mái sao?” Cung Tình hỏi.

Tưởng Phóng lắc đầu, “Không, chỉ là không muốn ăn.”

“Cũng đã bỏ vào trong khay đồ ăn của cậu rồi, ăn chút đi, ở chỗ này không thể lãng phí.” Cung Tình hơi ép buộc anh ta một chút.

Tưởng Phóng không từ chối nữa, chỉ nói một câu cảm ơn.

Cung Tình cảm thấy trạng thái của Tưởng Phóng không ổn lắm.

Nhưng cô lại không thể nói ra được là không ổn ở chỗ nào.

Mà tất cả những hành động này, Hứa Khiên đã thu hết vào trong mắt.

Một bàn này của Cung Tình cộng thêm cả tiểu đội trưởng nữa là tổng cộng bảy người, Hứa Khiên và Trương Duy ngồi ăn ở bàn phía sau bọn họ.

Cho nên vừa rồi Cung Tình đi lấy bánh đến đặt vào trong khay của Tưởng Phong, còn nghiêng đầu nói chuyện với anh ta, Hứa Khiên nhìn thấy hết tất cả, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, phải tiếp tục tiến hành huấn luyện.

Bài huấn luyện hôm nay là chiến đấu cận chiến, tên gọi tắt là CQB.

Mục đích là kiểm lại thành quả huấn luyện của hai ngày trước, tiến hành đánh tổng hợp về bọn họ.

Hứa Khiên bảo Lý Quang Minh dẫn đội đi khởi động, thừa dịp thời gian này gọi riêng Tưởng Phóng ra, sau khi đưa anh ta đến một phòng hoạt động không có người, Hứa Khiên đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi cảm thấy trạng thái hiện tại của cậu không thích hợp để tiếp tục ở lại trong quân doanh.”

Bống nhiên Tưởng Phóng ngước mắt lên, vẻ mặt của anh ta căng thẳng, đôi môi mỏng mím lại, vài giây sau cũng không nói ra một chữ nào.

“Tưởng Phóng, theo ý kiến cá nhân của tôi, tốt nhất là cậu nên lập tức kết thúc ghi hình, trở về điều chỉnh lại.”

“Không,” Tưởng Phóng nghe thấy bản thân mình nói ra một chữ, anh ta nặng nề điều chỉnh lại hơi thở, “Tôi không thể rời đi.”

“Vậy tôi chỉ có thể thành thật báo cáo đúng tình huống lên cấp trên, đến lúc đó sẽ có chuyên gia tư vấn tâm lý đến đây, một khi quân đội xác định trạng thái của cậu không ổn định, cậu sẽ bị cưỡng chế rời đi.” Hứa Khiên lạnh lùng nói.

Cũng không phải là anh nhằm vào Tưởng Phóng, cũng không muốn nhằm vào anh ta.

Chỉ là nói ra vấn đề thật sự mà thôi.

Ngay cả Cung Tình cũng có thể phát hiện được vấn đề, những người khác chỉ cần hơi chút chú ý một chút thì chắc chắn cũng nhiều hoặc ít nhận ra được gì đó.

Hứa Khiên đương nhiên cũng đã sớm nhìn ra được trạng thái của Tưởng Phóng rất không ổn vào ngày đầu tiên.

“Bây giờ muốn tôi gọi bác sĩ tâm lý đến đây sao?” Hứa Khiên hỏi.

“Không cần.” Tưởng Phóng nhắm mắt, giọng điệu rất thấp, giống như đang cầu xin: “Đừng gọi.”

“Hứa đội, có thể đừng báo cáo với cấp trên được không?” Hai tay Tưởng Phóng buông xuống ở hai bên nắm chặt thành nắm đấm, “Tôi thật sự cần phải ghi hình cho chương trình lần này.”

“Tôi có thể bảo đảm sẽ không để ra bất kỳ vấn đề gì, tôi sẽ ăn cơm bằng mới lượng cơm bình thường, tuyệt đối không để cho những người khác nhìn ra sơ hở.”

“Được không?”

Trong phòng hoạt động yên tĩnh đến mức chỉ cần một cây kim nhỏ rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Hứa Khiên không trả lời anh ta ngay.

Bầu hông khí trầm mặc và rơi vào thế giằng co.

Sau một lúc lâu, Hứa Khiên có hơi bực bội cởi mũ huấn luyện ra, vuốt lung tung trên đầu mình một lúc, rồi một lần nữa đội vào ngay ngắn.

Anh thở ra một hơi, nói với Tưởng Phóng: “Tôi có thể không báo cáo với cấp trên, nhưng cậu phải làm những những điều sau.”

“Thứ nhất, tích cực huấn luyện, mỗi ngày đều phải nâng cao tinh thần lên hai trăm phần trăm cho tôi.”

“Thứ hai, lượng cơm ăn mỗi bữa đều phải đạt tới lượng nạp vào của một người đàn ông bình thường, không được lãng phí.”

“Thứ ba, đến trạm thứ hai và thứ ba cũng phải nghiêm khắc làm được hai điều trên, nếu không tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại đến, nói cho đội trưởng của Lục quân và đội trưởng Không quân, cậu cũng sẽ bị dừng ghi hình, tất cả tâm huyết trong khoảng thời gian hoàn toàn bị uổng phí.”

“Ba điều trên, nếu cậu bảo đảm bản thân có thể làm được, thì tôi sẽ không báo cáo tình huống của cậu lên cấp trên.”

“Tôi bảo đảm, tôi có thể làm được.” Tưởng Phóng thở phào nhẹ nhõm.

“Được,” Hứa Khiên gật đầu, “Đi huấn luyện.”

Tưởng Phóng đi theo Hứa Khiên về sân huấn luyện, vừa vặn Lý Quang Minh cũng đã hướng dẫn cả đội khởi động xong.

Hứa Khiên bảo Lý Quang Minh điều chỉnh đội hình, Diêu Tùng nhỏ giọng hỏi Tưởng Phóng vừa rồi đi làm gì, bị Hứa Khiên nhìn thấy, người đàn ông lạnh giọng gọi: “Diêu Tùng!”

Diêu Tùng: “Có!”

“Hít đất tám lần, chuẩn bị!” Hứa Khiên lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.

Diêu Tùng lập tức liền nằm sấp xuống đất dùng tay chống đỡ, sau khi Hứa Khiên nói “Bắt đầu” anh ta vừa đếm vừa làm.

Chờ Diêu Tùng bị phạt xong, Hứa Khiên lập tức nói cho bọn biết một chút về quy trình và quy tắc đơn giản của CQB, thậm chí còn còn để cho tám vị chiến sĩ bên cạnh chia làm hai tổ, dùng các lốp xe xếp chồng lên nhau ngay trong khu huấn luyện thể hiện cho bọn họ xem một lần.

Đây là lần đầu tiên sáu tân binh được xem huấn luyện đối kháng ở khoảng cách gần như vậy, một đội là tổ phòng thủ, một đội là tổ tấn công, gần như đấu đối diện với nhau.

Trên người bọn họ trên người mặc đồ tác chiến đều có hệ thống laser, chỉ cần bị đánh trúng là sẽ bốc khói ngay lập tức. 

Sau khi xem xong tám chiến sĩ làm mẫu, Hứa Khiên chỉ vào tòa nhà huấn luyện trước mặt sáu tân binh, nói với bọn họ: “Một lát nữa tổ phòng thủ ở trong tòa nhà huấn luyện, tổ công kích ở dưới lầu nghĩ biện pháp tấn công tòa nhà, phải loại bỏ được toàn bộ đối phương mới tính là thắng.”

“Tôi và Trương Duy mỗi người một đội, hiện tại, mọi người chia đội trước đi.”

Cung Tình tò mò chớp chớp mắt, “Đội trưởng anh dẫn dắt tổ phòng thủ hay là tổ tấn công vậy?”

Hứa Khiên bất ngờ cười một cái, “Bí mật.”

Trương Duy ở bên cạnh trêu ghẹo: “Bí với chả mật cái gì, dù sao phân đội cũng không thể do cá nhân bọn họ quyết định, Hứa đội của mấy người dẫn tổ phòng thủ bảo vệ tòa nhà.”

Tiểu đội trưởng Lý Quang Minh cầm mấy cây chiếc đũa đủ hình dạng, anh ta nắm lấy đầu dưới, bảo mấy tân binh mỗi người rút ra một cây.

Cuối cùng Cung Tình, Tưởng Phóng và Diêu Tùng rút ra màu đỏ.

Ba người còn lại là màu vàng.

“Màu đỏ…… Là tốt phòng thủ sao?” Cung Tình nhìn Hứa Khiên hỏi.

Đuôi lông mày người đàn ông khẽ nhướng lên, còn chưa nói chuyện, Trương Duy ở bên cạnh đã vô cùng vui vẻ khi thấy người gặp họa nói: “Màu đỏ là tổ tấn công, binh lính của tôi.”

Ánh sáng trong mắt Cung Tình lập tức ảm đạm hơn không ít, cô bĩu môi mà không ai nhìn thấy được.

Hứa Khiên không nói gì chỉ cúi đầu cười một cái.

Mấy người đội mũ bảo hiểm vào xong, đeo súng trên người, Hứa Khiên lập tức dẫn theo Phan Tiếu Tiếu, Miêu Nhiễm và Từ Lôi vào trong tòa nhà huấn luyện.

Thật ra ba người Hứa Khiên dẫn dắt có năng lực tổng hợp kém hơn người của Trương Duy, kỳ sát hạch trước đó, thành tích của Tưởng Phóng và Diêu Tùng dẫn đầu vượt xa những người khác, Từ Lôi bởi vì tuổi đã lớn, rốt cuộc có hơi lực bất tòng tâm, mà trong số các cô gái, cũng chỉ có Cung Tình làm còn tạm được.

Sau khi Hứa Khiên lên lầu, sắp xếp địa điểm của ba người rõ ràng.

Trương Duy ở bên ngoài đang giảng giải với binh lính của mình một lát nước vào tấn công vào tòa nhà như thế nào.

Một lát sau, Lý Quang Minh cầm mấy bộ đàm đến, tuyên bố buổi diễn tập đối kháng chính thức bắt đầu.

Trương Duy chia bốn người bọn họ thành hai nhóm, bởi vì năng lực tổng hợp của Cung Tình yếu hơn hai người đàn ông một chút, Trương Duy chọn anh ta và Cung Tình ở cùng một nhóm, còn lại Tưởng Phóng và Diêu Tùng một nhóm.

Phương thức tác chiến là, đồng đội lưng tựa lưng, tìm kiếm toàn diện vị trí của đối phương, phát hiện mục tiêu, sau đó nổ súng.

Lý Quang Minh ở bên ngoài ôm màn hình nhìn tám người là tám chấm nhỏ di chuyển qua lại trong tòa nhà huấn luyện, chờ một lát nữa tuyên bố ai bị đào thải.

Người đầu tiên “bị giết” chính là Miêu Nhiễm, sau khi nhìn thấy Tưởng Phóng và Diêu Tùng cô ấy nổ súng không chút do dự, nhưng mà bắn lệch, ngược lại bị Tưởng Phóng bắn trúng.

Lý Quang Minh ở bên ngoài tuyên bố: “Miêu Nhiễm của tổ phòng thủ đã “bị giết”.”

Tiếp theo, tổ phòng thủ và tổ tấn công có người bị giết liên tiếp, cuối cùng chỉ còn lại ba người.

Tổ phòng thủ: Hứa Khiên.

Tổ tấn công: Trương Duy, Cung Tình.

“Cẩn thận một chút, Hứa đội người này rất nguy hiểm,” Trương Duy thấp giọng nói: “Muốn tìm anh ấy thì phải đề cao cảnh giác một vạn lần.”

Cung Tình nghĩ thầm, Hứa Khiên quả thật rất đen tối, nhưng đội phó Trương à anh có biết là anh đang nói xấu đội trưởng của anh ở trước mặt bà xã đội trưởng của anh không?

Trương Duy nói xong mới nhớ tới Cung Tình là bạn gái của Hứa Khiên, nhất thời có hơi không biết nên tiếp tục nói như thế nào, đơn giản nhất là im miệng, im lặng là vàng.

Mà Hứa Khiên lúc này, đã nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, chờ tiếng bước chân càng ngày càng gần, bỗng nhiên lao từ phía sau bức tường ra, một phát súng bắn chết Trương Duy vừa mới nói xấu mình.

“Mẹ kiếp……” Trương Duy không kiềm chế được bật ra một câu t/hô tục.

Mà Hứa Khiên vừa mới bắn Trương Duy xong đã sớm rời khỏi vị trí vừa rồi.

Cung Tình ôm chặt súng, chậm rãi bước từng bước một tiến đến, họng súng nhắm vào ngay sau bức tường, phát hiện trống không.

Toàn bộ tòa nhà hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ.

Xung quanh im ắng, Cung Tình giống như chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của tình, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, cả người rơi vào trạng thái thần kinh căng thẳng cao độ.

Vào ngay khoảnh khắc mà cô xoay người kia, người đàn ông đã ôm súng tiến đến phía sau sau cô đứng cách đó không xa, họng súng đối diện với cô.

Khóe môi anh nhếch lên một cái, cười thấp giọng hỏi: “Đầu hàng hay là chết?”

Ánh mắt Cung Tình kiên định, không chút do dự nói: “Tuyệt đối không đầu hàng!”

“Pằng ——”

Trên người Cung Tình bốc lên khói màu vàng.

Lý Quang minh ở bên ngoài tuyên bố: “Tổ phòng thủ chiến thắng!”

“Trong lần đối kháng này, Hứa đội giết được 4 người, đội phó Trương giết được 2 người, Tưởng Phóng giết được 1 người, còn lại 0 người.”

Trương Duy lắc đầu nhếch môi, cái người Hứa Khiên này, ngay cả bạn gái của mình mà cũng không buông tha.

Nhưng, đây mới là Hứa Khiên.

Bởi vì vào thời điểm đó, bọn họ chính là kẻ thù.

Tuy rằng ở trong tòa nhà này không có người quay phim đi theo, nhưng vẫn lắp đặt đầy cameras, người của tổ tiết mục người có thể xem rất rõ ràng, cho nên Hứa Khiên và Cung Tình cũng không có biểu hiện quá thân mật gì.

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, sau khi ra ngoài Hứa Khiên hỏi: “Còn muốn trải nghiệm thêm một lần nữa không?”

“Muốn!” Mấy người cùng đáp.

“Được,” Hứa Khiên thế mà rất dễ nói chuyện nói: “Lần này đổi lại, lần này là đội viên của tổ tấn công và tôi thành lập tổ phòng thủ.”

Cung Tình nhất thời nở nụ cười.

Cẩu nam nhân! Coi như anh có lương tâm!

Hứa Khiên cũng giống như lần trước, sắp xếp vị trí cho mỗi người bọn họ xong, lập tức đi lên trên tầng cao nhất.

Ở giữa tòa nhà huấn luyện này trống rỗng, trên mái nhà chỉ có một con đường hẹp hình chữ “Thập” để cho người đi thông qua.

Hứa Khiên lập tức nằm sấp trên bục cao kia.

Mà tầm nhìn của anh, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí của ba đội viên còn lại của đội phòng thủ không bỏ sót ai.

Nói cách khác, chỉ cần tổ tấn công tới gần bọn họ bất kỳ một người nào, Hứa Khiên đều có thể bắn chết bất kỳ lúc nào.

Sau khi trận chiến bắt đầu, Trương Duy cũng không lựa chọn đi cầu thang tấn công tòa nhà như lần trước nữa.

Anh ta đương nhiên cũng nghĩ đến phương thức tác chiến của Hứa Khiên.

Cho nên Trương Duy bảo hai cô gái chậm rãi tiến lên từ cầu thang, anh ta cùng với Từ Lôi ở bên ngoài mượn công cụ tùy thân bọn họ mang theo, leo lên trên lầu.

Miêu Nhiễm và Phan Tiếu Tiếu không có bất ngờ nào xảy ra bị giết đầu tiên.

Mà Trương Duy và Từ Lôi lại chậm chạp không thấy bóng dáng đâu.

Một lát sau, hai tiếng súng vang lên, Tưởng Phóng và Diêu Tùng lần lượt bị Trương Duy và Từ Lôi trộm mông, bị giết.

Còn lại bốn người, hai tổ mỗi tổ có hai người.

Hứa Khiên không hề ở tầng cao nhất nữa, anh lập tức đi xuống lầu, đến chỗ của Cung Tình.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người kia đang bao vậy Cung Tình.

Quả nhiên, Hứa Khiên vừa đến trước mặt Cung Tình, Trương Duy và Từ Lôi đã một trước một sau chặn bọn họ lại.

Hứa Khiên và Cung Tình dựa lưng vào nhau, bốn người giằng co.

“Tình Tình,” Cung Tình nghe thấy Hứa Khiên mơ hồ gọi cô một tiếng, hình như miệng không mở ra, chỉ dùng yết hầu phát ra một chút âm thanh, “Một lát nữa nghe theo khẩu lệnh của anh.”

“Ừm.” Cung Tình cắn môi.

Không biết vì sao, lúc này tim của cô đập rất rất nhanh, nhưng hô hấp lại vô cùng vững vàng.

Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh truyền đến từ sau lưng anh kề sát vào cô.

“Ba, hai, một,” Hứa Khiên cúi đầu đếm ngược ba số, bỗng nhiên cao giọng nói: “Ngồi xổm xuống! Bắn!”

Cung Tình lập tức ngồi xổm trên mặt đất, họng súng của cô đối diện với Từ Lôi.

Mấy tiếng súng vang gần như đồng thời vang lên.

Cung Tình không biết mình đã làm cái gì, ngón tay cô chỉ giật giật, sau đó đã nhìn thấy Từ Lôi phía đối diện bốc khói.

Cô chậm rãi đứng dậy, phát hiện Hứa Khiên và Trương Duy ở phía sau  cũng đã “bị chết”.

Cung Tình có hơi ngây ngốc nhìn Hứa Khiên, người vẫn chưa kịp bình tĩnh lại, thậm chí còn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Bốn người ở bên ngoài tụ tập bên cạnh Lý Quang Minh cùng nhau xem tình hình chiến đấu của bốn người trong đó cũng trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.

Diêu Tùng hỏi: “Tiểu đội trưởng, tình huống như thế nào rồi?”

Lý Quang Minh lập tức giải thích: “Vừa rồi đội trưởng cùng và phó đội đồng thời nổ súng, tương đương với đồng quy vu tận, Từ Lôi chậm hơn một chút, sau khi Cung Tình ngồi xổm xuống viên bạn mới bắn tới, cho nên bắn trúng trên người đội trưởng, Cung Tình bắn một phát súng cuối cùng, giế.t chết Từ Lôi.”

“Toàn bộ quá trình không đến ba giây đồng hồ.”

“Woa!” Phan Tiếu Tiếu kinh ngạc cảm thán, “Chiêu này của đội trưởng quá hay!”

Lúc này Cung Tình ở trong tòa nhà huấn luyện còn đang ngửa mặt nhìn người đàn ông dính khói màu vàng trên người trước mặt, ánh mắt kinh ngạc, biểu cảm rất ngốc.

Vừa rồi anh, chịu thay cho cô một phát súng sao?

“Chúng ta thắng rồi.” Hứa Khiên nhếch môi khẽ cười nói.

Bỗng nhiên Cung Tình nhón chân lên, ôm lấy Hứa Khiên, cô vui vẻ mà cười ra tiếng, giọng nói thanh thúy ngọt ngào vang lên ở bên tai anh, khiến cho vành tai của Hứa Khiên nóng lên.

Anh lén tháo bộ đạm liên lạc ở trên người hai người xuống, như vậy tổ tiết mục theo dõi ở bên kia sẽ nghe không được lời anh muốn nói nói.

“Cứ ôm anh như vậy,” Anh dùng giọng nói thì thầm bên tai chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy được: “Không sợ bị phát hiện sao?”

Cung Tình lại ôm chặt hơn một chút, “Đây là em kích động sau khi giành được chiến thắng, ôm một cũng chút không sao.”

“Ôm nhiều hơn một chút nữa đi.”

Người đàn ông khẽ cười, đưa tay lên đặt trên mũ bảo hiểm của cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, động tác vô cùng nuông chiều.

Lúc này toàn bộ nhân viên của tổ tiết mục đang quan sát qua camera: “???”

Nguyễn Lê: “………………”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi