ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Đôi môi truyền đến một cái chạm nhẹ nhàng, chỉ chạm một cái rồi lập tức rời đi.

Phó Chi Hành sững sờ tại chỗ, sống lưng căng thẳng, cả người vô cùng cứng nhắc.

Trong khoảnh khắc đó, anh cũng bị ngây người, người đàn ông cụp mắt nhìn đã cô gái đã nằm xuống tiếp tục ngủ, cảm xúc dâng trào, lại có chút bất đắc dĩ.

Cái gì mà gọi là anh lại chạy vào giấc mơ của cô?

“Anh còn từng vào giấc mơ của em khi nào nữa à?” Giọng của anh khàn khàn trầm thấp hỏi: “Gần đây thường xuyên mơ thấy anh sao?”

Đương nhiên là La Y sẽ không trả lời anh.

Phó Chi Hành thở dài, xúc cảm trên môi còn chưa tiêu tán, anh có chút ngo ngoe rục rịch mà muốn hôn lại cô một cái.

Cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Anh chờ đến khi cô tỉnh táo và tình nguyện yêu đương với anh.

Phó Chi Hành lấy tài liệu từ trong lòng La Y ra, đặt ở bên cạnh, người đàn ông đưa tay giúp cô tém gọn tóc lại, bên môi hiện lên một nụ cười nhẹ.

La Y, La Y.

Rốt cuộc là em đã xông vào lòng anh từ khi nào đây?

Chính anh cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ là lúc anh ý thức được, cũng đã rất chắc chắn mà biết được mình thích cô nhóc nhỏ hơn anh mười tuổi này.

Phó Chi Hành bế cô đang ngủ trên sô pha phòng khách đi vào phòng, đắp chăn cho cô, điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa.

Cuối cùng giúp La Y chỉnh sửa lại tài liệu một cách đơn giản, ngay sau đó gập máy tính lại, thu đồ đạc của mình rồi rời đi.

Nếu như sáng hôm sau phát hiện anh ở chỗ này, cô lại nhớ ra chuyện cô đã hôn anh, đoán chắc là cô nhóc này sẽ mắc cỡ đến chết mất.

Tạm thời để cho cô xem như là một giấc mơ đi.

Sáng sớm hôm sau, khi La Y tỉnh dậy chưa kịp phản ứng lại ngay có chỗ nào không đúng.

Cho đến khi cô dần dần tỉnh táo, bỗng nhiên La Y phát hiện ra, đều không đúng.

Cô trở về phòng như thế nào? Còn bật điều hòa trong phòng ngủ?

Sao mà cô lại nhớ rõ tối hôm qua cô và Phó đại ca cùng nhau xử lý công việc, sau đó…… Cô vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, nằm trên ghế sô pha rồi ngủ thiếp đi.

Hình như, hôn anh?!

Hôn anh???

La Y đột nhiên ngồi dậy, cô trợn to mắt, cả người đều choáng váng.

Không phải sự thật đâu……

Chết mất thôi!

La Y chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy phòng khách trống rỗng, không có Phó Chi Hành, giày của Phó Chi Hành ở huyền quan cũng không còn.

Xem ra là đã sớm rời đi.

Vậy hình ảnh cô nhớ lại… Đó có phải là một giấc mơ không?

Cả buổi sáng La Y đều bị đắm chìm ở trong một chu kỳ “Là mơ —— không phải mơ —— là mơ—— không phải mơ” không thoát ra được.

Cô máy móc tắm rửa rồi rửa mặt, nấu cơm ăn cơm, thay quần áo sau đó xách theo túi tài liệu đi làm.

Đi ở trên đường đều hỗn độn.

Rốt cuộc là cô có thật sự…… Hôn Phó đại ca hay không?

La Y cảm thấy một lát nữa nên đi tìm Phó Chi Hành hỏi một chút, nếu không hôm nay cô đừng nghĩ làm việc có hiệu suất.

Buổi sáng sau khi Phó Chi Hành và Trình Tuấn giao nhiệm vụ mới cho La Y và Lâm Kính Ngôn, La Y liền đứng dậy đi vào phòng làm việc của Phó Chi Hành.

Cô lễ phép nhẹ nhàng gõ gõ cửa ở bên ngoài, sau đó mới đi vào tới, quy củ gọi một tiếng: “Luật sư Phó.”

Phó Chi Hành ngước mắt lên, bỗng nhiên La Y lại không muốn hỏi anh nữa.

Bây giờ không phải là lúc để học.

Bây giờ đang là thời gian đi làm, cô không nên để sự bối rối của chuyện riêng làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.

La Y đổi câu hỏi, hỏi: “Tối nay là một cuộc thi biện luận, em có thể xin nộp tài liệu cần chỉnh sửa cho anh muộn một ngày được không ạ?”

Phó Chi Hành hơi nhướng mày, rất dễ nói chuyện: “Có thể.”

La Y mỉm cười, nói với Phó Như Hành: “Cảm ơn luật sư Phó!”

“Vậy em đi làm việc đây.”

“Ừ,” Vẻ mặt người đàn ông dịu dàng nhìn cô, gật đầu nói: “Đi đi.”

Ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng.

Từ trong phòng làm việc của Phó Chi Hành ra, cô đã nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng hơn không ít.

Mặc kệ rốt cuộc tối hôm qua là giấc mơ hay là sự thật, cô đều không nên suy nghĩ đến mấy vấn đề này trong thời gian làm việc.

Cô gái thả lỏng thể xác và tinh thần, đi đến chỗ ngồi cầm bút và quyển sổ, đi theo một tổ những đàn anh đàn chị đi chuẩn bị cho cuộc thi biện luận diễn ra vào tối nay.

Lại là một ngày bận rộn.

Dù sao La Y cũng là người đã từng đoạt được giải người biện hộ tốt nhất cả nước, không chỉ có logic rõ ràng, hơn nữa tư duy cũng chuyển rất nhanh, mỗi lần đều có thể đuổi kịp tiết tấu của đối phương, hơn nữa đơn giản, rõ ràng và súc tích phản kích ngược lại.

Lâm Kính Ngôn cũng không phải là ăn chay.

Hơn nữa có những đàn anh đàn chị trong Nam Bắc Chính hỗ trợ, trận đấu này giữa Nam Chính pháp và Bắc Chính pháp được đánh giá là tiến hành hừng hực khí thế, vô cùng xuất sắc.

Cuối cùng La Y nhỉnh hơn một bậc, giành được điểm cao hơn Lâm Kính Ngôn một chút.

Nói cách khác, trận biện luận này, Nam Chính pháp do Phó Chi Hành cầm đầu đã giành được chiến thắng.

Sau khi cuộc thi biện luận kết thúc, một đám người cùng đi ăn tối.

Đợi đến khi mỗi người về đến nhà thì đã là đêm khuya.

Trình Tuấn rất ân cần làm một đồng nghiệp nam ở công ty luật tiện đường đưa một vài cô gái về.

Cuối cùng cũng không biết làm như thế nào, chỉ còn lại La Y và Phó Chi Hành.

Hình như là Phó Chi Hành có nói anh tiện đường đưa La Y về.

Lúc ấy La Y không nghe rõ lắm, bởi vì mọi người đều đang nói chuyện, có hơi lộn xộn.

Lần này căn bản không cần lái xe đưa La Y trở về, và Phó Chi Hành đi bộ về cùng La Y.

Ban đêm gió rất lạnh, quần áo La Y mặc ban ngày thì thích hợp, tới buổi tối thì ít nhiều gì cũng sẽ hơi mỏng manh. Phó Chi Hành liền cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người La Y đang dùng tay cọ qua cọ lại cánh tay mình muốn ma sát nóng lên.

La Y được cưng chiều mà lo sợ, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, Phó đại ca.”

Phó Chi Hành chỉ hừ cười một tiếng.

“Anh nói rồi, anh không thiếu câu cảm ơn của em.”

Trong nháy mắt này, trong lòng La Y lại hiện ra cảm giác kỳ lạ khó hiểu kia.

Cô hơi nhíu mày, cắn môi.

Sau một lúc lâu, cô gái cúi mặt xuống, nhẹ giọng thấp thỏm hỏi anh: “Vậy anh…… Thiếu cái gì?”

“Em cảm thấy sao?” Phó Chi Hành khẽ cười.

La Y có một ý nghĩ, thật sự cảm thấy anh thiếu một người bạn gái, nhưng nói ra thì lại ngượng ngùng.

Bởi vì nói ra chỉ là một chủ đề lúng túng.

Lỡ như anh không thích mình thì càng xấu hổ hơn.

La Y chỉ có thể giả ngu, lắc đầu, “Em không biết.”

Phó Chi Hành thở dài.

La Y vội vàng chuyển chủ đề, hỏi anh: “Phó đại ca, tối hôm qua em không làm chuyện gì quá đáng với anh đâu, đúng không?”

“Chuyện như thế nào mới tình là quá đáng? Ví dụ như?” Anh luôn ném câu hỏi về lại, để cho cô tự mình giải quyết.

“Ví dụ như……” Mặt La Y bắt đầu nóng lên, lông mi cô run rẩy, “Ví dụ như…… Hôn anh……”

La Y nói xong muốn chạy trốn ngay lập tức, cô chỉ hận không thể trực tiếp tìm cái khe hở nào chui vào, tránh cho luôn mất mặt ở trước mặt anh.

Chỉ là…… Đã ném đi rồi.

Nếu anh nói là cô chưa từng làm, thì chứng tỏ cô có ý định đen tối với anh.

Nếu anh nói cô thật sự đã hôn anh, La Y càng khó chịu hơn.

Rõ ràng là đã hôn, sao anh có thể xem như không có chuyện gì hết, là đối với cô vô cảm đến mức nào đây?

Vấn đề này ngay từ lúc bắt đầu đã không nên hỏi.

Nên để nó thối rữa ở trong bụng.

Phó Chi Hành cũng không nói chuyện ngay, bầu không khí trầm mặc lại tế nhị, La Y cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều là dày vò.

Ngay khi cô muốn cất bước bỏ chạy, Phó Chi Hành lại chậm rãi đến gần cô.

Người đàn ông đứng ở trước mặt cô rất rất gần, cúi đầu nhìn cô nhóc trước mặt này.

Bên cạnh chính là đèn đường, bọn họ đứng ở dưới đèn đường.

Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, chiếu vào trên mặt cô, bởi vì vấn đề góc độ, trên má cô gái rõ ràng ánh sáng và bóng tối trộn lẫn với nhau, lờ mờ.

Bỗng nhiên La Y không thể nhúc nhích.

Hơi thở của người đàn ông mát lạnh, còn mang theo một chút mùi hương bạc hà.

Áo khoác khoác trên người cô cũng là mùi hương này.

Anh vừa bước đến, cả người cái bóng của anh rơi ở trên người cô.

La Y cúi đầu xuống, không biết nên phản ứng như thế nào.

Thậm chí cô còn không tự chủ được hô hấp nhẹ nhàng hơn, sợ ảnh hưởng đến anh.

“Loại hôn nào?” Giọng của Phó Chi Hành hơi khàn khàn.

Anh phát hiện mình căn bản không chờ nổi nữa, cũng không muốn chờ đợi.

Lúc này La Y hoàn toàn xấu hổ không dám nói tiếp nữa.

Phó Chi Hành gọi cô: “La Y.”

“Ngẩng đầu lên, nhìn anh.”

La Y lắc đầu, cô cắn môi muốn lùi lại phía sau, cổ tay lại bị Phó Chi Hành kéo.

Lòng bàn tay của người đàn ông hơi ẩm ướt.

Anh đang…… Căng thẳng sao? Sao mà lòng bàn tay của anh đều thấm mồ hôi vậy?

La Y đang suy nghĩ lung tung, cằm của cô đã bị người đàn ông dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy.

Cô không thể không ngẩng đầu lên.

Hai má của cô gái đã đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn anh.

La Y khẽ cắn môi, vẻ mặt của cô rất túng quẫn và khó xử, giống như bị anh nhìn như vậy rất không thoải mái.

Phó Chi Hành lại hỏi: “Thật sự không nhớ rõ sao?”

Lông mi của La Y không khống chế được run lên, cô vân không dám nói một lời nào.

Phó Chi Hành ghé sát vào cô, người đàn ông khom lưng, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng La Y, lời nói dịu dàng lại lưu luyến: “La Y, Y Y, nói cho anh  biết, em đã từng mơ thấy anh bao nhiêu lần?”

Khi La Y nghe được anh gọi “Y Y”, trái tim mất khống chế của cô lại bị kí/ch thích, hô hấp của cô đông cứng.

Cô gái mím môi, ngập ngừng nói: “Không nhớ rõ……”

“Rất nhiều lần sao?” Anh truy hỏi.

La Y vừa thẹn vừa giận, nhưng vẫn nghe lời gật gật đầu.

Phó Chi Hành vui vẻ khẽ cười ra tiếng, lời nói cưng chiều nói: “Cô nhóc ngốc.”

La Y căng thẳng muốn chết, thậm chí cô còn không có cách nào khống chế lời nói và hành động của mình, có thể là trong lòng cũng bắt đầu bất chấp tất cả, cho nên mới thẳng thắn thành khẩn với anh như vậy.

“Phó đại ca……” Cô vừa gọi thành tiếng, miệng đã bị Phó Chi Hành dùng ngón tay ấn lại.

La Y ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn anh.

“Muốn biết tối hôm qua em đã làm gì không?” Giọng của người đàn ông khàn khàn.

La Y ngây thơ mờ mịt như biết kế tiếp anh muốn làm cái gì, rất ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Chi Hành cười, “Thật ngoan.”

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cúi đầu liền hôn lên.

Không giống như cái chạy rồi tách ra ngay của cô, không giống như cái lướt qua liền dừng lại của cô, không giống với chuồn chuồn lướt nước của cô.

Nụ hôn của người đàn ông chậm rãi, dịu dàng và kéo dài.

Từ tư sâu hơn từng chút từng chút một.

Cuối cùng biến thành một nụ hôn sâu.

Lúc bà Tưởng và ba Phó lái xe đến dưới tầng, liền nhìn thấy con trai mình đang ôm một cô gái hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đó.

Bà Tưởng không muốn quấy rầy chuyện tốt của con trai, bảo ba Phó vội vàng tắt đèn xe đi, kết quả vẫn bị Phó Chi Hành phát hiện.

Người đàn ông kéo cô gái nhỏ ý thức đều tan rã vào trong lòng bảo vệ, híp mắt nhìn về phía bên này.

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy là biển số xe nhà mình.

Phó Chi Hành ho nhẹ một tiếng, hơi cúi đầu gật đầu nói với La Y ở trong lòng, hai chân cô mềm nhũn ra còn đang há miệng thở dốc nói: “Cô nhóc, ba mẹ anh tới, chào hỏi một chút?”

La Y: “?!?!?!”

Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, rời khỏi trong lòng Phó Chi Hành, bị anh nắm tay kéo đi đến bên cạnh xe, bà Tưởng và ba Phó vừa xuống xe, Phó Chi Hành liền hỏi: “Ba, mẹ, sao hai người lại tới đây?”

“Tới đưa chút đồ ăn cho con.” Bà Tưởng nói xong liền cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của La Y.

Phó Chi Hành giới thiệu nói: “La Y, đây là ba mẹ anh.”

La Y căng thẳng đến mức không biết phải làm sao ấp úng nói: “Chào ba mẹ…… Không phải! Chào chú dì ạ!”

“Thật sự xin lỗi……” La Y khóc không ra nước mắt.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi