ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Lúc Phó Chi Hành bưng dĩa trái cây trở về, đẩy cửa ra, La Y lập tức quay đầu lại nhìn sang.

Trên mặt cô gái treo nước mắt, đuôi mắt đỏ lên, cô hít hít mũi, nghẹn ngào gọi anh: “Phó đại ca……”

Người đàn ông nhìn thấy cô đột nhiên rơi nước mắt, bỗng nhiên hoảng hốt, anh bước nhanh tới, còn chưa tìm ra lý do vì sao cô đột nhiên khóc.

Cho đến khi Phó Chi Hành nhìn thấy xấp giấy trong tay cô.

Chính anh là người giúp đỡ cô những năm qua.

Phó Chi Hành không quá để, mỗi lần đều sẽ đặt mấy tờ giấy này ở trên kệ sách, dần dà vẫn luôn để ở đó.

Anh không ngờ là có một ngày nào đó La Y sẽ bất ngờ nhìn thấy.

Anh căn bản không có ý định nói cho cô biết.

Nước mắt La Y lạch cạch rơi ra ngoài, trong lời nói nhẹ nhàng của cô có tiếng khóc nức nở, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.

“Anh vẫn luôn ở giúp đỡ em, học phí của em, dụng cụ học tập mà em dùng, thậm chí cả quần áo em mặc, có rất nhiều thứ…… Đều là anh……”

Cô khóc không thành tiếng, ngón tay run rẩy nắm chặt món đồ trong tay, nước mắt như sợi dây ngọc trai bị đứt.

Phó Chi Hành đặt dĩa trái cây lên trên bàn, anh giơ tay xoa xoa La Y, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều hỏi: “Khóc cái gì thế?”

La Y vươn tay ra vòng tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào bụng anh, rầu rĩ khóc lóc nói: “Em không hề biết gì cả……”

Cô đã từng nghĩ tới chuyện viết thư cảm ơn nhà tài trợ, gửi bảng điểm của mình cho người đó, cho người đó biết cô vẫn đang học tập chăm chỉ, cô không phụ lòng người đó.

Nhưng người giúp đỡ cô là người ẩn danh, người ẩn danh thông qua tổ chức từ thiện, đó tổ chức từ thiện sẽ ra mặt tặng đồ đạc và học phí cho cô.

Đừng nói La Y, người trong tổ chức từ thiện cũng không biết đằng sau cái tên ẩn danh này là Phó Chi Hành.

La Y đã hỏi mấy anh chị trong tổ chức từ thiện, có thể chuyển bức thư cô viết cho người tài trợ cho cô hay không, bọn họ nói xin lỗi với cô, nói bọn họ cũng không có cách nào liên lạc được với người đó.

Bởi vì mỗi lần đều là Phó Chi Hành liên lạc với bọn họ, sau khi sắp xếp xong hết tất cả thì lập tức biến mất, cũng không để lại tên, không để lại địa chỉ, thậm chí phương thức liên lạc.

Những năm gần đây, mỗi lần cô nhận được đồ người hảo tâm gửi cho mình, cô lại không nhịn được suy nghĩ, trong những món đồ này, có gì là Phó đại ca gửi không.

Mỗi lần như vậy cô đều sẽ phủ định.

Bởi vì anh và cô không còn liên lạc gì với nhau.

Chỉ ở cùng nhau một ngày, giống như là hai con đường giao nhau, trong một ngày ngắn ngủi nào đó, rồi sau đó mỗi người đều đi theo một hướng khác nhau, mỗi người có cuộc sống riêng của mình.

Giờ khắc này La Y mới biết được, hai người bọn họ đã nhiều năm như vậy, thật ra vẫn luôn có liên quan đến  nhau.

Giống như hai sợi dây xoắn lấy thành một sợi, liên hệ chặt chẽ.

Chỉ là cô vẫn luôn không biết.

“Anh không sợ em không làm không được như lời em nói lúc trước sao?” La Y cọ cọ nước mắt dính vào người anh, khụt khịt nói: “Không thi đậu khoa luật, không thể làm luật sư, nói với anh muốn trở thành người giống anh chỉ trở thành một lời nói suông.”

“Anh không sợ…… Thất vọng sao?”

Phó Chi Hành thở dài, nói với La Y: “Vì sao anh phải thất vọng? Cho dù em không lựa chọn con đường này, chỉ cần em làm những gì em muốn làm, mọi thứ khác đều không sao cả, vào mỗi giai đoạn con người đều có mục tiêu không giống nhau, em chỉ cần biết rõ ràng thứ em muốn là gì là được.”

“Anh mặc kệ em làm bất kỳ thứ gì, anh chắc chắn sẽ dùng hết toàn bộ sức lực nghiêm túc đối đãi.”

“Vì sao?” Rốt cuộc La Y cũng chịu ngẩng mặt lên, hai mắt ướt đẫm nước mắt nhìn anh.

Phó Chi Hành dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt giúp cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, khóe môi hơi nhếch lên một chút, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng thì thầm: “Bởi vì, em là La Y.”

Em là La Y kiên cường cứng cỏi.

La Y dù cho gió thổi mưa xối cũng sẽ không chịu thỏa hiệp khuất phục.

Lớn lên trong vùng đất cằn cỗi khô cạn, nhưng vẫn luôn có thể chui từ dưới mặt đất, tùy ý nở rộ, cuối cùng trở thành đóa hoa hồng xinh đẹp và rực rỡ nhất.

Người đàn ông cúi người, cánh môi lạnh lẽo khẽ chạm vào trên mắt cô.

La Y nhắm mắt, nhịp tim đập ngưng trệ.

Phó Chi Hành khẽ hôn lên mắt cô đi dọc một đường xuống, cuối cùng chặn cánh môi mềm mại của cô.

La Y rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế, người đàn ông chống một tay lên bàn làm việc bên cạnh, một tay nắm lấy sau cổ cô, tiến vào sâu hơn.

Khuôn mặt La Y đỏ lên với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, lông mi của cô gái không ngừng run rẩy, cô hơi căng thẳng nắm lấy cổ tay của anh.

Hô hấp không ổn định……

Nhịp tim đập quá nhanh.

Lông mày La Y dần dần nhíu lại, muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng Phó Chi Hành lại không cho cô cơ hội đó.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ở bên ngoài gõ.

Giọng nói của bà Tưởng truyền đến từ bên ngoài: “A Hành, con đừng giấu Y Y đi nữa! Sau này kết hôn rồi có rất nhiều thời gian cho hai đứa anh anh em em, con cho mẹ mượn Y Y trước một lát đi!”

La y bị dọa một cái giật mình, lập tức đẩy Phó Chi Hành ra.

Người đàn ông hơi khó chịu mà khẽ “chậc” một tiếng, anh híp mắt, kéo lỏng cà vạt, cũng không quay đầu lại trả lời bà Tưởng: “Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột.”

Dường như bà Tưởng nghe ra được oán niệm rất sâu của Phó Chi Hành, lập tức trở nên vui vẻ khi thấy người gặp họa, còn rất tri kỷ nói: “Vậy hai đứa tiếp tục đi, mẹ đợi thêm chút nữa cũng không sao hết!”

Nói xong liền ngâm nga chạy xuống tầng.

Phó Chi Hành bị mẹ mình chọc bật cười, con mẹ nó làm sao có thể tiếp tục.

La Y cũng đã trốn ra khỏi ghế, đứng ở bên kia.

“Em…… Đi ra ngoài xem dì tìm em có chuyện gì.”

La Y vừa muốn nhấc chân đi ra ngoài, cổ tay đã bị Phó Chi Hành nắm lấy, người đàn ông bất đắc dĩ nói: “Đợi chút nữa, màu đỏ trên mặt còn chưa tan đi, bây giờ đi tìm bà ấy để trêu em?”

La Y mím môi, rất nghe lời một lần nữa ngồi xuống.

Phó Chi Hành chậm rãi đút cô ăn trái cây, hai người cọ xát vài phút, người đàn ông mới nắm tay La Y đi ra ngoài.

La Y vừa mới vừa đi đến, đã bị bà Tưởng kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình.

“Y Y, cái này cho con!” Bà Tưởng đưa cho La Y một cái hộp.

La Y mờ mịt lại được cưng chiều mà lo sợ, cũng chưa mở ra đã trực tiếp đẩy về lại.

Bà Tưởng giả vờ không vui, “Ôi trời, cháu không nhận thì dì sẽ giận đó.”

Cô gái nhỏ cắn cắn môi, cuối cùng bất đắc dĩ, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn dì.”

“Mau mở ra nhìn xem có thích không!” Bà Tưởng thúc giục.

La Y mở hộp ra, sửng sốt.

Cô xin giúp đỡ mà nhìn về phía Phó Chi Hành, người đàn ông nhìn cô cười cười, không những không thuận theo lời cô cô, ngược lại còn tiến đến gần, chủ động đeo trang sức vào cho cô.

Đây là một bộ trang sức đá quý, là bộ sưu tập mà bà Tưởng thích nhất.

Năm đó ba Phó vì bà Tưởng mà không tiếc vung tiền như rác, lấy được bộ trang sức này ở buổi đấu giá với giá cao.

La Y cũng chưa kịp phản ứng lại, dây chuyền, vòng tay đều đã đeo vào trên người cô, bởi vì không có lỗ tai, cho nên khuyên tai đành tạm thời đặt ở trong hộp.

“Thật xinh đẹp!” Bà Tưởng vô cùng vui vẻ, “Y Y có thích không?”

La y gật đầu, “Cảm ơn dì.”

Đều đã đeo vào, còn bảo cô từ chối như thế nào đây.

Hơn mười giờ tối, sau khi ra khỏi nhà, vừa lên xe La Y đã lập tức tháo vòng tay và dây chuyền ra cẩn thận bỏ vào trong hộp trang sức.

“Không thích sao?” Phó Chi Hành hỏi.

La Y lắc đầu, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Quá quý giá.”

“Cho dù có quý cũng không quý bằng em được.”

La Y ngước mắt lên, lại nghe thấy Phó Chi Hành lẩm bẩm: “Bảo vật vô giá.”

Cô không nhịn được, bị anh chọc cười.

“Anh cũng vậy.” Đôi mắt cô gái nhỏ cong cong nói với anh.



Thời thực tập là nửa năm, cuối cùng La Y cũng thắng Lâm Kính Ngôn với chênh lệch nhỏ.

Nói cách khác, cô có thể đi du lịch ở Maldives trong vòng bảy ngày cùng Phó Chi Hành.

Chẳng qua là trước khi đi du lịch, La Y phải xử lý xong mọi thứ ở trường, cô sẽ tham dự lễ tốt nghiệp.

Ngày tốt nghiệp, cô gái mặc đồng phục cử nhân, được lãnh đạo của lãnh đạo trường học tự mình gạt dây mũ tốt nghiệp, sau đó sinh viên tốt nghiệp xuất sắc sẽ đại diện lên khán đài phát biểu.

Một loạt quá trình xong, lễ tốt nghiệp kết thúc.

La Y và bạn cùng phòng cùng nhau trở về ký túc xá thu dọn đóng gói đồ đạc, kết quả lại được nhìn thấy Phó Chi Hành ở dưới ký túc xá.

La Y kinh ngạc anh thế mà lại đến trường học, đi đến vui vẻ nói: “Phó đại ca, sao anh lại tới đây?”

“Đón em.” Khuôn mặt người đàn ông dịu dàng cười cười, “Đi thu dọn đồ đạc đi.”

“Vâng.” La Y lén lút nắm tay anh một lúc, cười rất vui vẻ: “Anh chờ em một chút!”

Nhờ phúc của Phó Chi Hành, bởi vì anh đến đón cô, toàn trường đều đã biết La Y và Phó Chi Hành đang yêu đương.

Nhưng cũng không sao cả, bởi vì La Y cũng không có ý định tiếp tục giấu giếm đoạn cảm tình này.

Ngày đầu tiên trong chuyến du lịch bảy ngày ở Maldives.

Bỗng nhiên La Y nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.

Cô nhân lúc Phó Chi Hành tắm rửa một mình chạy ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này vừa từ thực tập chuyển sang chính thức, rồi lại báo cáo đến lễ tốt nghiệp, còn phải dọn ra khỏi ký túc xá.

Chuyện lớn chuyện nhỏ dồn vào một đống.

Bận rộn đến mức suýt chút nữa cô đã quên mất sinh nhật của Phó Chi Hành.

Đêm khuya một mình La Y chạy tới một cửa hàng bánh kem sắp đóng cửa, năn nỉ ỉ ôi người ta mới tan tầm muộn hơn một chút, giúp cô làm bánh sinh nhật.

Sau đó cô lại xách theo bánh sinh nhật chạy cửa hàng quà tặng.

Chọn tới chọn lui  cũng không biết nên mua cái gì làm quà, cuối cùng lại ủ rũ cụp đuôi đi ra.

La Y đang ở phát sầu, bỗng nhiên xuyên qua cửa kính nhìn thấy thương hiệu của một cửa hàng bán đồng hồ.

Đôi chân của cô không hề do dự đi vào trong.

La Y đi dạo một lát, thật sự nhìn trúng được một chiếc đồng hồ.

Nhưng mà là một thương hiệu xa xỉ khá nổi tiếng, Omega.

Chỉ là…… Trong tay La Y không có đủ tiền.

Tuy rằng chỉ hơn ba ngàn, nhưng tổng cộng tiền lương thực tập của cô  mới một ngàn.

La Y thật sự rất thích chiếc đồng hồ kia, sau khi cô đi ra khỏi cửa hàng lưu luyến đứng ở cửa.

La Y tìm kiếm trên điện thoại, cuối cùng nghĩ ra một cách.

Cô sẽ vay hai ngàn trên Alipay, là sẽ có đủ tiền mua chiếc đồng hồ kia, sau đó một lần nữa quay lại cửa hàng kia, không chút do dự mua chiếc đồng hồ thuộc dòng Butterfly Elegant kia.

Khi La Y bước từ trong cửa hàng đồng hồ ra đã là mười một rưỡi đêm.

Còn 30 phút chính là không giờ, bước chân La Y vội vàng chạy về, ở trên đường liên tục nhận được điện thoại như đòi mạng của Phó Chi hành.

Một tay cô xách theo chiếc bánh kem một tay cầm đồng hồ, thật vất vả mới bắt máy được, giọng nói sốt ruột của Phó Chi Hành lập tức truyền tới: “La Y, em đi đâu rồi? Sao lại không có ở trong phòng?”

“Phó đại ca, em ra ngoài…… Hít thở không khí,” Khi cô nói dối lông mi bất giác run lên, “Em trở về ngay……”

“Hơn nửa đêm rồi em còn hút thở không khí gì?” Trong lời nói của Phó Chi Hành mang theo một chút tức giận, có rất nhiều sự lo lắng, nói xong dường như cũng đã nhận ra mình hơi quá, lại trầm giọng, nhẹ nhàng hỏi cô: “Em ở đâu?”

La Y nghe ra được bên chỗ anh có tiếng sột soạt, như là đang mặc quần áo.

Cô vội vàng chạy nhanh hơn, đồng thời nói với anh: “Em sắp về đến nơi rồi, anh đừng tới.”

“Phó đại ca, chờ em một chút, nhanh thôi.”

La Y chạy vào khách sạn, nhanh chóng vào thang máy, đi thẳng đến tầng 8.

“Chạy cái gì?” Phó Chi Hành bất đắc dĩ, vừa tức giận vừa buồn cười: “Có phải em đang giấu anh làm chuyện xấu không? Sợ ta phát hiện cái gì?”

La Y thở dốc, rất chột dạ nhỏ giọng nói: “Không có……”

Còn chưa dứt lời, La Y ngừng ở ngoài phòng, vừa muốn quẹt thẻ đi vào, Phó Chi Hành đã mở cửa ra từ bên trong.

Hơi thở của cô gái nhỏ trước mặt không ổn định, mái tóc cô hơi rối loạn, trên mặt chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, có vài sợi tóc đã bị mồ hôi ướt nhẹp dán ở trên mặt.

Đồng hồ trong khách sạn vang lên tiếng thông báo thời gian.

Đúng mười hai giờ.

Cô giơ cao bánh kem trong tay, lại giơ tay đưa cho anh một chiếc hộp.

“Rốt cuộc…… Cũng đuổi kịp giờ……”

La Y thở ra một hơi thật sâu, cô ngẩng mặt lên tươi cười nhìn anh, giống như ngày mưa của mười năm trước, giọng nói mềm ấm nói với anh: “Phó đại ca, sinh nhật vui vẻ.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi