ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

La Y còn chưa nhận ra được vị chua trong lời nói của Phó Chi Hành, cô việc nào ra việc đó nói với Phó Chi Hành: “Anh ta là một cái sẽ âm thầm đến những nơi nghèo khó làm từ thiện, không có khả năng làm ra chuyện trái với lương tâm.”

“Lúc em còn chưa vào đại học, em đã từng nhìn thấy anh ta ở trường cấp ba chỗ chúng em, anh ta đã tặng cơ sở vật chất cho bọn em, nhưng không dẫn theo bất kỳ phương tiện truyền thông nào cả, em cũng không biết anh ta là một ngôi sao lớn, anh ta rất thân thiết, còn ca hát, cổ vũ chúng em thi đại học.” La Y nói thao thao bất tuyệt, mỗi một câu đều như là đang biện minh cho Tưởng Phóng, chứng minh anh ta là một người tốt bụng và có tam quan chính trực.

“Con người sẽ thay đổi.” Phó Chi Hành bình tĩnh lý trí nói: “Anh không nhằm vào anh ta, chỉ là khách quan công chính mà nói, mỗi người đều sẽ thay đổi, kiểu người như bọn họ phải sinh tồn trong giới giải trí này, càng có khả năng sẽ vì lợi ích mà làm ra thỏa hiệp tương ứng.”

“Làm một người luật sư cũng không thể chỉ dựa vào ý thức chủ quan của mình mà lập tức đưa ra kết luận một chuyện, nếu cảm nhận chủ quan đều chính xác, thì chúng ta đây còn thu thập chứng cứ và tư liệu để làm gì?” Phó Chi Hành múc cho La Y một chén canh cà chua thịt bò, đặt bên cạnh tay cô, nói: “Tình cảm có thể có, nhưng không thể trở thành trở ngại che hai mắt em.”

“Trước khi biết được toàn bộ sự thật đã kết luận anh ta là người như thế nào, không phải là quá không lý trí rồi sao.”

La Y lập tức ý thức được vừa rồi mình đã xử trí theo cảm tính như thế nào, hiểu được thâm y trong lời nói của Phó Chi Hành, cô áy náy xin lỗi anh: “Thật xin lỗi Phó đại ca, em không nên……”

Phó Chi Hành bật cười, “Này có gì mà xin lỗi?”

“Con đường của em còn rất dài, cần phải liên tục mò mẫm tiến lên phía trước, lúc không tìm thấy phương hướng thì anh sẽ nói cho em biết nên đi đâu.”

La Y nhẹ nhàng mỉm cười với anh, gật đầu, “Vâng.”

“Ăn canh đi, một lát nữa nguội.” Phó Chi Hành hất cằm.

La Y lập tức cúi đầu dùng thìa múc một thìa, ăn vào trong miệng, nước canh đậm đà hòa với vị chua nhẹ của cà chua, vừa vặn ngon miệng.

La Y lại không nhịn được ăn một miếng thịt bò nạm, rất mềm, nhừ nhưng không ngấy.

Có thể nấu món canh này thành công như vậy, nhiệt độ chắc chắn phải được kiểm soát vừa phải.

La Y thỏa mãn giống như một con mèo nhỏ, vô cùng thỏa mãn mà nheo đôi mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ ăn canh của cô, ngữ điệu cũng cao lên: “Ăn ngon quá!”

“Phó đại ca có thời gian rảnh anh dạy em làm đi! Em cũng muốn học!”

Phó Chi Hành nhướng mày, “Được.”

Sau khi ăn tối xong La Y chủ động ôm việc rửa chén dĩa, Phó Chi Hành ngồi trong phòng khách, bật máy tính lên, bắt đầu chỉnh sửa tài liệu.

Lúc La Y dọn dẹp phòng bếp xong đi ra, người đàn ông ngồi ở trước máy tính, vẻ mặt nghiêm túc tập trung gõ bàn phím.

Cô đi đến bên cạnh, lấy xấp tài liệu từ trong túi mình ra, cầm lấy máy tính của mình, sau đó đi đến bên cạnh anh, kéo một cái ghế ra ngồi xuống.

Ánh mắt Phó Chi Hành còn dừng trên màn hình máy tính, cũng không quay đầu sang nhìn cô, chỉ nói: “Đêm nay không thức khuya nữa, mười rưỡi kết thúc.”

La Y ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Sau đó hai người cũng không nói gì, mỗi người đều làm việc mình nên làm.

Không biết qua bao lâu, Phó Chi Hành nâng cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, đã gần đến mười một giờ.

Anh lưu tài liệu, tắt máy tính, nghiêng đầu phát hiện La Y còn đang gõ bàn phím, Phó Chi Hành cong ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhắc nhở La Y: “Gần mười một giờ rồi, tắt máy tính.”

La Y vội vàng đánh một câu cuối cùng, lúc này mới bấm lưu, tắt máy tính.

Phó Chi Hành thu dọn đồ đạc của mình, nói với La Y: “Tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”

La Y nhẹ giọng đáp một tiếng, đi theo anh đến huyền quan.

Phó Chi Hành thay giày xong mở cửa, bước ra khỏi nhà.

Trong lòng La Y cảm thấy mất mát.

Đây mới là ngày đầu tiên đó.

Không có một cái ôm tạm biệt hoặc là hôn chúc ngủ ngon gì đó sao?

Phó đại ca thật không lãng mạn.

Trong lòng cô nghĩ như vậy, vừa mới cụp mắt mím môi, bỗng nhiên cằm đã bị người ta dùng ngón tay nắm lấy.

La Y lập tức ngước mắt lên, người cũng còn chưa kịp phản ứng lại, môi Phó Chi Hành đã in lên trên cánh môi cô.

Trái tim La Y ngừng đập trong thoáng chốc.

Cô quên mất hô hấp.

Phó Chi Hành chỉ hôn cô một lúc, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ ở gần, nhìn thấy trong con ngươi của cô ngập tràn sự bất ngờ và khiếp sợ, khóe môi bất giác cong lên.

Nụ hôn này rất ngắn ngủi, giống như chỉ là chuồn chuồn lướt nước, khẽ chạm rồi lập tức rời đi.

Phó Chi Hành đứng thẳng dậy, đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô, “Ngủ ngon.”

La Y ngơ ngác gật đầu, lời nói mềm mại: “Phó đại ca cũng vậy.”

Phó Chi Hành vừa định xoay người, cơ thể cứng đờ, anh ở trong lòng một thầm mắng câu, làm như không có việc gì xảy ra đi vào thang máy.

Bên tai còn không ngừng mà tiếng vọng câu nói cuối cùng vừa rồi của La Y, ngọt ngào như là ăn kẹo, kéo ra được cả sợi tơ.

Loại giọng này, là một người đàn ông sẽ có phản ứng.

Càng đừng nói người đàn ông đó còn có ý với cô gái này.

Sáng sớm hôm sau, La Y đến công ty luật vừa mới ngồi vào chỗ ngồi, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không ổn.

Cô nhìn chằm chằm ly cà phê của mình,  sau đó quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của Phó Chi Hành.

Người đàn ông đang đứng ở trước tủ tài liệu một tay tìm kiếm thứ gì đó, một tay khác của anh đang bưng ly cà phê, căn bản không cần đoán, tất cả mọi người trong công ty luật đều biết trong cái ly đó của anh là cà phê.

La Y xoay người lại, nâng cái ly lên, để sát vào bên miệng, ngửi thấy được một mùi cà phê đậm đà.

Khóe môi cô gái không kiềm chế được cong lên.

Mấy ngày trước nói sau này sẽ pha thêm một ly cà phê cho cô, bây giờ thật sự làm như vậy.

Lúc Lâm Kính Ngôn tới đã nhìn thấy La Y ngồi ở chỗ ngồi cúi đầu uống cà phê, khóe miệng cong lên, thoạt nhìn rất vui vẻ.

“Hi, chào buổi sáng.” Lâm Kính Ngôn chào hỏi La Y như bình thường.

La Y ngước mắt lên, trong nháy mắt, trái tim Lâm Kính Ngôn liền mất khống chế mà nhảy lên kịch liệt.

Trong đôi mắt của cô như là đựng bầu trời đầy sao, lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, không quá lộng lẫy, nhưng cũng đủ chói mắt.

Lâm Kính Ngôn hoảng hốt trong một giây, rồi sau đó cười hỏi: “Có chuyện tốt gì à? Sao cậu vui vẻ vậy?”

La Y chớp chớp mắt, lắc đầu, tỏ ra tự nhiên nói: “Không có, chỉ là sáng sớm nên tâm trạng khá tốt.”

Lâm Kính Ngôn ngồi xuống, bật máy tính lên.

Sau đó lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra, hỏi: “Ăn không?”

La Y không nghĩ ngợi nhiều, nhận lấy, cười nói cảm ơn.

Cô thích ăn ngọt.

Lâm Kính Ngôn đã đã nhận ra khẩu vị của cô, cho nên mới cố ý mua kẹo mang đến cho cô ăn.

Anh ta thích nhìn La Y ăn thứ mình thích để lộ ra dáng vẻ thỏa mãn, tựa như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

La Y thật sự không biết tâm tư nhỏ này của Lâm Kính Ngôn, giữa bọn họ thường xuyên sẽ là tôi ăn kẹo của câu, cậu ăn chút đồ ăn vặt của tôi, mọi người đều như vậy, những đàn anh đàn chị bên cạnh cũng như vậy.

Cũng đều chỉ là đồng nghiệp có quan hệ tốt, giống như bạn bè.

“Đúng rồi, thứ bảy này cậu có rảnh không?” Lâm Kính Ngôn hỏi.

La Y mờ mịt quay đầu lại, thuận miệng trả lời: “Chắc là rảnh, nhưng mà bây giờ cũng không thể xác định được, lỡ như sắp tới có nhiệm vụ……”

“Tạm thời không có việc gì đi,” Lâm Kính Ngôn cười nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm, còn có bạn cùng phòng của cậu nữa, ba người chúng ta.”

La Y “A” một tiếng, hỏi: “Chuyện thuê phòng đã xong chưa?”

“Đúng vậy, cho nên mới nói cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi và cô ấy dù sao cũng không thân lắm, ăn cơm riêng có lẽ sẽ hơi xấu hổ, hơn nữa có cậu là là người trung gian, bầu không khí sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Được thôi.” La Y đáp, “Đến lúc đó không có việc gì thì tôi sẽ đến.”

Lâm Kính Ngôn cười càng vui vẻ nói, “Được!”



Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Chi Hành đi từ trong phòng làm việc ra, hỏi La Y: “Tài liệu sửa sang lại thế nào rồi?”

La Y mới tổng hợp lại xong lúc sáng, liền nói: “Đã sửa sang lại xong rồi luật sư Phó.”

“Gửi tôi xem.”

“Vâng.”

La Y trả lời xong liền lập tức gửi cho Phó Chi Hành.

Phó Chi Hành trở về phòng làm việc xem tài liệu cô đã chỉnh sửa lại, một lúc sau, lại đi đến cửa phòng làm việc, gọi La Y đi vào.

La Y đi đến bên cạnh bàn làm việc của anh, Phó Chi Hành xoay góc của máy tính sáng, để cho La Y có thể nhìn thấy rõ, nói: “Phía trên anh thấy đều có vấn đề, chỗ này,” Anh dùng con trỏ chuột đánh dấu một câu, “Logic không quá rõ ràng, em phải chỉ ra ra rõ ràng, còn có chỗ này,” Anh lại chỉ ra một chỗ, “Phía trước trật tự rõ ràng, nhưng chỗ này lại bắt đầu rối loạn.”

“Buổi chiều chúng ta phải đi gặp Tưởng Phóng, anh nhân lúc buổi trưa sửa chữa lại một chút.”

La Y vội vàng gật đầu, “Vâng.”

Sau khi cô đi ra ngoài thì lập tức quay về vị trí làm việc của mình, Lâm Kính Ngôn liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì,” La Y cười cười, “Có một chút vấn đề với việc chỉnh sửa tài liệu, tôi sửa lại một chút.”

Lâm Kính Ngôn nghe được là cái này, cũng yên tâm, không nhiều chuyện nữa.

Buổi chiều vừa đến giờ làm việc, La Y lập tức ôm tài liệu đã chuẩn bị sẵn sàng đi theo Phó Chi Hành ra khỏi công ty luật.

“Địa điểm gặp mặt ở đâu ạ?” Sau khi La Y lên xe Phó Chi Hành mới hỏi.

“Ở nhà Tưởng Phóng.”

La Y mở to mắt, đây là lần đầu tiên cô đi đến nhà của một ngôi sao.

Công ty luật cách nhà Tưởng Phóng cũng không gần, hai người đi mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Sau khi La Y bước từ trên xe xuống có hơi bất ngờ, bởi vì nói này không giống như là tiểu khu xa hoa hoặc là khu biệt thự mà một ngôi sao sẽ sống.

Chỉ là tiểu khu rất bình thường.

Phó Chi Hành dẫn theo La Y đi vào trong tòa nhà, ấn số tầng đến ngoài cửa nhà Tưởng Phóng.

Phó Chi Hành lịch sự ấn chuông cửa, bên trong truyền đến một giọng nữ: “Ai vậy?”

Phó Chi Hành nói: “Xin chào, tôi là luật sư của công ty luật Phó Trình.”

Sau đó cánh cửa được mở ra, một cô gái trẻ có ngoại hình xinh đẹp và ngọt ngào xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

“Tưởng Phóng nghỉ ngơi ở phòng ngủ, tôi đi gọi anh ấy giúp hai người.” Điền Trà nói xong liền bảo Phó Chi Hành và La Y ngồi trên sô pha ở phòng khách nghỉ ngơi, còn mình đi vào phòng ngủ.

La Y đánh giá cách trang hoàng và bố trí trong nhà một chút, cũng rất bình thường, thật sự không khác gì nhiều so với nhà ở của những nhân viên văn phòng bình thường.

Không rất giống nơi ở của một ngôi sao.

Ngay khi trong lòng cô sinh ra nghi vấn, tiếng bước chân dần dần đến gần.

Tưởng Phóng đi đến đây, La Y đứng dậy theo Phó Chi Hành, bắt tay với anh ta.

Người đàn ông trước mắt trầm mặc ít nói, vẻ mặt rất lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với Tưởng Phóng trong trí nhớ của cô.

La Y hơi nhíu mày.

Phó Chi Hành không lãng phí thời gian, sau khi ngồi xuống thì lập tức bắt đầu nói chuyện quan trọng.

Tưởng Phóng nói ra yêu cầu của mình: “Tôi muốn hủy hợp đồng, để công ty bồi thường tổn thất mà tôi nên nhận được.”

Ngay từ đầu La Y chỉ là đơn thuần cho rằng Tưởng Phóng bị công ty làm lãng phí thời gian và tương lai.

Nhưng cho đến khi hồ sơ bệnh án của bệnh viện đặt trước mặt La Y, cô mới biết được mấy năm gần đây, đối với Tưởng Phóng mà nói có ám ảnh như thế nào.

Quản lý cấp cao của công ty không phải là con người, sau khi hủy hoại danh tiếng của anh ta thì liền không quan tâm đến anh ta nữa, nhưng mỗi lần có hot search của anh ta, công ty lại không biết xấu hổ còn phải nắm lấy mỗi một cơ hội lợi dụng một chút độ hot duy nhất của anh ta làm đủ trò yêu ác.

Mà tất cả thu nhập của Tưởng Phóng đều dựa vào chính anh ta chạy ngược chạy xuôi tranh thủ cơ hội đi tham gia các vai diễn nhỏ trong phim truyền hình hoặc đi ghi hình các loại chương trình giải trí không có độ hot không có danh tiếng.

Anh ta đã sử dụng số tiền anh ta kiếm được trang trải chi phí điều trị khổng lồ của bà nội đang nằm trên giường bệnh.

Bởi vì cư dân mạng cực đoan và áp lực cuộc sống quá lớn, còn có cái nghề này yêu cầu quá cao về cân nặng và vóc dáng, Tưởng Phóng bị mắc chứng kén ăn.

Từ sau khi La Y đi ra khỏi nhà Tưởng Phóng trong lòng rất khó chịu, cô được bà ngoại nuôi lớn, cho nên rất đồng cảm đối với hành động Tưởng Phóng chăm sóc bà nội hôn mê bất tỉnh như bản thân mình cũng đã từng.

Nhất là sau khi biết được đủ loại chuyện của anh ta, đều làm cho La Y cảm thấy khổ sở từ tận đáy lòng.

Trước khi lên xe quay về công ty luật, hốc mắt La Y đỏ bừng kéo lấy ngón tay Phó Chi Hành, cô gái nhỏ ngửa mặt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Phó đại ca, anh có thể giúp anh ta, đúng không?”

Phó Chi Hành khẽ thở dài.

Khả năng đồng cảm của cô nhóc này quá mạnh, nhất là quỹ đạo trưởng thành của cô và Tưởng Phóng còn có điểm tương tự nhau.

Anh ôm La Y vào trong lòng, “Chúng ta cùng nhau giúp anh ta.”

“Nhưng La Y,” Phó Chi Hành bình tĩnh lý trí nói với cô: “Nếu muốn trở thành một người luật sư đủ tư cách, em không thể vì lý do của thân chủ mà thiên vị, không thể xử trí theo cảm tính.”

“Mọi việc đều phải cần chứng cứ, có quy định pháp luật ràng buộc, phải làm theo quy tắc. Dưới tiền đề phù hợp với quy tắc, mới có thể nói đến tình người, có hiểu không?”

La Y khẽ giật đầu, cô hít mũi, đáp: “Vâng.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi