ĐÚT EM MỘT VIÊN KẸO ĐƯỜNG

Editor: Team Tứ Phương 2.

Khi Vi Như Hạ hoàn hồn trở lại, Lạc Đường đã rút tay về. Trên tóc vẫn còn lưu lại hơi ấm của ngón tay, còn nóng hơn ánh nắng trời chiều.

Hóa ra cậu hỏi tên cô, chỉ để chứng minh cô đã sai lầm khi vừa nãy nói A Mang ngoan.

Lòng cố chấp muốn thắng bại thật mạnh.

Vi Như Hạ không phải là loại người nhỏ nhen, đưa tay chạm vào chỗ tóc mà Lạc Đường sờ qua, như có như không mà cười một cái, giống như hoàn toàn không để ý.

Ngón tay trắng nõn thon dài của cô gái, vuốt mái tóc một hồi càng làm nổi bật trên mái tóc màu tối của cô, giống như một miếng ngọc trắng được mài tốt.

Dáng cô cao, thân hình nhỏ gầy, xương quai xanh cùng với bờ vai gầy tạo thành một đường thẳng đẹp đẽ, chiếc quần cạp cao ôm lấy đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Thời tiết rất nóng, cô buộc hết tóc lên, trên đỉnh đầu là một búi tóc, lộ ra khuôn mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay. Ngũ quan trên mặt tinh tế sắc sảo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, mi dài mắt sáng làm người ta khi đã nhìn qua sẽ khó quên được.

Lạc Đường chớp lông mi, hạ mí mắt đảo qua phác họa. Con ngươi cậu đen tuyền, bởi vì hạ mi xuống làm mắt trở nên có chút lạnh, làm lộ ra màu đen nhàn nhạt.

Cảm giác mềm mại của bàn tay thiếu nữ trên mái tóc, thấy nụ cười của Vi Như Hạ, trái tim của cậu dần dần trở nên có chút ngứa. Lạc Đường cúi thấp đầu gọi một tiếng “A Mang”, rồi xoay người mở cửa về nhà.

Lạc Đường mở cửa vào nhà, A Mang ở sau lưng cũng hấp tấp đi vào theo.

Cha cậu Lạc Thanh Cốc phải đi làm, còn mẹ Dương Thư Nhữ đi gặp nhà xuất bản bàn bạc về việc dịch quyển sách mới, cho nên hôm nay trong nhà chỉ có một mình cậu.

Vừa vào cửa, Lạc Đường bèn cởi áo ra. Áo phông trắng vừa cởi, nửa trên cường tráng của người thiếu niên bị nhìn không xót một cái gì.

Lạc Đường nhìn vào thân hình trắng nõn gầy nhom, nhưng bởi vì quanh năm vận động, nên dáng người thực ra cũng được chăm sóc cẩn thận. Trên thân thể trắng nõn của người thiếu niên, các bắp thịt cân xứng rắn chắc. Cậu đi vào nhà bếp, sau khi mở tủ lạnh lấy một chai nước rồi nhân tiện dựa luôn vào bàn ăn, làm cho tất cả đường nét cơ bụng săn chắc càng trở nên vô cùng rõ ràng.

Mở nắp chai nước, Lạc Đường ngửa đầu uống, yết hầu chuyển động, trong nháy mắt đã uống hết nửa chai nước lạnh.

Để chai nước xuống, hai tay Lạc Đường chống vào sau bàn ăn, cúi mắt xuống nhìn A Mang đang ngồi bên cạnh lè lưỡi. Đầu cậu hơi nghiêng, vì động tác này mà xương quai xanh dưới cổ trở nên đẹp đẽ nổi bật.

Khớp ngón tay rõ ràng vặn nhẹ một cái bình nhựa, phát ra một tiếng “Cạch”. Vẻ mặt Lạc Đường bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm nói với A Mang

“A Mang, mày là giống chó chăn cừu, lần sau không được để người khác tùy ý sờ đầu”.

Tranh luận giữa Lí Túc Hòa và Vi Tử Thiện cũng không bao lâu, sợ Vi Như Hạ ở bên ngoài cảm nắng, bà vội vàng ra gọi Vi Như Hạ vào nhà, sau đó giúp cô thu xếp hành lý.

Phòng của Vi Như Hạ là do Lí Túc Hòa sửa chữa sắp xếp. Vị trí ở lầu hai bên cạnh phòng khách nhỏ, bên trong nối liền với gác xép tầng 3, vừa hay làm thành phòng sách cho Vi Như Hạ.

Lí Túc Hòa bố trí phòng cô theo tông màu xanh da trời, có cảm giác của thiếu nữ mộng mơ.

Khi hai người thu xếp hành lý xong, Vi Như Hạ nhìn ra vẻ mặt của Lí Túc Hòa có chút không thoải mái, mấy lần nhìn cô như muốn nói gì nhưng lại thôi. Cuối cùng, Vi Như Hạ lại mở miệng trước.

“Ba con không có chuyện gì chứ?”

Giống như rốt cuộc cũng tìm được chuyện để nói, Lí Túc Hòa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thở dài nói.

“Tính cách nó là như vậy, nếu mấy ngày này nó có nói lời gì khó nghe, thì con đừng để trong lòng”.

Vi Như Hạ nghe ra được sự khó xử và lo âu của Lí Túc Hòa, cô gật đầu nói: “Con không có vấn đề gì đâu”.

Lời của Vi Như Hạ khiến Lí Túc Hòa có chút đau lòng. Con bé chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng trong sự mâu thuẫn với ba nó lại là người nhường nhịn trước.

Đưa tay chạm vào khuôn mặt của Vi Như Hạ, Lí Túc Hòa ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, mấy ngày này bà nội ở đây với con”.

Lí Túc Hòa bình thường không ở cùng một chỗ với Vi Tử Thiện, ở ngoại ô An Thành bà có một ngôi nhà, sau khi nghỉ hưu bà vẫn sống ở đó một mình.

Lời của Lí Túc Hòa làm trong lòng Vi Như Hạ giảm bớt sự căng thẳng, cô gật đầu rồi nói: “Con cảm ơn bà”.

Nháy mắt đã đến ngày khai giảng, Lí Túc Hòa sáng sớm đã lái xe chở Vi Như Hạ đến trường.

Trường cấp ba An Thành là trường trung học trọng điểm cấp tỉnh, xây dựng có chút khí thế, cổng trường rộng chừng hai ba mươi mét, ở giữa bồn hoa đặt một tảng bia đá lớn, trên mặt bia viết mấy chữ như rồng bay phương múa “Trường trung học đệ nhất An Thành”.

Hôm nay khai giảng trường không cho phép xe đi vào, Lí Túc Hòa đành dừng xe ở một bãi gửi cách trường không xa. Trong bãi gửi, những chiếc xe lớn nhỏ vào ra, đều là người nhà đưa học sinh đến trường.

Giáo dục vẫn luôn là việc lớn ưu tiên hàng đầu, hơn nữa trường cấp ba An Thành lại là trường học tốt nhất, nên khó tránh sẽ có con cái nhà giàu dùng tiền để đến đây học.

Nhìn xe đi qua đi lại, Lí Túc Hòa lấy kính đen xuống, đưa túi sách cho Vi Như Hạ nói một câu.

“Lạc Đường gần nhà chúng ta cũng học trường này, khai giảng này hình như là học lớp mười một. Bà đã gặp nó mấy lần, bộ dạng nhẹ nhàng ít nói. Có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai đứa gặp mặt, về sau con có thể làm quen với nó, làm bạn bè ở trường học cũng có người chăm sóc.

Vi Như Hạ vừa đến, không bằng hữu không bạn bè, Lí Túc Hòa sợ cô cô đơn.

Lời bà nội dặn dò, Vi Như Hạ đều đáp ứng hết, nhưng cô vốn không để vào trong lòng.

Lần trước cô và cái người tên Lạc Đường kia gặp mặt rồi, quả thật là dáng vẻ sạch sẽ nhã nhặn, nhưng có thể thấy không phải là người có tính cách tốt để chung sống. Như cha của cô cũng vậy, tiếp xúc nhiều cũng không bồi dưỡng thêm được cảm tình, ngược lại sẽ làm người ta càng khó chịu.

Sau lớp mười Vi Như Hạ liền xác định chọn vào ban khoa học tự nhiên. Lần này đến An Thành, tất nhiên cũng bị xếp ở ban khoa học tự nhiên.

Lớp mười một của trường cấp ba An Thành có tổng cộng 40 lớp, mười lớp đầu là ban khoa học xã hội, hai tám lớp sau là ban khoa học tự nhiên. Trong đó lớp hai mươi chín là lớp chuyên thi OLympic, lớp này liên kết với các trường đại học cao đẳng dành cho các nhân tài chuyên ngành toán lý hóa.

Cuối cùng là lớp ba mươi, là ban nghệ thuật.

Trong hai tám lớp khoa học tự nhiên, có mười một lớp giỏi cấp tỉnh, mười hai lớp giỏi cấp thành phố, những lớp còn lại đều là lớp khoa học tự nhiên bình thường.

Vi Như Hạ học lớp 11-15, giáo viên chủ nhiệm tên là Kha Văn Trăn, là một cô gái thấp có dung mạo thùy mị, nhìn rất thân thiết.

Cô giống như cây gậy tiếp sức vậy, bị Kha Văn Trăn tiếp nhận từ trong tay Lí Túc Hòa, sau đó bị dẫn đến phòng 11-15.

Thời gian hiện tại, trường học vẫn chưa chính thức lên lớp, trong phòng học nhao nhao ầm ĩ. Kha Văn Trăn bước lên bục giảng, cầm rẻ lau bảng gõ lên bàn khiến cả lớp im lặng. sau đó nói với Vi Như Hạ: “Em giới thiệu một chút về bản thân đi”.

Vi Như Hạ vừa lên bục giảng, bên dưới liền có tiếng thán phục nho nhỏ.

“Oa, bạn học nữ này cao thật”.

Vi Như Hạ nghe thấy, không biết trả lời thế nào, cô quay người viết tên của mình lên bảng, sau đó quay đầu giới thiệu với mọi người một câu.

“Chào mọi người, mình tên là Vi Như Hạ”.

Kha Văn Trăn dẫn đầu vỗ tay, cười nói: “Mọi người cùng hoan nghênh nào”.

Phòng học vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, Kha Văn Trăn nhìn thoáng qua phòng học để sắp xếp chỗ ngồi, cuối cùng nói với Vi Như Hạ: “Em ngồi cạnh Hồ Ngâm Ngâm đi”.

Sau khi cô giáo xếp chỗ, bạn gái ngồi dưới cười lộ má núm đồng tiền vẫy tay về phía Vi Như Hạ, nói: “Bạn cùng bàn, ở đây này.”

Vi Như Hạ nhìn thoáng qua Hồ Ngâm Ngâm, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, khuôn mặt tròn tròn, làn da trắng, nhìn giống như nhân vật trong Anime.

Vi Như Hạ cười cười, đi qua ngồi vào chỗ bên cạnh, vừa ngồi xuống, Kha Văn Trăn liền nói với Hồ Ngâm Ngâm: “Lớp mười Vi Như Hạ không học ở đây, Hồ Ngâm Ngâm chút nữa em dẫn bạn đi dạo quanh trường một vòng, làm quen với môi trường mới nhé”.

“Em biết rồi ạ.” Hồ Ngâm Ngâm vui vẻ nhận nhiệm vụ.

Kha Văn Trăn giao việc xong, theo thông lệ dặn dò học sinh chăm chỉ học tập, sau đó liền đi luôn, trong phòng học tốp ba tốp năm nhìn về phía Vi Như Hạ.

Sách giáo khoa mới còn chưa có, Vi Như Hạ đành đem đồ dùng học tập trong túi ra đặt lên bàn. Vừa đặt xuống, Hồ Ngâm Ngâm bên cạnh vội vàng kéo tay của cô, nói: “Đi, mình dẫn cậu đi dạo một vòng.”

“Được” Vi Như Hạ cười trả lời, sau đó đứng dậy theo Hồ Ngâm Ngâm, Cô vừa đứng dậy, Hồ Ngâm Ngâm lập tức liền ngẩng đầu nhìn cô.

Cô ấy giật mình một phen, sau đó lại cười để lộ hai cái má núm đồng tiền nhỏ, nói: “Cậu có thể là nữ sinh cao nhất lớp mình đó.”

Vi Như Hạ không chỉ cao, mà tỉ lệ cơ thể cũng tốt, Hồ Ngâm Ngâm nhìn qua một cái, chân quả thật rất dài. Nhưng dài đã đành, lại còn nhỏ, còn thẳng, còn trắng, đúng thật là quá ghen tị.

Nhìn sơ qua các bạn học khác trong lớp, Vi Như Hạ không hề phủ nhận, cô chỉ nói: “Bố mẹ của mình khá là cao, cho nên mình như này là do di truyền”.

Hai người vừa tán gẫu vừa ra ngoài phòng học, Hồ Ngâm Ngâm dẫn Vi Như Hạ đi đến mấy chỗ quen thường đi. Tòa nhà giảng đường, kí túc xá, tòa nhà nghệ thuật, còn có sân thể dục, nhà thể thao,…

Lúc hai người đi, Hồ Ngâm Ngâm thường liếc mắt nhìn đôi chân của Vi Như Hạ. Cô là một người hấp tấp, có chuyện gì cũng nhịn không được, vừa từ nhà thể dục đi ra, Hồ Ngâm Ngâm liền hỏi Vi Như Hạ một câu.

“Cậu có sở thích gì không? Trường mình có rất nhiều câu lạc bộ, thích mô hình máy bay tàu thuyền có câu lạc bộ mô hình máy bay tàu thuyền, thích vẽ thì có câu lạc bộ mỹ thuật, nếu thích thể dục thì có rất nhiều câu lạc bộ về các loại bóng. Cậu có thể chọn một cái để tham gia, có thể quen biết thêm nhiều bạn mới”.

Trường học trước của Vi Như Hạ vốn không có nhiều câu lạc bộ đa dạng như vậy. Nghe xong lời của Hồ Ngâm Ngâm, cô lại cảm thấy khá hứng thú. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân thật sự không có sở thích đặc biệt gì.

Cô lắc đầu, hỏi Hồ Ngâm Ngâm: “Cậu có đề cử cái nào không?”

Hồ Ngâm Ngâm chờ đợi chính là câu nói này, lúc Vi Như Hạ hỏi xong, chỉ thấy đôi mắt tròn của Hồ Ngâm Ngâm sáng rực lên, tha thiết hỏi: “Cậu có thích trang phục thời Hán không?”

Cô vừa hỏi xong, Vi Như Hạ còn chưa trả lời, cuộc trò chuyện của hai người đã bị radio của trường chen ngang.

“Hôm nay trong lúc khai giảng, một bộ phận học sinh đã xảy ra cuộc tụ tập ẩu đả ở nhà thể dục, sau đây tôi tiến hành thông báo như sau: “Lớp 11-15, Hàn Tuấn Tùng,….”

Nghe thấy thông báo, Hồ Ngâm Ngâm “A” lên một tiếng, nói “Ngày khai giảng đầu tiên đã đánh nhau, chủ nhiệm chắc chắn nổi giận rồi.”

Nói xong, Hồ Ngâm Ngâm “Oa” lên một tiếng, lẩm bẩm nói: “Sao lại không có Lạc Đường nhỉ?”

Đáng ra Vi Như Hạ không quá chú ý, nghe thấy lời của Hồ Ngâm Ngâm lại nhìn cô ấy một cái.

Lạc Đường?

Không lẽ là cái người hàng xóm Lạc Đường đó chứ, nhìn người kia mặc dù không dễ chung sống, nhưng dáng vẻ trắng sạch, khí chất khoan khoái nhẹ nhàng, không giống bộ dạng sẽ tụ tập đánh nhau.

“Dáng vẻ Lạc Đường như thế nào vậy” Vi Như Hạ hỏi.

Hồ Ngâm Ngâm quả thực quá yêu thích Vi Như Hạ, hỏi đúng vấn đề trọng điểm cô muốn nói, chỉ thấy đôi lông mày đáng yêu nháy lên, đôi mắt sáng tròn chứa đầy hào quang.

“Cậu ta siêu cấp đẹp trai! Đặc biệt đẹp trai!”

Nghe Hồ Ngâm Ngâm khoa trương đánh giá, đột nhiên Vi Như Hạ cảm thấy Lạc Đường đánh nhau này có khả năng chính là Lạc Đường hàng xóm của cô.

Hàn Tuấn Tùng và Vương Tư Lai sau khi chịu sự phê bình, liền đến phòng bóng bàn ở lầu 2. Bên trong phòng, một thiếu niên mặc đồng phục đang nghiêng người dựa vào cửa sổ.

Thân hình thiếu niên cao to thon gầy, bộ dạng rất tốt, bờ vai rộng, eo nhỏ, bộ đồng phục nhạt nhẽo vô vị mặc lên lại có chút phong thái tự do thoải mái.

Vừa mới đánh nhau, cậu kéo cà vạt lới lỏng một chút, chỗ cổ áo hiện ra một chút xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ.

Hàn Tuấn Tùng sờ vào mũi, nhìn thoáng qua Vương Tư Lai bên cạnh. Rõ ràng là cùng đánh nhau, vì cái gì mà phong thái cậu ta vẫn như cũ, còn bọn họ thì lại nhếch nhác như vậy.

Có điều, khuôn mặt của Lạc Đường coi như có bị đánh cho nhếch nhác, cũng không bớt vẻ đẹp trai.

Nghĩ đến điều này, Hàn Tuấn Tùng cười một cái, giơ tay vừa muốn chào Lạc Đường, đột nhiên nghe thấy âm thanh của một nữ sinh.

Hàn Tuấn Tùng dừng động tác lại, nhìn về phía Lạc Đường, trong lòng “Ai da” một tiếng. Đây không phải là nữ thần Lý Nhã Văn khiến bọn họ vừa nãy đánh nhau với Hứa Lăng Châu hay sao?

Lý Nhã Văn này chính là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Cô ấy học múa nên dáng người nhỏ nhắn vừa mắt, mặt cũng xinh đẹp, mỹ nữ ở ban nghệ thuật rất nhiều nhưng bề ngoại của Lý Nhã Văn vẫn là nổi bật nhất.

“Vậy cậu thích người như thế nào?” Lý Nhã Văn nhìn Lạc Đường với đôi mắt dịu dàng, ánh mắt không giấu được sự mến mộ.

Lạc Đường không nhìn cô, nghiêng đầu rũ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại gò má tuấn tú về phía cô. Tầm mắt nhìn về sân vận động dưới tầng, một nữ sinh hơi mập đang hớn hở nói chuyện cùng một nữ sinh cao gầy.

Nữ sinh cao gầy kia yên lặng lắng nghe, ánh nắng chiếu xuống khiến mi mắt tràn đầy anh khí.

Bởi vì quá cao cho nên chiếc váy đồng phục của cô ấy hơi ngắn. Dưới váy là đôi chân vừa nhỏ vừa trắng.

Lạc Đường nhìn cặp chân kia, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng không có chút nào dao động.

“Tôi thích người có chân dài”

Lạc Đường nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi